Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 28: Sao lại là ngươi?

“Mi xinh xắn thế này, mai sau lớn lên, không làm cho kẻ khác đau khổ, thì tự mình sẽ đau khổ, chi bằng chết sớm đi là hơn. Thế gian bớt được 1 chút phiền não.”

“Nha đầu, nữ nhân này là kẻ hung ác, có muốn đánh ả không?”

“Tỉnh rồi sao? Ta và ngươi xem như có duyên, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ. Sau
này theo ta, những chuyện trước đây hãy quên hết đi.”

“Ta đành miễn cưỡng tiếp nhận ngươi vậy?”…

“Tiểu Trình! Tiểu Trình!”

Lạnh quá, tối quá, cả người còn đau như có ai tháo từng khớp xương của tôi
ra rồi ráp lại vậy? Có phải tôi đã chết rồi không? Tôi không muốn chết,
tôi vẫn còn chưa vui chơi đủ, còn rất nhiều mỹ nam đợi tôi đến ăn đậu hũ của họ mà. Tôi còn chưa gặp mặt được mỹ nam Gia Lục Tề kia mà. Sư phụ,
người đâu rồi, đồ nhi rất sợ, mau đến cứu đồ nhi.

“Tiểu Trình! Tiểu Trình! Mau tỉnh lại.”

Ai? Ai đang gọi tôi? Có phải là tiếng gọi hồn của quỷ sai không, tôi không
muốn đi. Hoắc Đô, ngươi sao không đến cứu ta, ngươi không phải nói muốn
trả ơn cho ta sao, tại sao hồn phách ta sắp bị quỷ sai bắt đi rồi ngươi
cũng không xuất hiện.

“Tiểu Trình!”

“Không, ta không muốn chết.” Tôi bật người ngồi thẳng lên, cơn đau nhức truyền khắp cơ thể.

“Tiểu Trình…”

“AAAAAAA……Quỷ.” Thật may quá, tôi vẫn còn sống, bởi vì cái người xuất hiện trước mặt
tôi đã tán cho tôi 1 cái, như trời giáng vào mặt. Chứng tỏ tôi chưa
chết, mà cái người vừa tán tôi đó cũng không phải quỷ. Huhuhu. Chỉ có
điều tuy được gọi là người nhưng vẻ mặt của người đó còn đáng sợ hơn cả
quỷ. Không phải người này cũng đeo mặt nạ da người của sư phụ đó chứ.

“Tiểu Trình, cô nương có sao không?” Lúc này tôi mới để ý đến Dương Quá đang

ngồi cạnh mình. Hắn để trần nữa thân trên, dưới ánh sáng nhàn nhạt trong hốc đá, khuôn mặt điển trai đến lạ thường và vòm ngực săn chắc của hắn ở ngay trước mắt tôi, chỉ cần đưa nhẹ tay ra 1 chút là có thể chạm được
vào vòm ngực của Dương Quá. Hơi thở nam tính của hắn cứ lờn vờn quanh
mũi tôi. Trên người tôi lại đang mặc trung y của hắn. Thử hỏi làm sao
tôi có thể chịu nỗi đây.

“Tiểu Trình…Cầu tiền bối, tại sao Tiểu Trình đã tỉnh rồi lại ngất nữa vậy?” Giọng Dương Quá lo lắng vang lên trên đầu tôi.

“Ngươi cứ ôm như thế thì nó sẽ không tỉnh lại.” Giọng ồm ồm nam không ra nam
nữ không ra nữ vang lên bên cạnh, rồi 1 giọng thiếu nữ trẻ tuổi vang
lên: “Phải đó Dương đại ca, có thể Trình cô nương bị ngọp, huynh hãy đặt cô nương ấy nằm xuống đất đi.”

“Nhưng mà cả người Tiểu Trình
đang run lên, chắc là lạnh lắm.” Dương Quá vẫn lo lắng nói. Nhưng tại
sao hắn nói 1 đằng lại làm 1 nẻo, đặt tôi nằm xuống mặt đất làm gì?

“Dương… Dương Quá, đây là đâu?” Tôi chỉ có thể giả vờ như vừa tỉnh dậy, yếu ớt ngồi dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo.

Dương Quá thấy tôi tỉnh dậy thì rất vui mừng: “Ta cũng không biết, chỉ biết
đây là 1 hốc đá.” Dừng lại 1 chút, vẻ mặt buồn rầu nói: “Nhưng từ đây
muốn lên trên ít nhất cũng phải trăm trượng, dù cho có khinh công giỏi
cở nào cũng khó mà leo lên trên được.”

“Hốc đá? Cao trăm trượng?
Thế mà ta rơi xuống lại không sao?” Tôi mờ mịt hỏi. Tôi thật sự quá ngạc nhiên đi, rơi từ dộ cao như thế, mà tôi chẳng những không chết, đã thế
tay chân vẫn lành lặn như thường, chỉ có vài vết trầy xước nhỏ không
đáng ngại.

“Là do cô nương rơi xuống trúng tán cây táo, lại vô
tình được ta bắt được.” May mắn như vậy? Rơi xuống tán cây, được mỹ nam
cứu, không chết, còn gặp được quái nhân. Đây chẳng phải là mấy định luật rơi vực của nam chính trong phim kiếm hiệp sao? Vậy chẳng phải tiếp
theo đây, tôi sẽ lấy được bí kíp võ công gì không?

Trong lúc tôi
còn đang ngồi thẩn thờ trên vách đá thì tiết mục Dương Quá trùng phùng
Tiểu Long Nữ và đại chiến Boss Công Tôn Chỉ đã diễn ra. Dương Quá còn bị Công Tôn Chỉ quăng vào bụi hoa tình, trúng độc, Công Tôn Lục Ngạc muốn
lấy thuốc giải cho Dương Quá nên mới đột nhập đan phòng, nhưng lại bị
Công Tôn Chỉ phát hiện, cả hai rơi vào cơ quan trong đan phòng, rớt
xuống đầm cá sấu. Hai người họ may mắn thoát được bọn cá sấu dữ tợn, đi
dọc theo con đường mòn thì đi đến hốc đá dưới đáy vực này, còn gặp được
mẹ của Công Tôn Lục Ngạc là Cầu Thiên Xích. Bọn họ ở trong hốc đá kể
chuyện xưa cho nhau nghe, chẳng bao lâu sau thì tôi rơi xuống. Lúc rơi
xuống, phần ngực có va đập vào tán cây táo, bị nội thương 1 chút. Vết
thương không nặng, băng bó sơ, uống 1 viên “Cửu hoa ngọc lộ hoàn”, tự
điều khí thì đã khỏe lại 7,8 phần.

“Để vãn bối leo lên cây xem
thử.” Dương Quá sau khi xác định vết thương của tôi đã không còn vấn đề
gì nghiêm trọng, mới đứng lên, nói với Cầu Thiên Xích, nói xong hắn liền nhảy lên 1 cây táo lớn, xem xét tình hình. Cũng chính nhờ mấy cây táo
này mà Cầu Thiên Xích bị nhốt ở đây 14 năm cũng không chết đói.

“Nếu ta leo lên được, ta sẽ thả dây xuống kéo 3 người lên.” Dương Quá nói
rồi phi người bám vào vách đá mà leo lên, nhưng vách đá càng lên cao thì càng nhẵn nhụi, không còn chỗ đặt chân, bám tay, đã thế còn nghiên vào
trong, chỉ có rắn mối may ra bò được không rơi mà thôi. Dương Quá mấy
lần trượt chân, cũng may nhờ có khinh công trác tuyệt nên mấy phen hóa
hiểm thành an. Phải nói khinh công của phái Cổ Mộ thật sự là đáng kinh
ngạc.

Dương Quá leo lên chừng sáu bảy chục trượng thì lại trượt
xuống đáy hốc đá, nói: “Có thể ra được! Nhưng phải bện 1 sợi dây thật
dài.” Nói rồi, rút chủy thủ, bóc vỏ cây táo, bện 1 sợi dây. Tôi tuy bị
thương, nhưng vẫn cùng Công Tôn Lục Ngạc phụ giúp 1 tay, khoảng 2 canh
giờ sau thì 1 sợi dây thừng bện bằng vỏ cây táo dài hơn trăm trượng được bện xong.

Dương Quá chặt 1 cành táo dài, buộc 1 đầu sợi dây vào
giữa cành cây, đầu còn lại buộc chặt vào người, leo lên trên. Leo đến
mức không thể leo lên được nữa thì dùng sức quăng đầu dây có cột cành
cây lên trên. Thấy đã chắc chắn, thì hắn nắm lấy sợi dây mà leo lên.

Cầu Thiên Xích vừa thấy Dương Quá đã leo lên được thì mắng Công Tôn Lục
Ngạc: “Ngươi ngu ngốc lắm, sao lại để cho hắn thoát đi 1 mình? Hắn thoát ra rồi, còn nhớ gì đến chúng ta.”

Công Tôn Lục Ngạc: “Mẹ cứ yên tâm, Dương đại ca không phải hạng người như thế đâu.”

Cầu Thiên Xích nổi giận: “Bọn đàn ông khắp thiên hạ đều cùng 1 giuộc cả.”
Nói rồi nhìn 1 lượt khắp người Công Tôn Lục Ngạc, mặt nhăn lại: “Đồ
ngốc, ngươi để cho hắn chiếm tiện nghi rồi phải không?”

Công Tôn Lục Ngạc đỏ mặt: “Mẹ, mẹ bảo cái gì, hài nhi không hiểu.”

Cầu Thiên Xích nghe thấy thế càng tức giận: “Ngươi không hiểu sao lại đỏ
mặt. Đối với đàn ông ngươi không được buông thả, hay nhẹ dạ cả tin,
chẳng lẽ ngươi không thấy tình cảnh của mẹ ngươi hay sao? Mà cái tên
Dương Quá kia lại còn có 1 tiểu tình nhân nữa chứ. Ngươi thật làm ta tức chết mà.”

“Tiểu tình nhân của Dương Quá” mà Cầu Thiên Xích nói,
không phải là tôi chứ, bà lão này cũng quá quả đoán đi. Trong lúc Cầu
Thiên Xích còn đang lảm nhảm la rày Công Tôn Lục Ngạc thì Dương Quá đã
thả sợi dây xuống.

“Hừm, ta nói cho ngươi hay, từ rày trở đi,
ngươi phải bám sát lấy hắn, nửa bước không rời. Trượng phu, trượng phu,
nghĩa là trong vòng 1 trượng còn là chồng mình, ngoài 1 trượng đã không
còn là chồng nữa, ngươi biết chưa? Gia gia (ông ngoại) ngươi đặt tên cho mẹ ngươi là Thiên Xích, tức là trăm trượng, bên ngoài trăm trượng còn
gì là trượng phu kia chứ?”

Tôi cảm thấy tức cười thay cho Cầu
Thiên Xích, Dương Quá nào có thèm để ý đến con gái bà ta kia chứ. Nhưng
chỉ dám cười thầm trong lòng, bước đến chỗ sợi dây, đang định cột sợi
dây vào người thì “vèo” 1 tiếng, 1 vật thể lạ bay về phía tôi, cũng may
tôi nhanh chân né được, nếu không cái hạt táo đó không phải cắm trên
vách đá mà là cắm lên tay tôi rồi.

Cầu Thiên Xích quát: “Ngươi làm gì?”

Tôi cố gắng áp chế cơn giận dữ, quay đầu cười nói: “Cầu tiền bối, tiểu điệt đang định xem thử Dương Quá đã chuẩn bị thỏa đáng chưa, sợi dây có còn
chắc chắn không? Nếu Dương Quá đang kéo tiền bối lên nữa chừng, sợi dây
gặp vấn đề gì thì không hay thì không tốt. Để tiểu điệt cõng người đến
đây, giúp người cột dây có được không?”

Cầu Thiên Xích liếc nhìn tôi 1 cái, lạnh giọng nói: “Không cần, Ngạc Nhi mau đến giúp ta.”


Bà không cần là tốt nhất, ta lúc khỏe mạnh cũng không muốn cõng bà, chứ
đừng nói lúc bị thương. Tôi thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng chỉ có thể
ngoan ngoãn lách người qua 1 bên, ai biểu nội lực của Cầu Thiên Xích cao thâm đến thế, bà ta phun hạt táo còn lợi hại hơn bắn aka.

Công
Tôn Lục Ngạc nhanh chóng cột dây vào người Cầu Thiên Xích, rồi giật dây
báo hiệu cho Dương Quá ở bên trên. Dương Quá liền kéo sợi dây đưa Cầu
Thiên Xích lên. Đến khi sợi dây được thả xuống lần nữa, Công Tôn Lục
Ngạc bảo tôi hãy lên trước, nhưng tôi làm sao mà dám kia chứ. Nếu tôi
được kéo lên, mà Công Tôn Lục Ngạc còn bên dưới đáy vực, Cầu Thiên Xích
không bắn người tôi thành tổ ong thì mới lạ đó. Với lại tôi cũng tin
chắc là với tính cách của Dương Quá sẽ không bỏ rơi tôi dưới đây. Nghĩ
vậy nên tôi yên tâm nhường cho Công Tôn Lục Ngạc lên trước.

Đúng
là Dương Quá sẽ không bỏ rơi tôi, nhưng có người lại không muốn “tiểu
tình nhân của Dương Quá” sống, thì làm sao lại để yên cho Dương Quá kéo
tôi lên được kia chứ.

Tôi ngây ngốc ngồi dưới hốc đá, nhìn lên
trời, nhìn mãi đến khi sao giăng đầy trời, trăng cũng đã nhô lên cao mà
vẫn không thấy sợi dây nào được thả xuống. Đến lúc này tôi mới biết mình đúng là quá ngu, sao có thể để cho Công Tôn Lục Ngạc lên trước chứ, dù
cho có bị bà già Cầu Thiên Xích kia bắn thành tổ ong cũng nhất quyết lên trước nàng ta.

“AAAAAAAA… Cầu Thiên Xích ta nguyền rủa bà… Dương Quá ngươi đi chết đi…AAAAAA…” Tôi không muốn ở dưới đây ăn táo mà sống
cả đời đâu, dù cho có luyện được thuật bắn hạt táo như bắn đại liên cũng không muốn.

Tôi dụi mắt, lại dụi mắt, xác định mình không có bị
hoa mắt thì nước mắt đã không khống chế được nữa chảy ra. Trước mặt tôi
không biết từ lúc nào đã xuất hiện 1 sợi dây, nó còn lung lay lung lay
như có người đang giật. Dương Quá không phải đã cùng bà già Cầu Thiên
Xích và Công Tôn Lục Ngạc bỏ đi rồi sao? Vậy sao sợi dây thừng bện bằng
vỏ cây kia lại được thả xuống, là ai thả dây xuống, nhưng mà mặc kệ ai
bỏ dây xuống, chỉ cần có thể kéo tôi lên trên là được rồi. Tôi quả thật
sợ hãi cái cảm giác rồi 1 mình dưới đáy cốc tối đen này.

Tôi
nhanh chóng cột chắc sợi dây vào bên hông, rồi giật giật, tỏ ý đã sẵn
sàng. Sợi dây rất nhanh được kéo lên. Mất khoảng nữa canh giờ thì tôi
rốt cuộc cũng lên được bờ vực, nhưng mà người cứu tôi sao lại là… Hoắc
Đô.