[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 391: Ngàn ao vạn ước

Yên Lẫm sao có thể không đỏ mắt với Tần Húc Phi?

Nếu là luận quốc lực, Yên quốc hiện giờ chính là cường quốc đương thời, Tần quốc tả tơi kia căn bản không cách nào so sánh. Nếu luận bổn sự mánh lới làm Hoàng đế, Yên Lẫm cũng hơn xa Tần Húc Phi. Thế nhưng, nếu luận đến được bách tính kính yêu, quan binh sùng bái, Yên Lẫm lại cố tình phải kém Tần Húc Phi xa tít.

Yên Lẫm cố nhiên là minh quân bách tính Yên quốc ca tụng trong miệng, Tần Húc Phi lại là thần tượng, truyền kỳ, thậm chí sắp thành tôn thần trong suy nghĩ của bách tính Tần quốc.

Đây mặc dù rất không công bằng nhưng cũng là chuyện không có biện pháp. Một minh quân bao nhiêu năm khổ tâm, giúp quốc gia giàu có, bách tính yên ổn, cho cuộc sống của mọi người khe nhỏ sông dài mà trong dòng năm tháng đằng đẵng từ từ khá lên, bách tính sẽ cảm niệm sẽ tán tụng. Nhưng có thế nào cũng không thể bằng một quân chủ anh hùng dẫn binh sĩ đánh thắng mấy trận lớn, có thể được vô số người nhiệt huyết sôi trào sùng bái hướng về.

Đương nhiên, loại “địa vị” này của Tần Húc Phi, tuyệt đối không tách khỏi tuyên truyền cường lực không biết xấu hổ của triều đình Tần quốc. Nhưng Yên Lẫm cho dù muốn bắt chước làm theo, bản thân cũng chẳng có sự tích có thể khiến người ta vừa nói đến là lệ nóng doanh tròng, nhiệt huyết sôi trào kiểu đó để làm ngòi dẫn.

Ngẫm lại mình bao nhiêu năm qua vì quốc gia dốc hết tâm huyết, khổ tâm làm việc, vì quốc gia không thể không làm ra rất rất nhiều thỏa hiệp và hy sinh, trong lòng tự nhiên phải có chút buồn bực.

“Tịnh Viên, ta cũng là một nam nhân, kim qua thiết mã, bách chiến sa trường, cũng là giấc mộng của ta. Thế nhưng, ta là Hoàng đế, ta không thể đi tranh công, đi so năng lực với các tướng lĩnh thủ hạ. Cho dù ta toàn tâm toàn ý muốn giúp Yên quốc mở mang bờ cõi, những việc này tự nhiên cũng phải giao cho võ tướng đi làm. Nếu ta cố sính anh hùng, lên chiến trường, đó mới là ham công to, không dưng tăng thêm áp lực và phiền toái cho quân đội, nhưng mà…”


Yên Lẫm thở dài: “Tịnh Viên, ta thật sự rất hâm mộ người kia. Lúc y lấy một nhánh cô quân đối kháng liên quân bốn quốc, mỗi lần đều lấy ít thắng nhiều, lấy quả đánh chúng, luôn giục ngựa cầm thương xông lên trước tiên. Đều là chủ quân, ta không thể tán đồng thậm chí nhạo báng cái dũng của thất phu và sự kích động không chịu chú ý an toàn bản thân như vậy, nhưng mà trong tư tâm, kỳ thật ta lại hâm mộ tột cùng, kiêu ngạo như vậy, cường đại như vậy…”

Yên Lẫm thở dài thườn thượt, không nói tiếp nữa. Kỳ thật, cho dù y có được vũ dũng như Tần Húc Phi, y vẫn không tán thành hành vi chủ quân tùy ý xung phong đi đầu trước trận, liều mạng đánh nhau. Một quốc gia, nếu phải dựa vào vua một nước đi xông pha chiến đấu, mới có thể đánh lui cường địch, vậy quốc gia này sẽ rất nguy hiểm. Mà để quốc gia lưu lạc đến nước này, mới thật là sỉ nhục của quân chủ.

Mặc dù trẻ hơn Tần Húc Phi rất rất nhiều. Nhưng trên thành thục lý trí của người làm vua, Yên Lẫm phải thắng Tần Húc Phi xa tít. Thế nhưng, làm một thanh niên nam tử huyết khí phương cương bình thường, trên tình cảm, lại cứ phải hâm mộ Tần Húc Phi một cách khó tin.

Yên Lẫm vẻ mặt buồn bực. Sử Tịnh Viên lại chỉ cười không nói.

Bệ hạ à, nói dối quá nhiều, vì thế ngay cả bản thân ngài cũng tin đây là lời thật sao.

Ngài làm một quân chủ, hâm mộ Tần vương, làm một nam nhân bình thường, đố kỵ chiến thần Tần quốc, đây đều là hiển hiên dễ thấy, cũng chẳng có gì là không bình thường. Thế nhưng với sự trầm ổn trong tính tình của ngài, cho dù có đôi chút hướng về, cũng chẳng qua là âm thầm cảm khái thở dài vài tiếng rồi thôi, đâu đến mức kích động như thế, thậm chí mấy ngày liền tâm thần không yên, tính tình nóng nảy?


Tính ra, tâm tình của ngài không tốt, dường như bắt đầu từ ngày nhận được mật báo, biết Tần Húc Phi đi tuần Định Tương.

Thấy Sử Tịnh Viên tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, Yên Lẫm càng cảm thấy trên mặt không nhịn được.

“Được rồi, ta thừa nhận, ta chỉ là không phục, Tần Húc Phi y trừ đặc biệt biết đánh nhau, võ công đặc biệt cao cường, rốt cuộc còn chỗ nào mạnh hơn người. Nhìn y mấy năm nay lý chính, cũng chẳng qua là bình bình, bảo trì không sai không thất, đã không tồi rồi, mà còn…”

Hoàng đế còn đang vắt hết óc tìm từ, Sử Tịnh Viên cũng liền mỉm cười lắng nghe. Thể diện của Hoàng đế chung quy luôn phải cho, người ta dù mạnh miệng, dù không chịu nói, mình cũng chỉ đành làm bộ không hay biết gì mà nghe y nói cái gọi là lời trong lòng.

Nhưng hai người dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai bên hiểu biết lẫn nhau quá sâu, nhìn khóe mắt chân mày, quá nửa có thể biết đối phương đang nghĩ gì, Sử Tịnh Viên càng cười ôn hòa, biểu tình thập phần thân thiết, Yên Lẫm càng cảm thấy bối rối, một phen khẩu thị tâm phi nói được phân nửa, rốt cuộc không thể nói tiếp, cuối cùng cười khổ: “Tịnh Viên, ta chỉ là rất nhớ y, đành phải hâm mộ Tần Húc Phi. Nhớ sâu, liền thành oán, đã không nỡ oán y, thì chỉ đành oán Tần Húc Phi, hâm mộ Tần Húc Phi quá, liền không tránh được sinh chút hận ý.”

Đúng vậy, y chỉ là quá mức quá mức tư niệm một người, vì thế không nhịn được phải hâm mộ Tần Húc Phi.


Hâm mộ y, không phải bởi vì Tần Húc Phi làm quân chủ, có thể dễ dàng được quân tâm dân tâm như thế, hâm mộ y không phải bởi vì, Tần Húc Phi làm nam nhân, có thể oanh oanh liệt liệt phổ nên truyền kỳ anh hùng như thế.

Y hâm mộ, chỉ là sự tự do của Tần Húc Phi.

Tần Húc Phi có thể thoải mái đi tuần ngoài ngàn dặm, hoàn toàn không cần để ý các đại thần lải nhải, Yên Lẫm lại chỉ có thể lén lút lòng vòng trong ngoài kinh thành, còn chỉ lo bị triều thần phát hiện chạy tới khó dễ.

Tần Húc Phi võ công cái thế, có thể chạy lung tung khắp thế giới, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề phương diện an toàn. Người ta chỉ dẫn theo mười mấy hai mươi người, đã dám công khai xưng là tuần tra quân đội, quang minh chính đại ra khỏi kinh thành, hơn nữa nửa đường còn có thể bỏ trốn khỏi đội ngũ, mà còn chạy đến trên trên dưới dưới, rất nhiều người trong lòng biết rõ.

Nhưng Yên Lẫm nếu muốn đi xa, không hùng hùng dũng dũng bày đầy đủ nghi trượng, tìm mấy ngàn *** binh làm hộ vệ, dọc đường làm địa phương vì công việc chiêu đãi và an toàn mà biến thành gà bay chó sủa, thì chẳng thể đi bừa một bước. Mà việc nhiễu dân quá mức, còn rất phí công quỹ thế này, Yên Lẫm đương nhiên không chịu tùy tiện làm.

Về phần một mình lén chạy khỏi đội ngũ, đi lung tung khắp nơi, càng là nằm mơ. Y chỉ cần dám hơi biểu lộ một chút ý tứ như vậy, nhất định sẽ lập tức có một đống đại thần chơi trò tử gián như khóc tang. Yên Lẫm cũng tuyệt đối không thể lấy an toàn bản thân, sự yên ổn của quốc gia để mạo hiểm như vậy, cho nên, điều này liền định trước Tần Húc Phi mỗi năm ra ngoài giải sầu, Yên Lẫm mỗi năm giam hãm kinh thành, ngẫu nhiên lén ra cung giải sầu, cũng nhất định phải trước trước sau sau sáng sáng tối tối, an bài hơn trăm hộ vệ, và chỉ có thể vòng quanh trong ngoài kinh thành rồi thôi.

Nếu còn muốn đi đến nơi xa hơn, vậy chỉ có thể là thuần nằm mơ.

Nếu Tần Húc Phi chỉ đơn thuần xuất kinh tuần tra quân đội thì thôi, thế nhưng, mật thám báo tới, lại cố tình là người này lấy tuần tra làm danh chạy đi cùng Phương Khinh Trần kết bạn du sơn ngoạn thủy!


Yên Lẫm nhìn chữ trên mật báo, nghĩ Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần song mã song hành, chỉ điểm non sông, liền đỏ mắt không nói nên lời, đỏ mắt nhiều, lại có chút xót xa.

Ôi, cũng là làm Hoàng đế, đãi ngộ lại sai khác quá xa. Tần Húc Phi có thể nghĩ cách, chỉ vì trong một năm tìm mấy ngày nhàn hạ cùng người trọng nhau đồng du, y lại chỉ có thể vây trong kinh thành, từng ngày ngóng phương xa, trong lòng nhẩm tính người nọ hiện tại phương nào.

Muốn có tự do như vậy, muốn có cuộc sống như vậy, muốn dưới trời xanh nắng rực, cùng người nọ trèo lên non cao, dạo chơi nước biếc, muốn trong khoảng thời gian rất dài rất dài, cùng người nọ đồng hành đi khắp mảnh đất Yên quốc họ đồng dạng yêu quý, đồng dạng bảo hộ này…

Tần Húc Phi một năm chỉ được mấy ngày tự do tự tại, mà y thì ngay cả mấy ngày đồng hành còn không thể được.

Trong mắt Phương Khinh Trần, cuộc sống của Tần Húc Phi hiện giờ đã coi là không tự do đến cực điểm, nhưng đâu biết Yên Lẫm làm quân một cường quốc đương thời, đối với sự tự do của Tần Húc Phi chủ một cùng quốc này, đã hâm mộ đến nông nỗi ra sao.

Yên Lẫm không thể không thừa nhận mình đang đố kỵ, bốc đồng mà đố kỵ một tên chẳng hề liên can với người nọ, đố kỵ đến mức quả thật hận không thể đi giết Tần Húc Phi.

Đang lúc này, Sử Tịnh Viên chợt thấp giọng nói: “Nói đến thì gần đây Ngô Vệ Trần các quốc gia tương lân Tần quốc đều đã có một số biến động nho nhỏ, họ dường như đang mật mưu, muốn ám sát Tần Húc Phi, Yên quốc chúng ta phải chăng cũng cần tham gia trong đó?”