[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 27: Ba đào chợt nổi

Đêm này, Phương Khinh Trần thoạt nhìn hưng trí cực cao.

Vô luận là ai, thành tựu một đoạn nhân duyên tốt, tâm tình tự nhiên phải đặc biệt dễ chịu, tự nhiên cũng nên uống nhiều mấy ngụm.

Cho nên, y có thể một chén tiếp một chén mà uống hết, cười nghe mọi người chúc mừng, cũng cười chúc mừng Trác Lăng Vân và Tiêu Viễn Phong, nói đôi tiểu nhi nữ kia nhất định cả đời hạnh phúc.

Đúng vậy, hạnh phúc!

Cái giá của hạnh phúc rất rẻ, chẳng qua là thỏa hiệp, chẳng qua là quên đi.

Thì ra, quên đi mới là lễ vật tốt nhất thần ban cho nhân loại. Mà y, là yêu ma? Bởi vì *** thần lực cường đại quá mức, những chuyện đó, một cành một lá đều khắc vào trong đầu, bình thường trầm tĩnh dường như không tồn tại, lại giữa những nói cười ồn ào này, sống dậy, nước tràn thành lụt.

Thanh tỉnh phân mình làm đôi, một kẻ cười nhạo sự yếu đuối vô vị của kẻ kia.

Sau mê hồn thuật, Tiêu Hiểu Nguyệt cuối cùng được giải thoát, y lại thoáng kinh ngạc phát hiện, lực tự chế vững như Thái Sơn của mình, dường như đã có vết rạn. Rõ ràng là lúc bận đến chân không chạm đất, rõ ràng có rất nhiều việc cần suy xét, cần an bài như vậy, những chuyện cũ lúc này không nên suy nghĩ đó, lại chợt lóe qua trong đầu, khiến y nhíu mày.

Sao lại thế? Với *** thần lực của y, thi triển một mê hồn thuật con con, chẳng lẽ còn có thể bị phản phệ? Huống chi, Tiêu Hiểu Nguyệt lúc ấy không hề chống cự, phối hợp mà mở rộng nội tâm của mình ra như vậy, cho y dễ dàng đi vào, lại dễ dàng dẫn nàng ra.

Không để ý thêm, lười chú ý kết quả, trên hỉ yến đỏ thẫm này, những thứ chôn sâu đã lâu đó, lại kiên trì đòi đùn ra bên ngoài.


Cũng tốt.

Một y, hoàn mỹ đóng vai y nên đóng, trong lòng lạnh lùng nhìn một y khác hoang mang trầm mê.

Chung quy phải phát tác một lần, những thứ này mới có thể hoàn toàn bình ổn.

Rất lâu rất lâu về trước, y bước vào nhân gian này không bao lâu. Khi đó, trong cái thế giới khác kia, y cũng vừa mới trưởng thành. Chính là ý khí phấn chấn, kiêu ngạo mà tự phụ. Về hết thảy của thế giới hiện tại này, y đều từng cẩn thận học tập, từng nghe ngóng. Y cho là y biết, y cho là y hiểu. Y cho là mình đủ tài giỏi, vô luận y muốn gì, chung quy có thể thò tay là được.

Nữ hài nhi nhỏ xíu kia là thê tử của y đó. Tay chân cực nhỏ cực nhỏ, khuôn mặt cực mềm cực mềm, sẽ làm nũng, sẽ xấu chơi, sẽ đem nước mắt nước mũi không lý do khóc đầy một thân y.

Ha ha, thật là buồn cười, từng nghe người ta nói con dâu nuôi từ bé, hóa ra còn có con rể nuôi từ bé? Nữ hài nhi mới mười hai tuổi, đã phải tìm trượng phu cho cô bé làm gì?

Được rồi được rồi, vì luận văn, miễn miễn cưỡng cưỡng nhận đi vậy.

Thiếu niên mười lăm tuổi, cưới công chúa mười hai tuổi. Người thiên hạ đều nói, Phương gia lại có một hài tử bước vào long môn, nhưng đâu biết thiếu niên nhỏ tẹo kia chỉ nhớ bàn tay của nữ hài nhi càng nhỏ hơn đó đặt trên tay y rất mềm rất nhu rất nhỏ. Tay chân bé xíu, thân mình bé xíu như vậy, da dẻ xương thịt non mềm như vậy, khiến người ta sợ vừa dùng lực là sẽ tan ra mất. Vậy là cứ thế tự tự nhiên nhiên che chở cô trong lòng.

Cứ thế kiên nhẫn chờ đợi cô lớn lên, cứ thế nhìn vẻ non nớt biến thành phong tình, dạy cô biết nữ nhân là gì, khoái lạc là gì đi?

Nhưng mà, thế sự vô thường. Chỉ trong một năm, đế hậu vậy mà lần lượt qua đời, hài tử bé xíu trong lòng y, sớm thành quân vương.

Cô sẽ nửa đêm nhớ cha mẹ, sẽ ở trong lòng y khóc đến bình minh.

Là ôm quá lâu, che chở quá lâu sao? Từ khi nào, phát hiện lòng dạ mình mềm đi, đôi mắt mình ấm áp, bắt đầu từ lúc nào, muốn chống lên một khoảng trời cho thê tử bé xíu kia của y.

Năm đó, thiếu niên mười sáu tuổi, đứng trên triều đình, muốn bảo hộ vạn dặm non sông này cho thê tử mười ba tuổi của y. Năm đó, y lần đầu tiên hiểu được, thế giới này, thì ra y căn bản không biết, căn bản chưa từng hiểu.

Danh là Tương vương, nhưng lời nói ra không ai coi là gì. Mỗi một mệnh lệnh tuyên bố, đều bị người dưới mặc kệ. Biểu hiện xuất sắc hơn, đám thanh lưu nói một câu, y chẳng qua là trượng phu của nữ vương, liền một bút chùi sạch. Năng lực siêu trác hơn, người trong thiên hạ thản nhiên nói một câu, người này ở bên tai nữ vương phí công phu không nhỏ, liền nhẹ nhàng đảo lộn.


Cả thiên hạ đều đang cười nhạo y không biết lượng sức, cả triều đình đều lãnh nhãn nhìn y tự mình chuốc khổ. Thanh lưu lấy ngữ khí khinh thường nói gia tộc y là ngoại thích, mà y đương nhiên chính là kẻ nịnh sủng không biết lượng sức kia. Tất cả tướng lĩnh quân đội, đều lấy y làm trò cười.

Các loại tri thức của máy học tập truyền cho, nhân sinh bách biến trải qua trong trò chơi mô phỏng, thì ra là nông cạn đơn điệu như vậy. Giữa một đám người chờ xem kịch vui, y lúng túng xấu hổ, cất bước gian nan, lần dò từng chút.

Y kỳ thật là cùng nhau lớn lên với cô, chẳng qua, y luôn lớn lên sớm hơn cô một chút. Khi y xử lý công vụ, cô ở bên cạnh chơi đùa, y vừa thong dong cầm bút quyết đoán thiên hạ, vừa nói cười ôn hòa, cùng cô nói mấy câu chuyện thú vị. Chờ tuổi tác cô hơi lớn, y liền nhất định bắt cô ở bên xem y xử lý quốc sự, rất nhiều quyết đoán, y cẩn thận phân tích với cô.

Những năm đó, y cơ hồ quên mất nghỉ ngơi là gì. Chợt được rỗi rãi, cũng sẽ cùng cô ngắm hoa trước đèn, múa kiếm dưới trăng, vì cô hái hoa tươi cài lên tóc, cầm bút vẽ tranh cho cô. Vì cô vuốt bằng mớ tóc rối, vui vẻ nhìn cô cười chui vào bụi hoa. Cứ thế nhìn nữ hài nhi bé xíu ngây ngô này, dần dần lớn lên thành một phong tình mỹ lệ nhất.

Kỳ thật, không cảm thấy khổ, cũng không cảm thấy mệt. Những năm ấy, rất bận rộn, rất vui vẻ, rất… ngây thơ.

Phương Khinh Trần mỉm cười uống rượu.

Y quả thật là ngây thơ, ngây thơ hơn phàm nhân nhiều. Y chỉ muốn nữ hài nhi được y bảo hộ lớn lên đó, có thể lớn thành thê tử chân chính của y, ngày đó nữ vương tự chấp chính, y kiêu ngạo thỏa mãn mà nhìn nữ hài nhi vô thố bé xíu lúc trước đó, ngồi quả quyết trên ngự tọa, quyền nắm thiên hạ.

Ngày hôm đó, nữ vương hai mươi tuổi, đột nhiên cảm thấy nên phòng bị trượng phu của mình. Trượng phu của nàng là trên vạn người, lại vị tất là dưới một người.

Về phần nam tử chỉ lớn hơn nàng ba tuổi này, là làm sao đi đến một bước này, là vì sao đi đến một bước này, ký ức sớm đã mơ hồ. Nàng năm đó, quá nhỏ, quá bi thương, thiếu niên từng ôn nhu an ủi khi nàng khóc nức nở đó, mỗi khi làm một chuyện, phải bỏ ra tâm lực gấp bao nhiêu lần người khác, mới cuối cùng được thừa nhận, được tiếp thụ, nàng làm sao nhớ được.

Nàng không phải yêu ma, nàng là người. Người thì sẽ quên. Nàng sớm chẳng còn nhớ khi nàng bi thương rơi lệ, bờ vai luôn sẽ cho nàng mượn, là phải kiên cường nhường nào, mới có thể giúp nàng chống khoảng trời kia.

Nàng tự chấp chính đã rất lâu, không cần có một người đỡ tay nàng đi về trước nữa. Nến đỏ đốt lên trong ngự thư phòng, chỉ cần chiếu sáng bóng mình nàng. Rất lâu về trước, người vĩnh viễn bận bận bịu bịu, không có một khắc rỗi rãi, lại vẫn sẽ mỉm cười ôm nàng, ôn nhu an ủi vào khi nàng cần đó nên đi nghỉ ngơi rồi.

Kỳ thật, nàng đã làm chuyện gì quá đáng đâu. Chẳng qua là triệu hồi một thần tử đức cao vọng trọng, đến phân quyền của y. Đây chẳng lẽ không phải là đạo chế hành đế vương nên có. Y có gì mà cần phải phản ứng kịch liệt như vậy?

Bát mỹ tửu lớn, chua cay vào họng, như dao cắt…


Phương Khinh Trần ôi Phương Khinh Trần, ngươi là người xuẩn nhất trên thế giới này. Khi nên thanh tỉnh thì hồ đồ thái quá, khi nên hồ đồ, lại cần gì thanh tỉnh như vậy.

Thời điểm đó, y rốt cuộc tỉnh ngộ. Một khi tỉnh ngộ, y liền biết rõ ràng, hết thảy những điều này chỉ là bắt đầu. Có một thì nhất định có hai. Y quang hoa quá thịnh, y công lao quá lớn, y thanh danh quá trọng! Gia tộc của y quá lớn, y còn trẻ tuổi như thế. Chỉ cần y có tâm, chỉ cần y phấn đấu, y nhất định sẽ có tương lai “càng thêm” huy hoàng. Vô luận vì cái gì, thủ đoạn khống chế quyền lực địa vị của y sau đó tất nhiên không ngừng thực thi, gia tộc, thân nhân của y, tất nhiên cũng sẽ bị chèn ép vô cớ như thế.

Kỳ thật, vậy thì thế nào? Y đã yêu nàng, ngại gì vì nàng ủy khuất một phần. Vì sao không công thành lui thân, vì sao không ước thúc người nhà giúp nàng? Tiến, y có thể thỏa mãn với mấy nhàn chức tôn vinh nhất trên triều đường, chỉ cần không bộc lộ tài năng quá mức nữa, người thiên hạ tự cảm ân đức của y, thê tử y cũng vị tất không dung được. Lui, y cũng có thể ẩn trong cung, những hư danh hư quyền đó, vốn là bình thường, y chưa từng quan tâm, cần gì phải không nỡ bỏ.

Y đứng ra, chẳng qua là vì giúp thê tử, y hào quang bốn phía, y tài hoa hơn người, chẳng qua là vì muốn bảo vệ nàng! Nàng đã có thể tự bảo vệ mình, y cần gì phải ở trước mặt người nữa!

Nhưng mà, y không làm được. Y hiểu y dường như nên có thể làm được, thế nhưng y làm không được.

Cho dù là vì nữ tử y tâm tâm ý ý che chở nhiều năm đó, cho dù là vì cả Khánh quốc, vô số bách tính, y cũng vẫn không thể nhẫn nhục thoái nhượng được!

Cho dù y yêu nàng, vẫn không thể một trái tim này, đi chịu loại ủy khuất này, cho dù là mảy may!

Cho dù là nâng khay ngang mày, rốt cuộc ý khó bình!

Là ai đang cười, là ai đang nói, là ai lại một lần kính rượu.

Y mỉm cười uống cạn, tùy tay ném bát, ném đến nát vụn đầy đất, bên cạnh tự có hạ nhân dâng một bát rượu lớn mới, y một tay tiếp nhận, lại ra sức uống.

Người bên cạnh đều đang cười.

“Phương hầu hảo tửu lượng!”

“Phương hầu hảo hưng trí!”


“Phương hầu quả nhiên hào sảng!”

Trong ký ức, là ai đang nói cười.

“Khinh Trần, tửu lượng của chàng tốt thật.”

“Khinh Trần, hưng trí tốt như vậy, ta bồi chàng…”

“Khinh Trần…”

Trong đời thứ hai, nữ tử được y cứu kia có đôi mắt cực sáng ngời, có mái tóc cực đen cực mềm. Cười rộ lên, xán lạn đến mức khiến trăng sao đều mất màu.

Kỳ thật nàng không giống nữ vương, lại giống một hài tử.

Cười rộ lên, chưa từng có tâm cơ, ánh mắt nhìn y, thẳng thắn đến mức chẳng dính một chút tạp chất.

“Khinh Trần, Khinh Trần đi cùng ta đi.”

“Khinh Trần, Khinh Trần, ta sẽ mãi mãi tốt với chàng.”

“Khinh Trần, Khinh Trần, ta cam đoan, chàng sẽ không phải chịu một chút ủy khuất…”

Kỳ thật, cứu nàng, thật sự chỉ là một hồi ngoài ý. Lúc đầu, người yêu mà y mong đợi, không hề là người đứng đầu Khánh quốc.

Tại Khánh quốc, dấu vết y lưu lại quá sâu, nam tử tên Phương Khinh Trần, muốn đứng được bên cạnh nữ vương Khánh quốc, quá mức gian nan.

Thế mà y lại đã cứu nàng, sau đó từng tiếng kêu gọi hết sức chân thành như thế.


Khi nàng và y biết nhau, y vẫn là một gốc cỏ yếu ớt. Mà nàng, đã là một đóa mẫu đơn nở rộ.

Nàng không giống người kia. Tính tình không giống, dáng dấp không giống, may ra tương tự chỉ là màu sắc từng có trong đôi mắt kia.

Nhưng rốt cuộc đã động tâm, rốt cuộc cười khổ, nắm bàn tay nàng chìa ra.