Bởi vì tôi bị thương, cho nên Hoắc Đô không đi theo đoàn người Hốt Tất Liệt, phi ngựa nhanh
về đại doanh đang đóng ngoài thành Tương Dương. Hắn mua 1 chiếc xe ngựa
thiết kế có chút hơi bị không đơn giản quá. Vừa ngắm cảnh, vừa chầm chậm theo sau bọn họ.
Hoắc Đô ngồi chễm chệ trong băng ghế xe ngựa,
được bộc nệm êm ái, bên trên còn lót 1 tấm da hổ mềm mại vô cùng, nhàn
nhã với tay lấy 1 khối bánh phù dung trên chiếc bàn gỗ đào cạnh đó, đưa
về phía tôi, cười nhạt nói: “Nàng có muốn ăn 1 chút điểm tâm không?”
“Không ăn!” Tôi tức giận hét lên.
“Nàng đang bị thương, ăn nhiều 1 chút mới tốt cho sức khỏe.” Hoắc Đô không để ý đến sự tức giận của tôi, chòm người đưa miếng bánh đến trước mặt tôi, dịu dàng nói.
Tôi khó chịu gạt miếng bánh ra, hét lên 1 lần nữa. “Không ăn!”
“Được, vậy thì ta ăn!” Hoắc Đô cười sáng lạng, đưa miếng bánh đến trước mặt
mình, hé miệng ra 1 chút, tao nhã cắn 1 miếng bánh, nhai nhai, đã thế
còn tặc lưỡi, luôn miệng khen ngon. Chỉ chốc lát là giải quyết xong
miếng bánh thơm ngon kia.
Hắn cứ ăn hết miếng này lại đến miếng
kia, cứ mỗi lần hắn cắn nuốt 1 miếng bánh, tôi lại nuốt 1 ngụm nước
miếng. Bụng sớm đã đói cồn cào, nhưng nếu bây giờ lấy bánh ăn, chẳng
phải rất mất mặt sao?
Mấy ngày này, đi chung xe ngựa với Hoắc Đô, hắn đối sử với tôi cực kỳ tốt, chỉ ngoài việc không được cách hắn quá 5 bước chân, thì cái gì hắn cũng đồng ý với tôi. Nhưng chỉ cần nhìn thấy
bộ dạng “đại gia” của Hoắc Đô, là khiến tôi nhớ đến những ngày tháng làm ô-sin cho hắn, mà nhớ đến là tôi lại thấy bực bội, khó chịu trong
người. Nhưng mặc dù bực bội như thế, tôi lại chẳng có ý định muốn rời
đi, nhiều lúc tôi cũng không hiểu rõ tâm tình của mình.
“Nàng thật sự không ăn sao?” Hoắc Đô cầm miếng bánh phù dung duy nhất còn lại lên, quơ quơ trước mặt tôi, mị mắt cười hỏi.
Mặc dù muốn nói là không, nhưng bụng tôi lại rất thành thật mà phát ra
những tiếng “Ọt ọt…” ai oán, như lên án chủ nhân của mình quá tàn nhẫn
với mình.
“Haha… Tiểu Trình, nàng còn bảo là không muốn ăn sao? Haha…” Hoắc Đô nghe được tiếng, thì nằm lăn ra cười ngất
“…”
Mấy ngày sau, thì về tới ngoại thành thành Tương Dương. Đại quân Mông Cổ và quân Đại Tống đã giao chiến ở thành Tương Dương hơn 1 tháng, chỗ nào
cũng thấy gươm giáo gãy nát, máu đọng thây phơi. Thật là 1 cảnh tượng
khủng khiếp, khiến tôi không cách nào nhìn nổi, nhưng tôi nào ngờ, trong đại doanh còn có 1 cảnh khủng khiếp hơn.
“Tu tu tu…. Tu tu tu…”
Khi về tới đại doanh Mông Cổ, tôi và Hoắc Đô đều bị giật mình bởi tiếng
tù và điều động binh mã phát ra từ phía Vương trướng của Hốt Tất Liệt.
Tôi mới đầu còn ngỡ có quân Đại Tống tập kích đại doanh ngay giữa ban ngày
ban mặt, nhưng khi nghe đến tiếng tù và thứ 3 thì cả người lạnh toát.
Vội chạy về phía Vương trướng, Hoắc Đô cũng nhanh chóng theo sau.
Trên bãi đất trống ngoài vương trướng của Hốt Tất Liệt, có hàng ngàn binh
lính, đứng thành vòng tròng, tạo thành 1 bức tường người vững chắc.
Lúc này bên trong vòng tròn thịt người đó, Quách Tĩnh đang giao đấu vô cùng ác liệt với 4 người Kim Luân pháp vương, Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây và
Tiêu Tương Tử.
Bốn người ai cũng cầm sẵn binh khí trong tay: lão
khỉ già Kim Luân thì cầm kim luân, tên tóc xoăn Doãn Khắc Tây cầm ngọn
nhuyễn tiên đính vàng ngọc, xác khô Tiêu Tương Tử cầm cây can bổng giống như cây gậy đưa đám, binh khí của tên lùn Ni Ma Tinh cổ quái nhất, là 1 cây linh xà đoản tiên, cứ thò thò thụt thụt trong tay hắn như lưỡi con
rắn.
Tên tóc xoăn Doãn Khắc Tay lao lên đầu tiên, nhưng chỉ 1
chiêu “Thần long bái vĩ” của Quách Tĩnh, hắn đã nằm bẹp trên đất. 3
người còn lại nhìn thấy thế cũng có 1 chút e ngại. Lão khỉ già Kim Luân
là người lao lên tiếp theo. Xác khô Tiêu Tương Tử và tên lùn Ni Ma Tinh
thấy thế cũng nhanh chóng lao vào đối chiến.
Quách Tĩnh sử dụng
tuyệt kỹ “Hàng long thập bát chưởng” giao đấu với 3 người. Mặc dù Quách
Tĩnh võ công cao cường, lại từng luyện qua “Cửu âm chân kinh” nhưng lão
khỉ già Kim Luân võ công cũng không kém, lại có thêm 2 cao thủ Tiêu
Tương Tử và Ni Ma Tinh. Nếu cứ đà này, đến cuối cùng sẽ không địch nỗi.
Cây can bổng của Tiêu Tương Tử từ trên không trung bổ xuống. Quách Tĩnh
nghiêng người né tránh, nhưng từ đầu cây can bổng phun ra 1 luồng khói
đen. Mùi tanh hôi, khó ngửi vô cùng. Chất độc “Độc sa thiềm thừ” này dù
cho có là sư tử, hổ báo hít phải cũng ngất đi liền. Quách Tĩnh tuy hít
phải khói độc nhưng vẫn không bất tĩnh, quả thật nội công thâm hậu vô
cùng.
Quách Tĩnh thoát khỏi sự tấn công của ba cao thủ, gọi to:
“Quá nhi, đi thôi!” Đoạn nhảy mấy bước ra chỗ trống. Kim Luân pháp vương thấy vậy liền lao tới. Sau lưng Quách Tĩnh chỉ cách binh tướng Mông Cổ
chỉ vài trượng, mười mấy cây giáo dài chĩa tua tủa về phía ông.
Quách Tĩnh hai tay gạt giáo, chộp hai tên binh sĩ ném về phía Kim Luân, nói to: “Đón lấy này!”
Kim Luân vội lách người tránh né. Quách Tĩnh luồn lách vào đám binh lính.
Sau vài cái nhún, đã vột tới trước ngựa 1 tên bách phu trưởng, kéo hắn
xuống ngựa, vọt lên yên, xông xáo ngang dọc, đột nhiên vòng ra phía sau, phi ngựa thật nhanh, miệng huýt sáo. Con ngựa hãn huyết đứng đằng xa,
nghe tiếng chủ gọi, phóng đến như bay đến chỗ Quách Tĩnh.
Đột nhiên Dương Quá kêu to: “Ối, đau quá!” rồi lảo đảo chực ngã.
Quách Tĩnh vừa nghe, không đợi con hãn huyết chạy đến, mà đã quay đầu ngựa
lại chạy đến chỗ Dương Quá. Hai người qua lại mấy câu, rồi Quách Tĩnh
kéo Dương Quá lên ngựa, ngồi sau lưng mình. Nhưng con ngựa trúng nhiều
mũi tên, hí lên 1 tiếng đau đớn, rồi gục xuống chết. Hai người vì thế mà té lăn trên đất.
Quách Tĩnh nhanh chóng đứng thẳng dậy, cõng
Dương Quá chạy về phía bắc. Lúc này Kim Luân pháp vương, Ni Ma Tinh và
Tiêu Tương Tử lại đánh tới.
Dưới lá đại kỳ bên ngoài vương
trướng, Hốt Tất Liệt tay bưng bát rượu, đứng quan chiến cùng 1 hòa
thượng trẻ, giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ, rõ ràng nắm chắc phần thắng, thần
tình cực kỳ đắc ý.
Quách Tĩnh quát to 1 tràng, cõng Dương Quá lao về phía Hốt Tất Liệt, chỉ sau vài lần nhấp nhô đã tới gần trước mặt.
Thân binh hộ vệ hai bên cả kinh, mười mấy người chĩa đao, giáo dài ngăn
chặn. Quách Tĩnh chưởng phong ù ù, 1 thân binh bị chưởng hất văng ra xa, chỉ vài bước nữa là chưởng lực có thể đánh tới chỗ Hốt Tất Liệt.
Kim Luân pháp vương liền phóng kim luân về phía đầu Quách Tĩnh, Quách Tĩnh
cuối đầu tránh, Dương Quá lúc này lại giơ kiếm định đâm vào cổ Quách
Tĩnh. Cũng may Tiêu Tương Tử dùng can bổng ngăn cản.
Quách Tĩnh đang mải dùng chưởng lực đối phó với Kim Luân và Ni Ma Tinh, không hề biết.
Dương Quá giơ kiếm định đâm mấy lần nhưng đều bị Tiêu Tương Tử gạt ra, sau bị Quách Tĩnh dùng chiêu “Thần long bái vĩ” đánh trúng ngực, mặt lạnh của
Tiêu Tương Tử bỗng chốc đỏ tía.
Đúng lúc ấy, Ni Ma Tinh lăn đến,
thiết xà đánh ra, đâm vào sườn trái Quách Tĩnh. Quách Tĩnh bị thương,
nhưng nhanh chóng tung cước đá Ni Ma Tinh lộn đi vài vòng. Kim Luân thừa lúc này chưởng 1 chưởng vào người Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh thân
hình lão đảo, phun ra 1 ngụm máu tươi. Dương Quá lúc này động lòng trắc
ẩn lại nhảy khỏi lưng Quách Tĩnh, múa kiếm bảo vệ xung quanh. Kim Luân
và Tiêu Tương Tử nhất thời lùi lại mấy bước. Dương Quá liền xốc Quách
Tĩnh lên lưng xông ra ngoài.
Nhưng thiên binh vạn mã, làm sao để
cho hai người dễ dàng thoát như vậy. Đột nhiên từ trong quân Mông Cổ, 1
vị lão nhân bị thọt, tay trái cầm thiết trượng, tay phải múa thiết chùy, xung sát lao tới.
Tôi chạy nhanh về phía Vương trướng, bị bức
tường thịt người chặn lại. Muốn biết được việc gì đang sảy ra bên trong, chỉ có thể gạt hết đám lính Mông Cổ đó ra, hay dùng khinh công, đạp lên đầu bọn chúng mà vào. Gạt hết đám lính đó ra là điều không thể, nhưng
nếu dùng khinh công để vào được bên trong vòng tròn ít nhất cũng mất 15
phút. Thật sự đám lính này quá đông đi.
“Mau chạy, ta chặn hậu
cho!” Đang lúc còn chừng chừ đứng bên ngoài tường thịt thì 1 tiếng nói
của nam nhân vang lên, tôi nghe được thì cả người run lên, bất chấp hậu
quả mà dùng khinh công bay vào trong.
Dương Quá thấy có người đến trợ giúp liền vung kiếm cùng thiết chùy của Phùng sư huynh đánh tới chỗ Kim Luân. Tiêu Tương Tử liền vung can bổng vào trợ chiến.
Kim
Luân pháp vương dùng kim luân đón đỡ đồng thời cả kiếm chiêu lẫn cây
thiết trượng của Phùng Mặc Phong, chỉ khi cây can bổng của Tiêu Tương Tử đâm tới lưng Quách Tĩnh, lão mới ngừng tấn công Dương Quá, để chàng hồi kiếm cứu Quách Tĩnh. Song khi kim luân của Kim Luân pháp vương đánh tới Quách Tĩnh thì Tiêu Tương Tử cũng dùng cây can bổng gạt đi. Nếu không
phải hai người bọn họ lo tranh giành danh hiệu “Đệ nhất dũng sĩ Mông
Cổ”, mà hôm trước Hốt Tất Liệt hứa sẽ ban cho người nào giết chết được
Quách Tĩnh, thì dẫu cho Dương Quá có xả thân tử chiến cũng đã sớm bỏ
mạng rồi.
Phùng Mặc Phong không để ý đến sự sống chết của bản
thân, vung thiết chùy dốc sức cứu viện. Phùng Mặc Phong dùng thiết trùy
và quải trượng đánh gấp tới lưng Kim Luân pháp vương. Kim Luân pháp
vương tay phải đưa kim luân gạt đỡ phía sau, keng keng hai tiếng, hổ
khẩu hai tay Phùng Mặc Phong ứa máu, tay trái Kim Luân lại chộp đến sau
lưng Quách Tĩnh. Phùng Mặc Phong gầm lên 1 tiếng, quăng cả chùy lẫn
quải, dang hai tay ôm chặt lấy Kim Luân pháp vương, cả hai cùng ngã lăn
ra đất. Kim Luân pháp vương cả giận, vung chưởng đánh mạnh vào vai Phùng Mặc Phong, sau đó liên tiếp bộp bộp mấy cái. Phùng Mặc Phong ngã khụy
xuống đất.
“Phùng sư huynh!” Khi tôi vào được bên trong vòng tròn binh lính, thì thấy ngay 1 màn này, khiến thần kinh của tôi tê liệt,
hét thảm lên 1 tiếng. Rút ngọc tiêu ra đánh về phía lão khỉ già Kim
Luân, kéo nhanh Phùng sư huynh trở về bên cạnh Dương Quá và Quách Tĩnh.
“Tiểu Trình!” Dương Quá nhìn thấy người tới là tôi thì vui mừng reo lên.
Hoắc Đô lúc này cũng từ bên ngoài phi thân vào, nhìn thấy tôi thì quát to: “Mau qua đây!”
“Ngươi nghĩ ta có thể qua sao?”
“Bớt nhiều lời, nếu ngươi đã muốn chết cùng với bọn họ, thì ta thỏa mãn
nguyện ước của ngươi.” Kim Luân hét lên 1 tiếng, liền vung chưởng về
phía chúng tôi.
Không ngờ tới, Hoắc Đô liền dùng thiết quạt đánh bật tay Kim Luân, khiến lão tức giận hét lên: “Ngươi làm gì?”
“Sư phụ, không thể.”
Dương Quá chớp thời cơ huýt sáo gọi con ngựa già của hắn đến, phóng nhanh lên lưng ngựa. Con hãn huyết của Quách Tĩnh cũng chạy đến, Dương Quá kêu
lên: “Tiểu Trình, mau lên ngựa!”. Tôi nhanh chóng cõng lấy Phùng sư
huynh phóng lên con hãn huyết, chạy theo Dương Quá.
Kim Luân pháp vương do bị Hoắc Đô cản lại, để cho Dương Qúa và Quách Tĩnh có cơ hội
trốn thoát, nên tất giận, bất chấp Hoắc Đô có phải là vương tử hay đệ tử của mình, mà vung chưởng đánh vào ngực Hoắc Đô.
Binh tướng Mông
Cổ vốn đứng ngoài quan đấu, biết Kim Luân pháp vương nhất định thành
công, không vào góp tay, đột nhiên thấy Kim Luân bị Hoắc Đô vương tử bám chặt lấy, nhất quyết không buông tay. Tiêu Tương Tử thì bị đánh bật ra
xa, bèn ùa vào.
Quân Mông Cổ tràn tới như nước thủy triều, dù cho Quách Tĩnh và Phùng sư huynh không bị thương, 4 người chúng tôi cũng
chưa chắc thoát khỏi thiên binh vạn mã.
Dương Quá vung kiếm chém
vào mấy binh sỹ cản đường, máu tươi văng khắp nơi. Tôi cũng như 1 kẻ
điên, dùng ngọc tiêu đánh loạn lên. Cũng không biết được, máu trên người tôi là của Phùng sư huynh, đang nằm trong lòng tôi hay là máu của binh
lính Mông Cổ. Có lẽ cảnh máu tanh mưa máu này, suốt cuộc đời tôi cũng
không thể nào quên được.