[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 264: Trẻ thơ vô tri

Tần Húc Phi nhìn Liễu Hằng, trong mắt có ý khẩn cầu: “Trong đó, mấy hài tử của hoàng tử, hai đứa nhỏ nhất, một đứa mới một tuổi, đứa còn lại, cũng chỉ có hai tuổi rưỡi…”

Liễu Hằng im lặng.

“A Hằng, trong đó, có tám hài tử.”

Thanh âm của Tần Húc Phi dần dần nhẹ xuống: “Sáu đứa khác, đều đã hiểu chuyện. Chúng biết thân phận của mình, cũng nhìn thấy chuyện không nên nhìn, ta… Nhưng mà…”

Tần Húc Phi cắn chặt răng, nhất thời lại không thể nói tiếp, cuối cùng nhắm mắt, lại mở ra.

“Nhưng mà hai đứa trẻ này, còn hoàn toàn chưa hiểu chuyện, cũng sẽ không nhớ được hết thảy. Ta… Ngươi nói ta ngu xuẩn cũng vậy, khờ dại cũng thế, A Hằng, ta biết ta tất nhiên phải giết hại phụ nữ trẻ em, thương tổn vô tội, nhưng hai đứa trẻ này thật sự quá nhỏ. Hơn nữa người kia nói cho cùng là huynh trưởng của ta, nếu có thể, ta chung quy vẫn muốn lưu một đường huyết mạch cho y.”

Tần Húc Phi thanh âm trầm thấp: “Nhưng ta biết, nếu ngươi không đồng ý, ta không thể cứu được bất cứ ai.”

Sự tình đi đến bước này, từ Liễu Hằng trở xuống, tất cả bộ tướng của Tần Húc Phi, đều đã không còn đơn thuần là thuộc hạ của Tần Húc Phi, mà là một tập đoàn liên quan cùng lợi ích của Tần Húc Phi. Sinh tử vinh nhục của mọi người, đều nằm trên thành bại của mình Tần Húc Phi, cho nên họ sẽ không cho phép có bất cứ ẩn hoạn nào có thể dao động địa vị của Tần Húc Phi tồn tại.

Mọi người liên thủ, đã có thể bức Tần Húc Phi chỉ có thể đồng ý do Liễu Hằng dẫn binh vào kinh, có thể buộc Tần Húc Phi chỉ có thể mượn Phương Khinh Trần trợ giúp, lặng lẽ đào thoát. Như vậy, cho dù hiện tại Tần Húc Phi muốn cứu hai đứa trẻ kia, chỉ cần mọi người không đồng ý, y cũng chẳng có biện pháp.


Y không thể vì hai tôn tử của Tần vương mà đi trở mặt đối địch với huynh đệ đã cùng y đi qua bao nhiêu sinh tử khốn khổ như vậy, cho dù y lén đưa hai đứa trẻ đi, người dưới tay liên thủ cũng có thể tra ra. Tự nhiên có cả tá biện pháp làm hai tiểu hài này chết im hơi lặng tiếng, sau đó Tần Húc Phi cũng không thể truy cứu.

Bởi vậy, giờ này khắc này, y có thể làm, chỉ có thể là thỉnh cầu Liễu Hằng lý giải và trợ giúp.

Hai đứa trẻ hoàn toàn không hiểu chuyện, thật sự không thể cho chúng một đường sinh cơ sao?

Liễu Hằng chần chừ.

Y tự hỏi sớm chẳng phải người tốt gì nữa, năm đó phóng ngựa Sở quốc, đâu phải chưa từng trấn áp giết chóc bách tính, hiện giờ tại Tần quốc, vì củng cố thế lực của Tần Húc Phi, y cũng sớm liên tiếp đại khai sát giới. Dưới tay đâu phải không có rất nhiều oan hồn vô tội.

Chỉ là, phải xuống tay với hai hài tử nhỏ như vậy, trong lòng y vẫn có chút không nỡ.

Song hồi lâu, Liễu Hằng cuối cùng lắc đầu than khẽ: “Chúng chung quy là họa ngầm.”

“Nhưng không phải tất cả họa ngầm đều sẽ biến thành tai nạn, cũng không phải tất cả họa ngầm cuối cùng đều không thể thu thập.” Tần Húc Phi nắm chặt nắm tay, vẫn không chịu từ bỏ: “Sách sử ghi lại, không phải mọi người đều chém tận giết tuyệt chính địch, cũng có hài tử chưa trưởng thành có thể bảo mệnh dưới đao. Nhưng thời thế đổi dời, nhân tình dễ biến, chuyện vài thập niên sau con của chính địch còn tái khởi phong vân, trở về báo thù rửa hận, đâu từng có mấy? Đó đều chỉ là mấy truyền kỳ kịch nam cố sự thôi.”


“Nhưng mà…”

“A Hằng!” Tần Húc Phi quay đầu chỉ Tử Thần điện: “Tám hài tử kia, chỉ cần hơi hiểu được một chút việc đời, có thể mang máng nhớ phụ mẫu mình là ai, ta đều nhẫn tâm không để ý nữa. Chỉ hai đứa này thật sự quá nhỏ, chẳng hiểu gì, sẽ chẳng nhớ được gì, đưa người đi xa tít, không lưu một chút dấu vết, ai lại thật có thể tra ra thân phận chúng.”

“A Hằng, chúng còn nhỏ như vậy, đừng nói không có cơ hội bị phát hiện thân phận, bị người ủng hộ lợi dụng tái phát triển thế lực, cho dù thật sự có loại sự tình này, cũng phải đến hai mươi năm sau. Nếu ta là một đế vương tốt, quốc thái dân an, thì sẽ chẳng có ai chịu đi theo chúng, chúng là con cháu ai, cũng sẽ không quan trọng nữa. Nếu chúng thật có thể tụ tập thế lực, vậy chỉ có thể chứng minh ta tầm thường vô năng, nếu ta dùng hai mươi năm, vẫn không thể cho bách tính sống cuộc sống tốt nhất, còn để họ tình nguyện cầm đao thương liều mạng với ta, hoàng vị như vậy, lại còn có gì đáng để chúng ta hiện giờ bất chấp tất cả đi bảo vệ? Nếu… Nếu đến lúc đó, có người thật muốn phản ta, thế thì, cho dù là không có cốt nhục của đại ca lưu tồn trên đời, những người đó làm sao không thể ngụy tạo ra một kẻ. Hai đứa trẻ này sống hay chết, thật sự quan trọng như vậy sao?”

Liễu Hằng cười khổ.

Đúng vậy, cũng sẽ không một ai ngờ được, Tần Húc Phi vốn nên chỉ mong sao chém tận giết tuyệt, lén lén lút lút, ngày đêm kiêm trình chạy đến, lại nỗ lực muốn gìn giữ một chút huyết mạch cho người có lỗi với mình nhất trên đời này, cho nên tự nhiên sẽ không có ai đi tra, không có ai đi tìm.

Y không hề không nhịn được, muốn giữ lại mọi hài tử, đã là nhượng bộ lớn nhất, toàn bộ thỏa hiệp y có thể làm rồi.

Mà phàm là chuyện Tần Húc Phi đã chân chính quyết định, Liễu Hằng đều không thể khiến y quay đầu, mà khi y không quay đầu nữa, Liễu Hằng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, hoặc là bằng mặt không bằng lòng.


Cuối cùng, Liễu Hằng chỉ có thể thở dài một tiếng.

“Đem hai đứa trẻ ra đây! Hết thảy giao cho ta làm. Ngài vĩnh viễn đừng hỏi ta, hai đứa trẻ này ở nơi nào, chỉ coi như chuyện này chưa bao giờ phát sinh, chẳng những phải giấu người thiên hạ, ngay cả tướng lĩnh trong quân chúng ta, cũng không thể để họ biết.”

Ngữ khí của y không khách khí lắm, nếu an bài như vậy, cho dù y ở đây đón hai đứa trẻ đi, vừa quay đầu đã giết người vứt đi, sợ là Tần Húc Phi cũng không thể biết, không đủ sức.

Song Tần Húc Phi chỉ ngưng mắt nhìn Liễu Hằng một khoảng thời gian cực ngắn, liền bình tĩnh gật đầu: “Được!”

Vô luận dưới tình huống nào, y cũng chưa từng nghĩ phải hoài nghi phòng bị Liễu Hằng. Cho dù không tán đồng ý kiến của y, lựa chọn của Liễu Hằng cũng nhất định sẽ là tranh luận đến cùng, mà tuyệt không phải bằng mặt không bằng lòng.

Giao lũ trẻ ra, từ đây không truy hỏi tăm hơi tung tích nữa, tận lực quên hẳn hết thảy, với bản thân Tần Húc Phi mà nói, biết đâu có thể thoải mái hơn. Tuyệt hy vọng, không biết gì hết, so với thời thời đeo trong lòng, luôn nhịn không được lặng lẽ phái người điều tra quan tâm, càng an toàn, cũng càng vô hậu hoạn hơn. Tần Húc Phi im lặng một chút, lại bắt đầu dặn dò một sự kiện khác: “Còn có một việc, ta muốn ngươi lặng lẽ tra thử. Chỉ là việc này quan hệ cũng cực trọng đại, tuyệt đối không thể tiết lộ một chút tiếng gió.”

Liễu Hằng thấy vẻ mặt y trịnh trọng, cũng nghiêm nghị hỏi: “Chuyện gì?”

“Ta vừa rồi ở trong điện, đã hỏi kỹ mấy hoàng tử, họ rốt cuộc làm sao động tâm tư, vì sao muốn cầu viện dị quốc, vì sao mấy người đều trong thời gian không tương đồng lắm, làm ra chuyện cơ hồ hoàn toàn tương đồng?”

Liễu Hằng chợt lạnh lòng: “Ngài cảm thấy…”

“Ta vẫn cảm thấy kỳ quái. Các quốc ngấp nghé Tần quốc là đương nhiên, khi có cơ hội viện cớ huy binh đến công cũng là việc tự nhiên, chỉ là, cớ của mấy quốc gia cơ hồ hoàn toàn tương đồng, mỗi người đều có thể lấy ra thư tín cầu trợ của hoàng tử hoặc Vương gia, người người đều giương cờ xí trợ hoàng tộc Tần quốc thanh quân trắc định thiên hạ, trong thời gian ngắn như vậy, trên thân những người bất đồng, tập trung phát sinh chuyện gần như đồng dạng, điều này trùng hợp đến quá đáng.”


Liễu Hằng hít sâu một hơi: “Ngài cảm thấy có người âm thầm thúc đẩy hết thảy, nhưng mà, ai có thể bố cục lớn như vậy, y lại có thể được lợi ích gì từ đó?”

Tần Húc Phi cười khổ: “Nếu nói lợi ích, người được nhiều nhất hình như là ta.”

Liễu Hằng nhíu mày không nói. Bất kể thế nào, việc này đã hiện manh mối, thì không thể không tra. Một Tần quốc lớn như thế, không thể để người nào đó ẩn thân chỗ tối đùa giỡn trong tay. Cũng may cục này bố quá lớn, trải quá rộng, thế thì chỉ cần có tâm, là nhất định có thể tìm được manh mối, là nhất định có cơ hội tra rõ.

Thuộc quan, tâm phúc của các hoàng tử, rồi cả thuộc hạ của mấy Vương gia chi thứ liên lụy trong đó, hiện giờ đều nhốt tại các nơi trong hoàng cung, mỗi người đều biết đại họa lâm đầu, mỗi kẻ đều nghĩ làm sao lấy lòng tân chủ tử để đào thoát đại nạn. Mượn cơ hội này thẩm vấn điều tra, chung quy có thể khai thác chút chân tướng.

“Chuyện này để ta tra, cũng sẽ tuyệt không để tin tức truyền ra, chờ chuyện trước mắt sáng tỏ, tìm thời gian, đem tất cả các nội dung liên can việc này trong cuộc đối thoại của ngài và mấy hoàng tử, nói lại một lần với ta…”

Tần Húc Phi vẻ mặt ảm đạm, yên lặng gật đầu.

Liễu Hằng thấp giọng hỏi: “Chuyện bên dưới… Ngài… Ngài muốn tránh đi trước không?”

Tần Húc Phi miễn cưỡng nhếch khóe miệng, coi như một nụ cười, chậm rãi lắc đầu.

Liễu Hằng cuối cùng nhìn Tử Thần điện âm u, không hề có tiếng động kia lần nữa, thở dài một tiếng: “Ngài quay lại, ôm hài tử ra đây đi.”