Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 46: Gặp lại

“Đang nghĩ gì thế?” Thượng Quan Nam dịu dàng hỏi.

Tôi thu lại tầm mắt, hạ rèm cửa xe ngựa xuống, quay đầu cố gắng nở nụ cười
thật tươi, dùng chất giọng được xem là nhẹ nhàng nhất nói với Thượng
Quan Nam: “Giang Nam phong cảnh thật đẹp. Ta từ nhỏ sống trên núi, ít
khi nào được nhìn ngắm cảnh đẹp bên ngoài, nên có chút không nỡ rời đi.
Nếu như sau này, có thể đến nhiều nơi có phong cảnh đẹp như vậy, thì tốt biết mấy.”

“Hằng Nhi! Chúng ta về Thiết Chưởng Bang, xem Vân
Thường có trở về không? Nếu xác định thằng bé không sao, ta sẽ dẫn nàng
đi ngao du khắp nơi. Có được không?” Thượng Quan Nam mỉm cười ôn nhu
nói.

“Thật sao?!”

“Tất cả những gì ta hứa với nàng, nhất định ta sẽ làm được!”

“Thật tốt quá!” Tôi cố gắng áp chế cảm xúc bực bội, xem bàn tay đang xoa xoa
trên đầu mình là không khí, nở nụ cười ngọt ngào với Thượng Quan Nam.
Hiện tại tôi sức khỏe không tốt, võ công không thể thi triển, muốn 1
mình hành tẩu giang hồ như trước đây, là điều không tưởng, muốn đi tìm
sư phụ, chỉ có thể dựa vào Thượng Quan Nam mà thôi. Ở dưới mái hiên nhà
người ta, không thể không cúi đầu.

Xe ngựa lộc cà lộc cộc, mất
khoảng nữa tháng, chúng tôi về tới Thiết Chưởng Bang. Về tới mới biết,
tôi và Thượng Quan Nam đã lo lắng hảo cho tên thối tiểu tử Vân Thường,
hắn vốn dĩ đã về tới Thiết Chưởng Bang từ lâu, đã thế còn vô cùng khỏe
mạnh. Ngược lại, do đường xá xa xôi, lại suốt ngày ở trên xe ngựa, thân
thể vốn yếu ớt của tôi vì thế mà sinh bệnh, lần sinh bệnh này khiến tôi
nằm liệt trên giường suốt cả tuần. Thật con bà nó xui mà!

“Hằng
Nhi! Nàng đã tỉnh rồi sao?” Thượng Quan Nam hai má gầy sọp, hai mắt thâm đen, sắc mặt vô cùng tiều tụy, nhưng khi vừa nhìn thấy tôi mở mắt thì
lại cười tươi như trời xuân tỏa nắng, dịu dàng quan tâm lên tiếng.

“Uhm!” Nhìn thấy vẻ mặt kích động, vừa vui mừng vừa lo lắng của Thượng Quan
Nam, tôi chỉ có thể cười trừ 1 cái. Nói đi nói lại, thật sự Thượng Quan
Nam là cực phẩm tướng công tương lai trong mộng của hầu hết thiếu nữ,
hắn đáng là người để gửi gắm cuộc đời. Nhưng tiếc là tôi lại không nằm
trong số “hầu hết” đó.

“Ngươi nên đi nghĩ ngơi đi.”


“Phải đó chủ nhân, người nên nghĩ ngơi đi, suốt mấy ngày qua người đã không ăn không ngủ…”

“Ta không sao!” Vân Thường chưa nói hết đã bị Thượng Quan Nam cắt lời. Hắn
làm ngơ trước lời đề nghị của tôi và Vân Thường, cười nhẹ 1 cái, cầm lấy bát cháo đặt bên đầu giường lên, múc 1 muỗng, thổi hơi nhè nhè cho cho
cháo nguội, rồi đưa đến trước mặt tôi: “Hằng Nhi! Ăn chút cháo đi!”

“Ta không ăn!”

“Ta biết nàng không muốn ăn, nhưng nàng vừa tỉnh lại, trong bụng trống
rỗng, nên ăn 1 ít cháo, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Ngươi không nghe hiểu tiếng người sao? Ta không ăn!” Đối với thái độ ôn nhu
hòa nhã ngàn năm của Thượng Quan Nam, thật khiến tôi phát điên, nếu hắn
cứ đối xử tốt với tôi như thế này, tôi nghĩ có ngày tôi sẽ chết ngọp
trong biển nhu tình của hắn, mà ngã lòng về hắn mất thôi.

“Thối
nữ nhân, ngươi thật không biết đều!” Vân Thường lại bị câu nói của tôi
làm cho tức giận, nhưng tất nhiên hắn vẫn không động được đến 1 sợi tóc
của tôi.

Sau đó, vì lý do tôi vẫn còn mang bệnh trong người, nên
tôi trốn biệt trong Tử Trúc viện, không tiếp khách, ngay cả chủ nhân của Tử Trúc viện là Thượng Quan Nam tôi cũng không tiếp. Tôi mong là những
hành động nhỏ này của tôi sẽ thức tỉnh Thượng Quan Nam, 1 nam nhân tốt
như hắn, tôi thật sự không muốn làm hắn tổn thương 1 chút nào. Nhưng
trên đời này, không phải cái gì bạn không muốn, thì sẽ không sảy ra.

Tôi nghe mấy nha hoàn nói, viện đẹp nhất Thiết Chưởng Bang là Tử Trúc viện, nhưng do thời gian này tôi đang “dưỡng bệnh”, nên chỉ có thể ở trong
phòng hết ăn rồi nằm, hết nằm lại ăn, tôi thật sự cảm thấy mình giống
người thực vật lắm rồi. Nên tôi lựa 1 ngày đẹp trời, không tuyết rơi,
quyết định đi dạo quanh Tử Trúc viện 1 vòng. Nhưng không đi thì thôi,
vừa đi liền nghe được 1 tin bát quái cực kỳ lớn, mà tin bát quái này lại khiên tôi sợ run người.

Nha hoàn Ất lo lắng nói: “Mấy bữa nay ta thấy Vân Thường chạy ra chạy vào phòng của môn chủ, vẻ mặt lại không
tốt lắm. Không biết môn chủ có bị thương không?”

Nha hoàn Giáp
mặt dù vẻ mặt hiện lên sự lo lắng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi yên
tâm đi, môn chủ võ công cái thế sao có thể để cho 1 tên vô danh tiểu tốt đã thương được.”

Nha hoàn Ất: “Tất cả cũng tại cái lão già Triệu Bất Phàm kia, nếu không phải lão đến nương nhờ Thiết Chưởng Bang, thì
môn chủ có cần giao đấu với thanh y nam tử kia hay không chứ!”

Nha hoàn Giáp cắt lời: “Ngươi đừng có nói linh tinh, Triệu chưởng môn là
theo nhị đương gia về đây, là khách của môn chủ và nhị đương gia.”

Nha hoàn Ất: “Tên họ Cầu đó vốn từ lâu đã không còn là nhị đương gia của
chúng ta rồi, chỉ có môn chủ quá tốt bụng nên mới cho phép hắn trở về
thôi.”

Nha hoàn Giáp: “Bích La…

“Nhị đương gia của các
ngươi tên gì?” Tôi nghe đến đây không thể nhịn được nữa, liền bước ra.
Hai nha hoàn đang ngồi nói chuyện sau hòn non bộ, vừa nhìn thấy tôi, thì sợ run, lập tức quỳ xuống.

Nha hoàn Giáp có vẻ lanh lợi hơn, liền nhanh miệng nói: “Nô tì Liên Nhi, bái kiến Phùng tiểu thư.”

“Mau nói cho ta biết nhị đương gia của các ngươi tên gì?”

“Cầu… Thiên Nhẫn.” Nha hoàn Ất vừa nghe tôi lên giọng, thì sợ hãi, run lên, lập tức nói hết tuốt tuồn tuột.

Giữa trời đông, nhưng tôi lại cảm thấy cứ như đang đứng giữa ngày xuân ấm
áp. 1 nỗi vui sướng tràn ngập từng tế bào trên cơ thể. Tôi không nghe
lầm, thật sự là “Cầu Thiên Nhẫn”. Thật sự là cái tên ác ôn Cầu Thiên
Nhẫn, hắn cũng tồn tại ở thế giới này, vậy đây thật sự là thế giới “Tiền Anh hùng xạ điêu”. Hahaha, Tiểu Sư Sư, hãy đợi ta, ta nhất định sẽ tìm
được người.

Theo lời kể lại của hai nha hoàn Ất, Giáp. Tôi rốt
cuộc biết được đầu đuôi câu chuyện. Vốn dĩ Cầu Thiên Nhẫn là sư đệ của
Thượng Quan Nam, nhưng vì tức giận việc sư phụ nhường chức vị chưởng môn Thiết Chưởng Bang cho Thượng Quan Nam mà không phải là hắn, cho nên rời đi đã được 1 khoảng thời gian, nào ngờ lần này trở về, lại dẫn theo 1
của nợ là Triệu Bất Phàm, chưởng môn phái Thanh Hải.

Nghe nói
Triệu Bất Phàm bị kẻ thù truy sát, nên mới kiếm Cầu Thiên Nhẫn nhờ giúp
đỡ. Cầu Thiên Nhẫn không biết có mục đích gì mà lại dẫn lão về Thiết
Chưởng Bang. Thượng Quan Nam vì tấm lòng hào hiệp, lại trọng tình nghĩa
nên đành gánh trách nhiệm vào mình, chẳng những cho Triệu Bất Phàm ở lại Thiết Chưởng Bang, mà khi kẻ thù của lão họ Triệu đến đòi người, còn ra mặt để rồi dẫn đến việc phải ra chiêu với kẻ thù của lão họ Triệu, mặc
dù đã đánh đuổi được kẻ thù của lão họ Triệu đi, nhưng mấy ngày nay
Thượng Quan Nam không thấy ra khỏi phòng, Vân Thường lại chạy đông chạy
tây, có vẻ rất lo lắng, nên tin đồn Thượng Quan Nam bị trọng thương lan
truyền khắp Thiết Chưởng Bang. Truyền mãi truyền mãi, truyền đến Tử Trúc viện, lại vô tình lọt vào tai tôi.

“Chủ nhân, chủ nhân, người
không thể chết. Mau mau đi mời đại phu đến đây!” Vừa bước chân vào cửa
Tử Hà viện của Thượng Quan Nam, tôi đã nghe tiếng gào khóc của Vân
Thường từ xa, chân tôi như muốn nhũn ra, nếu không phải Liên Nhi nhanh
tay lẹ mắt đỡ lấy tôi, có lẽ tôi đã té nhào xuống đất. Khi đứng vững
được, tôi nhanh chóng vùng ra khỏi tay Liên Nhi, chạy nhanh đến phòng
Thượng Quan Nam.

Càng đến gần, thì tiếng gào khóc của Vân Thường
càng rõ ràng. Tim tôi thắt lại, không thể, chuyện này tuyệt đối không
thể. Chỉ mới mấy ngày trước, Thượng Quan Nam còn nấu món canh gà hầm
nấm, và bách bao thịt cua bát bảo tôi thích nhất, đích thân mang tới cho tôi, mặc dù hắn chỉ đứng bên ngoài phòng, nhưng qua giọng nói, hơi
thởm, hắn vẫn rất khỏe mạnh, sau có thể nói chết là chết kia chứ. Chẳng
phải Liên Nhi nói Thượng Quan Nam võ công cái thế sao, sao có thể bị
người khác đã thương đến độ phải chết kia chứ. Tôi không tin, chắc chắn
tên tiểu tử Vân Thường biết tôi đang lo lắng cho Thượng Quan Nam, nên
mới đùa giỡn tôi đây mà.

“Thượng Quan Nam! Thượng Quan Nam!” Tôi
lao đi, còn luôn miệng gọi tên Thượng Quan Nam, nhưng lại không có bất
cứ tiếng trả lời nào, chẳng phải Thượng Quan Nam từng nói, chỉ cần tôi
muốn, hắn sẽ lập tức xuất hiện trước mặt tôi sao?

“Tiểu thư, tiểu thư!” Trước mắt tôi tối sầm, âm thanh cuối cùng trước khi tôi bất tỉnh
là tiếng nói lo lắng của Liên Nhi. Thượng Quan Nam, ngươi là tên lừa
gạt.

“Tiểu thư, người ăn chút gì đó đi, nếu môn chủ biết người
như thế này, chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Liên Nhi lo lắng đưa 1 muỗng
cháo đến trước mặt tôi. Nhưng thử hỏi tôi làm sao có tâm trạng nào để ăn kia chứ.

Ngày đó, trước khi gặp được Thượng Quan Nam tôi đã bất
tỉnh, đến khi tỉnh lại, Thượng Quan Nam đã được an táng ổn thỏa. Chỉ vì
thân thể mỹ nhân bệnh hoạn này của tôi, mà cơ hội để gặp mặt Thượng Quan Nam lần cuối cũng không có. Đã thế, cũng vì thân thể mỹ nhân bệnh hoạn
này, tôi không thể trốn khỏi hôn lễ ngày mai.

Phải! Ngày mai tôi sẽ thành thân. Các bạn ngạc nhiên lắm đúng không, ngay cả tôi còn ngạc nhiên nữa nói chi là người khác.

Thượng Quan Nam trọng thương chết đi, Cầu Thiên Nhẫn danh chính ngôn thuận
thay thế Thượng Quan Nam, lên chức chưởng môn Thiết Chưởng Bang. Tôi
thân là thê tử tương lai của Thượng Quan Nam, nào ngờ chớp mắt 1 cái bị
Cầu Thiên Nhẫn ép phải thành thân với hắn. Đúng là trên đời này lắm
chuyện cẩu huyết, lâu lâu bạn gặp phải 1 hai chuyện cẩu huyết là đều
thường tình, nhưng sau chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, tôi lại liên tục gặp phải toàn những chuyện cẩu huyết kinh thiên động địa thế này.

Mặc dù trăm không muốn, ngàn không muốn, triệu triệu không muốn thành thân
cùng tên tiểu nhân ti tiện Cầu Thiên Nhẫn, nhưng do thân thể yếu kém,
nên tôi chỉ có thể mặc cho mấy bà mai già, cùng 4, 5 nha hoàn trang điểm mình thành con công lộng lẫy, phủ khăn cưới, áp tải đến chính sảnh
Thiết Chưởng Bang làm lễ bán thân.

“Nhất bái thiên địa!” Bà mai dùng chất giọng lanh lãnh của mình cất cao giọng nói.

“Tốt hơn hết nàng nên ngoan ngoãn hoàn thành buổi lễ, nếu không tên tiểu tử

Vân Thường kia e là…” Mặc dù qua lớp khăn voan đỏ, tôi vẫn cảm nhận được nụ cười nhéch mép đến khó ưa của Cầu Thiên Nhẫn, mặc dù Hoắc Đô cũng
hay cười như thế này, nhưng tôi lại chằng thấy ghét gì mấy, nhưng khi 1
người như Cầu Thiên Nhẫn cười theo kiểu này, thật sự khiến tôi muốn xông đến đạp 1 phát vào khuôn mặt mỹ nam của hắn.

“Thối nữ nhân, ngươi dám dập đầu ta sẽ giết chết ngươi!”

Máu nóng bốc lên não, cơ mặt tôi cơ hồ là giật liên hồi, nhưng giận thì làm được gì, vẫn phải ngoan ngoãn xoay người ra phía cửa, quỳ xuống, đang
định dập đầu 1 cái cho xong, nhưng đầu chưa cuối, thì giọng thiếu niên
trẻ tuổi vang lên, tôi ngạc nhiên, kéo mạnh tấm khoăn cưới trên đầu
xuống.

Trước mặt tôi xuất hiện 1 tên tiểu tử khoảng 14, 15 tuổi,
quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời, trên mặt, trên người đầy vết máu,
ánh mắt mang sự căm phẩn đến tột độ. Nếu không phải tên tiểu tử đó gọi
tôi là “thối nữ nhân” tôi thật sự không thể nhìn ra người trước mặt là
Vân Thường.

“Tên cẩu tặc, hôm nay ta quyết trả thù cho chủ nhân!” Vân Thường hét lên 1 tiếng rồi xong về phía Cầu Thiên Nhẫn, nhưng tay
chưa chạm được vào vạt áo của Cầu Thiên Nhẫn đã bị chó theo đuôi của hắn đè trên đất.

Vân Thương mặc dù bị đè bẹp trên đất, nhưng vẫn
luôn miệng chửi rủa Cầu Thiên Nhẫn: “Tên cẩu tặc, ngươi có giỏi thì giết chết ta đi, nếu không, khi ta thoát được chắc chắc sẽ băm ngươi ra
thành trăm mảnh, tế linh hồn chủ nhân nơi suối vàng.”

Cầu Thiên Nhẫn: “Người ngươi nên tìm đến để trả thù là nam nhân họ Hoàng kia, chứ không phải ta.”

Vân Thường: “Ngươi còn sảo biện, ngày đó, sau khi ngươi vào thăm chủ nhân,
thì chủ nhân đột nhiên qua đời, nếu không phải ngươi giết thì còn ai
giết.”

Cả sảnh đường vừa nghe qua lời Vân Thường nói, thì ồ lên,
bắt đầu bàn tán về nguyên nhân thật sự cái chết của Thượng Quan Nam. Cầu Thiên Nhẫn thế nhưng mặc không đổi sắc, chỉ bình tĩnh cười nói.

Cầu Thiên Nhẫn: “Sư huynh vốn dĩ bị gả họ Hoàng kia đánh trọng thương, do
không chịu nỗi, nên mới qua đời, ngày đó ta chỉ trùng hợp đến thăm sư
huynh. Thân là sư đệ, nghe tin sư huynh mang trọng thương, nên đến thăm
là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vậy mà ta lại mang tiếng xấu sao?”

Vân Thường: “Ngươi…”

“Thối tiểu tử, ngươi căm miệng lại cho ta” Tôi trước đây đã từng nghi ngờ cái chết của Thượng Quan Nam có liên quan tới Cầu Thiên Nhẫn, giờ thêm lời
nói của Vân Thường tôi lại càng xác định người giết Thượng Quan Nam là
hắn. Nhưng biết rõ thì đã sao, tôi thân cô thế cô, có thể làm được gì.
Chỉ có tên tiểu tử Vân Thường ngu ngốc mới lấy trứng chọi đá như thế này thôi. “Cầu Thiên Nhẫn, chỉ cần ngươi tha cho Vân Thường, ta…”

“Giao Triệu Bất Phàm ra đây!” Lời chưa dứt, thì tôi đã bị 1 giọng nói trầm
ấm, quen tai đến lạ thường cắt lời. Toàn thân tê dại. Giọng nói này là?

“Sư phụ!”