[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 39: Đồng hành

Tô Lăng ngẩn ra một hồi, sau đó thở dài: “Được rồi, coi như ngươi có đạo lý, nhưng có đạo lý cũng vô dụng, ta chỉ là một thôi quan lục phẩm, bất kể họ vì sao cho ta thực khuyết này, ta cũng bất quá là quân cờ đấu đến đấu đi trong tay đám đại nhân vật các ngươi, ta chẳng làm chủ được chuyện gì, ta cũng không quan tâm các ngươi vì sao dùng ta, ta chỉ cần biết mình có thể sống yên ổn, có thể có một chức quan để làm, có thể có bổng lộc để lấy, bản thân có kế sinh nhai, cũng có thể an ủi tổ tông cha mẹ là được.”

Lư Đông Ly đưa mắt nhìn hắn, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn cắn răng nói: “Đại ca, huynh có thể không làm thôi quan này không?”

Tô Lăng lập tức đại biến sắc mặt, đứng bật dậy: “Hay cho Lư Đông Ly ngươi, khi ta vì tiền đồ mà vất vả ngược xuôi không kế, không thấy thế giao ngươi đưa tay giúp đỡ một chút, khi ta vì quyên quan mà đập nồi bán sắt, không thấy muội phu ngươi giúp ta nửa xu, khi ta vì một chức thực khuyết, chạy tới chạy lui cầu người, không thấy thân thích ngươi nói giúp một câu, chẳng dễ dàng lên làm quan, ngươi lại muốn bày ra tư thái đại nhân đại nghĩa, bảo ta uổng phí tiễn tiền đồ đã tới tay đi. Ta mặc kệ các ngươi đại nghĩa đại cục đại thế gì, dù sao ta chưa từng cắt xén quân tư của các ngươi, ta chưa làm chuyện không lương tâm, chức quan này của ta đúng là mua, nhưng đó là quyên theo quy củ của triều đình, cho dù đám đại tài tử xuất thân khoa cử các ngươi khinh thường, ta cũng chẳng có gì mà không thể gặp người. Thực khuyết này của ta cũng không phải là dựa vào thủ đoạn mờ ám mà có. Ngươi làm Tri phủ, tam thân tứ thích chúng ta cũng không trông mong dựa hơi, ngươi làm Đại soái, ta cũng chưa tới cầu ngươi mưu chức giúp ta, nhưng ta đã có thực khuyết, thì không thể bởi ngươi nói đại nhân đại nghĩa của ngươi là không dưng hủy đi tiền đồ của ta…”

Ánh mắt Lư Đông Ly đang nhìn hắn chăm chú, đã mang theo sự cầu khẩn: “Đại ca, không phải làm vì đệ, là vì quốc gia.”

“Quốc gia?” Tô Lăng cười khẩy, “Ngươi trông chờ một người phải lấy tiền quyên quan như ta, có thể có bao nhiêu tấm lòng để chia vì quốc gia, ngươi cứ đi hỏi những kẻ đọc sách thánh hiền toàn thiên hạ xem, họ một lòng khảo khoa cử, họ liều mạng luồn cúi trong quan trường, lại có mấy kẻ là vì cái quốc gia mẹ kiếp gì đó? Quốc gia này đã làm gì cho chúng ta? Dựa vào đâu mà bắt chúng ta ra tiền ra sức bỏ nhà bỏ mạng bỏ tiền đồ. Cũng như ngươi, thoạt nhìn từng bước thăng chức, kỳ thật chưa từng được hưởng phúc lấy một ngày, thoạt nhìn là biên soái một phương, kỳ thật sớm đã đắc tội với quyền quý trong triều, thoạt nhìn tay nắm trọng binh, nhưng ngay cả vợ cũng không có khả năng chiếu cố, để muội ấy một mình lẻ loi mang thai ném lại kinh thành, ngươi dựa vào đâu mà bảo ta học ngươi, cứ thế sống hết một đời.”

Lư Đông Ly cơ hồ có phần thê lương mà nói: “Đại ca, chúng ta đừng luôn hỏi quốc gia đã cho chúng ta cái gì. Có thể hỏi thử mình đã làm được gì cho quốc gia không?”

Tô Lăng chăm chú nhìn y, rất lâu sau mới lạnh lùng nói: “Đông Ly, ngươi là người tốt, thế nhưng trên đời này, người tốt luôn là thiểu số, người tốt trước nay đều chưa từng có kết quả gì tốt lành. Đông Ly, ngươi thật sự biết mình đang làm những gì chứ?”

Lư Đông Ly lắc đầu cay đắng bất đắc dĩ, mình thật sự quá vô năng, trong truyền thuyết, thánh nhân có năng lực cứu vớt thế sự nhân tâm, anh hùng có khí phách và bản lĩnh đủ để đả động thế nhân, nhưng y thì cả một người thân cũng không thể thuyết phục.


“Đại ca, chính như lời huynh nói, đây là tiền đồ của huynh, lựa chọn của huynh, đệ đích xác không có khả năng ép huynh vì chuyện của mình mà vứt bỏ, nhưng đại ca, lựa chọn của đệ cũng sẽ không vì huynh mà thay đổi. Đệ vẫn sẽ thúc bức họ cung cấp thứ đệ cần. Nếu đệ vẫn không mảy may nhượng bộ, huynh sẽ mất đi giá trị lợi dụng, họ sẽ đối đãi huynh như thế nào, đại ca…”

“Ngươi yên tâm.” Tô Lăng nhàn nhạt nói, “Ta tuy mới làm quan không lâu, nhưng phải sống trong quan trường thế nào, ta có thể rõ ràng hơn ngươi. Ta tự có biện pháp của ta, làm mọi bề thuận lợi, có lẽ ta lên được chức quan này là dựa vào thân phận của ngươi, nhưng muốn giữ vững địa vị, thậm chí từng bước lên cao, ta nhất định có biện pháp của mình.”

“Đại ca…” Lư Đông Ly cười khổ, còn muốn tận một chút tâm lực cuối cùng.

“Đông Ly, ngươi không cần khuyên ta nữa. Ta trái lại muốn khuyên ngươi, ngươi đã không làm khó ta, tại sao nhất định phải làm khó bản thân ngươi?” Tô Lăng nhẹ nhàng nói, “Ai cũng biết Phạm Dao là người của Cửu vương, ngươi thay vị trí của Phạm Dao, sợ là đã cắm một cây kim trong lòng Cửu vương, kỳ thật nhân tài như ngươi hơn xa Phạm Dao, nếu ngươi chịu tỏ ý thân cận với Cửu vương một chút, Cửu vương nhất định rất mừng, Tổng đốc mấy quận này và cả Tri phủ, đa số là môn sinh cố cựu của Cửu vương, có một câu của ông ta, ngươi muốn gì mà không được.”

Lư Đông Ly thoáng kinh ngạc nhìn Tô Lăng, y không thể khuyên được Tô Lăng, chẳng ngờ Tô Lăng ngược lại khuyên y. Xem ra những người chọn Tô Lăng làm quan đó, quả nhiên đã nhọc lòng, lần này Tô Lăng đến Định Viễn quan, quả nhiên không chỉ áp tải hàng hóa, thậm chí cũng không chỉ tìm hiểu tình hình Định Viễn quan, sợ rằng còn có ý mời chào giúp Cửu vương, trước kia khi ở chung không lộ ẩn ý, chỉ sợ cũng biết tính y không phải dễ khuyên như vậy, cho nên muốn dò rõ tâm ý, lại nói chuyện tình nghĩa ngày xưa, sau đó mới từ từ tính toán. Nhưng hôm nay đã tháo mặt nạ thì cũng không cố kỵ, không chần chừ nữa mà nói hết ra.

Lư Đông Ly đến đây trong lòng đã sáng tỏ, không khỏi càng cảm thấy bi thương, y nhìn Tô Lăng chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Đại ca, theo như huynh nói, đệ không làm khó huynh, huynh cũng không cần làm khó đệ. Huynh tự đi làm quan của huynh, mưu tính tiền đồ của huynh, đệ cũng chỉ lo giành lại thứ đệ muốn.”

Tô Lăng chán nản ngồi xuống: “Ta cũng biết không khuyên được ngươi mà. Thôi, sự tình đã đến bước này, ta ở lại cũng chẳng cần thiết nữa, ngày mai ta sẽ đi.”

Lư Đông Ly thần sắc hơi bi thương nhìn hắn, vẻ thảm đạm trên mặt dần dần mờ đi, bất ngờ lại bình tĩnh cười cười: “Đệ sẽ không tiễn huynh, đệ…” Ngữ khí ngừng, lại cười, “Đệ sẽ đi cùng huynh.”

Phong Kính Tiết sau khi ra khỏi soái phủ, liền lên đầu thành, một mình đứng đón gió, trông phong trần yên sa phương xa, vệ binh bên cạnh đứng thẳng như cây tùng, sĩ binh tuần phòng đi qua đi lại, nhưng y vẫn không nhìn lần nào.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cho đến khi một người khác cũng im lặng đứng bên cạnh, cùng y sóng vai đón gió, cùng y sóng vai trông ra xa, cùng y sóng vai đứng thẳng tại Định Viễn quan này, trên tường thành cao nhất, đứng trên vùng đất họ đã định trước là phải dùng máu tươi và sinh mệnh để bảo hộ này.

“Thế nào? Nên nói, đều nói hết rồi?” Phong Kính Tiết nhìn phong trần yên sa phương xa, nói nhàn nhạt.


“Còn có thể làm thế nào đây? Ngươi cũng tự chủ trương, khiến sự tình xảy đến bước này, chúng ta còn có thể tiếp tục duy trì sự khách khí giả dối này sao?” Ngữ khí của Lư Đông Ly ít nhiều vẫn hơi ảo não.

Phong Kính Tiết cười nói: “Giận rồi, ta biết ta cũng coi như đã tùy hứng làm bậy, đổi Đại soái khác, đã sớm luận quân pháp với ta.”

“Ta biết ngươi đúng, ngươi giúp ta ra quyết định, ngươi làm cho ta thấy rõ sự mềm yếu trong lòng mình.” Lư Đông Ly cười khổ.

“Không. Ngươi chỉ là quá trọng tình trọng nghĩa.” Phong Kính Tiết mỉm cười, “Người như vậy, có lẽ không phải mỗi lần đều có thể có quyết định chính xác, nhưng so với những anh hùng hở chút là đại nghĩa diệt thân thì đáng yêu hơn nhiều. Ta biết ngươi là người như vậy, cho nên mới muốn giúp ngươi làm kẻ xấu.”

“Y sắp đi rồi.”

“Nên đi từ lâu rồi, tuy nói chúng ta không sợ họ tìm hiểu được gì, nhưng có người cứ thập thò rình mò, cũng khiến người ta chẳng thoải mái nổi.”

“Ta sẽ đi cùng y.” Lư Đông Ly nói nhẹ như gió xuân.

Phong Kính Tiết lại giật mình đánh thót, quay đầu trừng y: “Ngươi nói cái gì?”

“Kính Tiết, ngươi ta đều biết dưới tình huống này, chúng ta chỉ ngồi chờ không thì sẽ chẳng đợi được đồ trên trời rơi xuống. Chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra, ta không thể để binh lính bởi vì không được trang bị tốt mà uổng mạng, họ đã không chịu đưa tới thì ta chỉ đành tự mình đi đòi.” Lư Đông Ly bình tĩnh nói, “Chuyện này, tuyệt không kéo dài được.”

“Đòi về được không?” Phong Kính Tiết vẫn không tán đồng lắm.


“Không nhất định có thể đòi được, nhưng không đòi thì thật sự hy vọng gì cũng chẳng có.”

Phong Kính Tiết thở dài, y xưa nay biết Lư Đông Ly thường ngày cực dễ nói chuyện, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, sợ là không có bất cứ ai có thể khiến y thay đổi chủ ý. Đã như thế, cũng chẳng muốn lãng phí sức lực khuyên bảo nữa: “Được rồi, ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Không được.” Lư Đông Ly quả quyết nói, “Ta muốn ngươi ở lại đây chủ trì đại cục.”

“Ngươi muốn đi một mình, càng không được.” Trong ngữ thanh của Phong Kính Tiết đã có vẻ tức giận.

Lư Đông Ly trừng y một cái, thanh âm lại còn lớn hơn: “Kính Tiết, ngươi đừng hồ đồ, chúng ta đều biết người Trần quốc đang tập hợp quân đội trên biên cảnh, không biết lúc nào họ sẽ đánh tới. Ta đi, chưa biết bao giờ mới có thể trở về. Ta nhậm chức chưa lâu, chư tướng trong quân rốt cuộc thế nào, ta cũng không rõ lắm, Định Viễn quan lớn như vậy, ta thật sự hoàn toàn tin được, cũng chỉ có mình ngươi. Vạn nhất có quân tình gì, ngươi có mặt, ta mới có thể yên tâm.”

“Ta ở đây ngươi yên tâm, ngươi một mình chạy đến bên kia, bảo ta yên tâm được sao?” Phong Kính Tiết vừa giận vừa bực.

Lư Đông Ly bất giác cười: “Coi ngươi đang nói gì kìa, ta đi đến quận phủ Đại Triệu quốc, quan nha Đại Triệu quốc chúng ta, đâu phải là đi đến long đàm hổ huyệt. Huống chi ta là quang minh chính đại, cờ hiệu công khai, hùng dũng mà đi, cho dù có người muốn hại ta, sợ cũng không dám ra tay lộ liễu như vậy. Với thân phận của ta, xảy ra chuyện trong khu vực quản lý của ai, thì người đó đều phải gánh trách nhiệm.”

“Nhưng mà…”

“Kính Tiết.” Lư Đông Ly mỉm cười gọi tên y, “Quốc sự làm trọng.”

Phong Kính Tiết thở dài thườn thượt, đưa tay day day ấn đường, thôi thôi thôi, đến phiên Lư Đông Ly Lư đại nhân y đưa ra hai chữ quốc sự, trên cơ bản chẳng còn chỗ nào để tranh chấp.


“Được rồi, ngươi đi, ta chờ ngươi, nếu nửa tháng ngươi còn chưa trở về, ta sẽ bảo Mạc Sa tộc giả làm quân đội Trần quốc ló đầu ra, đánh một trận công phòng nho nhỏ, sau đó đem thư cấp báo một ngày ba phong đệ lên bên kia, nói là chúng ta nơi này ba quân không thể không có soái, giục Nguyên soái ngươi trở về.” Chút trò quỷ đó, với y mà nói, quả thật chỉ là một đĩa trà nhỏ, nói ra lại thật ung dung.

Lư Đông Ly liệu được đây cũng là thỏa hiệp lớn nhất y có thể làm ra, không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười, lại dời mắt trông phương xa bão cát mờ mịt kia.

Ai có thể biết được, hôm nào đại đội quân đội Trần quốc, sẽ từ trong một ngày bão cát nào, từng bước bức đến cửa ngõ nguy cơ tứ phía này của Triệu quốc họ?

Ngày kế đoàn người Tô Lăng lên đường trở về, Lư Đông Ly tân quan nhậm chức, muốn đi bái phỏng quan viên mấy quận phủ phụ cận, vì làm nền tảng cho sự hợp tác về sau, lý do quang minh chính đại như vậy, đồng hành với Tô Lăng. Theo đội trừ một trăm thân binh thì không dẫn một tướng quân nào.

Phong Kính Tiết và chư tướng khác cùng tiễn biệt, lúc sắp đi, cũng chẳng nói gì nhiều với Lư Đông Ly, hết thảy lễ nghi tiễn biệt đều chiếu theo quy củ, cho đến khi Lư Đông Ly cuối cùng lên ngựa đi, y mới nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm.”

Một câu không đầu không đuôi này, Lư Đông Ly nghe thấy mỉm cười, ở trên ngựa cúi đầu ngưng mắt nhìn y, nhẹ giọng nói: “Có mặt ngươi, trời sập xuống ta cũng có thể yên tâm.”

Vương Đại Bảo bên cạnh giúp Lư Đông Ly dắt ngựa lúc này nhịn không được cũng vỗ ngực: “Phong tướng quân ngài cũng yên tâm, có Vương Đại Bảo tôi đây, Lư đại soái sẽ không thiếu nửa cọng tóc.”

Lư Đông Ly nhàn nhạt trách mắng: “Đại Bảo, đừng nói hươu nói vượn, thái bình thịnh thế này, ta có thể có chuyện gì?”

Lời vừa dứt, y đã thẳng người trên ngựa, ánh mắt nhàn nhạt quét qua chúng tướng: “Sau khi ta đi, phòng ngự trong quân, xin nhờ chư vị.”

Chúng tướng tề giọng đồng ý, miệng nói Đại soái không cần quan tâm.


Lư Đông Ly lúc này mới phất tay quát: “Xuất phát.”

Phong Kính Tiết và chư tướng đứng mãi trước quan, ngóng theo đại đội nhân mã của Lư Đông Ly và Tô Lăng dần đi xa, cho đến khi không thể trông thấy nữa.

Mà Lư Đông Ly cưỡi ngựa song song với Tô Lăng, lặng yên nắm chặt dây cương, trong lòng im lặng thề: “Trời có sập xuống, ta cũng phải kiếm đến tay.”