[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 34: Học tập

Phạm Dao tuyệt đối không ngờ được, tới tiếp nhận chức vị của y lại sẽ là Lư Đông Ly, nhưng việc đã đến nước này, chỉ đành vui vẻ đón chào. May mà Lư Đông Ly cũng khiêm cung hòa khí, miệng toàn là công tích của biên soái Phạm Dao, mở miệng ngậm miệng chính là muốn học tập y, lấy y làm gương, cũng kỳ vọng được y chỉ điểm.

Phạm Dao đương nhiên cũng không tiện ra vẻ gì, vẻ mặt tươi cười tương tự nói, Lư đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tất có thành tựu kinh thế, vân vân và vân vân…

Tóm lại ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, trông bề ngoài chẳng ai nhìn ra khúc mắc trong lòng hai vị này sâu bao nhiêu.

Muốn giao ban từ nhiệm, đương nhiên không thể thiếu kiểm kê vật phẩm.

Hai vị biên soái trước sau cùng nhau kiểm kê danh sách, lại tính rõ lượng ngựa xe, lại đến kho quân nhu kiểm số châu báu, quân nhu và lương thảo. Thật sự tính toán, sổ sách của một nhánh đại quân, không mất khoảng thời gian mấy ngày thì đừng mong thật sự chỉnh lý rõ ràng.

Bất quá, Lư Đông Ly cũng biết sự giả dối cổ quái sơ hở trong sổ tất nhiên là có, nếu thật muốn thanh tra nghiêm túc, ngược lại mọi người đều không dễ coi.

Triệu quốc xưa nay chuyện sổ giả lương không trong quân không ai không biết, đừng nói bá quan chẳng quan tâm lắm, ngay cả Hoàng đế cũng gần như ngầm thừa nhận những điều này. Thật muốn kiểm tra sổ giả khoản thiếu, mọi người đều khó coi, truy cứu lên cũng chẳng giải quyết được gì.

Cho nên loại thanh tra này trên cơ bản thuộc dạng lướt ngang rồi xong, chỉ mất nửa ngày đã coi như bàn giao xong xuôi.

Phạm Dao vốn đã sớm chuẩn bị hành trang sẵn sàng chỉ chờ lên đường, người tới tiếp nhiệm đã là Lư Đông Ly, y càng không có lý do ở lại rước lấy mất mặt. Công tác giao nhận vừa xong xuôi, lập tức khởi hành.

Y dẫn theo bảy tám tiểu thiếp, mười mấy nha đầu, mấy chục hạ nhân, cùng với hơn trăm cỗ xe ngựa chẳng biết là chở gì, cộng thêm mấy trăm sĩ binh Lư Đông Ly hào phóng phái ra hộ tống, cứ thế hùng dũng, dưới sự cung tiễn khách khí của Lư Đông Ly, rời khỏi Định Viễn quan.

Phạm Dao y vừa đi, cả Định Viễn quan từ Lư Đông Ly cho đến binh tốt thấp nhất đều có cảm giác thở phào một hơi.


Lư Đông Ly toàn thân nhẹ nhõm thăng trướng.

Ngày đầu tiên tân quan nhậm chức, y đương nhiên không vội duyệt binh hiển uy phong, chỉ nỗ lực để mình quen và nhớ các tướng lĩnh lớn nhỏ, kế đó hạ lệnh khôi phục thân phận tướng quân cho Phong Kính Tiết. Sau đó, cũng chẳng qua là làm một tuyên ngôn nhậm chức ngắn gọn sơ lược, huấn thị vài câu, lệnh chúng tướng vì nước phục vụ quên mình, luyện binh bình thường, nghiêm phòng địch quân, rồi bảo mọi người tan đi.

Sau đó, Phong Kính Tiết đương nhiên bị giữ lại một mình.

Đã không có mặt người ngoài, vẻ cung kính ngoài mặt kia của y tự nhiên cũng thu lại, uể oải nhướng mày cười nói: “Mặc dù biết ngươi từ sớm đã có chủ ý này, vẫn thật sự không ngờ ngươi đến nhanh như thế, bởi vậy có thể thấy, đám quân quân thần thần trong triều đình đúng là một chút đảm đương cũng chẳng có.”

Lư Đông Ly lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Phong Kính Tiết ngưng mắt nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không nên tới, việc này, với người khác mà nói là công việc béo bở, với ngươi lại là khổ sai. Ngươi không biết lợi dụng quyền lợi, mưu lợi cho mình, lại vẫn muốn đến đối mặt với giết chóc sắp tới, thật sự quá mức cật lực không kết quả.”

Lư Đông Ly cười nhàn nhạt: “Nếu không phải biết bất cứ lúc nào đều có thể có chiến tranh, ta cũng chẳng nhất định không đến không được.”

“Vậy tẩu phu nhân thì sao? Trong quân không thể dẫn theo gia quyến, ngươi lại sẽ không cưới một đống tiểu thiếp như Phạm Dao, vị trí này đã ngồi lên, trừ phi chiến tranh chấm dứt, người khác muốn mưu soái vị, bằng không ngươi dù sao cũng phải nán lại đây vài năm, ngươi bảo tẩu phu nhân cứ thế một mình, ngày ngày thủ gia môn chờ ngươi trở về sao?”

Thần sắc Lư Đông Ly thoáng buồn bã. Cả đời này không có gì hổ thẹn, đến cuối cùng vẫn phải có lỗi với thê tử chí thân bên cạnh. Nữ tử nhàn thục uyển lệ kia, bồi y qua bao nhiêu năm tháng, giải sự tịch mịch, chăm sóc y, yêu quý y, thế nhưng y lại chẳng thể hồi báo gì cho nàng.

Tô Uyển Trinh tốt xấu gì cũng gả cho một vị quan không nhỏ, thế mà chỉ có thể cùng y mang danh tham quan, chịu những năm tháng thanh bần, chưa từng có nửa câu oán thán, cũng chưa từng ngăn cản y chuyện gì, chỉ trừ… một lần này… sau khi nghe nói dự định của y, Tô Uyển Trinh trầm mặc rất lâu, tiếp đó cúi đầu khe khẽ nói: “Thiếp đã có, đã hai tháng rồi.”

Từ đầu chí cuối, nàng chỉ nói đúng một câu này, sau đó lặng lẽ thu dọn hành trang cho y.

Tâm tình lúc đó, rốt cuộc thê lương đau đớn ra sao, Lư Đông Ly đã không thể, cũng không dám hồi tưởng.

Cả đời này, y chung quy thẹn làm chồng, cũng thẹn làm cha.

Nhìn vẻ mặt Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết cũng không khỏi lắc đầu: “Ta sớm đoán được, làm trung quân hiếu tử, hiệp khách nghĩa sĩ, luôn phải có lỗi với người bên cạnh. Những năm đó ta luôn thích tặng vài thứ cho tẩu phu nhân, kỳ thật chẳng qua là muốn giúp ngươi bồi thường trước thôi. Nữ tử luôn trọng dung mạo, cho nên ta tặng phần lớn đều liên quan đến ăn mặc.”


Lời này của y chẳng biết là thật là giả, hay là trêu ghẹo, lại khiến Lư Đông Ly lúc này hơi dở khóc dở cười: “Chuyện như vậy mà ngươi cũng không biết xấu hổ đi nhiều lời, không tránh hiềm nghi như thế, nếu đổi là người khác, sợ phải có rất nhiều ý nghĩ khác.”

“Không tránh hiềm nghi cái gì, ta đã trực tiếp tặng đồ cho tẩu phu nhân chưa? Ta toàn là tặng cho ngươi mà.” Phong Kính Tiết cười nói: “Bản thân ngươi muốn tặng lại mấy thứ đó cho ai, đấy là chuyện của ngươi, cho dù ngươi muốn tặng Hồng a tỷ của Thúy Tiên lâu, ta cũng chẳng phản đối.”

Luận đến đấu võ mồm, Lư Đông Ly đâu phải đối thủ của Phong Kính Tiết, giận đến cứng họng, đưa tay chỉ chỉ Phong Kính Tiết, nghĩ cả buổi trời lại chẳng nghĩ ra được lời gì để mắng y, đành phải phất tay áo bỏ đi.

Phong Kính Tiết cười ha ha đuổi tới, theo Lư Đông Ly cùng đến thành lâu.

Lư Đông Ly lên đến nơi cao nhất của cổng thành, trông ra phương xa, đại mạc mênh mông, lại quay đầu nhìn vạn dặm non sông trong quan, trong mắt từ từ lộ ra tình cảm sâu sắc.

Phong Kính Tiết đứng dưới thành, nhìn Lư Đông Ly một mình đứng trên đầu thành gió đầy tay áo, chần chừ một chút mới từ từ đi lên thành lâu, đứng cạnh y, sau đó nghe Lư Đông Ly nhẹ nhàng nói: “Kính Tiết, cùng ta bảo hộ non sông tốt đẹp này, được không?”

Phong Kính Tiết trầm mặc rất lâu rất lâu, sau đó cũng dùng thanh âm rất rất nhẹ nói: “Được!”

Cứ như thế, Lư Đông Ly chính thức tiếp chưởng Định Viễn quan.

Y lệnh cho các tướng quân chỉnh lý danh sách lần nữa, triệt để vắt khô nước trong nhân số binh lính, một lần nữa tạo sổ cho binh lính, những người *** tráng dũng hãn, những người tuổi tác đã cao, người lắm bệnh suy yếu, nhất nhất đăng ký riêng biệt, phân ra mà ghi.

Như cung tiễn doanh, hổ báo doanh, trường đao đội, kỵ binh doanh, thuẫn bài đội, cũng đều phải nhất nhất phân ra, chỉnh tề đồng đều, tiện cho tướng soái quen thuộc quản lý.

Rồi lệnh sắp xếp lại kho quân nhu, phàm là đao kiếm thiết giáp không đạt yêu cầu, chiến mã ốm yếu, đều phải tạo sổ một lần nữa, có quân nhu thiết yếu gì cần mua thêm, nhất nhất chỉnh lý rõ ràng minh bạch.

Có vật phẩm thủ thành, khí cụ công kích gì cần trong thời chiến, cũng đều yêu cầu chúng tướng chỉnh lý rõ ràng.

Hết thảy những việc này, đều phải tận lực chuẩn bị tốt trước chiến tranh, để tránh thời chiến vì thế mà quá bất lợi.

Dưới sự quản lý của y, bầu không khí uể oải tùy ý hỗn loạn bất kham trong quân doanh nhiều năm qua được cải thiện rất nhiều.


Y lại hạ lệnh binh sĩ toàn quân thao luyện mỗi ngày, y cũng mỗi ngày cùng ra luyện tập, cưỡi ngựa bắn tên đều nỗ lực đi theo, dưới đại thái dương, vừa đứng được hơn nửa ngày đã nóng đến ướt đẫm mồ hôi, mấy bận chực ngất vẫn không chịu nghỉ ngơi.

Tam quân tướng sĩ vẫn chưa từng gặp chủ soái chịu cùng họ thao luyện, kinh hãi vô cùng, cũng khá cảm động, chúng tướng khuyên y nghỉ ngơi, y chỉ lắc đầu mỉm cười.

Đã là chủ soái, lý nên cùng sĩ tốt đồng cam cộng khổ, tướng không có tâm sợ chết, sĩ mới không có ý tiếc mạng. Có lý do gì mà bảo tất cả binh sĩ ngày ngày thao luyện, y lại cả ngày ở trong soái phủ hưởng phúc, Nguyên soái như vậy lại có tư cách gì khi quốc gia nguy nan, mệnh lệnh binh sĩ bước lên chiến trường?

Hơn nữa, nếu y không chịu khó huấn luyện bản thân thêm, một mai phát sinh chiến đấu, Nguyên soái trói gà không chặt y sẽ chỉ trở thành gánh nặng của ba quân, sợ rằng ngay cả bản lĩnh thân ra chiến trường cũng chẳng có.

Dưới sự kiên trì đặc biệt của y, thao luyện vẫn tiếp tục. Lúc mới bắt đầu y không quen kiếp sống quân nhân, cưỡi ngựa một ngày hai chân đã cọ xát đến xuất huyết, xương cốt cũng như rã ra. Nhưng y không rên một tiếng, không chịu lộ ra mảy may manh mối trước mặt người khác.

Chỉ Phong Kính Tiết ánh mắt nhanh nhạy, lại biết y quật cường, đợi khi thao luyện kết thúc, cùng y trở về soái phủ, bên cạnh không có người ngoài, chẳng thèm phân bua đã đè y xuống, xé khố xem xét thương thế, sau đó đen mặt nhíu mày.

Đối với sự suồng sã vô tư của y, Lư Đông Ly vừa tức vừa gấp, mặt đỏ bừng bừng, giận mà chẳng biết phải mắng gì.

Thế nhưng Phong Kính Tiết một mực nhắm mắt bịt tai, tuyệt không để ý, mà còn chẳng khuyên y một câu, chỉ sa sầm mặt thoa thuốc cho y, giúp y băng chặt vết thương, mặc Lư Đông Ly hôm sau tiếp tục cưỡi ngựa, cho đến khi thao luyện kết thúc, lại đi xem vết thương của y.

Tuy rằng việc này hai người đều khắc ý giấu giếm, nhưng thiên hạ nào có bức tường gió không lùa, tướng quân trong quân đội ai mà không có kinh nghiệm phong phú, chỉ nhìn tư thế cưỡi ngựa của một người là có thể biết người này có bị thương hay không. Mà còn bị Vương Đại Bảo được phái làm đội trưởng thân binh của Lư Đông Ly phát giác chân tướng, cố ý tuyên dương trong quân, nháy mắt việc này toàn quân đều đã biết.

Người làm Đại nguyên soái còn khắc khổ đến thế, các tướng sĩ cảm phục, tự nhiên có thể không có suy nghĩ sợ khó sợ khổ.

Ban đầu số tên trúng đích của Lư Đông Ly cũng cực kém, trình độ của chủ soái như vậy, làm cho tướng quân sĩ binh khác đều không dám bắn quá tốt. Y lại không mảy may cho là ngang bướng, cũng chẳng xấu hổ, thuật nghiệp luôn chuyên tâm, vốn không có chỗ nào phải thẹn, nhưng y lại chân thành khen ngợi tất cả tướng sĩ, dùng ngữ khí thán phục, tỏ vẻ bội phục với kỹ năng bắn và chém giết có thể tốt như vậy của họ.

Triệu quốc trước nay trọng văn khinh võ, một đại quan khoa cử chính đồ xuất thân có thể đánh giá quân nhân cao như thế, càng khiến tướng sĩ trong quân xúc động rơi lệ.

Lư Đông Ly còn mỗi ngày luyện tập thuật đao kiếm tại soái phủ, hoặc dùng hình nộm luyện tập, hoặc bảo Vương Đại Bảo và các thân binh khác giúp y luyện tập.

Phong Kính Tiết thấy y tiến triển chậm chạp, thường xuyên cười nhạo, cũng giải thích cho y biết, tuổi tác y đã lớn, xương cốt đều cứng cả rồi, thật muốn có thành tựu gì trong võ công, căn bản là không thể.


Lư Đông Ly lại chỉ cười cười, tiếp tục luyện tập. Y cũng không muốn làm võ lâm cao thủ, chỉ hy vọng mình đừng trở thành gánh nặng của người khác, nếu tại phương diện này y quá vụng về, quá không có thiên phú, vậy thì dùng thời gian gấp hai, gấp năm, thậm chí gấp mười người khác đi luyện tập là được.

Phong Kính Tiết nghiến răng, nhìn y vụng về luyện tập, nhìn đến cả người ngứa ngáy, răng chua lên, không thể nhịn được nữa, bèn truyền cho Lư Đông Ly một bộ nội công.

Bộ nội công này không hề yêu cầu phương thức luyện tập quá phức tạp, chỉ lấy một phương pháp hô hấp đặc thù là được, thậm chí ngay cả khi ngủ cũng có thể luyện công. Phong Kính Tiết nói, môn nội lực này, tâm tư càng đơn thuần thì hiệu quả luyện tập càng tốt, y có một bằng hữu, bởi vì là kẻ siêu cấp đại ngu ngốc, cho nên bằng môn nội lực này, đã luyện thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, mà Lư Đông Ly suy nghĩ quá trọng, tuyệt đối không thể luyện thành cao thủ tuyệt đỉnh, bất quá so với tướng quân binh lính bình thường, hẳn là sẽ không chênh quá xa.

Lư Đông Ly sau khi luyện tập, quả nhiên dần dần sảng khoái nhẹ nhõm, khí lực tăng cao, nhãn lực dần chuẩn, động tác cũng lưu loát mau lẹ hơn rất nhiều. Hơn nữa y mỗi ngày luyện tập võ kỹ, Phong Kính Tiết cũng thỉnh thoảng chỉ cho y một số kỹ xảo. Sự tiến bộ của y quả thật không nhỏ, dần dần một mình đánh với hai ba đại hán cũng không dễ thua.

Nhưng Lư Đông Ly nắm chặt mỗi một phân mỗi một khắc cố gắng học tập, không chịu ngừng lại ở đó.

Lư Đông Ly mỗi ngày đều thăng trướng thương nghị quân vụ, theo đội thao luyện vào ban ngày, buổi tối thì kéo Phong Kính Tiết đến ở cùng, bắt y dạy mình binh thư chiến lược.

Bản thân Lư Đông Ly đã vì chức vị này mà bổ túc tất cả binh thư có thể tìm được, nhưng y cũng biết, đánh giặc tuyệt không phải đọc sách là có thể học được, y cần Phong Kính Tiết dạy tất cả tri thức trong quân đội, cùng với làm sao vận dụng linh hoạt tri thức trên sách.

Phong Kính Tiết ban đầu chẳng muốn nhận đồ đệ, cười nhạo y đa tâm quá mức, những Nguyên soái quân đội trước kia luôn cao cao tại thượng, đâu có học bản lĩnh của thuộc hạ.

Lư Đông Ly chỉ cười không đáp, y lại chẳng muốn bị các tướng quân cấp dưới bỏ không như Phạm Dao, ngoài mặt là Nguyên soái, trên thực tế hoàn toàn chẳng biết hoạt động của quân đội, đại tướng dưới quyền nửa đêm dẫn một nhánh quân đội ra ngoài đánh trận, mình thân là Đại soái lại có thể hoàn toàn không biết.

Cuối cùng y không thể không lạm dụng đặc quyền của Nguyên soái, khiến Phong Kính Tiết không thể không khuất phục, ủy ủy khuất khuất mà làm lão sư của y.

Hai người ngày ngày đêm đêm đồng hành, ban đêm cùng đọc binh thư, cùng diễn sa bàn, đèn trong phòng Đại soái luôn tắt rất muộn, rất nhiều lúc còn sáng rực suốt đêm. Thật sự mệt rồi, có khi hai người cầm sách rồi cứ thế dựa bàn mà ngủ, có khi miễn cưỡng nhớ được là phải lên giường, chật vật lao phịch lên giường, quần áo cũng chẳng thèm cởi, cứ thế ngủ vật vờ ngả nghiêng.

Ban ngày cưỡi ngựa song hành, Phong Kính Tiết lấy quân đội thao luyện trước mắt làm tài liệu sống, không ngừng giải thích cho Lư Đông Ly.

Có khi cũng lên cao nhìn ra xa, Phong Kính Tiết chỉ điểm địa thế non sông, nói nơi nào có thể đóng quân, nơi nào có thể mai phục, cũng dự đoán các loại phương thức tiến công quân địch có thể phát động, cùng các loại sách ứng đối.

Thời gian này, hai người đúng là như hình với bóng, một tấc không rời.


Đương nhiên, Phong Kính Tiết làm công tác vất vả như vậy, cũng sẽ muốn tranh thủ một chút hồi báo đãi ngộ, tỷ như nửa đêm khi không có người ngoài, âm thầm yêu cầu đặc quyền có thể uống rượu.

Lư Đông Ly thì sảng khoái gật đầu: “Uống rượu, được thôi.”

Sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Kính Tiết vẻ mặt cao hứng, thong thả nói: “Ta đang xem xét mới vừa nhậm chức không lâu, chưa tìm ra cơ hội lập uy, ngươi không ngại cứ thử quân pháp của ta đi?”