[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 82: Đồng tử

Phong Kính Tiết chết rồi, chiến thần danh động Trần Triệu hai nước kia, chết rồi. Danh tướng từng tạo nên rất nhiều kỳ tích kia đã chết rồi, bằng hữu Lư Đông Ly cả đời quý trọng nhất kia đã chết rồi, cái tên tùy hứng, kiêu ngạo, thích rêu rao còn đặc biệt thích khoe khoang khiến tất cả đồng bào tướng lĩnh Định Viễn quan hận đến nghiến răng kia đã chết rồi. Tướng quân vĩnh viễn đáng tin nhất trong mắt tất cả binh lính, trong mọi nguy nan đều có thể dựa vào kia đã chết rồi. Phong Kính Tiết khiến Thụy vương canh cánh trong lòng, khiến Mông Thiên Thành vừa đố vừa kỵ kia, cuối cùng, cuối cùng đã chết.

Y lấy thái độ thong dong đối mặt với tử vong sắp sửa đến, lại vào trước lúc chết, bởi vì một điều bất ngờ con con, bởi vì được binh lính kính yêu quan tâm thái quá, ngược lại phải chịu sự giày vò không thể tưởng tượng.

Nhưng mà, hết thảy đều đã qua đi. Khi Lư Đông Ly nắm đôi tay y điên cuồng múa may, y đã an tĩnh lại, khi bằng hữu ôm y vào lòng, đau đớn của y liền chấm dứt.

Cho nên, chớp mắt y chết đi đó, y thậm chí vẫn mỉm cười.

Khoảnh khắc cuối cùng, sau hết thảy khổ nạn, y lấy một vẻ tươi cười nhàn nhạt, vĩnh viễn yên giấc trong lòng bằng hữu.

Hết thảy đã kết thúc rồi ư, cơn ác mộng này cuối cùng kết thúc rồi ư?

Hầu như mỗi một tướng sĩ Định Viễn quan, đều sẽ tự nhiên mà nghĩ như vậy.

Họ mở đôi mắt trống rỗng, theo bản năng đi phủ định máu tươi trong mắt chứng kiến, tử vong đã tận mắt nhìn thấy vừa rồi.

Thảm liệt như thế, đáng sợ như thế, điên cuồng như thế, khó tin như thế. Thế đấy, đây nhất định không phải là thật, chỉ là một cơn ác mộng thôi.

Biết đâu qua một chớp mắt nữa, mộng này sẽ tỉnh lại, biết đâu qua một chớp mắt nữa, tất cả bi thương thống khổ đều sẽ đi xa, người kia vẫn sẽ hàm tiếu, tiến đến giữa họ?

Thế đấy, cứ chờ đợi đi, chờ đợi hết thảy đau thương này qua đi. Nhẫn nại đi, nhẫn nại khổ nạn cực đại này qua đi. Sau đó, mau mau tỉnh lại đi, tất cả mọi thứ, toàn là hư ảo cả.

Không ai biết, sự trầm mặc của họ là bởi vì kinh hoàng quá mức, hay bởi vì không thể tiếp nhận hiện thực này. Không ai biết, chờ đợi của họ, là bởi vì chờ mong kỳ tích không có khả năng xuất hiện, hay bởi vì họ đã chẳng biết mình còn có thể làm gì nữa?

Đất trời cuối cùng quay lại yên tĩnh, sự yên tĩnh chết chóc này.

Mọi người vẫn chỉ có thể đăm đăm mắt nhìn hai người đang quỳ trên trung ương giáo trường.

Thân thể Phong Kính Tiết, hoàn toàn dựa vào Lư Đông Ly chống đỡ mới không ngã xuống. Mà Lư Đông Ly, e rằng chỉ bởi vì còn ôm Phong Kính Tiết, cho nên mới không ngã xuống.

Tay phải vẫn ra sức nắm chặt đoản kiếm, dùng sức quá mạnh, chuôi kiếm kia gần như đã khảm vào lòng bàn tay máu thịt nát bấy, phảng phất tùy thời sẽ xuyên qua mu bàn tay y.

Tay trái liều mạng ôm chặt Phong Kính Tiết, bởi vì dùng hết sức mạnh toàn thân, ngón tay đã đâm vào lưng Phong Kính Tiết.

Nhưng mà, y đã không còn động tác, sau khi đâm chín kiếm, y chẳng còn thay đổi tư thế nữa. Y cứ thế ôm gắt gao bằng hữu, giống như ôm thế giới vẻn vẹn của mình. Y cứ thế liều mạng ôm bằng hữu của y, dùng tư thế thân mật như vậy, chặt như vậy.


Lồng ngực y đỡ ***g ngực người kia, trái tim y dựa trái tim người kia, phảng phất sau khi tự tay thi hành tử vong này, y còn tham vọng muốn dùng thân thể mình ủ ấm thân thể đã dần dần lạnh đi kia, dùng trái tim mình thay thế trái tim đã nát bấy kia.

Mọi người nhìn y, mọi người chờ đợi, thời gian từ từ qua đi.

Y không nói, không động, thậm chí ngay cả mắt cũng chưa hề chớp một lần.

Là đôi mắt khô khốc của ai, rốt cuộc dần dần rơi nước mắt. Là thiết hán nào, gục dưới đất, rốt cuộc khóc rống thất thanh. Lại là người nào, ngã ngồi dưới đất, thì thào không dứt: “Đây là giả, đây là giả, đây nhất định chỉ là một cơn ác mộng…”

Tiếng khóc ấy, tiếng gào bi thương ấy, dần dần bao phủ giáo trường, dần dần có vô số tiếng khóc rống, có vô số thanh âm hô hoán một cái tên, có người vẫn đang chạy đến giáo trường, nghe thấy tiếng khóc đau đớn cực độ này, ngơ ngẩn dừng bước, mặt tức khắc mất màu.

Có người vừa mới nhận được tin tức, chợt nghe vô số tiếng gào khóc kia hòa cùng một chỗ, vẻ mặt lập tức trắng bệch như chết.

Toàn bộ Định Viễn quan, đều bị tiếng khóc, tiếng kêu gào này chấn động.

Vô số người căn bản còn chưa nhận được bất cứ tin tức gì, bởi vì trong lòng nháy mắt hiểu ra, mà không khỏi mặc bi phẫn uất ức trong lòng, theo tiếng gào khóc này, hóa thành đau đớn kêu gào.

Cả tòa Định Viễn quan đều đang khóc, chỉ trừ Lư Đông Ly.

Y cực chậm cực chậm mà ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn trời.

Thật là kỳ quái, trời cư nhiên xanh như thế, thái dương cư nhiên sáng như thế?

Nhưng Phong Kính Tiết, đã chết rồi.

Kính Tiết, y chết rồi.

Trời xanh ơi, sao ông vẫn có thể không chút động lòng như thế.

Y ngửa mặt lên trời, muốn đi chất vấn.

Hỏi trời này, tại sao, thế giới đã không còn Phong Kính Tiết, thái dương lại vẫn có thể rực rỡ như thế?

Hỏi đất này, Phong Kính Tiết đã chết rồi, tại sao thế giới này, lại vẫn chưa hề hủy diệt?

Nhưng mà, y mở miệng, lại chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu gào điên cuồng, một tiếng lại một tiếng kêu la, không có câu cú, không có ý nghĩa kia. Không có suy nghĩ, không có lý trí, y chỉ như dã thú, hướng về trời và đất lạnh lùng như thế, hướng về thế giới tàn nhẫn như thế, kêu khóc, gầm rú, gào thét.

Cả Định Viễn quan đều đang khóc, nhưng mà tiếng phẫn nộ hỏi trời kia của y, lại đã áp đảo tất cả.

Mọi người trên giáo trường đều kinh hoàng nhìn về phía y, rốt cuộc ngay cả gào khóc cũng quên mất.

Lư nguyên soái của họ, là một người đọc sách nhã nhặn, là một nho tướng hiền lành. Ngoài chiến sự, với ai cũng tươi cười, trước nay rất hiếm có biểu tình lạnh băng, thần sắc hung ác.

Nhưng mà, dáng vẻ của y hiện tại, cùng với nói là một con người, còn không bằng nói là một con thú mất đi lý trí.

Trừ từng tiếng kêu khóc điên cuồng kia, chẳng còn biết gì khác nữa, trừ bản năng liều mạng ôm chặt thân thể đã không thể cười không thể động đậy của bằng hữu kia, y đã chẳng biết làm bất cứ động tác gì khác nữa.


Mọi người nhìn y, tiếng kêu kia từ đấy nhập mộng nhập hồn nhập xương nhập tủy, nhập một đời chuy tâm thứ cốt, hồn mộng khó quên.

Mọi người nhìn y, chưa bao giờ biết, thanh âm của người ta có thể thê thảm đến thế, điên cuồng đến thế, bi thương đến thế.

Cho dù là con sói cô độc bị thương gần chết, nhìn trăng tru lên điên cuồng, cũng sẽ không kêu bi thương cô tuyệt như vậy.

Cho dù là hổ mẹ trơ mắt nhìn thợ săn giết chết con thơ, cũng sẽ không kêu điên cuồng thảm thiết như vậy.

Cho dù là thần điêu cao ngạo trung thành nhất trên sa mạc, mắt thấy ái lữ bỏ mạng, cũng sẽ không kêu thê lương đau khổ như vậy.

Y cứ một mực kêu, một mực kêu, thời gian lâu như thế, lâu như thế, trơ mắt nhìn thái dương dần ngả về tây, trơ mắt nhìn thiên địa dần mờ tối.

Nhưng y vẫn cứ kêu khóc, gào thét điên cuồng…

Thanh âm kia rõ ràng đã khản đặc vỡ tan, ***g ngực phát ra tiếng gào khóc kia chắc phải nát bấy rồi, trái tim phát ra tiếng gầm rít kia chắc phải nát bấy rồi, yết hầu phát ra tiếng gào thét kia chắc phải nát bấy rồi.

Tại sao không dừng lại, tại sao vẫn không dừng lại…

Y gầm rú trong vũng máu, y gào thét trong điên cuồng, thời điểm bị cả thế giới vứt bỏ, y vẫn không chịu buông bằng hữu ra, vẫn điên cuồng kêu thiên địa.

Y sớm đã chẳng biết suy xét, y sớm đã không có lý trí, y chẳng nhớ y là ai, y chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, y không minh bạch, người đang ôm trong lòng là ai. Y chỉ biết là không thể buông tay, y chỉ cảm thấy mỗi một giọt máu đều đang sôi trào, mỗi một mảnh linh hồn đều đang gào thét. Tất cả ý chí, tất cả lực lượng, tất cả cảm giác, đều bức bách y, không ngừng gầm rú điên cuồng, dù rằng y đã chẳng biết, hô hoán gào thét như vậy rốt cuộc là muốn chất vấn ai, muốn biểu đạt bi phẫn và đau đớn thế nào.

Nhưng mà, không ai có thể chịu được nữa.

Y kêu gào điên cuồng, chấn mỗi một người, mọi người không dám đi ngăn trở y, không dám đi quấy rầy y, mọi người chờ, chờ y phát tiết thống khổ trong lòng rồi, biết đâu sẽ thoải mái đôi chút.

Nhưng mà tại sao vẫn không thể kết thúc.

Thời gian lâu như vậy dài như vậy, ngần ấy máu tươi còn ở trước mắt, thân thể ôm nhau mà quỳ như vậy còn ở trước mắt, tiếng kêu khóc thê tuyệt kia lúc nào cũng vang bên tai.

Mọi người rốt cuộc không chịu nổi.

Có người cao giọng gọi: “Đừng kêu nữa, Nguyên soái, cầu xin ngài, đừng kêu nữa…”

Thế nhưng, Lư Đông Ly không nghe thấy, cũng không thể suy nghĩ, y chỉ có thể tiếp tục kêu gào.

Thế sự vô thường như vậy, vận mệnh bi thương như vậy. Sinh tử của phàm nhân, chẳng qua là trò chơi của thiên ý, nhưng chí ít, y có thể phát ra tiếng gào thét bất bình này chứ.

Có người nức nở: “Nguyên soái, đừng kêu nữa, ngài khó chịu thì cứ khóc ra, còn kêu như vậy, sẽ hại đến tính mạng ngài…”

Nhưng mà, y vừa không biết nguy hiểm sắp sửa đến, cũng tuyệt không quan tâm.

Thời gian đằng đẵng như vậy, là mấy canh giờ, hay là mấy năm, hoặc là mấy bận luân hồi. Y chưa từng ngừng một khắc, cứ thét dài như vậy, gào rít như vậy.

Không ai có thể tiếp tục chịu đựng hết thảy, nhưng không ai dám tiếp cận y, ngăn cản y.

Vũng máu đáng sợ như thế, hai người một sống một chết cô độc lại ôm nhau mà quỳ như vậy.


Họ ôm nhau tại một chỗ, họ quỳ tại một chỗ. Khi người kia chết đi, mà người này ngửa mặt lên trời bi thương kêu gào, thậm chí chẳng ai dám tới gần một bước.

Loại thống khổ tột cùng, túc mục tột cùng như thế, khiến người tự cảm thấy thấp kém mà nhỏ bé, khiến người chỉ có thể trơ mắt nhìn, vô cùng thống khổ mà nhẫn nại.

Thanh âm của Lư Đông Ly dần dần đứt quãng, lại vẫn không chịu ngừng. Từ trong thanh âm khản đặc tột cùng đó, có thể nghe ra cổ họng y đã bị xé rách.

Hàng loạt máu tươi từ trong miệng y tuôn ra, cũng chẳng cách nào khiến y ngừng kêu bi thương như vậy.

Mắt y sớm đã là một vùng đỏ tươi, theo y kêu gào, máu tươi từ khóe mắt chảy xuống, phảng phất như nước mắt, từ từ trượt qua khuôn mặt mà ngay cả bi thảm cũng đã chẳng thể biểu đạt.

Sau đó, là hai dòng máu nhỏ, từ trong tai, chầm chậm chảy ra.

Sau đó nữa là…

Mông Thiên Thành rốt cuộc không kiềm chế được, quát to một tiếng, vọt xuống như phát điên.

Y có đủ dũng khí, đủ trấn định, đủ đảm thức, y không có tình cảm sâu như thế, kính ý sâu như thế với Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly như chúng nhân Định Viễn quan.

Nhưng mà cho dù là y, cũng cảm thấy mình sắp điên rồi, cũng cảm thấy mình bị thảm cảnh đáng sợ tột cùng kia chấn không thể động đậy, cho đến khoảnh khắc này, y ý thức được, nếu không có ai làm gì, Lư Đông Ly sẽ chết ở đây.

Tiếng gào thét điên cuồng mà tuyệt không ngừng như thế, đã thương đến ngũ tạng lục phủ của y, chẳng những cổ họng đã hoàn toàn xé rách, thậm chí nội phủ trong ngực cũng bị nội thương cực đại, cho nên mới không ngừng hộc máu, hơn nữa hiện tại đã bắt đầu thất khiếu đổ máu…

Còn không ngăn cản y, vậy hậu quả…

Y chạy tới, toàn thân run rẩy. Y chạy tới, ánh mắt kinh hoàng. Y chạy tới, bỗng nhiên quên mất rằng nếu Lư Đông Ly thật sự chết đi thế này, với y mà nói chẳng phải là chuyện gì xấu. Y chạy tới, mặc dù biết, cho dù hiện tại cứu Lư Đông Ly, cũng không có ý nghĩa gì lớn, bởi vì vận mệnh của người này, Thụy vương sớm đã quyết định cho.

Nhưng mà y vẫn chạy đến.

Y từng thấy bao nhiêu giết chóc như thế, bao nhiêu chiến trường như thế, bao nhiêu thảm trạng như thế, nhưng mà chưa một khắc nào y kinh hoảng như thế, sợ hãi như thế… xấu hổ như thế.

Y chạy đến bên cạnh Lư Đông Ly, không khuyên một câu, chỉ dứt khoát đưa tay, ra sức gõ sau ót Lư Đông Ly một cái.

Tiếng kêu gào đã tra tấn mọi người rất lâu rất lâu rốt cuộc ngừng, nhưng mà không ai có thể cảm thấy nhẹ nhõm.

Lư Đông Ly té xỉu, liên đới thân thể Phong Kính Tiết cũng cùng ngã xuống.

Đất trời đột nhiên tĩnh lặng, sau đó vang lên một tiếng “rắc” cực nhẹ cực nhẹ. Là cái đầu của Phong Kính Tiết đã bị chém đứt quá nửa kia, lúc rơi xuống đất va chạm, xương cổ rốt cuộc hoàn toàn đứt rời, lăn qua bên cạnh một thoáng, lại bởi vì một tầng da thịt cuối cùng dính lại, mà chưa lăn đi.

Tiểu Đao vẫn bị thương không dậy nổi, gượng nhổm người kêu thảm thiết một tiếng: “Tướng quân.” Toàn thân chấn động kịch liệt, rốt cuộc lại hôn mê bất tỉnh.

Mông Thiên Thành toàn thân run rẩy quỳ xuống, không dám nhìn thẳng đầu Phong Kính Tiết, nghiêng mặt, giống như không muốn đối diện với người đã chết, đưa tay muốn tách Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết ra.

Song y không làm được, Lư Đông Ly cho dù đã ngất đi, tay phải nắm chủy thủ vẫn chẳng chịu buông lỏng một phân, mà tay đang ôm Phong Kính Tiết, bởi vì dùng sức quá mạnh, ngón tay cũng đã cắm vào máu thịt Phong Kính Tiết.

Lúc này, đã có mấy tướng lĩnh, vài binh lính, giãy giụa đi đến, giúp Mông Thiên Thành cùng muốn tách họ ra.


Ngay cả Vương Đại Bảo trọng thương cũng nửa bò đến gần.

Nhưng mà, không có biện pháp, mấy người hợp lực cũng chẳng thể vặn tay Lư Đông Ly ra.

Mông Thiên Thành cuối cùng đột nhiên cắn răng, tay dùng lực, kiên quyết bẻ gãy ba ngón tay Lư Đông Ly, mới cầm tay y từ trên chuôi kiếm xuống, sau đó gỡ các đốt tay trái của Lư Đông Ly, lúc này mới có thể khiến y buông Phong Kính Tiết ra.

Sau khi thân thể hai người bị tách ra, Mông Thiên Thành lại run rẩy một hồi, mà mấy sĩ binh cố nén dòng lệ bi thương, càng nghẹn ngào kêu lên.

“Tướng quân.”

“Nguyên soái.”

Chín kiếm kia của Lư Đông Ly, trực tiếp xuyên qua thân thể Phong Kính Tiết, cũng cắm vào ngực Lư Đông Ly, chín kiếm kia của Lư Đông Ly, dùng rõ ràng là khí lực đóng cả hai người vào nhau, nhưng mà bởi vì là đoản kiếm, cuối cùng chẳng cách nào xuyên qua tim cả hai người.

Liên tiếp chín kiếm, chín kiếm xuyên tim, chín kiếm này đã đâm chỗ trước sau tim Phong Kính Tiết gần như nát bấy. Có thể đoán ra, trái tim bằng máu thịt kia, sau khi bị đâm liền chín lần như vậy, chắc hẳn cũng đã hóa thành từng mảnh vụn.

Một trái tim đang sống bị đâm nát là cảm giác thế nào, là đau đớn thế nào, khoảnh khắc sắp chết đó, Phong Kính Tiết rốt cuộc đau đớn nhường nào?

Mông Thiên Thành sắc mặt tái nhợt mà cố lấy dũng khí nhìn cái đầu giữa vũng máu kia, tại sao, tại sao, tử vong bi thảm như vậy, y còn có thể lưu lại nụ cười vĩnh hằng trong lòng bằng hữu.

Phong Kính Tiết đã chịu bao nhiêu kiếm, Lư Đông Ly cũng chịu bấy nhiêu kiếm, trọn chín kiếm, đồng dạng ***g ngực, vị trí như nhau, cũng đâm máu thịt y lâm li nát bấy.

Thanh đoản kiếm kia, rõ ràng không đủ chiều dài để xuyên qua hai trái tim, thế nhưng Mông Thiên Thành lại biết rất rõ ràng, tim Phong Kính Tiết bị hủy thành thế nào, tim Lư Đông Ly cũng nát thành như thế.

Mông Thiên Thành ngơ ngẩn đứng một lúc, sau đó chầm chậm thối lui, không dám nữa, không đành nữa, không muốn chạm họ một ngón tay nữa.

Y chỉ lăng lăng nhìn chúng sĩ binh hàm lệ nóng nâng đầu Phong Kính Tiết ngay ngắn lại, chỉnh quần áo, dốc mọi lực lượng, muốn cho dáng vẻ y sau khi chết không đến mức quá thê thảm.

Thế nhưng, đầu chặt xuống chẳng thể nối lại, vạt áo nhuộm đầy máu tươi đã chẳng thể gột hết, có cẩn thận bảo vệ thân thể y thế nào nữa, sau khi rời khỏi Lư Đông Ly, thân thể đã chết, tất nhiên phải triệt để lạnh băng.

Y chỉ dùng ánh mắt gần như đưa tang nhìn các tướng sĩ nén bi thống bôi thuốc cho Lư Đông Ly, cẩn thận giúp băng bó tất cả vết thương.

Nhưng mà, việc này có tác dụng gì đâu? Lư Đông Ly đã chết rồi.

Mặc dù y vẫn còn hô hấp, mặc dù y vẫn có thể phát ra âm thanh, mặc dù y vẫn còn có động tác, nhưng mà y rõ ràng đã chết, khoảnh khắc y giơ kiếm giết chết bằng hữu tốt nhất đó, ngay khi mũi kiếm của y xuyên qua tim Phong Kính Tiết, bản thân y không phải cũng bị chín kiếm xuyên tim mà chết sao?

Lư Đông Ly đã chết cùng Phong Kính Tiết, tại sao ngần ấy người mà không một ai phát giác, không một ai nhìn ra, hay là, minh bạch, lại không chịu thừa nhận.

Mông Thiên Thành cứ đứng đó, cảm thấy thế giới chưa bao giờ lạnh như vậy, lạnh giá đó đông nhiệt huyết quân nhân vốn phải có, lạnh giá đó hủy chí khí nam nhi nên có, lạnh giá đó đóng băng một trái tim ngày càng lạnh băng trên quan trường.

Qua rất lâu, đám binh lính mới dần dần tan đi, qua rất lâu, thi thể Phong Kính Tiết, thân thể Lư Đông Ly, đã bị người trước sau khiêng đi.

Có người ở bên tai nói cảm ơn à, có người lo lắng hỏi gì à, y kỳ thật đều không để ý lắm.

Y chỉ hơi mê mê mang mang nhớ tới, thời niên thiếu buộc tóc tòng quân, cũng từng hào tình vạn trượng, cũng từng nghĩ vì nước tận trung, cũng từng nghĩ ngửa mặt cúi đầu không thẹn, không phụ thân nam nhi tốt, bắt đầu từ khi nào, y đã biến thành dáng vẻ đáng sợ hiện tại.


Các tướng sĩ Định Viễn quan nén bi thống bày tỏ cảm kích với y đó, có ai biết được trong câu chuyện đáng buồn này, người tốt y đây, đang đóng vai gì.

Lúc phục hồi *** thần, đã là ban đêm. Đêm nay nguyệt minh *** cao, gió đêm nay cũng dịu dàng.

Trên đời này đã xảy ra thảm kịch thê lương như thế, thì ra ánh trăng vẫn mọc lên, thì ra sao cũng vẫn sáng ngời, thì ra, ông trời sẽ chẳng vì bi kịch của người tốt mà mở mắt rơi lệ.

Hóa ra thế giới này bớt đi ai thì cũng vậy cả, cho dù mất đi là anh hùng chân chính, người tốt chân chính.

Mông Thiên Thành cười thảm nhìn bốn phía, danh tướng Triệu quốc chỉ sau Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly, anh hào tâm phúc của Thụy vương, nhà dã tâm đặc ý đến đoạt quân quyền Định Viễn quan giờ này khắc này không hề vui sướng vì thành công.

Y hờ hững nhìn giáo trường, còn ở lại đây, trừ những binh lính trực thuộc y, cũng chỉ có hai vị khâm sai đại nhân khi Phong Kính Tiết đau đớn cực độ mà phát cuồng đã dọa ngất đi kia, vẫn chẳng ai thèm quản, chẳng ai thèm chú ý, đến bây giờ cư nhiên vẫn chưa tỉnh lại.