[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 57: Trở về

Phụng chiếu mệnh, Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết cùng về kinh. Họ là thần tử được triệu mà về, đến kinh thành tất nhiên không thể về nhà trước, chuyện đầu tiên chính là kiến giá.

Vào cung ban tiệc nhận thưởng, bao nhiêu văn chương kiểu cách làm xong, Triệu vương lại triệu riêng Lư Đông Ly vào nội điện, đích thân hỏi chuyện chiến sự, nán lại hơn một canh giờ, Lư Đông Ly mới cáo từ xuất cung.

Phong Kính Tiết nào kiên nhẫn đứng chờ y, đã sớm tìm một tửu lâu lớn gần hoàng cung nhất, lên gọi rượu ngon thức ngon mặc sức ăn uống.

Y ở biên quan bị Lư Đông Ly quản thúc chặt chẽ, hiếm khi được rời biên thành, có thể tự do uống rượu, tất nhiên phải tùy hứng, mặc sức chè chén.

Đợi đến khi Lư Đông Ly xuất cung đến tìm, y đã uống say ngà ngà bảy tám phần, bên cạnh cư nhiên còn thêm một cô nương mi thanh mục tú xướng ca, cùng hai nữ nhi quán rượu dung mạo bình thường đang hầu rượu.

Lư Đông Ly vừa tức giận vừa buồn cười, hai năm nay cùng thủ Định Viễn quan, đã thấy nhiều vẻ cần cù vì nước của y, chẳng ngờ mới nháy mắt lại lộ ra vẻ cuồng sinh ngày trước.

Uổng cho mình còn vì y xuất thân không tốt không được triệu kiến nội điện mà âm thầm bất bình thay, bản thân y trái lại ở đây thỏa sức tiêu dao tự tại.

Nghe Phong Kính Tiết ngà ngà mời y ngồi xuống uống rượu, y cũng chẳng buồn để ý, cứ thế bước đến thanh toán tiền rượu, lại trả tiền cho ca nữ hầu rượu, một phen kéo Phong Kính Tiết đi.

Thứ nhất, y hai năm nay cũng đã luyện công phu, lực tay mạnh hơn rất nhiều, thứ hai Phong Kính Tiết đã say đến độ hơi váng đầu nhũn người, chẳng có bao nhiêu sức lực phản kháng y, thứ ba, hai năm nay Phong Kính Tiết cũng bị y lấy cái mác Nguyên soái quản thành quen, liền lảo đảo bị y lôi xuống tửu lâu.

Lư Đông Ly sợ y uống say không cưỡi ngựa được, đành phải đỡ y lên ngựa của mình, hai người cưỡi một con cùng đi.


Phong Kính Tiết vốn chỉ hơi say, đi trên đường một lúc, bị gió lạnh thổi, sức rượu cũng tan đi rất nhiều, bấy giờ mới phục hồi *** thần hỏi: “Chúng ta đi đâu.”

“Đương nhiên là đến nhà ta.” Lư Đông Ly nói vẻ không vui.

“Đến nhà ngươi làm gì?” Đầu óc Phong Kính Tiết cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, lập tức muốn nhảy xuống ngựa.

Lư Đông Ly nào cho phép y ẩu tả như vậy, một phen đè chặt lại: “Ngươi ở trong kinh không có nhà, không ở nhà ta, chẳng lẽ còn ở dịch quán hay sao.”

Phong Kính Tiết nếu cố muốn xuống ngựa, Lư Đông Ly cũng chẳng cản được, chỉ là không tiện thật sự kháng cự, đành phải cười nói: “Phu thê các ngươi bao lâu không gặp, ta tội gì chen giữa vướng víu, hại các ngươi còn phải phí tâm tiếp đón. Hơn nữa, ngươi hiện giờ là tân quý triều đình, về nhà chẳng cần bao lâu, các đại thần đến nhà bái phỏng có thể san bằng bậc cửa. Ta hiếm khi được ra đây thanh tĩnh tự tại, đâu rảnh ở nhà ngươi xã giao với đám nhân vật vô vị.”

Lư Đông Ly căn bản chẳng thèm lý giải y, tóm lại đã về kinh thành thì không thể để y một mình lang thang nữa. Mắt thấy rẽ qua một giao lộ nữa là có thể xa xa trông thấy cửa nhà mình, ai ngờ ngay giao lộ, cư nhiên lít nhít bốn cỗ kiệu, năm cỗ xe ngựa, cộng thêm mấy chục tôi tớ mặc những y phục kiểu dáng bất đồng, chặn kín cả chỗ rẽ.

Lư Đông Ly hơi ngẩn ra, lại thấy đám người kia xôn xao một trận, có người từ trong kiệu, từ trong xe ngựa nhảy ra lũ lượt chạy qua bên này.

Cách xa tít đã có người thi lễ, có người hô to: “Công tử.”

“Công tử.”

“Công tử, gặp được cậu rồi.”

Phong Kính Tiết cười ha ha, nhân lúc Lư Đông Ly đang ngẩn người, y nhảy xuống ngựa, tiến lên đón.

“Chu béo, hai năm không gặp, ngươi lại béo lên không ít nha.”


“Lý đại thúc, thế nào, gần đây lại thêm mấy phòng di thái thái rồi?”

“Tiểu Minh Tử, không tồi nha, thư đồng nho nhỏ của ta năm đó, hiện tại đã là đại tài chủ một phương.”

Y cười nói chào hỏi mọi người mấy tiếng, liền quay đầu kéo Lư Đông Ly cũng đã xuống ngựa, cười nói: “Để ta giới thiệu. Đây là những trợ thủ đắc lực ngày trước khi ta còn kinh doanh, hiện giờ đều là những kẻ có tiền gia tài bạc triệu. Vị Chu đại lão bản này, tiễn trang trong kinh thành có một nửa là nhà y mở. Vị này là ông chủ Lý, trong tay quản các hiệu tơ lụa của ba thành toàn quốc. Bất quá, có tiền đồ nhất chính là Tiểu Minh Tử, năm đó y còn là thư đồng của ta, hiện giờ trong kinh thành thanh lâu lớn nhất, những cô nương hồng nhất xinh đẹp nhất, đều trên tay y đấy…”

Y cười meo meo giải thích thuyết minh từng người một phen, lại chỉ Lư Đông Ly: “Vị này chính là thượng cấp trực tiếp của ta, Lư đại soái. Đúng rồi, Tiểu Minh Tử, phải nhớ kỹ Lư đại soái cho ta, về sau nếu y quang lĩnh sinh ý của ngươi, nhất định phải giảm giá.”

Mọi người vừa hành lễ với Lư Đông Ly vừa cười ha ha.

Vị ông chủ lớn của mấy thanh lâu kinh thành kia, càng vẻ mặt tươi cười đáp vâng không ngớt.

Lư Đông Ly tức giận không nhẹ, trước mặt người khác, lại không tiện nổi giận với Phong Kính Tiết thái quá, đành phải hung tợn trừng y mà thôi.

Đám người này sau khi hành lễ ra mắt, chào hỏi Lư Đông Ly, lại vây lấy Phong Kính Tiết nói chuyện.

“Công tử, mấy năm nay có khỏe không, chúng tôi vẫn nhớ cậu lắm.”

“Đúng vậy, nhận ân nghĩa lớn như vậy của công tử, lại chung quy không thể báo đáp, biết công tử ở biên quan giết địch, nhưng cũng không thể giúp công tử, chúng tôi thật hổ thẹn.”

“Lần này nghe nói công tử sắp về kinh, mọi người chúng tôi hẹn nhau tụ lại, cũng không biết công tử sẽ ở đâu, chỉ đoán công tử và Lư soái giao hảo, tất sẽ đến phủ Lư soái làm khách, liền đặc biệt đến đây canh.”

“Công tử, tại Thính Tuyết lâu, chúng tôi đã bảo đầu bếp giỏi nhất chuẩn bị tiệc rượu.”

“Tiểu Minh Tử sớm đã hạ lệnh, mấy cô nương xinh đẹp nhất hồng nhất trên tay y, hôm nay đều không được tiếp khách ứng cục, chỉ chuyên tâm chờ làm bạn với công tử.”


“Tôi biết công tử rảnh rỗi cũng thích làm thơ vẽ tranh, vì nghĩ cho nhã hứng của công tử, tôi cũng đã phát thiệp mời mấy danh sĩ tài tử kinh thành đến bồi…”

Mọi người ngươi một ngôn ta một ngữ, cực kỳ náo nhiệt.

Đang nói lại có người mời Lư Đông Ly: “Lư soái có thể nể mặt, không chê đám thương nhân thấp kém chúng tôi, cùng chúng tôi…”

“Được rồi được rồi, người ta bao lâu mới về nhà một chuyến, đâu rảnh xã giao với các ngươi.” Phong Kính Tiết không kiên nhẫn ngắt lời họ, cười nói với Lư Đông Ly: “Ta biết ngươi lo lắng ta một mình trong kinh thành cô đơn tịch mịch, hiện tại ngươi thấy rồi đấy…” Ánh mắt y đảo qua mọi người, “Người như ta đây, đến đâu cũng náo náo nhiệt nhiệt, chúng *** phủng nguyệt, ngươi không cần nhọc lòng thay ta, mau đi đi…” Y đưa tay chỉ phía trước, “Tẩu phu nhân đang đợi ngươi kìa.”

Lúc này, theo một chúng thương nhân tụ lại bên cạnh Phong Kính Tiết, người hầu của họ phần lớn cũng đến gần, giao lộ lúc trước bị chặn lại thông suốt, làm cho người ta có thể vừa nhìn đã thấy nữ tử ôm trong lòng một đứa trẻ, lẳng lặng đứng thẳng trước trạch viện nho nhỏ kia.

Nữ tử luôn không thích trang điểm rực rỡ, sáng sớm hôm nay đã cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất trong nhà, ngồi trước gương cẩn thận vẽ mặt mày, búi tóc gọn gàng, đứng trong gió sớm lạnh lẽo này, chờ trượng phu.

Biết rõ phu quân dù trở về, cũng phải vào cung phục chỉ trước, biết rõ vừa vào cửa cung, không biết phải nán lại đến lúc nào. Nhưng nàng vẫn cứ muốn tự mình đứng trông trước cửa như vậy, chỉ để có thể trông thấy bóng phu lang trở về sớm nhất.

Nàng ở đây lẳng lặng chờ đợi đã lâu, cho nên gió lạnh dần thổi rối tóc, cho nên son dần mất màu, thế mà nàng vẫn chỉ im lặng chờ đợi.

Bởi vì một đám người không biết lai lịch đứng chắn kín giao lộ, cho nên nàng đã để lỡ cơ hội nhìn thấy phu quân rẽ qua góc đường, xuất hiện trên trường nhai đầu tiên.

Song khi thấy trượng phu nàng ngày đêm mong nhớ bị vây giữa đám người xa lạ nhàn nhã nói chuyện, nàng cũng không nôn nóng, không gọi, càng không đến nói chen, vẫn chỉ im lặng đứng trước cửa, đợi phu quân nàng xử lý hết thảy sự vụ khác. Bóng dáng nữ tử dịu dàng ôm con mà đợi này, cuối trường nhai này, ánh trời xanh mây trắng phương xa, lộ vẻ an tĩnh tốt đẹp hệt như một bức tranh.

Sau khi Phong Kính Tiết đưa tay chỉ, Lư Đông Ly đưa mắt nhìn, liền thấy Tô Uyển Trinh, thấy thê tử ly biệt nhiều năm.

Y ở đầu phố, nàng đứng cuối phố.


Y không nhìn rõ dung nhan nàng, chỉ cảm thấy, y phục mỹ lệ đó tung bay trong gió lạnh, lộ rõ người hơi gầy yếu, có lẽ trong quãng thời gian ngắn ngủi không đến hai năm này, nàng đã gầy đi rất nhiều.

Mắt chợt đau xót, tầm mắt rốt cuộc không nỡ dời khỏi người thê tử nữa.

Phía sau có người đẩy khẽ, vẫn là tiếng nói cười uể oải nhàn nhạt kia: “Đi đi.”

“Kính Tiết, ngươi…”

“Yên tâm, ta cùng họ tụ tập tiêu dao hai ngày rồi sẽ đến bái phỏng.” Phong Kính Tiết cười cười chẳng chút để ý, nhìn Lư Đông Ly rốt cuộc không quay đầu nữa đi thẳng về trước.

Chắc hẳn là gần quê tình càng khiếp, gần thân nhân khiếp nhất nhỉ.

Vị Nguyên soái đại nhân ngay cả đại quân Trần quốc còn không sợ này, đi về phía thê tử kết tóc mà cũng lê từng bước rì rì như vậy.

Y võ công cao, nhãn lực tự nhiên phải tốt, tuy là cách cả con phố, lại vẫn có thể trông thấy thiếu phu nhân ôm hài tử trong lòng kia, đang mỉm cười trong gió mát.

Vẻ tươi cười mỹ lệ đó, nở rộ trên mặt, nở rộ trong gió, ý cười cứ thế theo trượng phu đến gần, từng chút tràn đầy đến chỗ sâu trong mắt.

Y thấy, Lư Đông Ly rốt cuộc đã đến bên cạnh thê tử, họ khẽ nói mấy câu gì đó, Lư Đông Ly đưa tay vuốt lại mớ tóc rơi trên trán hiền thê yếu đuối, lại đón hài tử trắng ngần trong lòng thê tử kia, chân tay hơi luống cuống, rồi lại dị thường trân trọng che chở trong lòng.

Giờ khắc này, trong mắt họ cũng có ý cười, giờ khắc này, ánh dương chiếu lên người họ cũng ôn nhu, gió mát nhẹ nhàng vờn mấy sợi tóc vạt áo của họ bay quấn vào nhau, phảng phất cũng mang theo ý cười.

Họ cứ thế tự nhiên nắm tay, đang định bước vào nhà, khoảnh khắc này, Lư Đông Ly bỗng ngẩng đầu đưa mắt, như muốn nhìn qua bên này.

Nhưng mà ngay khoảnh khắc tầm mắt Lư Đông Ly nhìn qua còn chưa thấy bên này, Phong Kính Tiết đã cười to sang sảng quay người, vỗ vai thư đồng ngày xưa: “Đi thôi đi thôi, ta cũng sắp chờ không nổi rồi. Tiểu Minh Tử, ngươi chọn thay ta, nếu không phải tuyệt sắc tiểu mỹ nhân chân chính, coi ta có tha cho ngươi không.”


Mọi người cười to đáp: “Đúng vậy đúng vậy, bọn tôi chờ hôm nay đến xuyên cả mắt, cô nương ông chủ Minh của chúng ta chọn thay mọi người nếu không đủ xinh đẹp, công tử cậu tha cho y, chúng tôi cũng không tha đâu.”

Là vì để người trong thiên hạ đều biết sự vui vẻ của họ chăng, cho nên tiếng cười của họ, nội dung trò chuyện càn rỡ kia, vang khắp đường đều nghe thấy.

Mấy cỗ xe ngựa hoa quý, cỗ kiệu xa hoa chở những kẻ lắm tiền nhất kinh thành này, hùng dũng rời đi.