Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 60: Ảnh chụp

Tuân gia kinh ngạc: "Cậu thế mà cả quản gia cũng biết?"

Thời điểm Trâu Quận phổ cập mâu thuẫn trong tổ chức Đá Ngầm cho Lạc Thanh Hoài biết thì Tuân gia đã ngất đi, không nghe được, cho nên lão tưởng Lạc Thanh Hoài thông qua con đường khác mà nắm được tin tức.

"Những gì tôi biết nhiều hơn ngài nghĩ nhiều." Lạc Thanh Hoài bí hiểm nói, "Tuân gia, suy xét kĩ càng đi."

Tuân gia nhìn hắn một cái: "Cậu biết quản gia thì như thế nào? Muốn để quản gia đối nghịch với thiếu gia? Không, quản gia là cam tâm tình nguyện rời khỏi, cậu không thuyết phục được ông ta đâu. Hơn nữa quản gia cũng không phải đối thủ của thiếu gia, nếu không thì vì sao người đi là ông ta?"

"Đây chính là chuyện của tôi, nếu tôi đã nói với ngài thì tự nhiên đã nắm chắc phần thắng." Vẻ mặt Lạc Thanh Hoài chắc chắn, "Hiện tại tôi chỉ muốn gặp quản gia, có rất nhiều chuyện, phải gặp qua mới có thể đưa được kết luận. Tôi cho ngài thời gian ba ngày suy xét, ba ngày sau tôi chờ ngài ở rừng Kim Hà, đến hay không tùy ngài."

Nói xong, Lạc Thanh Hoài không để Tuân gia có cơ hội nói thêm, trực tiếp xuống xe rời đi.

Về đến nhà, Hoắc Chu còn đang sốt ruột mà đi quanh ban công.

"Rất xin lỗi, làm anh lo lắng rồi." Lạc Thanh Hoài cả người đều hiền hòa đi nhiều, từ sau lưng ôm lấy anh, "Em nhất định sẽ nhanh chóng rũ hết thảy bụi bặm này."

"Không nóng vội, cứ từ từ." Hoắc Chu thấy hắn liền an tâm hơn nhiều, "Nói chuyện thế nào?"

"Không trực tiếp đồng ý, nhưng em tin lão sẽ nhịn không nổi." Lạc Thanh Hoài tựa đầu vào vai Hoắc Chu, "Mưu Tuân này đặc biệt biến thái, Thôi Hạo thích đem người đùa chết, Mưu Tuân này lại thích đem người chơi tàn. Nhìn người ta sống còn khổ hơn chết sẽ khiến lão thấy thỏa mãn. Lão có thể leo được đến vị trí hiện tại không phải vì lão quá thông minh hay có năng lực mà nguyên nhân lớn nhất là lão đủ biến thái, khiến người ta kinh sợ. Trong lòng lão cũng rất rõ ràng, người khác sợ lão nhưng chưa chắc phục lão, một khi có cơ hội nhất định sẽ diệt trừ cho sảng khoái. Trước đó em có nghe bọn chúng nói chuyện phiếm rằng Mưu Tuân đã rất lâu rồi không ra tay tra tấn người, trong lòng đang nghẹn khuất. Vì sao lại không có cơ hội tra tấn người? Hơn phân nửa là bị Long Hạo Kiệt ngăn lại. Long Hạo Kiệt là người thừa kế của tổ chức, hẳn cũng không hy vọng mọi người cảm thấy tổ chức đều là kẻ biến thái. Cho nên hai người bọn chúng vốn đã có mâu thuẫn rất lớn."

"Hiện tại em còn châm ngòi như vậy, Mưu Tuân khẳng định sẽ có ý đồ với Long Hạo Kiệt hơn nữa." Hoắc Chu rõ ràng, quay đầu hôn Lạc Thanh Hoài một cái, "Hoài Bảo, sao em lại thông minh như vậy chứ? Thời điểm em bắn lão đã tính đến bước này sao?"

Vết thương trên đùi của Mưu Tuân là bị Lạc Thanh Hoài bắn trúng.

Thời điểm đám Lạc Thanh Hoài cầm tiền rút lui, bị cảnh sát vây quanh, là Hứa Diệu dẫn người của mình tự thân bao vây.

Lạc Thanh Hoài dưới tình huống Hứa Diệu cố ý thả đi mà tránh khỏi bị bắt, lén đi theo hai kẻ kia.

Chờ hai tên kia bỏ súng ra, Lạc Thanh Hoài liền đánh lén tên tóc ngắn, đoạt súng của gã.

Lạc Thanh Hoài muốn tiến vào bên trong tổ chức thì chắc chắn phải lập công mới được. Giao dịch ma túy bắt buộc phải thất bại, Lạc Thanh Hoài đã sớm nghĩ kỹ rồi, hắn phải cứu được một kẻ lãnh đạo trở về. Giữa Mưu Tuân cùng Trâu Quận, lúc ấy người hắn muốn cứu chính là Trâu Quận. Bởi vì trước đó ả đúng là có ý đề bạt hắn, hơn nữa cũng không biến thái như Mưu Tuân, ấn tượng của hắn với Trâu Quận tốt hơn một chút.

Nhưng có nhiều chuyện không phải lúc nào cũng như dự tính. Lúc ấy có cảnh sát bị thương, cảnh sát nhất thời do dự, Mưu Tuân cùng Trâu Quận dường như muốn chạy trốn. Lạc Thanh Hoài không thể để bọn chúng chạy, đành phải âm thầm bắn một phát súng ngăn cản Mưu Tuân, đây là lai lịch của viên đạn kia.

"Sao em có thể tính được chứ? Nếu sớm biết thiếu gia là Long Hạo Kiệt thì không có khả năng để em đi nằm vùng." Lạc Thanh Hoài cười khổ, "Sau đó em mới nghĩ được... Đúng rồi, khẩu súng kia có vân tay em, anh báo cáo với cục trưởng Lâm một tiếng xem có thể che dấu trước chứng cứ được không."

Lạc Thanh Hoài bắn trúng Mưu Tuân xong liền vứt súng ở hiện trường.

Ngày hôm sau đi làm, sáng sớm đã mở họp. Bởi vì Hoắc Chu bị Lạc Thanh Hoài bắt làm con tin khiến cho tội phạm buôn ma túy chạy thoát, cục trưởng Lâm điểm danh mắng cho anh một trận. Nói anh không có kỷ luật, tùy hứng làm bậy, khiến cho Hứa Diệu cũng bị mắng theo.

Mấy chục cá nhân tham dự đều nhìn về phía Hoắc Chu cùng Hứa Diệu, không ai dám hé răng.

Hoắc Chu cúi đầu nghe mắng, bộ dạng hổ thẹn lại có chút không phục, trong lòng lại điên cuồng hô "về hưu về hưu".

Thân phận cảnh sát này có đôi khi dùng rất tốt, có đôi khi lại có rất nhiều vấn đề.

Kết thúc buổi họp, cục trưởng Lâm đen mặt nói: "Hoắc Chu tới văn phòng tôi một chuyến!"

Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, Hoắc Chu yên lặng đi theo cục trưởng Lâm trở về văn phòng.

"Lạc Thanh Hoài bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cục trưởng Lâm đóng cửa liền hỏi, "Tôi vẫn không liên hệ được với cậu ta."

Hoắc Chu vội vàng báo cáo biến cố Lạc Thanh Hoài gặp phải với ông.

"Trùng hợp như vậy?" Cục trưởng Lâm chấn động, "Gọi Lạc Thanh Hoài lập tức rút về."

"Không còn kịp rồi." Hoắc Chu nói rõ kế hoạch của Lạc Thanh Hoài, "Cậu ấy đã liên lạc với Mưu Tuân."

Cục trưởng Lâm vỗ bàn một cái: "Quá vô kỷ luật."

Hoắc Chu hoảng sợ, vội vàng thay Lạc Thanh Hoài giải thích: "Tình huống hiện tại thì đây thật là biện pháp tốt nhất."

Cục trưởng Lâm dường như muốn nói cái gì, liếc Hoắc Chu một cái lại nhịn xuống, nhéo mày trầm tư.

Thật lâu sau, cục trưởng Lâm mới nói: "Tôi thử liên hệ với thành phố B xem có thể sắp xếp hai người đi giúp đồng chí Lạc Thanh Hoài được không."

"Tôi đi!" Hoắc Chu lập chức giơ tay, "Hôm nay ngài phát hỏa như vậy, bước tiếp theo để tôi về hưu đi?"

"Cậu thân thủ mèo cào, không được." Cục trưởng Lâm lắc đầu, "Cũng đừng có nghĩ về hưu, lần này chỉ là ghi tội, trừ phi lại có..."

"Tôi lập tức liền đi vi phạm kỷ luật." Hoắc Chu nói, "Hoài Bảo... Khụ khụ, Lạc Thanh Hoài tối đó dùng súng bắn trúng một tên buôn ma túy. Khẩu súng đó bị cậu ấy ném ở hiện trường, hẳn là đã mang về cục. Trên đó có vân tay Lạc Thanh Hoài, để tôi trộm súng ra."

Cục trưởng Lâm rất muốn lấy bình giữ nhiệt mà đập Hoắc Chu hai cái: "Cậu lặp lại lần nữa cậu muốn đi làm gì?"

Đứng trước mặt cục trưởng cục Công an nói muốn vi phạm quy định, Hoắc Chu sợ hãi, không dám hé răng.

"Tôi sẽ bảo quản tốt chứng cứ, cậu đừng nhọc lòng." Cục trưởng Lâm mệt mỏi xua xua tay, "Lăn trở về làm việc nghiêm túc cho tôi, có việc tôi sẽ liên hệ với cậu, đừng gây thêm rối loạn nữa."

Hoắc Chu đành phải tuân lệnh, trở về khoa Pháp y.

Hạ Thi Đào cùng Lý Hậu đang chen chúc xem báo cáo, nhìn thấy Hoắc Chu đi vào, hai người lập tức đứng thẳng, nói cũng không dám nói, ánh mắt né tránh, đều có điểm bất an.

Bọn họ tuy rằng không đi họp nhưng cũng nghe nói Hoắc Chu bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, còn bị cục trưởng gọi vào văn phòng, phỏng chừng lo lắng tâm trạng Hoắc Chu không tốt lại giải tỏa với bọn họ.

Hoắc Chu lạnh mặt đi qua: "Xem cái gì đấy?"

Anh thuận tay cầm báo cáo, lập tức sửng sốt, sắc mặt càng khó nhìn: "Báo cáo pháp chứng làm sao lại ở đây?"

"Vừa rồi đụng phải anh Vương bên khoa Pháp chứng, ảnh nhờ em đưa cho đội phó Hứa." Lý Hậu nói.

"Vậy đem xuống cho Hứa Diệu!" Hoắc Chu đột nhiên đập mạnh bàn, hai người sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, "Hai cô cậu ai là đội phó Hứa? Đây là thứ có thể tùy tiện xem sao? Ở đây lâu như vậy còn không hiểu quy định?"

Này cũng không tính là việc đại sự gì, hành vi này của Hoắc Chu rất giống tìm một nơi trút giận.

Hai người không dám hé răng, Hạ Thi Đào quả thực sắp khóc.

"Em lập tức đem xuống." Lý Hậu tốt hơn một chút nhưng sắc mặt cũng khó coi, tiến lên lấy báo cáo.

"Tôi đi." Hoắc Chu nhìn báo cáo lấy dấu vân tay, không để Lý Hậu đụng vào, "Mau tỉnh lại đi, viết kiểm điểm!"

Sắc mặt Lý Hậu càng khó nhìn hơn một chút, Hoắc Chu làm bộ không thấy gì.

Anh đi xuống lầu, không khí văn phòng đội Phòng chống ma túy cũng có chút áp lực.

Hứa Diệu bắt được tội phạm buôn ma túy, vội đến mức không có cả thời gian ngủ, kết quả đừng nói lập công, ngược lại bởi vì vi phạm kỷ luật mà bị mắng một trận, cục trưởng Lâm còn để anh viết kiểm điểm. Mọi người đều thật cẩn thận, sợ Hứa Diệu luẩn quẩn trong lòng.

Hoắc Chu vừa vào cửa, không khí lại càng cổ quái.

Mọi người ngày thường quan hệ rất tốt, nhưng lần này lại bị Hoắc Chu làm liên lụy.

Hoắc Chu đặt báo cáo trước mặt Hứa Diệu, ngón tay đè lên chỗ vân tay nói: "Đây là báo cáo pháp chứng, anh Vương bên đó để Lý Hậu mang tới đây. Cục trưởng Lâm gọi cậu đi một chuyến... Rất xin lỗi, liên lụy mọi người rồi."

Lúc trở lại khoa Pháp y, Hoắc Chu dừng ở cửa một chút, nghe được Lý Hậu nói với Hạ Thi Đào: "... Đúng là vô kỷ luật thật sự, còn liên lụy tới đội Phòng chống ma túy. Cũng là đội phó Hứa tính tình tốt, nếu đổi sang người khác..."

Nghe ra được Lý Hậu rất bênh vực Hứa Diệu.

Trong lòng Hoắc Chu mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó lóe qua mà anh lại bắt không được.

Anh đi pha một ly cà phê, lại lòng vòng chốc lát mới quay lại văn phòng.

Đám Lý Hậu đã tách ra làm việc, Hạ Thi Đào cũng không dám nhiều lời với Hoắc Chu, một buổi sáng đều nơm nớp lo sợ.

Đến giữa trưa, Lạc Thanh Hoài tới đón Hoắc Chu đi ăn cơm.

Hai người lại âu âu yếm yếm mà ăn cơm, Hoắc Chu không ngại ngùng gì mà đút cho Lạc Thanh Hoài, mơ hồ cảm giác bị người chụp ảnh.

Hoắc Chu cũng không để bụng, đến giờ đi làm mới lắc lư trở lại văn phòng.

Đến thời điểm tan tầm, Hoắc Chu lại một lần nữa bị cục trưởng Lâm gọi tới văn phòng.

Trên bàn cục trưởng Lâm bày một đống ảnh chụp, đều là ảnh chụp Hoắc Chu thân mật cùng Lạc Thanh Hoài.

Hoắc Chu lật xem, phát hiện có mấy tấm rất thích: "Sếp, ngài có thể tặng tôi mấy tấm ảnh được không? Tôi lấy về phóng ra để trong nhà, hai chúng tôi còn chưa có ảnh chụp chung hẳn hoi đâu. Vừa lúc ví tiền tôi cũng có thể để một tấm, kết cấu cùng ánh sáng tôi đều rất thích."

Cục trưởng Lâm: "..."

"Nếu không được thì tôi cầm đi sao chép được không?" Hoắc Chu càng xem càng thích, nhượng bộ nói, "Yên tâm, tôi không cần ảnh gốc đâu, chỉ cần ảnh sao chép thôi."

Cục trưởng Lâm: "... Thích?"

Hoắc Chu: "Thích."

Cục trưởng Lâm: "Tôi đi mua một tấm vải đỏ chăng lên cửa cảnh cục để hai cậu chụp ảnh kết hôn luôn được không?"

Hoắc Chu lập tức vui vẻ ra mặt: "Thật vậy sao? Vậy thật cảm ơn sếp!"

Cục trưởng Lâm lại muốn đập bàn, tay vừa nâng lên đã bị Hoắc Chu dùng sức lay động, "Cảm ơn sếp."

Cục trưởng Lâm không có biện pháp gì nữa, tức giận ném tay Hoắc Chu ra cũng không được, cười cũng không xong.

"Này tính là có ý gì?" Hoắc Chu cuối cùng cũng nghiêm túc, "Tố cáo tôi là đồng tính luyến ái sao?"

Cục trưởng Lâm gật gật đầu.

Hoắc Chu có điểm bất đắc dĩ: "Này cũng đâu có ý nghĩa gì chứ? Tôi có thể bởi vì như vậy mà bị sa thải sao?"

"Tại sao lại không thể?" Cục trưởng Lâm trừng Hoắc Chu một cái, rút ra mấy tấm ảnh, "Cậu nhìn xem cậu làm chuyện tốt gì đây?"

Đó là ảnh Hoắc Chu cầm gậy đập đồ ở quán bar Mị Sắc, còn có ảnh chụp anh ôm hôn Lạc Thanh Hoài.

Mặt Hoắc Chu đỏ lên: "Tự dưng tôi thấy ngại ghê."

Cục trưởng Lâm: "... Tại sao trước kia tôi không phát hiện da mặt cậu dày như vậy?"

Hoắc Chu: "Khụ khụ... Cái này hẳn cũng không là gì đi? Tiểu Thải Hồng khẳng định sẽ không tố cáo tôi."

Chỉ một ngày sau đó, Hoắc Chu đã bị vả mặt "bạch bạch".

Anh vừa từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy Tiểu Thải Hồng ngồi ở văn phòng, giọng nói lẫn biểu cảm đều phong phú mà lên án anh: "Cậy quyền làm việc tư, ỷ mạnh hiếp yếu, tự tiện xông vào nhà dân..."

Hoắc Chu: "..."