Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 20: Chuyện cũ của An Tử

An Tử nghe thấy thế thì rất vui mừng, nắm lấy tay tôi, luôn miệng nói “Đa tạ!”

Tôi tranh thủ lúc giúp An Tử băng bó hỏi về chuyện của nàng và râu quai
nón. An Tử không chút giấu diếm, thật thà kể hết cho tôi nghe.

“Rèn sắt là nghề gia truyền của gia đình ta, cha truyền con nối, đời này qua đời khác. Truyền đến đời cha ta, do những vật dụng ông rèn ra vô cùng
tinh tế, lại sắc bén nhất vùng nên ông trở thành thợ rèn rất nổi tiếng ở vùng này. Nhưng mẹ chỉ sinh được 1 mình ta là nữ nhi rồi qua đời, cha
do yêu thương mẹ nên quyết định không tái giá, chỉ là cha không thể để
nghề rèn sắt của gia đình bị thất truyền, càng không thể truyền cho
người ngoài, nên quyết định nuôi dưỡng nữ nhi là ta như nam nhi. Truyền
dạy nghề rèn sắt. Ta từ nhỏ đã được dạy dỗ như 1 nam nhi, nhưng do thể
chất yếu đuối nên học nghề rèn rất khó khăn.” An Tử kể đến đây, thì ánh
mắt nàng đượm buồn, như chất chứa 1 nỗi niềm gì đó. Nàng không khóc, đây là lần đầu tiên tôi không thấy An Tử khóc lóc, cũng không nói lấp chữ
nào. Nàng cứ nhàn nhạt kể, như đang nói về chuyện của người khác.

“Vương đại ca trước đây là bộ binh của quân Đại Tống, nhưng do chán nản việc
triều đình nhu nhược, nên giải ngũ đến vùng biên thùy đói nghèo này,
cũng hành nghề rèn sắt sinh sống, nhà huynh ấy lại ở cách vách nhà ta.
Tuy huynh ấy không biết ta là nữ nhi, nhưng lại đối xử rất tốt với ta,
xem ta như đệ đệ mà bảo vệ. Năm trước, cha ta bạo bệnh mà qua đời, ta 1
mình phải đối mặt với rất nhiều thứ, cũng may có Vương đại ca bên cạnh.
Sau quân Mông Cổ trưng dụng thợ rèn, ta và Vương đại ca cũng bị bắt đi.

Không ngờ…” Kể đến đây, mắt An Tử lại đỏ lên.

Ôi, lại khóc rồi.
Nhưng, sao có thể không khóc kia chứ. Ai cũng có 1 câu chuyện cũ, nhưng
câu chuyện cuộc đời 1 cô gái chân yếu tay mềm, không có 1 chút sức chống cự nào, phải giả nam trang lay lất sống giữa thời thế chiến tranh loạn
lạc. Cứ tưởng đã tìm được 1 bờ vai đủ rộng, để che chở, nào ngờ…Cũng quá mức bi thảm đi. Hơi, xem ra lần này không những phải cứu râu quai nón,
còn phải cứu cả An Tử rồi. Nhưng để có thể đưa được hai người cùng rời
khỏi doanh trại quân Mông Cổ mà ma không biết quỷ không hay, thật sự là
chuyện không tưởng.

Tôi sau khi nghe xong câu chuyện của An Tử
thì trở về ngồi bên cạnh Phùng sư huynh. Phùng sư huynh sắc mặt sầm xì,
không nói câu nào, tôi nghĩ đêm nay huynh ấy muốn quyết 1 phen sống mái
với thác tử để cứu râu quai nón đây.

“Huynh muốn đi cứu râu quai nón sao?”

“Tiểu sư muội… Tối nay dù có nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cũng nhất định không được ra ngoài, có biết chưa?”

“Uhm, muội còn yêu đời lắm, chưa muốn chết sớm như vậy đâu. Huynh nhớ cẩn thận đấy.”

“Nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng ham chơi, muội còn phải chăm sóc sư phụ nữa, có biết không?”

“Huynh đừng có giống như là từ giả trước khi chết như thế chứ, đệ tử Đào Hoa đảo sao lại kiếm tự tin như thế.”

“Ta vẫn còn là đệ tử của Đào Hoa đảo sao?”

“Tất nhiên rồi, chẳng phải muội đã nói, sư phụ đã tha thứ cho huynh rồi sao?”

“Thật vậy sao? Như vậy rất tốt, rất tốt.”

“Uhm, tốt hết chỗ chê. Phùng sư huynh, uống 1 ngụm nước lấy tinh thần đi.”

“Đa tạ tiểu sư muội… Ực ực…”

“Sao muội đưa gì huynh cũng uống thế, không sợ muội bỏ thuốc sao?”

“Thuốc… Tiểu… Tiểu sư muội…”

“Bịch” 1 tiếng, Phùng sư huynh trúng thuốc mê, nằm lăn ra đất. Với số thuốc
tôi bỏ trong chén nước, ít nhất huynh ấy cũng ngủ đến tận sáng mai.
Phùng sư huynh, xin lỗi, muội thật sự không muốn nhìn thấy huynh chết đi 1 chút nào.

Trời tờ mờ sáng, tôi đánh ngất 1 tên lính Mông Cổ,
thay đổi y phục của hắn, lẫn vào đám lính Mông Cổ đang đi đến thay ca
với mấy tên lính đang canh gác râu quai nón.

Mấy tên lính gác
chẳng tên nào nghi ngờ tôi. Chúng dùng thứ tiếng xí xô xí xào nói với
nhau gì đó, rồi thay ca. Đợi bọn lính kia đã rời đi, tôi dùng “Đạn chỉ
thần công” bắn nhanh mấy viên sỏi vào người mấy tên lính đứng gác cùng,
quan sát xung quanh không có người mới tiến đến chỗ râu quai nón, nhanh
chóng tháo dây cho hắn: “Là ta, đừng lên tiếng.”

Râu quai nón nhìn thấy tôi, thì hai mắt phát sáng, rất nghe lời không kêu tiếng nào.

“Cởi y phục của ngươi ra.” Tôi nói với râu quai nón xong, nhanh chóng đi tới cởi y phục của 1 tên lính Mông Cổ có thân hình giống râu quai nón ra,
đưa bộ y phục đó cho hắn.

Lúc này râu quai nón cũng cởi xong y
phục, nhanh chóng tiếp lấy bộ y phục quân Mông Cổ, mặc vào người. Tôi
cũng lấy y phục trên đất của râu quai nón mặc vào người tên lính Mông
Cổ, rồi kéo hắn đến cột cờ, cột hắn lại, giả như là râu quai nón vẫn còn bị cột ở đó.

Sau đó nhanh chóng cùng râu quai nón trong trang
phục quân lính Mông Cổ rời đi. Chúng tôi nhanh chóng hội hợp với An Tử.
Mọi việc đến giờ phút này đều thuận lợi vô cùng, đến nỗi tôi thấy có 1
chút đáng sợ. Đây có phải là sự im lặng trước cơn bão không?

“An
tử, đệ không sao chứ?” Râu quai nón khi nhìn thấy An Tử thì rất kích
động, vội hỏi hang. An Tử nhìn thấy râu quai nón còn kích động hơn, hai
mắt đỏ lên, nước mắt lại muốn chảy ra: “Vương… Vương đại ca…”

“Ta thật có lỗi khi cắt ngang màn trùng phùng thắm thiết của hai người,
nhưng nếu không mau rời đi, thì tất cả chúng ta điều chết.” Giờ phút này rồi mà còn ủy mị như vậy, thật sự là khiến người ta phát điên mà.

Râu quai nón: “…”

An Tử: “…”

“Muốn đi sao? Đâu có dễ như thế?” Tiếng nói lạnh lùng, quen thuộc của Hoắc Đô vang lên, đột nhiên xung quanh 3 người chúng tôi, ánh đuốc sáng rực.
Binh lính Mông Cổ không biết từ đâu bủa vây ra khắp nơi, bao vây chúng
tôi ở giữa. Tiêu rồi, lần này muốn 1 mình thoát thân cũng khó.