Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 35: Trăng và sao

Sau đó, đúng như trong nguyên tác. Dương Quá dưới sự thúc giục của “Điêu
huynh” mà ngày đêm luyện kiếm dưới thác nước trong sơn cốc, hắn tuy cực
khổ nhưng có thể luyện được 1 thân công phu. Còn tôi, ngày ngày phải
chạy đi chạy lại mệt bở hơi tai để kiếm thức ăn cho 1 người 1 điêu bọn
họ.

Thức ăn người còn dễ kiếm, dùng chút công phu thì gà rừng,
thỏ rừng, hay lợn rừng gì đều có, còn có thể hái trái cây dại cho Dương
Quá ăn. Nhưng cái con quái điêu chết tiệc kia chỉ ăn mỗi độc xà. Con bà
nó, là độc xà khổng lồ chứ có phải rắn thường đâu.

Trước đây, mỗi lần đi bắt độc xà, quái điêu đều cùng đi, lúc có Dương Quá thì nó đi 1
mình để tôi ở lại chăm sóc cho hắn, giờ nó lo luyện công cùng Dương Quá, bắt tôi đi 1 mình, thử hỏi tôi dùng cách gì để bắt độc xà đây?

Tôi nấp mình trên tán cây. Nhìn bốn, năm con độc xà đang khì khì lè cái
lưỡi đỏ choét bên dưới, thật sự muốn ngửa cổ lên trời mà hét lớn: “Điêu
chết tiệc, ta muốn bãi công.”

“Điêu chết tiệc, ăn đi!” Tôi dùng
sức chín trâu, hai hổ vứt xác con độc xà về phía quái điêu. Nó lập tức
há cái mỏ khoằm đón lấy con độc xà, sau vài cái nuốt, con độc xà đã nằm
gọn trong bụng nó. Có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nó trừng mắt nhìn tôi, kêu
“Quác!” 1 tiếng, rồi lại lắc lắc cái mông trụi lông đi về phía thác nước nhìn Dương Quá luyện công.

Thành quả lao động khổ nhọc, còn nguy hiểm đến tính mạng của tôi suốt hai canh giờ chỉ trong vòng 5 giây đã
bị quái điêu chết tiệc kia ăn mất, đã thế còn không hài lòng. Tôi muốn
khóc, thật sự quá muốn khóc. Sư phụ a, con hối hận rồi, thà ở bên cạnh
sư phụ còn hơn ở lại đây làm khổ sai cho con điêu lai gà xấu xí này.

“Điêu chết tiệc, ngươi biết ta khó khăn lắm mới bắt được không hả? Nếu ngươi
còn như vậy ta sẽ bãi công.” Tôi nhìn về phía quái điêu rời đi, hét lên, đổi lại là tiếng kêu “Quác quác!” của quái điêu.


“Haha… Ta chỉ nói giỡn thôi, yên tâm, yên tâm, ta không rời đi.”

Tôi mổ bụng con thỏ, môi hết nội tạng bên trong ra, lột da, lấy 1 ít da vị
trong túi ra tẩm lên mình con thỏ, xuyên 1 cành cây qua người nó, rồi
đặt lên đống lửa đang cháy phừng phực bên cạnh, khoảng nửa canh giờ sau, con thỏ được nướng vàng ươm, tỏa hương nức mũi, khiến nước miếng trong
miệng tôi không ngừng tiết ra. Bụng cũng réo lên đòi ăn.

Tôi quay đầu nhìn về phía thác nước, kêu to: “Dương Quá, thức ăn đã chín rồi,
mau lên ăn.” Nếu không lên nhanh ta ăn 1 mình ngươi ráng mà chịu.

Dương Quá nghe tiếng, nhảy vọt lên bờ, hắn để nửa thân trần, mình mảy tóc tai ướt nước, nhỏ tí tách trên đất, đi về phía tôi. Cười rạng ngời, kêu lên 1 tiếng: “Tiểu Trình!”

Máu nóng trong người tôi lại bốc lên,
xông thẳng lên não, gặp võ não chặn lại không thể thoát ra được, có xu
hướng chảy ngược trở xuống, thoát ra từ mũi. Rút kinh nghiệm từ nhiều
lần trước, tôi nhanh chóng đưa tay bịt chặt mũi, ngửa đầu ra sao, nuốt
hết máu trở về bụng. Mặc dù biết việc này là không tốt, nhưng thật sự
không thể cho Dương Quá biết, tôi vì nhìn thấy cảnh tượng bán nude của
hắn mà không kiềm chế được nỗi tà tâm. Nếu hắn biết được, chắc chắn sẽ
đề phòng tôi, không tự nhiên cởi trần nữa thân người như vậy ngồi bên
cạnh tôi, xé đùi thỏ ăn nữa. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội ngắm Dương
Quá như thế này, tuyệt đối phải kiềm chế cảm xúc.

“Tiểu Trình, cô nương không ăn sao?”

“Ăn chứ, sao lại không ăn? Nếu được ăn “con thỏ lớn” thì càng tốt.”

“Ta thấy con thỏ này cũng lớn rồi mà!”

“Không, còn có con to hơn, rất rất to, thịt cũng rất rất ngon. Tiếc là ta không ăn được.”

“Vậy sao, để lúc khác ta sẽ đi bắt cho cô nương.” Dương Quá thật thà cười nói, xé 1 cái đùi thỏ đưa tới trước mặt tôi.

Không ăn được “thỏ lớn” ăn thỏ nhỏ trước vậy. Bụng cũng rất đói, tôi chớp
ngay đùi thỏ, cắn 1 miếng lớn. Oa, tài nghệ nấu ăn của tôi ngày 1 tiếng
bộ rồi, nếu Hồng Thất Công còn sống, chắc tôi cũng dụ được lão vài tuyệt học võ công. Nói thì nói vậy thôi, chứ nếu Hồng Thất Công còn sống, có
muốn dạy võ cho tôi, tôi cũng không muốn học đâu. Bị 1 mình sư phụ ép
buộc là đủ rồi, nếu có thêm 1 người nữa. Tôi chắc đi nhảy vực Lệ Phong
Quỷ lần nữa thôi.

Trong màn đêm chỉ có tiếng thác nước đổ ầm ầm
trên đất, như tiếng nhạc của núi rừng. Mặc dù ồn ào, nhưng lại làm cho
lòng người tĩnh lặng. Tôi nằm dài bên cạnh bờ suối, ngước mắt nhìn
trăng.

Dương Quá bước đến, nằm xuống cạnh tôi, hắn cũng ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

“Hôm nay trời chẳng có ngôi sao nào để ngắm, chán thật.” Tôi buồn chán thốt ra 1 câu.

Dương Quá im lặng 1 lúc mới nói: “Sao thật ra cũng rất sáng, nhưng mỗi khi có trăng, ánh sáng của mặt trăng làm lưu mờ sao. Những lúc đó người ta chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng mà thôi.”

“Mặt trăng sáng được là nhờ mặt trời chiếu vào, nhưng sao lại tự phát sáng. Dương Quá, ngươi nói xem, ta là sao hay là trăng?”

“Cô nương là sao!”

“Sai rồi, thật ra ta là trăng, có điều ta không được mặt trời chiếu sáng thôi.”

“Vậy chắc ta cũng là trăng!”

“Ngươi lại sai rồi, ngươi là sao Bắc Đẩu. Chẳng những tự phát sáng, mà còn là kim chỉ nam cho người khác.”

“Ta không tài giỏi đến thế đâu.”

“Ngươi và Tiểu Long Nữ đều là sao, những ngôi sao rất sáng. Mặt trăng không có mặt trời chiếu sáng như ta, mãi mãi không thể cướp được ánh hào quang
của hai người các ngươi.”

“Tiểu Trình….”

“Ngươi đã có thể sử dụng thành thạo “Trọng kiếm” rồi, có muốn đi kiếm Tiểu Long Nữ không? Hãy nắm bắt lấy hạnh phúc của mình.”

“Ta… 1 kẻ sắp chết như ta…”

“Dương Quá… Ngươi vẫn không tin vào y thuật của ta?”

“Không… Ta không có ý đó.”

“Ngươi không có ý đó thì ý gì?”

“Quác quác! Phạch!” Tôi bị Dương Quá chọc cho tức giận, ngồi bật dậy. Ngay
sau đó vô cùng hoành tráng bị quái điêu đánh bay đến thân cây, vô cùng
thân mật “hôn” mặt đất.

“Điêu huynh!”

“Điêu chết tiệc, ta sẽ vặt trụi lông của ngươi, xẻ thịt ngươi làm 18 món.”

“Quác quác! Phạch phạch phạch!”

Sau đêm đó, Dương Quá như được tôi đã thông tư tưởng, vô cùng hăng hái nói
phải rời khỏi sơn cốc, dù ngày mai có là ngày phát độc hoa tình mà chết, hắn vẫn sẽ đem kiếm thuật tinh diệu của Độc Cô Cầu Bại đánh cho quần
hùng thiên hạ thúc thủ mới cam lòng chết đi, sẵn tiện đi tìm tình yêu
đích thật Tiểu Long Nữ của hắn. Con bà nó, đến tận bây giờ, tên tiểu tử
này cũng không tin tưởng tôi.

“Điêu huynh, đại ân đại đức của
điêu huynh, cuối cùng khó lòng báo đáp. Chốn giang hồ tiểu đệ còn mấy vụ ân oán, nay từ biệt điêu huynh, sau này sẽ trở lại làm bạn. Thanh kiếm
nặng này của Độc Cô lão tiền bối, tiểu đệ xin mượn 1 thời gian.” Dương
Quá nói rồi, quỳ xuống cúi mọp đầu vái quái điêu 1 cái thật dài, lại
hướng về phía mộ phần Độc Cô Cầu Bại vái mấy cái. Sau đứng lên nhìn tôi
cười rạng rời, nói: “Tiểu Trình, chúng ta đi thôi.”


“Thịch thịch
thịch!” Nhìn thấy Dương Quá cười như thế thật sự khiến tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn 1 nhịp. Quay mặt vào vách núi, cố gắng khắc chế cảm xúc
muốn xông đến hôn Dương Quá 1 cái, khoác khoác tay nói.

“Đi gì mà đi, ta không đi. Với lại “điêu huynh” của ngươi cũng không cho ta đi
đâu.” Rời khỏi đây sao? Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần.

“Tiểu Trình, ta thật ra có 1 câu muốn nói với cô nương rất lâu rồi.” Dương
Quá dừng lại 1 chút, nói: “Ta đã nghe chuyện của Phùng tiền bối từ chỗ
Quách bá mẫu, ta không biết tình cảm giữa cô nương và Phùng tiền bối sâu nặng cở nào, nhưng nếu cô nương cứ cả đời nhốt mình ở sơn cốc này, trốn tránh không gặp người khác, thì Phùng tiền bối sẽ vui sao?”

“Ngươi thì biết gì?” Tôi nghe Dương Quá nói thế thì không kiềm chế được cơn kích động, hét lên. Tôi là đang trốn tránh sao?

“Ta không biết, nhưng chẳng phải cô nương biết rất rõ sao?”

“Ngươi ở đó nói lung tung cái gì, mau cút đi cho ta!”

“Nếu cô nương không rời đi cùng ta, ta sẽ đưa sư phụ cô nương đến đây.” Dương Quá bị tôi hét đuổi đi, nên cũng hét lên.

“Ngươi dám!”

“Quác quác!”

“Bịch” 1 tiếng, tôi bị con điêu chết tiệc cắp lấy cổ áo, ném mạnh ra ngoài.
Mông đặt dưới đất, nhìn Dương Quá há hốc miệng, nhìn từ trên cao xuống.

“Oa… Các ngươi ức hiếp ta… Oa… Huhuhuhu…” 1 cổ ấm ức tuổi thân đột nhiên
dâng trào lên, tôi cứ thế khóc rống lên, vang vọng cả hang động. Tôi cứ
tưởng mình đã quên mất chuyện này, tại sao Dương Quá lại nhắc lại kia
chứ?

Sau đó, mặc dù không muốn đi cùng Dương Quá vẫn bị quái điêu ném ra ngoài. Con điêu chết tiệc này cũng quá mức thất thường đi, lúc
người ta muốn đi, nó không cho đi; lúc người ta không muốn đi, nó lại
ném người ta ra ngoài. Thật con bà nó, thần điêu cái gì, ôn thần điêu
thì có.