[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 87: Tàn tật

Gọi là gánh hát dựng đài lộ thiên, kỳ thật phần lớn là mấy gánh hát rong, thông thường cũng chính là trong thôn quê, hoặc là trên miếu hội phố chợ, diễn cho mấy nông phu thôn phụ người lao động nghèo khổ xem thôi.

Cho nên sân diễn của gánh hát rong thường rất dơ dáy lộn xộn. Mấy cái ghế, mấy cái bàn lộn xộn, người đứng người ngồi người chồm hổm đều có. Đứng cao thì đạp lên vai người có, trèo lên cây có, ngồi thấp thì trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất. Tóm lại, cứ làm sao cho thoải mái thuận tiện là được, chẳng ai thèm quan tâm dáng vẻ hoặc phong độ.

Vỏ hạt dưa hạt lạc la liệt dưới đất, có người hiếm khi ra coi chuyện vui, cư nhiên còn hâm hai bầu rượu qua. Bên này có người ăn nhậu ầm ầm, bên kia có người vung quyền đùa giỡn ì xèo. Mùi mồ hôi khiến người ta ngộp phát ngất, huyên náo hỗn loạn không sao chịu nổi.

Cũng có người cùng hơn khổ hơn kia, xen giữa đoàn người, nhặt thức ăn vứt đi cho đỡ đói, cũng có hạng người diệu thủ trống trơn kia, càng là ở đâu chen chúc thì chạy đến đó, người càng nhiều, càng là thời gian tốt để làm việc.

Chen chúc hỗn loạn như thế, khó tránh khỏi có xô đẩy rồi ngã bị thương, mà ồn ào tranh chấp cũng không thể thiếu.

“Tên nào đây, trút nước đái ngựa cho lắm rồi bò ra đây cản chân cản tay, mém chút hại lão tử vấp ngã.”

“Thối chết được, bao nhiêu ngày không tắm rồi.”

Theo tiếng huyên náo như vậy, dần dần có không ít người chú ý đến phong ba nho nhỏ trong cái góc này.

Hai ba tên chẳng biết là lưu manh hay ác bá, dù sao thoạt nhìn không giống người lương thiện, đang giẫm đạp một người nằm bò dưới đất.


“Cho mày cản đường ông.”

“Đã thối như vậy mà còn dám chui vào chỗ đông người, mẹ kiếp thật không biết sống chết.”

Mỗi một cái chân đá xuống, lại vang lên thanh âm như trúng da thuộc. Thân thể kia không hề có bất cứ động tác gì phản kháng hay tránh né, nếu không phải sau khi bị đau, cũng có run rẩy co quắp tự nhiên, gần như khiến người hoài nghi đây là thi thể sẽ không có bất cứ phản ứng gì nữa.

Người bị đá vẫn im lặng, không xin tha, cũng chẳng kêu đau, thậm chí chưa từng rên rỉ một chút.

Loại lăng nhục một phía này, không hề làm cho những người bốn phía có quá nhiều bất bình hoặc thương hại.

Người nọ quả thật vừa bẩn vừa thối, quần áo trên người đã hoàn toàn không nhìn ra màu sắc ban đầu, râu tóc cũng chẳng biết đã bao lâu chưa chải, bẩn thỉu nhớp nháp khiến người thấy mà phát ghét, mùi hôi trên mình càng khiến người ta nhíu mày tránh lui không ngừng.

Đại bộ phận mọi người chỉ nghĩ, tên ăn mày đáng ghét từ đâu đến, không thức thời đi chui vào giữa mọi người như thế, quả thật đánh chết cũng đáng kiếp.

Huống chi, đang đánh người có những ba kẻ, bộ dáng vừa hung vừa ngang. Người như thế đừng chọc vẫn hơn, mấy chuyện thế này, càng trốn được bao xa thì cứ trốn bấy xa.

Cũng may ba người này đá lâu, thấy người ta chẳng có phản ứng gì, không chiếm được cảm giác thỏa mãn bạo ngược, dần dà chẳng còn hứng thú. Hai kẻ đi theo ngừng trước tiên, lại khuyên lão đại nhà mình.

“Lão đại, ngươi coi kẻ này ngay cả kêu cũng chẳng biết kêu một tiếng, không phải câm điếc thì chính là đồ đần. Thôi ta đừng so đo nữa.”

Lão đại kia cũng nhân thể xuống núi: “Mẹ kiếp, thằng ăn mày ngu độn ở đâu ra đây, xương cốt cứng dữ, mém chút gãy ngón chân ta.”

Tên còn lại vội vàng ở bên đưa tay đỡ lão đại đi qua bên, miệng quát người dưới đất kia: “Đồ ăn mày ngu độn, còn chưa cút xa chút, lão đại của chúng ta đại nhân đại lượng không thèm so đo chuyện ngươi hại mém té, ngươi còn nằm bò dưới đất không đứng dậy như vậy, lần sau quẩn chân người khác, người ta không tha dễ dàng thế này đâu.”


Người nọ dường như cũng không phải đặc biệt đần độn, chắc là nghe hiểu lời này, hai tay chống đất muốn đứng dậy, nhưng có lẽ đã bị đánh dữ quá, bị thương rất nặng, thử hai ba lượt, rốt cuộc vẫn không thể đứng dậy.

Y dùng hai đầu gối chống đất, hai tay từ từ sờ soạng phía trước, sờ một hồi, cuối cùng sờ được một bầu rượu màu đen lăn lóc dưới đất, ra sức nắm chặt, run rẩy đưa bầu rượu đến bên miệng. Thế nhưng, vừa rồi bỗng nhiên bị đánh, bầu rượu này tuột tay rơi ra, rượu đã sớm đổ hết, lúc này bất kể cố gắng thế nào, cũng chẳng dốc ra được mấy giọt.

Tay y khựng lại trên không một hồi, mới chầm chậm buông xuống.

Bốn phía lại có người cười rộ lên: “Một tên ăn mày thế này còn uống rượu, chẳng lẽ tiền xin được mua nước đái ngựa hết rồi.”

Cũng có người lớn tuổi lão thành nọ thở dài lắc đầu: “Chúng ta trên đài đang diễn câu chuyện anh liệt của Lư nguyên soái và Phong tướng quân, có loại người này chui vào, thật là bất kính với anh hùng.”

Bốn phía có tiếng cười mỉa, lời chỉ trích, người nọ lại như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ trầm mặc cố gắng, cả buổi trời mới chậm chạp đứng dậy.

Chẳng biết là ai kêu một tiếng: “Ăn mày, đói bụng rồi hả, bố thí cho chút đồ ăn, ngươi mau đi đi, đừng ở đây làm người ta ngộp nữa.”

Một miếng màn thầu bị người gặm một nửa từ trước mặt bay tới, đập thẳng lên mặt y, lại rơi xuống đất, lăn hai vòng.

Người nọ đứng thẳng bất động một lúc, sau đó chậm chạp khom lưng, nhặt miếng màn thầu, bụi đất bên trên cũng chẳng thèm phủi lấy một cái, trực tiếp nhét ngay vào miệng.

Bốn phía cười vang không ngừng, mà y ngẩng đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy từng cái bóng mơ hồ màu đỏ. Trời đỏ, đất đỏ, cây đỏ, sân khấu đỏ, mỗi một người, đều là đỏ.

Giữa thiên địa, vạn sự vạn vật, toàn là màu đỏ đậm hoặc nhạt, đỏ như ngày đó, dưới ánh dương rực rỡ, máu tươi trên cổ người nọ bắn ra tung tóe.

Bởi vì đâu mà lại có nhiều máu như vậy, máu vì sao lại đỏ đến thế. Ngày hôm đó, trong mắt y chỉ còn lại một phiến huyết sắc, sau ngày hôm đó mắt y chẳng còn nhìn thấy màu sắc gì khác, mọi sự mọi người mọi vật, một khi ánh vào mắt y thì chỉ thấy một màu đỏ mơ hồ.


Có người đang cười: “Đến đây, cầu ta mấy câu, ta cho ngươi một cái màn thầu nữa.” Ngữ khí như thể đang dùng khúc xương dụ một con chó.

Thật là đáng tiếc, cho dù y sớm vứt bỏ tất cả tự tôn tự trọng, cũng đã chẳng thể mở miệng cầu người. Ngày đó, y ngửa mặt lên trời gào điên cuồng, thét không dứt, đã triệt để hủy mất cổ họng, từ đó về sau, y không cách nào nói chuyện phát âm bình thường nữa.

Chỉ là, trên đời này trừ bản thân y thì người khác đều không biết. Ngày đó y đã giết chết một người quan trọng nhất trong sinh mệnh, mà bản thân y cũng đã thành người nửa mù, cũng là một kẻ câm.

Mọi người an trí y trong phòng, cẩn thận chăm sóc y.

Ánh mắt y dại ra, mọi người chỉ cho là y bị đả kích chưa khôi phục, y không nói tiếng nào, mọi người chỉ nghĩ y đau lòng đứt ruột, chẳng lòng dạ nào nói chuyện.

Không ai biết thế giới này trong mắt y đã biến thành màu máu vĩnh viễn, người thân cận hơn, y cũng chẳng nhìn thấy dung nhan đối phương, mở mắt to hơn nữa, đều chỉ có thể thấy bóng người màu đỏ sẫm mơ hồ mà thôi.

Không ai biết vô luận y cố gắng thế nào đều không thể làm cho yết hầu bình thường nói ra một câu có ý nghĩa, dường như khả năng nói chuyện cũng đã đi theo cái chết của người nọ rồi.

Bất quá, người kia đã chết, vậy thì y cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Thiên địa tuy đẹp, không thể có tri kỷ sóng vai, ngắm với không ngắm, chẳng hề khác biệt. Tri âm đã mất, dù có ngôn ngữ đầy lòng, lại nói cho người nào nghe đây?

Không thể nói chuyện thì làm sao, mắt cho dù mù hoàn toàn thì thế nào, hết thảy đều đã chẳng còn quan trọng.

Thời gian cứ thế trôi qua, thời gian qua đi từng ngày, Trần quốc vẫn chưa đến tiến công, vậy thì y cứ nỗ lực duy trì thanh tỉnh, nỗ lực tiếp tục đối mặt với hiện thực tàn khốc cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Cho nên ngày đó khi Vương Đại Bảo và Tiểu Đao vọt vào nói những đại sự cực quan trọng kia, kỳ thật tâm tình y lạnh lùng hờ hững cực kỳ.


“Đại soái, triều đình lại phái khâm sai đến, muốn ngài tiếp chỉ.”

“Đại soái, Phong tướng quân trước khi đi đã nói, nếu triều đình sắp tới có khâm sai đến, nhất định là đến trị tội ngài. Phong tướng quân đã căn dặn chúng tôi, tuyệt không thể để ngài gặp chuyện nữa.”

“Đại soái, Phong tướng quân kỳ thật từ rất lâu trước kia đã an bài một thế thân rất giống ngài, chính là để khi tất yếu thay ngài chắn tai.”

“Ngài thân thể không tốt, không thể lập tức tiếp chỉ, Mông tướng quân đang ở bên ngoài tiếp đãi khâm sai, bảo chúng tôi đỡ ngài đi tiếp chỉ. Đây vừa vặn là cơ hội đổi thế thân.”

Sinh sinh tử tử sớm đã coi thường, triều đình muốn trị tội, việc này lại có gì không đúng? Y đã bán đứng người tốt nhất trên đời này, y đã hy sinh người bỏ ra nhiều nhất cho quốc gia này, y đã phản bội bằng hữu tốt nhất của mình, y dùng đại nghĩa đường hoàng để che giấu tội ác, hiện tại cuối cùng có người muốn đến vạch trần sự ghê tởm ti tiện và vô tình vô nghĩa của y sao?

Y thoáng nghĩ mê loạn, cho đến khi Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đưa tay qua kéo, y mới bắt đầu ra sức giãy giụa.

Y muốn nói: “Không, ta không tránh, ta không nấp, ta không cần người khác chết thay ta, hết thảy đều là ta phải đối mặt.”

Song y chẳng nói được một chữ.

Y không nhìn rõ bóng người rối rắm kia, y không nhìn thấy biểu tình cấp bách kia, y không thể nói ra tâm tình lúc này, y không thể nói rõ nguyện vọng duy nhất.

Bên tai chỉ không ngừng vang lên khuyên nhủ cấp bách của hai người.

“Đại soái, ngài yên tâm, thế thân kia là sa đạo tội đáng muôn chết, chúng ta sẽ không hại người vô tội đâu.”

“Đại soái, ngài cứ nghe chúng tôi khuyên một câu đi, đây cũng là ý của Phong tướng quân mà.”


Song, tai y nghe thấy, tâm lại căn bản chưa từng lý giải những lời này. Y chỉ giãy giụa theo bản năng, thân thể yếu ớt, nỗi lòng hỗn loạn, thần trí đã hơi mê loạn, hết thảy những điều này đều khiến y không thể vùng khỏi hai thân vệ dũng mãnh quyết tâm.

Hết thảy giãy giụa phản kháng của y, từ đó kết thúc với một trọng kích sau đầu của Tiểu Đao kia.

Mà trong thời gian y hôn mê lâu dài, kẻ được thế nhân gọi là Lư Đông Ly kia, cũng đã vĩnh viễn chết đi trong mắt trong lòng người thiên hạ.