[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 38: Cô thân một mình

“Ngày đó Sở vương vì vài câu trên giấy, đoạt hết quyền bính của Phương hầu, trong điện ngầm phục giáp sĩ, tâm gia hại rất rõ ràng. Quân chủ như thế, quê hương như thế, cần gì phải một ý trung thành nữa, điện hạ nhà ta luôn yêu tài tiếc tài, Phương hầu nếu có thể đến đầu, nhất định tôn làm phó soái.”

Liễu Hằng lời nói châm chọc, nhướng mày cười: “Ta một phen lời này, cũng toàn là vì tốt cho Phương hầu.”

Phương Khinh Trần buồn bực, thật là không sợ mình giết y mà. Nhưng đáng giận là, thật sự không thể giết y.

Trong trướng tĩnh lặng nháy mắt, Lăng Phương phục hồi *** thần, gầm lên rút đao. Quân sĩ bên cạnh cũng phẫn nộ tột cùng, bổ đến muốn kéo Liễu Hằng từ trên giường xuống, bắt y quỳ lạy bồi tội.

Phương Khinh Trần nhíu mày, lãnh nhãn ngăn Lăng Phương, đồng thời quát khẽ: “Trương Sơn! Lui xuống!”

Quân sĩ bổ lên kéo Liễu Hằng đó nghiến răng ken két, không cam không nguyện mà lùi về, vẻ mặt vẫn đầy giận dữ.

Liễu Hằng thần sắc không đổi, Triệu Vong Trần lén nhìn Phương Khinh Trần, chỉ thấy sư phụ nhà mình bị nói đến việc đau đớn năm đó, nhục nhã như thế, trên mặt cũng vẫn bình hòa.

Phương Khinh Trần mỉm cười: “Mấy câu trên giấy ngày đó, phấn khích tuyệt luân, nhưng không biết là xuất từ thủ bút của người nào?”

Liễu Hằng thản nhiên nói: “Lúc trước Phương hầu diệu sách vô song, quân ta thương vong nặng nề, ta bèn dâng lên sách này. Lúc đầu điện hạ vẫn mong cùng Phương hầu đường đường chính chính quyết chiến sa trường, không muốn đáp ứng. Ta ở trước mặt chúng tướng, trách hỏi điện hạ, phải chăng muốn dùng tính mạng tướng sĩ toàn quân để thành toàn võ huân của mình y? Điện hạ không có lời nào để đáp, bèn theo kế thi hành.”

Nói dăm ba câu, ôm hết thảy tội trách vào người mình, lãnh đạm đối lại sự phẫn hận của mọi người trong trướng.

Nỗi đau đời này của Phương Khinh Trần toàn từ một bức thư này mà lên, hôm nay nghe nói nguyên do lại chỉ cười: “Thật là khó mà tin tưởng, ngày đó ngươi ra kế này, không cho Tần Húc Phi vì khí phách cá nhân mà liên lụy toàn quân, sáng suốt biết bao, hôm qua ngươi không muốn xuất kiếm sau lưng ta, chẳng phải cũng…”


Liễu Hằng khí thế chợt yếu. Binh pháp kỵ từ kỵ nhân, nháy mắt do dự đó của y, nói đến thật là rất đáng bị người nhạo báng, nhưng mà…

Lãnh tĩnh như băng tuyết, thong dong chọn lọc, là rất tốt, là rất nên. Chỉ là, ta chung quy vẫn là một con người, là người thì cuối cùng phải có cực hạn. Binh pháp hoàn mỹ, làm sao không phải là lý luận trên giấy? Giết một người trên giấy, cùng tự tay giết hại một người đang chìa tay trợ giúp, hơi thở tương thông gần bên, dù sao cũng không như nhau.

Điều này tự nhiên là không thể thừa nhận. Y cười tiêu sái: “Ta khi đó đánh lâu cạn sức, *** thần mơ hồ, cho nên chưa từng xuất kiếm, nếu như tâm tư thanh minh, ta cũng sẽ không xuất kiếm. Cho nên, cuối cùng chẳng có gì khác biệt.”

Đúng vậy, nếu y lúc ấy không phải đã lực cạn mơ hồ, thì làm sao lại không phán đoán ra, kỳ thật y căn bản không có cơ hội chân chính đả thương Phương Khinh Trần. Chút tâm tư này của y đều trong mắt người này, người này làm sao có thể thật sự đưa lưng mình không hề phòng bị phơi trần cho y.

Hai người đối mắt, Phương Khinh Trần cười thở dài. Một phong thư ngày đó, kết quả mang đến, làm sao không phải đau đớn một đời y, chỉ là dưới mầm ngờ vực hoài nghi sớm gieo xuống, không có một phong thư của Liễu Hằng, cũng sẽ có lời đồn của Trương Tam, mật hàm của Lý Tứ, chẳng qua là một nguyên do, cần gì giận lây người ta.

“Không biết xấu hổ!”

Bên cạnh đã có người cáu tiết.

Liễu Hằng nhướng mày, cơ hồ là lấy ánh mắt bao dung của người lớn tuổi mà nhìn Triệu Vong Trần sắc mặt xanh xám: “Tiểu tướng quân, ngươi vẫn còn trẻ, chờ sống trong quân doanh thêm vài năm, rất nhiều chuyện, ngươi sẽ hiểu được.”

“Hiểu được cái gì?” Triệu Vong Trần nghiến răng ken két: “Hiểu được hãm hại dũng sĩ là đáng để kiêu ngạo biết mấy? Hiểu được xâm lấn quốc thổ người khác, giết chết phụ thân huynh đệ người khác, khiến bao nhiêu người chết vào cơ hàn, không nhà để về, là anh hùng biết mấy?”

Nhìn Triệu Vong Trần thân thể phong phanh giận đến phát run, Liễu Hằng cũng thoáng áy náy.

“Tiểu tướng quân, chúng ta là quân nhân, không phải thiện nhân. Quân nhân, chung quy phải giết người. Không tàn sát bách tính địch quốc, đã là cực hạn.” Y lắc đầu, “Khổ nạn của người Sở, đừng tính hết trên đầu chúng ta. Trước khi quân ta đánh vào Sở cảnh, các ngươi bên này đã chiến loạn liên miên, nội tranh không ngớt. Sau khi Tần quân ta thống nhất đất bắc, ít nhất nửa số người Sở quốc cuộc sống còn được yên ổn đôi chút…”

Phương Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu vái Liễu Hằng: “Đúng vậy, ta suýt nữa quên mất. Tam điện hạ Tần quốc vào Sở giương cờ xí, là trợ Sở vương bình định phản loạn, cứu bách tính Sở quốc khỏi nước lửa, ta nên thay người Sở cảm tạ đại ân đại đức của Tần quân.”

Liễu Hằng đỏ mặt, nén đau đứng dậy thi lễ, cười khổ nói: “Là ta thất lễ. Phương hầu là người sáng suốt, những lời lừa mình dối người đó trước mặt ngài khỏi cần nói nữa, chẳng qua là một khẩu hiệu. Thế nhưng, Sở cường thì xâm Tần, Tần cường thì xâm Sở, người binh ngũ, nanh vuốt của quốc, bảo vệ quốc thổ bách tính, chính là thiên chức của chúng ta. Ngoài ra, nếu như quốc gia cường thịnh, quân vương hùng tâm, cũng tự nhiên cầm giáo chinh phạt thiên hạ, mở mang bờ cõi, mới lộ bản sắc nam nhi! Phương hầu! Ngài nói có phải không!”

Những người trong trướng nhất thời không lời để đáp. Liễu Hằng nói đúng là lời rất thật. Loạn thế này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, hết thảy những điều khác đều là đánh rắm. Những người tòng quân họ đây, lại có người nào chưa từng tồn hùng tâm tráng chí mở mang bờ cõi. Nói trắng ra, nói thẳng là, quốc gia ngươi tự mình nội chiến, thì đáng bị ngoại địch ức hiếp. Chỉ là, lời như vậy bị địch nhân nói ra, vẫn cứ khiến lòng người không dễ chịu.


Thanh âm của Phương Khinh Trần kèm ba phần biếng nhác: “Ta sẽ không phụng loại chiếu đó, sẽ không đi xâm lược quốc thổ người khác, càng không lấy đây làm vinh. Ta có thể sẽ kháng, có thể sẽ từ quan, cũng có khả năng…” Y cười nhẹ nhàng, lại kèm chút tự giễu: “Nếu hạ chỉ là vị phế đế hiện giờ, ta sẽ tận lực khuyên y thay đổi chủ ý, chẳng qua…” Ánh mắt y chợt xa xăm, “Chẳng qua ta khả năng đã không khuyên được nữa.”

Vẻ mặt y quá quái, thoại âm lại là chân thành, khiến người ta hoàn toàn không thể hoài nghi độ tin cậy. Thế là mọi người trong trướng đồng thời nhìn y, vẻ mặt xa cách không hiểu giống như nhìn thấy một quái vật.

Phương Khinh Trần chỉ đành cười khổ.

Năm đó y đánh lui Tần quân, nhưng không hề phản công Tần quốc, cố nhiên là muốn cho Sở quốc nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng làm sao không phải bởi vì trong lòng y đối với việc xâm lược quốc gia của người khác thủy chung vô cùng bài xích. Mỗi một thời đại, tự có tiêu chuẩn thị phi của mỗi thời đại. Tiêu chuẩn thị phi của y và thời đại này thủy chung có phần không chung nhịp.

Lăng Phương cũng vậy, Liễu Hằng cũng thế, Trác Lăng Vân, Tiêu Viễn Phong, thậm chí là Tần Húc Phi, những quân nhân vĩ đại thời đại này, lúc khi nhục bách tính, hoặc là không thể bảo hộ bách tính của mình, đều sẽ cảm thấy là thất trách của mình mà nhục nhã khó kham, nhưng biết rõ chiến loạn vừa nổi, bách tính tất khổ, họ phát động chiến tranh, cũng yên tâm thoải mái. Họ sẽ bởi vì thuận thiên quân lùa bách tính đi chết mà chỉ trích đê tiện vô sỉ. Nhưng cũng sẽ sau chiến dịch lớn, tôn sùng tướng sĩ giết nhiều người nhất là anh hùng trong quân.

Đây tính là… *** thần võ sĩ? Tinh thần kỵ sĩ? Cảm giác tự hào của quân nhân? Chủ nghĩa anh hùng lãng mạn?



Y không có tư cách trí bình mọi người trong thế giới man hoang này, cướp đoạt tư nguyên sinh tồn tốt hơn. Y cũng rất lý giải, lý giải đến mức có thể dán cho hành vi này cái nhãn thích hợp, thế nhưng y chung quy không thể biến cách nghĩ này thành của mình.

Lăng Phương có thể chết vì y, Trác Lăng Vân có thể trước mặt y quỳ gối giao quyền. Tần Húc Phi có thể cùng y anh hùng tiếc nhau, Sở… Sở Nhược Hồng cũng từng rất thân cận với y, nhưng mà thế giới này kỳ thật không ai chân chính lý giải y.

Y nỗ lực yêu người như vậy, nỗ lực muốn dung nhập như vậy, thậm chí sau khi Trác Lăng Vân quỳ gối, nỗ lực muốn bảo hộ mọi người như vậy. Nhưng mà giờ này khắc này, y ý thức rõ ràng như thế, y vẫn là một kẻ ngoại lai.

Trong thế giới này, y đã định là phải cô độc.

Y chầm chậm lắc đầu: “Không cần nhìn ta như vậy. Ta nói như vậy, nhưng ta chưa nói ta như vậy là đúng.”

Vẻ mặt y cuối cùng thoáng cô đơn, trong lòng bỗng nhiên có chút chán ghét, không muốn hục hoặc lẫn nhau nữa.

“Liễu tướng quân, nghỉ ngơi cho khỏe.”


Y gật đầu bước ra ngoài, phía sau, thanh âm của Liễu Hằng khàn khàn mà trầm thấp: “Phương hầu, vô luận ngài tin hay không, năm đó một kế kia, ta và điện hạ chẳng qua là muốn tạm thời điều ngài khỏi biên quan, thật không ngờ sẽ hại ngài đến bước này.”

Phương Khinh Trần lẳng lặng đứng ngoài trướng, chưa hề quay đầu: “Có gì khác nhau!”

Nghi đã sinh, kỵ đã sâu, tâm đã chết, tình đã hết! Có gì khác nhau?

Liễu Hằng mở miệng, nhìn bóng dáng cô đơn của y, không biết suy nghĩ trong lòng y, lại cũng thấy đau lòng.

Phương Khinh Trần lững thững đi về trước, đi rất lâu, bỗng nhiên dừng bước gọi: “Vong Trần.”

Triệu Vong Trần phía sau y khẽ lên tiếng.

“Mấy ngày nay, ngươi tập văn luyện võ chăm chỉ bao nhiêu, ta đều biết. Ngươi ở trong quân đội, cẩn thận quan sát ghi chép, chăm chỉ học tập hết thảy, ta rất vui mừng.”

Triệu Vong Trần ngạc nhiên. Phương Khinh Trần trước kia chưa từng khen gã.

“Đột nhiên thành tướng quân, đột nhiên phải gánh vác sinh tử tồn vong của hơn một ngàn người, bất cứ người có tâm trách nhiệm nào, đều phải cố gắng gấp bội, dụng tâm gấp bội. Từ sau khi ta cho ngươi làm tướng, ngươi học được, ghi nhớ, có phải thêm được rất nhiều so với trước kia khi ngươi lẫn lộn trong quân?”

Triệu Vong Trần lăng lăng hồi tưởng cẩn thận, nhất thời lại không thể nói gì.

“Nếu cảm thấy hết thảy ngươi nhận được chỉ là dựa hơi ta, thì càng phấn đấu một chút. Tự mình làm ra thành tích, để người thiên hạ biết, ngươi được đến, là ngươi nên được. Nếu không thích người người chỉ ngươi nói, ngươi là đồ đệ của Phương Khinh Trần, thì hãy làm ra một phen sự nghiệp đàng hoàng cho ta xem! Biết đâu mười năm sau, người người sẽ chỉ ta nói, đây là sư phụ của Triệu Vong Trần!”

Phương Khinh Trần không quay đầu, Triệu Vong Trần ngơ ngác nhìn bóng lưng y. Nhiệt huyết không dằn xuống được trong ***g ngực bỗng nhiên cuồn cuộn tuôn lên. Hô to một tiếng: “Được!”

“Như vậy, hiện tại ngươi có đảm sắc không. Qua sông, đi gặp cường địch đệ nhất của người Sở chúng ta, thay ta làm người đưa tin một lần?”

Triệu Vong Trần ưỡn ngực: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”


Phương Khinh Trần rút từ trong tay áo ra một phong thư sớm đã viết xong, với tay đưa ra.

Triệu Vong Trần hai tay tiếp nhận. Bên tai nghe một tiếng phân phó nhàn nhạt: “Đi đi.”

Triệu Vong Trần thoáng ôm quyền, quay người liền lui đi.

Từ đầu chí cuối, Phương Khinh Trần chưa từng quay người, chưa từng nhìn gã một cái.



Nửa canh giờ sau, Triệu Vong Trần đã đứng trong chủ trướng của Tần quân.

Nhìn thấy Tần Húc Phi bị người Sở truyền thành ba đầu sáu tay, ác ma địa ngục chuyển thế, lại tuổi trẻ như thế, oai hùng như thế, gã thoáng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại thờ ơ. Từ giang bắc một đường đến gần chủ soái Tần quân, nhìn một đường kim qua lành lạnh, quân kỷ cẩn túc, thiếu niên mới lên chiến trường này trong lòng hơi lạnh, nhưng cũng tuyệt không kinh sợ. Thản nhiên đứng trong đại trướng trung quân uy nghiêm, thi lễ thật sâu nhưng không bái. Không kiêu không nịnh, hai tay trình lên lá thư Phương Khinh Trần tự tay viết.

Đối mặt với phong thư tất cả Tần quân đều chờ đợi liên tục không ngủ không nghỉ này, chẳng có ai lại đi so đo lễ nghi của thiếu niên. Tần Húc Phi mở bao thư, đọc nhanh như gió, bỏ qua tất cả lệ hành khách sáo, nhìn điều kiện phía dưới. Thoáng trầm ngâm, ngẩng đầu cười nói: “Mời tướng quân ở trong quân ta nghỉ tạm, sự thể này lớn, cho phép ta cùng mọi người thương nghị rồi lại định đoạt, thế nào?”

“Mạt tướng vâng mệnh mà đến, tự nhiên chờ điện hạ hồi âm.”

Tần Húc Phi cười cười phất tay, bảo quân sĩ dẫn Triệu Vong Trần đi nghỉ ngơi.

Người ngoài vừa đi, chúng tướng trong trướng đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tần Húc Phi.

Tần Húc Phi không nói không rằng, chỉ đưa thư tín trên tay ra. Một phong thư chuyền một lần trong tay các trọng tướng liên can. Đa số rất nhanh chóng tươi cười ra mặt.

“Vốn đang lo lắng y sư tử rộng miệng, đòi bao nhiêu lương thảo tuấn mã, tiền tài địa bàn, y lại chỉ đòi một Hoàng đế đã phát điên?”

“Người này ngu trung đến đần độn! Y gióng trống khua chiêng đón người về, Hoàng đế bù nhìn y lập kia khẳng định trong lòng không thoải mái, Tiêu Viễn Phong có công ủng lập kia cũng nhất định lo ngay ngáy. Sở quân lòng người bất ổn, rất có lợi cho chúng ta!”


Một người hào sảng nào đó đập bàn: “Dù sao họ hiện tại đã lập tân Hoàng đế, kẻ điên kia giữ lại cũng lãng phí lương thực, chúng ta mau mau đổi Liễu tướng quân về!”

Vài ánh mắt không tán đồng chung quanh kéo tới, hắn vẫn ngượng ngùng không biết mình đã nói sai gì.

Tần Húc Phi lẳng lặng ngồi sau soái án, một lúc lâu mới hỏi ra một câu: “Sở quốc đã không cần một Hoàng đế điên, đã là người kia phụ y, sau khi cứu người về với y chỉ hại vô ích, vì sao trên tay y có lợi thế tốt như vậy, lại chỉ cần đổi một kẻ điên sẽ liên lụy y? Phương Khinh Trần, y chính là một kẻ ngốc ngu trung?”

Trong trướng tức khắc tĩnh lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau.