Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 10: Mộng

….Trong căn nhà hầm
nấu rượu vừa tối vừa ẩm mốc, tôi ngồi co ro 1 góc nhìn Lục Vô Song và
huynh đệ họ Võ chơi trò xếp sỏi, bọn chúng hồn nhiên vô cùng, không biết là tai họa sắp ập xuống đầu. Mà biết trước thì sao, liệu có thoát khỏi
được số phận chăng? Cứ vô tư hồn nhiên như những đứa trẻ đó có khi lại
tốt.

“Tiểu Trình, lại đây chơi cùng với bọn ta đi.” Võ Đôn Nhu
(Đại Võ) đang ngồi chơi đằng kia, đột nhiên đi tới, nở nụ cười hiền lành nói với tôi.

“Ta không chơi đâu.”

“Tại sao rủ ngươi chơi
cái gì, ngươi cũng lắc đầu, bộ ngươi khinh bọn ta không xứng chơi với
ngươi sao?” Võ Tu Văn (Tiểu Võ) cũng chạy tới, cau mày nhăn mặt, khó
chịu nói.

Tôi chưa kịp trả lời thì Lục Vô Song cũng chạy đến, đẩy vào người Tiểu Võ, khiến hắn té ngã xuống đất. Cô bé có vẻ rất khó chịu nói: “Sao ngươi có thể nói như thế, biểu tỷ của ta không phải người
giống như ngươi nói.”

“Vậy chứ sao biểu tỷ của ngươi không chịu
chơi cùng chúng ta, như vậy không phải khinh huynh đệ bọn ta thì là gì?” Tiểu Võ bị đẩy rất tức giận, đứng lên sừng sộ lại với Lục Vô Song.

“Ngươi dám nói xấu biểu tỷ của ta?”

“Ta nói như thế đó rồi sao!”

Hai đứa bé mắt to trừng mắt nhỏ, có xu hướng sẽ xông vào đánh nhau.

Đại Võ mặt nhăn mày nhó, vô cùng khó xử, kéo Tiểu Võ về, răn dạy: “Đệ không được như thế.”

“Đại ca.”

Ngay lúc này thì Võ Tam Thông ôm theo vợ chồng Lục Lập Đỉnh, Võ Tam Nương,
và Kha Trấn Ác đến. Huynh đệ họ Võ thấy cha mẹ tới, cũng vội chạy nhanh
đến chỗ Võ Tam Nương.

Người vợ chồng Lục Lập Đỉnh toàn máu là
máu, có vẻ bị thương rất nặng. Lục Vô Song vừa thấy như thế vội chạy đến ôm lấy hai người họ, vừa khóc vừa gọi “Cha ơi, mẹ ơi”. Tôi nhìn thấy
thì cả người phát run. Chạy nhanh đến chỗ hai người bọn họ. Nước mắt
không kiềm chế được chảy dài trên má. Mặc dù biết trước việc này nhưng
đã sống chung hai năm, vợ chồng Lục Lập Đỉnh lại đối xử với đứa “cháu
họ” như tôi không tệ, nhìn thấy cảnh họ chết trước mặt mình, cũng là

điều quá sức với 1 người hiện đại sống trong hòa bình như tôi.

Kha Trấn Ác đột nhiên kêu lên: “Chao ôi, hỏng rồi, chúng ta đã dẫn quỷ vào nhà, nữ ma đầu kia sẽ đến đây mất!”

Võ Tam Nương nghe vậy thì hoảng sợ hỏi: “Tại sao?”

Kha Trấn Ác: “Nữ ma đầu muốn giết hại hai bé gái nhà họ Lục, nhưng mụ chưa biết chúng ta nấp ở đâu đó thôi…”

Võ Tam Nương: “Phải rồi, mụ ta cố ý không giết hai chúng ta, rồi bí mật bám theo.”

Võ Tam Thông cả giận: “Con nữ quỷ Xích Luyện Xà này âm hồn không tan, để
ta đấu với nó.” Nói rồi bước ra đứng chắn ngay cửa nhà hầm.

Lục Lập Đỉnh bị vỡ đầu, máu chảy không ngừng, cố nhịn đau nói: “Anh Nhi, hãy… lấy tấm khăn ở túi… túi ngực ra cho ta.”

Tôi y lời, quệt nước mắt, đưa tay vào túi áo ngực của ông, lấy ra 1 tấm
khắn tay bằng lụa trắng, thêu hoa hồng đỏ thắm, cùng những chiếc lá
xanh. Lụa trắng đã ngả màu vàng nhưng màu hoa và lá thì vẫn tươi ngươi,
trông y như hoa lá thật. Đây là chiếc khăn tay định tình của Lý Mạc Sầu
tặng cho Lục Triển Nguyên đây mà.

“Anh Nhi, con hãy quàng tấm
khăn này lên cổ, nhất thiết không được cởi ra nghe chưa?” Lục Lập Đỉnh
nắm chặt tay tôi, dùng chút hơi sức còn lại để nói.

“Di… trượng…” Tôi nghe giọng mình run lên. Thật không ngờ Lục Lập Đỉnh lại có thể đối xử với tôi tốt đến như thế, trước khi chết mà vẫn còn lo nghĩ cho tôi
chứ không phải con gái ruột của mình là Lục Vô Song. Khiến tôi thật sự
quá ư là cảm động. Nếu ông không phải là người trong sách, vốn số phận
đã được định sẵn thì có lẽ tôi sẽ thật sự xem ông là di trượng của mình.

“Sao không cho Song Nhi?” Lục Nhị Nương yếu ớt nói.

“Không, làm sao ta có thể phụ lời ủy thác của cha mẹ Anh Nhi.”

“Chàng … chàng nỡ…” Nói chưa dứt lời thì tiếng nói tắt lịm, Lục Nhị Nương nằm bất động trên đất không còn chút hơi thở.

“Nương tử, nàng nếu thương Song Nhi, thì hãy để cho con bé theo chúng ta có
hơn không?” Lục Lập Đỉnh nắm lấy tay vợ, nói dứt lời thì cũng đứt hơi,
nằm gục trên người vợ. Lục Vô Song thấy thế thì hoảng sợ, khóc gọi “Mẹ
ơi! Cha ơi!” càng lớn.

“Hai con nhãi ở đây phải không? Bất kể
chúng nó sống hay chết, cũng ném ra đây cho ta coi. Nếu trái lời, ta sẽ
cho 1 mồi lửa để tất cả các người biến thành than.” Lúc này bên ngoài
nhà hầm, tiếng nói trong trẻo, dịu dàng nhưng câu từ độc địa của Lý Mạc
Sầu vang lên.

Lý Mạc Sầu đã đến, chỉ chút nữa thôi, bà ta sẽ xông vào đây, tình thế cấp bách, tội vội lấy cây chủy thủ giấu trong giày ra.

“Roẹt!” 1 tiếng, cắt đôi chiếc khăn tay thành hai mảnh, vội quàng 1 mảnh lên
cổ, còn lại 1 mảnh, quàng lên cổ Lục Vô Song, còn không quên dặn dò:
“Tiểu Song, phải nhớ, dù cho có gặp bất kỳ tình huống gì, tuyệt đối
không được tháo mảnh khăn tay này xuống, phải giữ thật kỹ không được làm mất, có nghe không?”

Lục Vô Song, khóc đến khản cổ, nghe tôi nói, thì hai mắt mờ hơi nước gật gật đầu. Rồi lại gào khóc.

Bên ngoài lúc này cũng vang lên tiếng đánh nhau của Võ Tam Thông và Lý Mạc
Sầu. Võ Tam Nương lúc nãy do bị trúng độc thủ của Lý Mạc Sầu, trúng độc
đen hết nửa gương mặt, huynh đệ họ Võ vì thế mà cũng kêu khóc gọi “Mẹ!”

Tiếng khóc của bọn họ vang vọng khắp nhà hầm, thật khiến tôi đinh tai nhức
óc, không kiềm chế được mà hét lên: “Điều im lặng hết cho ta, không được khóc nữa.”

Lục Vô Song và huynh đệ họ Võ bị tôi hét, thế mà lại ngừng khóc, ngơ ngác nhìn tôi.

“Khóc thì họ có thể sống lại sao?”

“Phù Nhi, cháu cũng tới đó ư? Mau gọi điêu nhi tới mổ con nữ ác nhân kia đi!” Đột nhiên Kha Trấn Ác nói to.

Sau đó bên ngoài nhà hầm vang lên tiếng gọi chim của 1 bé gái. Không ngờ Quách Phù cũng đến, còn mang theo cả đôi bạch điêu.

Quách Phù: “Điêu nhi, đừng sợ! Mau cắn ác nhân!”

Quách Phù: “Điêu nhi, điêu nhi, mau tới đây!”

Lý Mạc Sầu cười nói: “Này bé, bé họ Quách phải không?”

Quách Phù: “Vâng, điệt nhi họ Quách. Còn cô cô họ gì?”

Lý Mạc Sầu: “Lại đây, ta dẫn bé đi chơi nào.”

Kha Trấn Ác nghe đến đây thì phi lao ra khỏi nhà hầm, la lên: “Phù nhi! Cháu hãy vào trong ngay!”

Lý Mạc Sầu: “Sợ ta ăn thịt nó sao?”

“Các vị đến nhà ta làm gì?” Đúng lúc này, 1 giọng nói lạ của thiếu niên vang lên. “Chà chà, đại mỹ nhân quá xinh đẹp, tiểu mỹ nhân quá thanh tú, hai cô nương cùng tới tìm ta đó chăng? Họ Dương ta mấy khi có nhiều bằng
hữu xinh đẹp thế này.” Họ Dương? Dương Quá xuất hiện rồi.

Quách Phù: “Tiểu khiếu hóa, ai bảo ta đến tìm ngươi?”

Dương Quá: “Cô nương không tìm ta, sao lại đến nhà ta?”

Quách Phù: “Hừ, cái xó hôi hám như thế, ai mà thèm đến?”

Quách Phù: “Điêu nhi, điêu nhi, mau trở về đây!”

Lý Mạc Sầu có vẻ thấy tình hình không ổn liền bước vào nhà hầm, một tay
túm lấy tôi, 1 tay túm lấy Lục Vô Song, khẽ nhún chân trái, vọt ra khỏi
hầm, tiện thể tung cước đá văng cây thiết trượng của Kha Trấn Ác. Lục Vô Song do quá sợ hãi mà ngất đi.

Đột nhiên lại bị 1 gã thiếu niên
ăn mặc rách rưới, khuôn mặt lấm lem bùn đất, lao tới ôm chặt lấy Lý Mạc
Sầu, cười nói: “Này đại mỹ nhân, cô nương đến dinh của ta, đánh người
bắt người, cũng chẳng thèm chào hỏi gì chủ nhân của nó cả, thật quá vô
lý, mau thả người ra.”

Lý Mạc Sầu hai tay vướng tôi và Lục Vô
Song không cách nào đẩy Dương Quá ra được, bèn vận lực vào lòng bàn tay, hất chúng tôi ra xa mấy thước, rồi chộp lấy lưng Dương Quá. Định vận
lực đánh nát tim phổi hắn, nhưng từ trên trời lại xà xuống 1 cặp chim
điêu, tấn công bà.

Lý Mạc Sầu phất tay áo bên trái, hai mũi “Băng phách ngân châm” phóng ra. Đôi chim điêu vội vã bay vút lên cao, hoảng
hốt kêu to. Bỗng nghe hai tiếng “chíu chíu”, có hai vật nhỏ bay vút lên
trời với tốc độ dị thường, vừa nghe tiếng phát ra, trong chớp mắt đã
đánh rơi hai mũi ngân châm xuống đất.

Lý Mạc Sầu cả kinh vội
buông Dương Quá ra, nhảy tới nhặt lên xem, hóa ra chỉ là hai viên sỏi
tầm thường. Tức giận vội xoay người giơ tay muốn giáng chưởng đánh vào
lưng Lục Vô Song, cũng may bà ta nhìn thấy mảnh khăn tay trên cổ cô bé
nên thu hồi chưởng lực.

Đúng lúc này, “chíu” 1 tiếng nữa, 1 viên
sỏi xé gió bay thẳng tới sau lưng Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu vung cây phất
trần ra sau lưng ngăn cản, rồi túm lấy tôi và Lục Vô Song, thi triển
khinh công, lướt đi như 1 làn gió, thoáng 1 cái đã đến bên 1 bờ sông
nhỏ.

Lý Mạc Sầu đặt tôi và Lục Vô Song xuống đất. Tội vội lùi
nhanh ra phía sau, càng cách xa bà càng tốt, nhưng đã đến mép sông không thể lùi được nữa. Chỉ có thể run rẩy cầu xin trời phật cho cái người
bắn sỏi lúc nãy đến mau mau.


Lý Mạc Sầu lạnh lùng nhìn về phía
tôi, khi nhìn đến nữa mảnh khăn tay quàng trên cổ tôi thì mày nhíu chặt, sao lại lạnh lùng cười, nói: “Chỉ 1 cái khăn tay mà muốn cứu hai mạng
người. Các ngươi cũng quá tham lam đi.” Nói đoạn bước chậm về phía tôi,
nói: “Mi xinh xắn thế này, mai sau lớn lên, không làm cho kẻ khác đau
khổ, thì tự mình sẽ đau khổ, chi bằng chết sớm đi là hơn. Thế gian bớt
được 1 chút phiền não.”

Cây phất trần đưa ra sau, như muốn đánh xuống đầu tôi, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi. 1 nỗi sợ hãi lang tràng khắp cơ thể.

Khi lao người ra khỏi cửa kính xe buýt, đầu đập mạnh xuống nền đất, tôi
cũng không sợ hãi đến như vậy, có lẽ cái chết trước đây diễn ra quá
nhanh, tôi còn chưa kịp ý thức được việc mình đã chết thì linh hồn đã
xuất ra, nhập vào thân xác cô bé Trình Anh 7 tuổi. Còn hiện tại trước
mắt đang phải đối mặt với việc mình sắp bị Lý Mạc Sầu đánh vỡ đầu nát
ngực chết đi, sự chờ đợi cái chết này quả thật quá đáng sợ.

Nhưng cây phất trần của Lý Mạc Sầu không giáng xuống được. Từ trên trời 1 thanh y nam tử bay xuống, đứng cạnh tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn thanh y nam tử cao gầy vừa đáp xuống như thiên tiên bên
cạnh. Vừa nhìn liền nhũn chân, xém chút té ngã xuống sông. Khuôn mặt của người mới tới xấu kinh người, không có 1 chút thần sắc, nửa giống người sống, nửa giống cương thi. Nếu không phải biết có cái gọi là mặt nạ da
người, tôi thật sự đã bật thốt lên 1 tiếng “Quỷ!”

“Nha đầu, nữ
nhân này là kẻ hung ác, có muốn đánh ả không?” Thanh y nam tử cúi đầu
hỏi tôi. Đánh sao? Làm sao tôi dám kia chứ, nên lập tức lắc đầu.

“Sợ cái gì? Cứ đánh đi.” Vừa dứt lời tay đặt vào lưng tôi đẩy về phía Lý
Mạc Sầu. Tôi hoảng sợ muốn hét lên, nhưng chưa kịp hét lên thì Lý Mạc
Sầu đã giơ tay trái chụp đến. Đột nhiên có 1 dòng khí nóng chạy xuyên
qua cơ thể, tay Lý Mạc Sầu bị dòng khí đó đánh văng ra khỏi người tôi.
Tôi không suy nghĩ nhiều vội húc mạnh đầu vào ngực bà ta, rồi vung tay
vả “bốp” 1 cái vào mặt bà.

Lý Mạc Sầu có vẻ rất tức giận liền
vung cây phất trần mà quật xuống, nhưng thanh y nam tử đã bắn 1 hòn sỏi
đến, cây phất trần trên tay xém chút rơi xuống đất.

Thanh y nam tử kéo nhanh tôi trở về. Lý Mạc Sầu cả kinh, vội ôm lấy Lục Vô Song phi thân đi.

“Vèo vèo” Nào ngờ trước khi đi bà ta còn tặng lại món quà ly biệt là hai mũi “Băng phách ngân châm”. Mà còn bất ngờ hơn là hai mũi ngân châm đó lại
được cấm lên người tôi.

Khi tôi tỉnh lại đã là buổi sáng 3 ngày
sau. Trước mặt tôi là thanh y nam tử, khuôn mặt đẹp hơn thiên tiên, nhàn nhã ngồi bên mép giường, thổi nhẹ 1 muỗng thuốc đắng, thấy tôi mở mắt
thì nhàn nhã cười nói: “Tỉnh rồi sao? Ta và ngươi xem như có duyên, ta
sẽ nhận ngươi làm đồ đệ. Sau này theo ta, những chuyện trước đây hãy
quên hết đi.”….