[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 187: Một tiếng thở dài

Triệu Vong Trần nhíu mày.

Thôi, đã sớm biết Phương Khinh Trần không phải một người có thể bị uy hiếp được. Việc đã đến nước này, cần gì phải dây dưa thêm nữa. Sớm kết thúc hết thảy là được…

Gã nhướng mày, tiến lên một bước, ưỡn ngực, rốt cuộc chuẩn bị lớn tiếng nói ra lai lịch của mình, nói ra cái tên của huynh trưởng mình có lẽ sớm bị Phương Khinh Trần quên mất kia. Song Sở Nhược Hồng lại bỗng cười ầm lên: “Khinh Trần, ngươi thật buồn cười, bày ra bộ dáng giết giảo tùy ý làm gì? Ngươi biết, ta không giết được ngươi.”

Hắn lại cầm lấy con dao bạc, lại nhét vào tay Phương Khinh Trần.

Phương Khinh Trần đột nhiên mở mắt, ánh mắt nghiêm nghị, mâu quang sáng ngời lợi hại, lại khiến Triệu Vong Trần vốn đã hạ quyết tâm cuối cùng không dưng trong lòng chấn động, lùi về hai bước.

Song Sở Nhược Hồng bị ánh mắt này bao phủ, ngược lại hoàn toàn như vô sự.

Hắn nhìn Phương Khinh Trần, thanh âm trầm thấp cười: “Khinh Trần, ngươi chỉ có hai lựa chọn. Một là giúp ta phục vị, về sau hết thảy chúng ta bắt đầu lại lần nữa. Hai là ngươi hiện tại tự tay giết ta. Ngươi không có đường thứ ba để đi. Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ chỉ bắt ngươi giết ta.”

Hắn vừa cười, vừa kéo tay Phương Khinh Trần cầm dao tự đâm tim mình lần nữa.

Phương Khinh Trần nhíu mày, lạnh mắt, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Nhược Hồng cơ hồ đã có tức giận.

Một mà hai, hai mà ba sao?

Hành vi tự lục điên cuồng như vậy của Sở Nhược Hồng, cố nhiên là xuất phát từ đau thương tuyệt vọng, nhưng làm sao không phải là hắn biết chắc, như vậy so với trực tiếp một đao đâm Phương Khinh Trần, càng có thể thương tổn đối phương hơn.

Chỉ là, điên cuồng như thế, ngoài dự liệu như thế, lợi dụng sự yêu quý của đối phương như thế, dùng thủ đoạn thương tổn mình để thương tổn đối phương, lại căn bản không phải Sở Nhược Hồng dùng được, thậm chí căn bản không phải hắn có thể nghĩ được.

Đây rõ ràng…

Đây rõ ràng là phong cách hành sự của chính Phương Khinh Trần y.


Một đời lại một đời, y đều cực đoan tùy hứng, tùy ý mà làm như vậy, không chút để ý mà dùng thương tổn chính mình để thương tổn những người y từng để ý đó.

Trong lòng Phương Khinh Trần, cuối cùng thở dài.

Năm đó, y dùng tà thuật để cứu Sở Nhược Hồng, làm tâm linh hai người dung hợp, ý đồ thông qua ảnh hưởng lẫn nhau, mượn sự lãnh tĩnh thanh tỉnh của bản thân, kéo hắn phá vỡ tâm ma.

Tâm linh hai người hợp nhất, Phương Khinh Trần ở sâu trong tâm linh Sở Nhược Hồng, từng bị tâm linh yếu đuối của Sở Nhược Hồng ảnh hưởng đến mức gần tẩu hỏa nhập ma. Mà, Sở Nhược Hồng…

Hiện tại, y mới minh bạch, chỉ sợ lúc ấy khi Sở Nhược Hồng đang bị tâm linh của mình dẫn dắt ra khỏi ma chướng, lại đồng dạng bị tính tình cực đoan tùy hứng điên cuồng kia của mình ảnh hưởng. Cho nên, đối với người mình yêu, lại phụ mình, mới căm thù đến tận xương tủy, rồi lại cố tình hiểu được phải tận lực lợi dụng tình nghĩa của đối phương để thương tổn đối phương.

Phương Khinh Trần *** thần cường đại, tính tình cứng cỏi. Vừa thoát thân khỏi khốn cảnh, là có thể nhanh chóng thoát khỏi sự quấy nhiễu đến từ tâm linh Sở Nhược Hồng.

Mà Sở Nhược Hồng *** thần yếu ớt, ý chí yếu đuối. Vừa trong điên khùng si mê tỉnh lại, tâm thần mê mang, cho nên vẫn không thể hoàn toàn thoát ly tâm tính cực đoan của Phương Khinh Trần, lúc này mới khiến cho hắn có dũng khí, có sự chịu đựng, có thể cùng Triệu Vong Trần hợp mưu, có thể diễn kịch giả điên lâu như vậy, có thể cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành cục này.

Cũng có thể sau khi thất bại, điên cuồng mà lấy tự lục để thương người thương mình như thế.

Thủ đoạn của Phương Khinh Trần, bị dùng trên chính người Phương Khinh Trần, tâm tính của Phương Khinh Trần, thành tựu cục khiến chính Phương Khinh Trần sa xuống.

Đây, có thể tính là báo ứng không?

Nhưng Phương Khinh Trần ngay cả cười khổ cũng cười khổ không ra.

Sở Nhược Hồng, rốt cuộc không phải Phương Khinh Trần, cũng vĩnh viễn không thể thành Phương Khinh Trần được.

Mắt thấy con dao bạc lại đến gần tim Sở Nhược Hồng, Sở Nhược Hồng thì thào nói mê: “Khinh Trần, ngươi là người ta để ý nhất, yêu nhất, cũng hận nhất trên thế giới này. Nếu ngươi không thể làm cho ta không hận ngươi, vậy thì hủy diệt ta, đừng để ta tiếp tục hận nữa, đừng để ta chịu tra tấn như vậy nữa…”

Phương Khinh Trần cuối cùng khe khẽ thở dài ra tiếng.

Có rất nhiều lời, y vốn không muốn nói, có một số chân tướng, y vốn thà rằng vĩnh viễn không vạch trần.

Y mắc nợ, trả tính mạng thì thôi, tội gì còn không buông tha người khác, tội gì phải hủy diệt niềm vui báo thù rửa hận người khác trăm phương ngàn kế mưu cầu?

Chỉ là… Vô luận thế nào, y không muốn để tay mình cầm dao cắm vào ngực Sở Nhược Hồng.

“Nhược Hồng, ngươi muốn ta xem tim ngươi, ngươi nói ta là người ngươi để ý nhất. Thế thì, ngươi có chịu đặt tay lên ngực cho ta biết, ngươi để ý rốt cuộc là ta, hay là hoàng vị?”

Sở Nhược Hồng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi vẫn đối với chuyện năm đó…”


Phương Khinh Trần than nhẹ lắc đầu.

“Không phải năm đó, là hiện tại, là hơn mười ngày vừa mới qua đi đó. Nhược Hồng, ngươi từng nhiều lần kiểm tra vết thương trên ngực ta, nhưng không hề phát giác điều gì không đúng.”

“Có gì không đúng? Ngươi vốn không hề bị thương, chết trên kim điện vốn là thế thân ngươi phái ra!”

Sở Nhược Hồng cười thảm: “Buồn cười thay ta si ta khờ, rõ ràng cái gì cũng biết, lại vẫn nhịn không được xé áo ngươi ra xem, vẫn sẽ vì không nhìn thấy vết thương mà vui mừng, ta chỉ sợ là cái tên giỏi lừa mình dối người nhất trong thiên hạ này.”

“Còn là người hay quên nhất thiên hạ.”

Phương Khinh Trần thản nhiên nói: “Ta cả đời vì Sở quốc chinh chiến, vào sinh ra tử, vết thương khắp người, ngươi có biết?”

Sở Nhược Hồng sửng sốt, nhìn y mù tịt, không rõ y có ý gì. Ánh mắt Triệu Vong Trần lại thoáng động, như có điều hiểu ra.

“Hiển nhiên, ngươi không biết. Những nỗi khổ chinh chiến, nỗi đau bị thương đó, ta chưa bao giờ nói với ngươi. Ngươi ngẫu nhiên hỏi, ta cũng chỉ nói mấy câu nhàn nhạt cho qua. Nhưng mà tối thiểu, có một việc ngươi nên biết. Trước kia khi cung biến, giữa loạn quân, ta một mình che chở ngươi, khổ chiến không lùi, mình đầy thương tích, chỉ trên ***g ngực này, ta đã trúng ba đao, từng đao sâu thấy được cả xương. Đương nhiên, ta vẫn chưa từng cho ngươi coi thương của ta, nhưng ngươi nên nhớ, khi đó quần áo của ta rách bươm, ngươi nên nhớ, ba đao kia thương rất nặng, máu chảy ròng ròng khắp nơi. Thái y thậm chí nói, ta khả năng không sống được…”

Sở Nhược Hồng rốt cuộc kêu lên: “Không có thương, ngực ngươi không có thương…”

Phương Khinh Trần mỉm cười nhìn hắn: “Đúng vậy, ngực ta không có thương, nhưng ngươi không phát hiện. Ngươi chỉ nhớ năm đó ta moi tim dọa điên ngươi, cho nên toàn tâm toàn ý, chỉ muốn xem chỗ tim. Ngươi lại không nhớ, năm đó ngực ta từng vì ngươi mà trúng ba đao, nhưng hiện giờ nơi này chẳng có lấy một chút dấu tích. Ngươi vậy mà chưa từng phát hiện…”

Sắc mặt Sở Nhược Hồng từ từ tái nhợt: “Ta… Ta chỉ là… Nhất thời… Không chú ý… Không nghĩ tới… Ta…”

Phương Khinh Trần chỉ cười.

“Nhược Hồng, năm đó, ngươi từng tiến vào lòng ta, trừ vô tình, lạnh lùng, thống hận, ngươi thực sự chưa từng nhìn thấy, nghe thấy gì khác nữa?”

Sở Nhược Hồng sắc mặt trắng bệch, đứng dậy, chậm chạp lùi lại một bước, thân thể bỗng run rẩy.

Khác, khác…

Nhược Hồng, tin ta, van cầu ngươi, tin ta. Nếu ngươi không tin ta, ta làm sao bảo hộ ngươi?

Chưa bao giờ biết, thanh âm của người ta có thể ưu thương như vậy, bi thống như vậy, bất lực như vậy.

Nhược Hồng, tin tưởng ta, chỉ cần ngươi chịu tin ta, ta sẽ vì ngươi gánh cả một quốc gia, ta có thể vì ngươi mà đối kháng cả thiên địa. Ta chỉ cần, chỉ cần ngươi tin ta, thế thôi.


Hèn mọn như vậy, bất đắc dĩ như vậy, thần thương như vậy.

Thôi thôi thôi, ngươi đã vô tâm thì ta cũng thôi, duyên đã hết, chính là kỳ quyết biệt nhỉ, cũng tốt, cũng tốt, như vậy, coi như là buông ngươi xuống, buông ta ra, từ đây ta rời đi, ngươi ta không ai nợ ai là xong.

Là thất vọng, là than thở, là bất đắc dĩ, hay là từ bỏ?

Vì sao, vì sao? Sở Nhược Hồng, ngươi có thể phụ ta, có thể bỏ ta, có thể không tin ta, nhưng mà, ngươi vì sao phải oan ta, vì sao nhục ta, vì sao phải lấy tội danh như thế, đổ lên ta? Vì sao… Sở Nhược Hồng, ngươi vì sao, đối đãi ta như vậy!

Kích phẫn như thế, bi thương như thế, khổ sở như thế, đau buồn như thế…

Sở Nhược Hồng kêu thảm ôm đầu, không không không, thế này là thế nào? Đây không phải là thật! Đây không phải là thật! Năm đó chết là thế thân, là tử sĩ Phương Khinh Trần phái tới bức điên hắn! Người đứng trên kim điện, nội tâm đau khổ, trên mặt lại cười ôn nhu, nội tâm kích phẫn, tay lại moi tim bày tỏ đó, không nên là Phương Khinh Trần…

Nhưng mà… Nhưng mà… Rõ ràng chính là sau hết thảy những điều này, thế giới của Phương Khinh Trần, mới chỉ còn lại tuyệt vọng và hắc ám, mới có không tha thứ, không quay đầu, không khoan dung lạnh băng…

Mà trước đó, thanh âm kia rõ ràng một mực chờ đợi, một mực kêu gào, một mực khát vọng…

Nhưng mà, vì sao, vì sao, vì sao hắn đi qua lòng y, lại quên mất tất cả những kêu gào và chờ đợi kia, nhớ được, chỉ có thù hận và tử vong cuối cùng.

Vì sao, vì sao, hắn nhớ kỹ không quên, chết đi là thế thân, moi tim là tử sĩ, vận mệnh bi thảm của mình, toàn là người nọ một tay xếp đặt, lại không chịu nhớ một khắc, sâu trong tâm linh người nọ, hắn từng chứng kiến đau đớn như thế nào!

Trời ơi, trời…

Phương Khinh Trần lại vẫn không buông tha cho hắn, nói từng chữ: “Mấy ngày này, ngươi vẫn kéo ta không buông, cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng uống, cùng giường mà ngủ. Thực sự chỉ là không bỏ được sao? Ngươi hãy chỉ trái tim ngươi muốn cho ta xem kia mà nói cho ta biết, không phải ngươi sợ người khác muốn hại thái thượng hoàng đã thanh tỉnh ngươi, hết thảy ngươi ăn phải chia với ta, không phải vì để ta thay ngươi thử độc, ngươi không cho ta rời khỏi người một khắc, không phải vì phòng bị thích khách…”

Sở Nhược Hồng kêu to thảm thiết: “Không phải! Không phải! Là Triệu Vong Trần bảo ta dùng ngươi làm lá chắn, có thể phòng ngừa độc dược và ám toán, nhưng mà, ta và ngươi bên nhau, cũng toàn là thật sự không nỡ bỏ ngươi, ta không có tâm địa đó.”

Hắn kêu khàn cả giọng, dùng hết khí lực, nhưng ngữ khí yếu đuối, lại chẳng cách nào che giấu được.

Phương Khinh Trần bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi nói ta nhẫn tâm để ngươi giam cầm một đời làm con chim trong ***g, nhưng mà, mới vừa rồi, ta đồng ý dẫn ngươi rời khỏi, thiên địa tiêu dao, tứ hải đạp khắp, mà câu trả lời của ngươi là gì? Là kích phát độc trên người ta? Sở Nhược Hồng, ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi coi trọng nhất, rốt cuộc là gì?”

Sở Nhược Hồng lảo đảo lùi lại, đúng là chỉ sợ gần Phương Khinh Trần quá.

Phương Khinh Trần lại bình tĩnh nhìn cố định hắn: “Sở Nhược Hồng, ngẫm năm đó, lại nhìn hiện tại. Hết thảy ngươi làm, mục đích trước giờ chưa từng thay đổi. Đừng lừa mình dối người nữa! Ngươi muốn chết, tự mình tùy tiện tìm một chỗ cắt cổ, đừng nghĩ chuyện kéo tay ta để tự sát! Vừa lợi dụng ta, tính kế ta, còn vừa phải hô to, ta là người quan trọng nhất của ngươi. Sở Nhược Hồng, ngươi làm ta buồn nôn.”

Một câu cuối cùng nói ra, Sở Nhược Hồng như chịu đòn nghiêm trọng, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, ngơ ngẩn một hồi, bỗng nhiên kêu gào: “Khinh Trần, Khinh Trần…”


Hắn kêu thảm, cứ bằng tư thế quỳ gối mà bổ đến Phương Khinh Trần, túm vạt áo Phương Khinh Trần, hô to: “Khinh Trần, Khinh Trần, tin tưởng ta. Van cầu ngươi, tin tưởng ta! Phải, hoàng vị rất quan trọng với ta, ta muốn hoàng vị, ta muốn được lại hết thảy của ta, nhưng mà, lòng ta đối với ngươi, cũng là thật, ta nhìn thấy ngươi, cao hứng, thương tâm, điên cuồng, đều là thật, ta kéo ngươi, không chịu buông tay, không muốn rời khỏi, cũng là thật. Khinh Trần, Khinh Trần, ta là thật…”

Phương Khinh Trần im lặng.

Đúng vậy, cơ mưu là thật, ám toán là thật, bẫy rập là thật, nhưng mà, thống khổ, vui mừng, thương tâm, quyến luyến, cũng đồng dạng là thật. Đáng buồn biết mấy, hết thảy hết thảy, lại toàn là thật.

Bởi vì là thật, cho nên dù bị điểm huyệt ngủ, ngươi cũng sẽ bởi vì ta rời khỏi mà rơi lệ. Bởi vì là thật, cho nên, cho nên…

Mới càng thêm đả thương người…

Nhược Hồng, ngươi có biết, biết rõ các ngươi muốn giết ta hại ta, biết rõ mọi cục các ngươi bố trí đều là mưu tính ta, nhưng mà ngày hôm đó ta vào Cam Ninh điện, nhìn ngươi điên cuồng, nhìn ngươi kêu khóc, nghe ngươi gọi tên ta, nhìn ngươi máu tươi đầy người…

Ta cuối cùng, vẫn mềm lòng.

Vốn ta chẳng qua là muốn lạnh lòng dạ đến xem kịch, đền tính mạng trả sạch nợ, là kết thúc hết thảy. Nhưng mà ta cố tình nhìn ra được, cho dù là diễn kịch, tình của ngươi cũng là thật.

Kỳ thật, ngươi diễn kịch thật là vụng về, mảnh gốm cắt bốn năm đường trên cổ, lại toàn là thương da thịt, chưa hề cắt động mạch cổ.

Đồ ngốc, hăng quá hóa dở, tự sát diễn quá mức quá, sơ hở liền đặc biệt rõ ràng.

Chỉ là, ngươi từng bước đi đến như vậy, ngươi từng tiếng gọi ta như vậy, ta mới biết, trái tim vốn tưởng đã là sắt đá, lại vẫn biết đau.

Vốn dĩ, ta chẳng qua muốn trả ngươi một mạng, nhưng mà khoảnh khắc đó, ta quyết định… Thôi vậy, cứ trả ngươi một phần tình nữa thì thế nào?

Sở Nhược Hồng, ngươi có biết, ta biết rõ ngươi muốn giết ta thương ta, khoảnh khắc cuối cùng ôm ngươi vào lòng đó, vẫn một lần nữa mở rộng lòng mình, cho ngươi bước vào…

Thời gian đó, ta vẫn bên ngươi, cũng vẫn bình tĩnh chờ đợi, sát cơ cuối cùng của ngươi. Nhưng mà, những ôn nhu đó, những che chở đó, cũng toàn là thật.

Triệu Vong Trần tối đó tới tìm ta, cũng tới nhắc nhở ngươi. Ta nói với gã, những ngày tùy hứng như vậy sẽ không quá dài, kỳ thật lúc ấy, ta cũng giống như ngươi, đang quý trọng quãng thời gian tùy hứng hồ đồ không kiêng nể gì này, chỉ là, ngươi luôn phải phát động, mà ta, luôn phải cự tuyệt ngươi.

Sở Nhược Hồng, ngươi có biết, ta luôn tự cho là tuyệt quyết, thế nhưng đêm qua, ngươi bị ta điểm huyệt ngủ, lại vẫn không nỡ mà rơi lệ. Ta nhìn ngươi một đêm, ôm ngươi một đêm, ta thậm chí hạ quyết tâm, lại cho ngươi, lại cho chính ta một cơ hội nữa, nếu ngươi thật sự coi trọng ta nhất, ta cũng thật sự buông xuống hết thảy gánh nặng, quên tất cả quá khứ, mãi làm bạn với ngươi, không bao giờ vứt bỏ ngươi, không bao giờ thương tổn ngươi nữa.

Sở Nhược Hồng, vừa rồi khi ta nói dẫn ngươi tứ hải tiêu dao, kỳ thật hy vọng biết mấy, ngươi chịu cười gật đầu, thế nhưng ngươi cho ta, chỉ là một chút độc trong lòng kia mà thôi.

Sở Nhược Hồng… Lòng ngươi đối đãi ta là thật, nhưng hoàng vị quyền lực với ngươi càng quan trọng hơn cũng là thật.


Ý ta đối đãi ngươi là thật, ta nợ ngươi, có thể dùng mệnh để trả. Nhưng tôn nghiêm, kiêu ngạo, nguyên tắc của ta, lại chưa bao giờ có thể dùng để giao dịch, cho nên trong lòng ta, bản thân ta quan trọng hơn, kỳ thật cũng là thật.

Đáng tiếc biết mấy.

Ngươi và ta, dùng đều là chân tâm, chỉ là chúng ta đều có người và sự quan trọng hơn phải lựa chọn, cho nên cuối cùng đều không thể không vứt bỏ những chân tâm đó.

Kỳ thật, như vậy cũng tốt. Ta có thể buông xuống, ngươi cuối cùng cũng cần phải buông ra. Ta nợ ngươi, ta đang trả, mà ngươi nợ, ngươi cũng nên đối mặt. Cơ duyên cuối cùng, hai bên đều đã lỡ mất, cần gì phải dây dưa không buông, khốn khổ giày vò nữa.

Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, đứng dậy.