Lý Tầm Hoan không thích lội bộ giữa bầu trời tuyết giá nhưng bây giờ không thích cũng phải đi.
Gió lạnh như dao cắt, đường ngập tuyết trắng, vắng tanh không một dạng người hay vết xe đi. Nhưng Tiểu Phi thì đã quen lắm rồi. Đi bộ đối với mọi người là việc nhọc nhằn thì đối với chàng lại là một sự ngơi nghỉ.
Mỗi đoạn đường vượt qua, tinh lực chàng hình như thêm một phần khôi phục.
Luôn luôn cũng như bao giờ, chàng không đi mau mà cũng không đi quá chậm, y như cung điệu trong một tiết tấu nhịp nhàng, từng thớ thịt trên cơ thể chàng dãn co bằng một tác động hết ức đều đặn.
Họ, hai người bạn chỉ quen nhau qua chén rượu bên đường nhưng đã dám cùng sống chết với nhau quabao nhiêu lượt. Họ đã đem tất cả những tao ngộ của mình thuật lại cho nhau nghe, hứng thú như đôi tình nhân tỉ tê trò chuyện.
Và bây giờ, Lý Tầm Hoan đang đi vào một cuộc trầm tư, ánh mắt chàng nhìn vào khoảng tuyết mông lung, chầm chậm lên tiếng:
- Anh không phải là Mai Hoa Đạo, tôi cũng không phải là Mai Hoa Đạo, vậy thì Mai Hoa Đạo là ai?
ánh mắt của Tiểu Phi cũng dõi nhìn về phía xa xa, chàng đáp:
- Mai Hoa Đạo đã chết?
Lý Tầm Hoan khẽ thở dài:
- Hắn chết thật à, cái người mà anh giết có thật là Mai Hoa Đạo chăng?
Tiểu Phi cắn môi trầm ngâm, tia mắt phẳng lặng không một cảm nghĩ.
Lý Tầm Hoan cười nói tiếp:
- Có khi nào anh nghĩ đến rằng Mai Hoa Đạo không phải là đàn ông không?
Tiểu Phi quay nhanh lại:
- Không phải là đàn ông thì là gì?
Lý Tầm Hoan bật cười:
- Không phải là đàn ông tất nhiên là đàn bà.
Tiểu Phi lắc đầu:
- Đán bà không khi nào cường hiếp đàn bà được.
Lý Tầm Hoan nói chậm lại:
- Tất nhiên họ có cách...
Ngừng lại một chút khúc khắc, ho lên vài tiếng, Lý Tầm Hoan nói tiếp:
- Nàng ta có thể dùng một người đàn ông làm bù nhìn cho mình để hành động những cái việc đó, đến lúc nào cần, nàng sẽ tìm cơ hội thủ tiêu cái gã dàn ông hình nộm ấy.
Tiểu Phi nhướng nhướng mắt:
- Có lẽ anh nghĩ hơi quá nhiều.
Lý Tầm Hoan hở dài thật nhẹ:
- Cũng có thể tôi nghĩ hơi quá nhiều nhưng dù sao nghĩ nhiều một chút vẫn hay hơn là ta không nghĩ.
Tiểu Phi dáng nét trầm ngâm:
- Mà cũng có thể... không nghĩ chính lại là nghĩ.
Lý Tầm Hoan phì cười:
- Câu trả lời thật hay.
Tiểu Phi nói luôn:
- Cũng có thể hay chính lại là không hay.
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan thật sự cười to lên:
- Không ngờ anh cũng học được cái lối ăn miếng trả miếng của lão hòa thượng chùa Thiếu Lam.
Tiểu Phi vụt nói:
- Mai Hoa Đạo xuất hiện trên giang hồ đã ba mươi năm hơn, giờ đây ít nhất y cũng trên năm mươi tuổi.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Mai Hoa Đạo của ba mươi năm về trước rất có thể không phải Mai Hoa Đạo ngày nay, có thể họ là thầy trò mà cũng có thể họ là cha con nhau.
Tiểu Phi lặng thinh không đáp.
Lý Tầm Hoan cũng trầm ngâm cất bước.
Một lcú sau chàng chậm rãi nói:
- Bá Hiểu Sinh cũng không phải là kẻ chủ mưu trộm kinh, bời vì lão chưa phải là người có đủ tư cách để buộc Tâm GIám phải mạo hiểm cho lão.
Tiểu Phi kêu lên:
- à...
Lý Tầm Hoan nói tiếp:
- Tâm Giám khi chưa vào Thiếu Lâm gã từng ngang dọc giang hồ, nếu nói rằng hắn cần đến vàng bạc thì đối với võ công hắn, cái ước muốn đó dễ dang hơn trở bàn tay. Cho nên, khong thể nói vì tiền tài mà hắn bị khuyến dụ.
Tiểu Phi mím miệng làm thinh nghe chứ không góp ý.
Lý Tầm Hoan vẫn đều đều cất tiếng:
- Bá Hiểu Sinh dù võ công rất cao nhưng vào Thiếu Lâm đã không còn là chỗ để lão dụng võ cho nên Tâm Giám tuyệt đối không thể là bị lão uy hiếp được.
Tiểu Phi vụt lên tiếng:
- Cũng có thể là Tâm Giám bị lão ta nắm đúng một cái "tẩy" nào đó.
Lý Tầm Hoan hỏi lại:
- Mà cái " tẩy " gì chứ?
Và chàng tự trả lời ngay:
- Khi chưa vào chùa Thiếu Lâm, những gì Đơn Cứu đã gây làm không còn liên quan đến cái tên Tâm Giám nữa. Bời vì nhà Phật vốn có câu " Buông dao thịt xuống, lập tức thành Phật ". Bá Hiểu Sinh tuyệt đối không thể dùng những chuyện khi hắn chưa xuất gia mà uy hiếp hắn. Và khi đã đầu nhập Thiếu Lâm, Tâm Giám cũng khó mà hành động nhưng việc bại hoại được?
Tiểu Phi hỏi vặn:
- Làm sao biết được?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Vì nếu hắn còn muốn hành động điều bại hoại, tất nhiên hắn không bao giờ chịu vào chùa Thiếu Lâm. Thanh uy tôn nghiêm của Thiếu Lâm Tự khắp thiên hạ đều nghe danh, quyết chắc là hắn không dám mạo hiểm có thể sát thân đó,trừ phi...
Tiểu Phi dựng mày:
- Trừ phi thế nào?
Lý Tầm Hoan nhân rõ từng tiếng một:
- Trừ phi có một cái gì lay chuyển được hắn và tất nhiên cái đó không phải là cái lợi cũng chẳng phải là danh.
Tiểu Phi cau mặt:
- Danh lợi đều không lay chuyển được hắn, vậy thì còn cái gì lay chuyển nổi hắn?
Lý Tầm Hoan chợt thở dài:
- Có thể lay chuyển đựoc con người như hắn chỉ có thể là trang truyệt thế giai nhân, một trang quốc sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Tiểu Phi buộc miệng kêu lên:
- Mai Hoa Đạo?
Lý Tầm Hoan khe khẽ gật đầu:
- Đúng thế! Chỉ có Mai Hoa Đạo mới có thể làm cho hắn không ngại trở thành một tên phản đồ của Thiếu Lâm mà cũng chỉ có hạng người như Mai Hoa Đạo mới dám trộm kinh tạng của Thiếu Lâm Tự.
Tiểu Phi như vẫn chưa tin:
- Bằng lý do nào anh có thể đoán chắc Mai Hoa Đạo là một trang quốc sắc giai nhân?
Lý Tầm Hoan lim dim đôi mắt trầm ngâm một lúc và thở dài:
- Cũng có thể là tôi đoán trật.
Đang đi, Tiểu Phi vụt dừng lại nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan:
- Phải chăng anh định trở về Hưng Vân Trang?
Lý Tầm Hoan cười héo hắt:
- Thật ra, bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra nơi để mà đi nữa.
Đêm đã rất sâu.
Bốn bề như phủ kín trong một tấm màn nhung đen kịt.
Chỉ có nơi tiểu lầu vẫn còn le lói một ánh đèn.
Lý Tầm Hoan dứng lặng nhìn sững ánh đèn chập chừng như lửa quỉ đó đã bao lâu rồi.
Đột nhiên, chàng moi chiếc khăn tay lụa ra bụm miệng ho lên sặc sụa.
Từng vệt máu đỏ loang trên vuông lụa trắng y như những cánh mai tàn bị gió lạnh bức lìa cành lạc loài trên giữa vùng tuyết giá trắng xóa.
Lý Tầm Hoan lặng lẽ nhét vuống khăn vào tay áo, cười thật buồn:
- Tôi bỗng nhiên đổi ý, không muốn vào nữa.
Hình như chưa phát giác ra những cay đắng đượm đầy len nụ cười của Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi trố mắt hỏi:
- Đã tới đây sao anh không vào?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Có những lúc tôi làm những việc mà không hề biết nguyên ủy là thế nào, chính tôi, tôi cũng không giải thích được.
Trong bóng tối,ánh mắt của Tiểu Phi như lằn đao bén cắt xé màn đêm, giọng nói của chàng cũng thật là bén lạnh:
- Long Tiêu Vân đối đãi anh như thế, anh không định tìm lại y à?
Lý Tầm Hoan chỉ cười:
- Y cũng chẳng có gì không phải với tôi, một lẽ cũng vì vợ và vì con thì bất luận họ làm những chuyện thế nào cũng đáng cho người đời dễ dàng tha thứ.
Nhìn sững chàng một hồi lâu, Tiểu Phi từ từ hạ thấp đầu xuống buồn bã:
- Anh quả là con người rất khó hiểu nổi mà cũng là người bạn rất khó có thể quên.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Tất nhiên là anh không thể quên tôi rồi, vì chúng mình vẫn còn gặp nhau thường kia mà.
Tiểu Phi hơi sửng sốt:
- Nhưng... nhưng bây giờ...
Lý Tầm Hoan chận ngang:
- Bây giờ tôi biết anh đang có việc cần làm, hãy đi lo lấy công việc của anh.
Mặt đối mặt, hai người cứ thế nhìn sau im lặng.
Gió lướt dài trên mặt đất, gió cũng đang rôn rỉ âm thầm.
Xa xa, tiếng trống canh rời rạc vọng về, nghe như tiếng nước mắt nhẹ rơi trên lá héo.
Hai người vẫn đứng im nhìn nhau không nói, tia mắt sáng ngời của họ đều như đệm mỏng màn sương. Trời không trăng, không sao, chỉ có sương mù.
Lý Tầm Hoan bỗng nhếch môi cười lên, nụ cười cũng quá mỏng như sương.
Chàng nói:
- Sương xuống rồi, ngày mai thế nào trời cũng rất đẹp.
Tiểu Phi gật đầu:
- Phải, ngày mai trời rất đẹp.
Chàng nghe cổ mình như có gì nghẽn ngang,câu trả lời cũng đứt ngang từng khúc.
Và y như một cơn gió, chàng xoay người lao vút vào bóng đêm mù mịt, chỉ còn lại một mình Lý Tầm Hoan im lìm đứng đấy trong khoảng tối.
Sanh mạng và thể xác chàng rũ dần, rũ dần xuống thấp y như đang tan nhoà theo với bóng đêm.
Vượt qua khỏi tường cao, Tiểu Phi mới phát giác rằng phía bên Lãnh Hương Tiểu Trúc vẫn còn ánh đèn.
Qua khung song giấy vàng ám, một bóng người nhỏ nhắn đang rọi đèn.
Tiểu Phi chợt nghe tim mình hòi hộp khác thường.
Người ngồi bền trong, đối diện với ngọn đèn khuya hình như đang đọc sách mà cũng hình như đang nghiền ngẫm một tâm sự của mình.
Tiểu Phi đẩy nhẹ khuôn cửa, mở cửa vào trong.
Mắt chàng bắt gặp ngay cái dang vóc mà chàng luôn ray rứt nhớ.
Chỉ đẩy nhẹ cánh cửa mà chàng tưởng chừng như đã tận dụng hết sức mạnh trong người, hai chân vụt cứng ngắt, không làm sao lê qua khỏi ngạch cửa.
Lâm Tiên Nhi giật mình quay đầu lại sợ hãi nhưng liền đó cười reo lên:
- ồ! Thì ra là anh
- Phải, tôi đây.
Chàng chợt nghe giọng của mình thật là xa vắng đến độ không tin được đó là tiếng nói của mình.
Lâm Tiên Nhi tay vỗ nhẹ lên làn da ngực căng căng của mình, cười hơn hoa thắm:
- Bắt đền anh đó,anh làm người ta suýt hồn vía chẳng còn.
Tiểu Phi lạnh lùng:
- Vì tưởng rắng tôi đã chết nên vừa thấy tôi đã phải giật mình, đúng đấy chứ?
Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt;
- Anh nói gì kỳ thế? Mau lại bước vào đây, khéo cảm lạnh đấy.
Và nàng chộp lấy tay Tiểu Phi, âu yếm kéo chàng bước vào phòng.
Bàn tay nàng thật mềm mại, thật trơn mịn, cho dù một ai cũng không nỡ bóp mạnh.
Nhưng Tiểu Phi đã văng ra thật mạnh.
Lâm Tiên Nhi chớp chớp ánh mắt thật dễ thương:
- Anh giận à? Mà giận ai thế anh? Nói nghe đi, tôi sẽ làm anh hả giận ngay.
Và nàng dịu người vào lòng bằng một dáng điệu thật là nũng nịu.
Thân hình nàng cũng thật mềm êm, thật dịu mát, lại thoang thoảng môt hương thơm nhè nhẹ, cho dù bất cứ một gã đàn ông sắt đá nào cũng khõ mà cưỡng nổi.
Đôi quai hàm của Tiểu Phi như được bạnh ra đến hết độ, chàng xoay tay hất thật mạnh.
Lâm Tiên Nhi bật lùi ra sau và ngã phịch xuống đất sững sờ. Nước mắt nàng theo đó từng giọt từng giọt trào ra.
- Phải chăng tôi có điều gì lỗi với anh nên anh nỡ đối xử với tôi nhe thế? Tôi có chỗ nào không phải, anh cứ nói thẳng ra, dù bị anh đánh chết tôi cũng vui lòng.
Hai bàn tay của Tiểu Phi thêm nắm chặt lại, chàng nghe như mình đang bóp nát lấy tim mình.
Chàng vừa phát hiện Lâm Tiên Nhi đang xem sách nơi bàn, nhưng không phải là sách mà là kinh: kinh tạng của chùa Thiếu Lâm.
Lâm Tiên Nhi vẫn rơi nước mắt kể lể:
- Sau buổi anh đi đó, tôi hết đứng lại ngồi để cứ trông đợi anh,anh làm sao biết nỗi lòng lo âu của tôi đối với anh, trông ngóng từng ngày một cho đến bây giờ anh trở về, anh lại biến dổi như thế, tôi... tôi...
Tiểu Phi đứng im nhìn nàng, như chưa bao giờ gặp qua nàng.
Cho đến bây giờ, chàng mới lạnh lùng lên tiếng:
- Làm gì có chuỷện đợi tôi? Cô biết rấ rõ là một khi tôi vào nhà lão họ Thân, tôi kể như không bao giờ trở về nữa.
Lâm Tiên Nhi nức nở kêu lên:
- Anh nói thế là làm sao?
Tiểu Phi nhếch mép cười gằn:
- Khi Bá Hiểu Sinh và Đơn Cứu đem kinh tạng của Thiếu Lâm đến giao cho cô, cô đã bảo họ giăng bẫy nơi nhà Thân Lão Tam để chờ tôi. Hừ, không những cô muốn hại tôi mà cô còn muốn hại cả Lý Tầm Hoan.
Lâm Tiên Nhi cắn chặt vành môi:
- Anh cho là tôi thật muốn hại anh?
Tiểu Phi đáp:
- Phải! Vì trừ tôi ra không một ai biết tôi sắp đến nhà Thân Lão Tam.
Lâm Tiên Nhi vụt lấy tay bụm lấy mặt, khóc rỗng lên:
- Nhưng tại sao tôi lại muốn hại anh? Tại sao chứ?
Tiểu Phi dằn từng tiếng một:
- Vì cô là Mai Hoa Đạo.
y như bị ngọn roi quật mạnh vào lưng, Lâm Tiên Nhi hảy phắt dậy hét lên:
- Tôi là Mai Hoa Đạo? anh dám cho tôi là Mai Hoa Đạo?
Tiểu Phi rắn rỏi:
- Phải, cô chính là Mai Hoa Đạo.
Lâm Tiên Nhi trừng trừng mắt nhìn chàng:
- Mai Hoa Đạo đã bị anh giết chết, anh...
Tiểu Phi chặn lời nang:
- Kẻ mà tôi giết chết bất quá là công cụ của cô dàn cảnh, một hình nộm mà cô dùng để đánh lừa tai mắt mọi người.
Nhìn thẳng vào mặt ltn Lâm Tiên Nhi, chàng nói tiếp:
- Cô biết rõ là Kim Ty Giáp đã lọt vào tay của Lý Tầm Hoan, cô lại hiểu Lý Tầm Hoan không khi nào bị cô lừa nổi nên cô nhận ra ngay hoàn cảnh của mình bị đặt vào tình trạng nguy hiểm hết sức là nguy hiểm cho nên ngay đêm đó, cô có ý hẹn Lý Tầm Hoan đến nơi đây.
Lâm Tiên Nhi khép mắt thở dài:
- Quả thật, đêm đó tôi có hẹn Lý Tầm Hoan đến đây nhưng khi ấy tôi chưa quen anh.
Hình như không hề nghe gì, Tiểu Phi lại nói:
- Cô lại ra lệnh cho hình nộm của cô cố ý bắt cô để cho Lý Tầm Hoan thừa dịp cứu cô, giết chết cái hình nộm đó. Cho đến khi mọi người trên đời đều công nhận là Mai Hoa Đạo đã chết, là cô có thể ăn no ngủ kỹ, chẳng còn sợ hãi gì nữa. Chẳng những cô muốn lợi dụng Lý Tầm Hoan mà lợi dụng luôn cả cái tên đồng bọn ngu ngốc đó chết thay cho cô.
Lâm Tiên Nhi hất nhẹ mái tóc mây lòa xòa:
- Anh nói tiếp đi.
Tiểu Phi nghiến khẽ hai hàm răng vào nhau:
- Nhưng cô không ngờ Lý Tầm Hoan gặp phải chuyện bất ngờ, lại càng không ngờ cái thằng tôi lại cứu cô.
Thái độ của Lâm Tiên Nhi vụt trở nên bình tĩnh lạ:
- Nhưng anh cũng đừng quên rằng tôi đã cứu lại anh.
Tiểu Phi nhếch môi thay cái gật:
- Phải.
Lâm Tiên Nhi hỏi vặn:
- Nếu tôi đã là Mai Hoa Đạo, tại sao tôi lại cứu anh?
Tiểu Phi cười gằn:
- Chỉ vì sự tình khi ấy đã biến đổi, cô còn muốn lợi dụng tôi nên cô đem dấu tôi nơi này, không có một ai đến đây lục soát, lúc đó tôi đã có ít nhiều hoài nghi rồi.
Lâm Tiên Nhi hơi ngửng lên:
- Anh cho là cái bọn Long Tiêu Vân có đồng mưu với tôi à?
Tiểu Phi đáp:
- Tất nhiên họ không hiểu rõ âm mưu của cô, chẳng qua cũng bị cô lợi dụng, huống chi Long Tiêu Vân lòng sớm đã có ý ghen hờn Lý Tầm Hoan, đang tìm cách loại trừ y.
Lâm Tiên Nhi vụt hỏi:
- Những câu đó phải chăng do Lý Tầm Hoan mớm cho anh?
Tiểu Phi cười thật lạnh:
- Cô tưởng rằng đan ông trên đời đều ngu cả hay sao, đều bị cô " xỏ mũi " hết à? Cô chỉ sợ một mình Lý Tầm Hoan, cho nên tìm đủ mọi mưu mô hại Lý Tầm Hoan cho kỳ được.
Chàng nghe giọng nói của mình bỗng run lên, chàng cố cắn chặt hai hàm răng nói tiếp:
- Chẳng những lòng dạ cô độc hiểm mà lòng tham cũng quá vô bờ, cho đến kinh tạng của chùa Thiếu Lâm cô cũng muốn, cho đến thầy chùa cô cũng không buông tha... cô...
Nước mắt của Lâm Tiên Nhi lại trào ra dưới rèm mi dài mươn mướt, nàng gào lên:
- Tôi quả thật đã nhìn nhầm anh.
Tiểu Phi cắn chặt đôi môi cơ hồ rướm máu:
- Nhưng tôi lại không nhìn lầm cô.
Lâm Tiên Nhi càng tức tưởi:
- Nếu tôi nói rằngdnhững bộ kinh kia là do Đơn Cứu và Bá Hiểu Sinh tự ý cho tôi, chắc là anh không thể nào tin phải không?
Tiểu Phi vụt cười lên thê thiết:
- Bây giờ cô có nói thế nào đi nữa tôi cũng không còn tin được nữa.
Lâm Tiên Nhi cười lên thê thảm:
- Bây giờ thì kể như tôi đã hiểu ý anh rồi... tôi đã hiểu ý anh rồi.
Nàng từng bước từng bước đến trước mặt Tiểu Phi, bước chân tuy rũ rượi nhưng cũng thật là kiến quyết, kiên quyết như lòng nàng hiện thời.
Gió đang gào lên, ánh nến chao chao muốn tắt.
Màu vàng của ánh nên chập chờn rọi lên khuôn mặt tuyệt mỹ cuả nàng, rọi lên đôi mắt u sầu của nàng, càng tạo nên cho nàng một nét đẹp thật chơi vơi, thật huyền ảo.
Nàng nhìn Tiểu Phi bằng cái nhìn thật sâu và cũng thật là não ruột:
- Tôi hiểu anh đến đây để giết tôi, có phải vậy chăng?
Tiểu Phi nắm cứng lấy cánh tay, hai cành môi mím thật chặt.
Lâm Tiên Nhi vụt nắm lấy cổ tay áo xe toạt một mảng để lộ ra khoảng da ngực trắng hồng.
Ngực nàng ưỡn lên, tay chỉ thẳng vào quả tim mình:
- Bên hông anh đã sắn kiếm sao chẳng ra tay cho rồi. Tôi, tôi chỉ mong đựoc anh đâm ngay vào chỗ này.
Bàn tay của Tiểu Phi đã sờ lên đốc kiếm.
Lâm Tiên Nhi đôi mắt từ từ khép lại, giọng nàng như chìm trong lệ nóng:
- Mau động thủ đi thôi, được chết bởi tay của anh, tôi không ân hận chút nào.
Lồng ngực nàng phập phồng run rẩy, dưới đôi rèm mi dài đen mượt cong cong, hai hàng lệ nóng rung rung như hai hòn ngọc nhỏ.
Tiểu Phi không cam đảm để ngó nàng, chàng cúi mặt nhìn lên thanh kiếm.
ánh kiếm vẫn ngời ngời, vẫn lạnh tanh, vẫn sắc bén nhưng vẫn rất vô tình.
Đôi mắt của Tiểu Phi cắn chặt vào nhau, cơ hồ có thể nghiến nát tiếng nói của mình ra từng mảnh vụn:
- Cô đã nhìn nhận tất cả?
Lâm Tiên Nhi từ từ ngước mắt nhìn lên.
ánh mắt nàng như bộc lộ tất cả những gì u oán, những gì yêu thương và tất cả những gì yêu và hận, đôi mắt ấy quả là hết sức não lòng người mà trên thế gian này không có một cái gì sánh nổi.
Khóe mép nàng khe nhếch lên một nụ cười thật là thê thảm:
- Anh là kẻ mà tôi yêu độc nhất trong đời, nếu cả anh cũng chẳng chịu tôi thì cuộc sống đối với tôi đã mất hết ý nghĩa.
Tiểu Phi càng gồng cứng lấy bàn tay, gân tay đã nổi vồng lên, năm ngón tay đặt lên trên ngọn kiếm đã tím lịm.
Lâm Tiên Nhi vẫn nhìn sững chàng, giọng nói vẫn cực kỳ ủ rũ:
- Chỉ cần anh nhận tôi là Mai Hoa Đạo, chỉ cần anh nhận tôi đúng là con đàn bà ác độc thì dù anh có giết tôi, tôi cũng chẳng hận anh chút nào.
Bàn tay của Tiểu Phi bắt đầu rung rung, chuôi kiếm nghe càng như nặng nề cứng rắn.
Kiếmvô tình nhưng người đâu thể vô tình?
ánh nến lụn dần rồi tắt lịm.
Nhưng vẻ đẹp tuyệt trần của Lâm Tiên Nhi trong bóng tối càng huyền ảo mêm ly.
Nàng lặng im không nói nhưng hơi thở nhè nhẹ của nàng trong bóng tối nghe dìu dặt như những lời tỉ tê, dìu dặt như những tiếng rên tham não dạ người.
Ô! Còn sức mạnh nào trên thế gian này bằng sức mạnh của tình cảm con người?
Đối diện với một con người như thế, đối diện với một tình cảm mãnh liệt nhất của cuộc đời, đối diện với cái bóng tối bát ngát vô biên ấy...