[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 93: Năm tháng thần tiên

Thương sơn vĩ ngạn, cây rừng từng cụm, chỗ non cao, càng xanh um tươi tốt, mỗi khi có gió mạnh kéo đến, liền thấy sóng xanh dập dềnh không dứt. Giữa cành lá che lấp, có người ánh mắt như điện, dõi chặt chẽ những con đường dưới chân núi.

Xa xa gần gần, gió thổi cây lay, chim chóc ca hót, chỗ một phiến tiếng trời có người thấp giọng hỏi: “Còn chưa đến sao?”

“Đừng sốt ruột, sắp đến rồi. Bất kể đi bên nào, chúng ta ở đây trên cao nhìn xuống, đều có thể nhìn rõ, đến lúc đó phát tín hiệu, tự có nhân thủ cùng qua, Bằng vương cũng có thể giữa đường chặn lại…”

Chưa dứt lời mắt đã chợt nghiêm lại: “Đến rồi.”

Theo một tiếng quát khẽ quả quyết này, đã thấy dưới chân núi một ngựa song kỵ lao như bay, nháy mắt rẽ sang con đường bên trái mà lao vùn vụt.

“Mau, phát tín hiệu.”

Phong tín tử kia thò tay xuống hông lấy khói hiệu, lại nghe cộng sự bên cạnh thanh âm cổ quái quát một tiếng: “Chậm đã, ngươi xem…”

Hai người chú mục cùng nhìn xuống dưới chân núi, đã thấy lại là một ngựa song kỵ, lao đến như điện, giây lát quẹo sang bên phải rẽ bụi mà đi.

“Chuyện gì xảy ra đây…” Tiếng kinh hô chưa tuyệt, đã nghe tiếng vó ngựa vang trời liên tiếp, nháy mắt lại tới bảy tám con ngựa nữa.

Đồng dạng hắc mã, đồng dạng một ngựa song kỵ, xa xa nhìn lại, quần áo trang phục như nhau, nếu ở gần không chừng thậm chí có thể nhìn thấy những dung mạo như nhau.

Mỗi một nhóm người đều chạy về những phương hướng bất đồng, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, trong lòng càng kinh ngạc vạn phần.

“Làm sao có thể như vậy…”

“Thiên vương nhiều năm qua sớm đã ngầm tích trữ vô số tâm phúc, hiện giờ trở mặt đấu pháp, Thiên vương vận dụng bọn họ đối phó chúng ta, cũng là đương nhiên.”


“Nhưng mà… Cứ như thế này, tín hiệu của chúng ta phải phát hướng nào?”

Sau một hồi trầm mặc đáng kể, là một tiếng thở dài lặng lẽ không thể nề hà.

Sau nửa canh giờ, từ chỗ cao nhất trên đỉnh núi, bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ chấn triệt thiên địa, thanh truyền mấy dặm: “Hai người các ngươi ẩu tả đủ chưa? Thời gian trước chúng ta đều cố ý mặc các ngươi nhàn nhã làm bừa, nhưng hiện tại thật sự đã xảy ra chuyện, mau mau về nhà cho ta, đừng chơi trò chạy trốn này nữa.”

Tiếng quát giận dữ hàm đầy nội lực này, kinh động vô số chim chóc muông thú, trong vài dặm, phàm là lữ nhân hành tẩu trên các con đường không ai không kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng biết giữa đất trời này bỗng nhiên truyền đến tiếng quát rền vang, đại biểu cho thiên ý thế nào, chân tướng ra sao.

Bên hông ngọn đại sơn, có sông nước mênh mông. Đi qua vạn dặm, dưới sông nước gợn trong như gương, trên sông thuyền đánh cá qua lại như thoi, một tiếng gầm kia theo gió sông xa xa truyền về phương xa. Kinh động ngư nhân ven sông ngạc nhiên nhìn quanh, kinh đến cá dưới sông không ngừng nhảy lên mặt nước.

Tại hạ du xa tít ngoài một dặm, một chiếc thuyền nhẹ tiêu tiêu dao dao trôi trên mặt nước, đầu thuyền có người an tọa thả câu.

Tiếng gầm phương xa truyền đến. Ngư nhân ven sông đều kinh, chỉ mình y cả sợi dây câu trong tay cũng không rung rinh.

Trong khoang thuyền sau lưng có người ló đầu ra: “Ngay cả Tiêu Thương cũng chạy tới. Xem ra, tình huống quả thật không tốt lắm…”

“Vậy thì thế nào? Ta mới chẳng tin có thể có vấn đề lớn cỡ nào, bất quá là vài việc vặt vãnh, bị bọn họ khuyếch đại lên mà thôi, hơn nữa, cho dù thật có chuyện gì, cũng nên do họ tự mình phát sầu, phí tâm một chút, dựa vào đâu mà chịu khổ chịu mệt làm trâu làm ngựa đều phải do ta, an hưởng phú quý tôn vinh vĩnh viễn đều là họ.”

Phó Hán Khanh nở một nụ cười rồi cũng không nói gì nữa.

Dù sao bản thân y chẳng phải là người đặc biệt có trách nhiệm, đặc biệt cần mẫn. Phàm việc có thể trốn là trốn, có thể làm biếng là làm biếng, thật sự không lười được mới chịu đi đối mặt. Địch Cửu đã một mực cắn chết không chịu về, bản thân y đương nhiên cũng không thể quá cần mẫn quá tích cực.

Y từ trong khoang thuyền ra đây, dựa Địch Cửu ngồi xuống, cười nói: “Vai diễn lần này chúng ta đóng vai là ngư ông à?”

Địch Cửu nghĩ nghĩ một chút, mới cười nói “Vai diễn đóng vai? Từ này tuy mới mẻ, vẫn thật sự chuẩn xác.”

“Đương nhiên, từ này vốn chính là…” Phó Hán Khanh bỗng sờ vầng trán ướt nước, ngạc nhiên ngẩng đầu “Trời mưa rồi.”

Địch Cửu nhàn nhạt nói: “Chẳng qua là mưa nhỏ.”

Phó Hán Khanh lại không nói gì, quay đầu vào khoang thuyền lấy nón lá áo tơi, thật sự khoác lên toàn thân Địch Cửu, lúc này mới lui lại một bước, thưởng thức một hồi, vừa lòng gật đầu: “Bây giờ mới có chút vị của ông già nón lá áo tơi trên cô thuyền.”


“Cô thuyền?” Địch Cửu lườm y một cái, ánh mắt đảo qua vô số ngư nhân hoặc nói cười, hoặc hát vang, hoặc tung lưới khắp bốn phía.

Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng: “Đây không phải là tưởng tượng ý cảnh một chút thôi sao?”

Có lẽ là cảm giác được bị bọn họ nhìn lom lom, trên thuyền đánh cá cách đó không xa có người lớn tiếng hô: “Hai vị huynh đệ, các ngươi mới làm một chuyến này à? Đánh cá phải dùng lưới, một chiếc cần câu như vậy câu được bao nhiêu cá, làm sao đủ sinh kế.”

Phó Hán Khanh cười nói: “Có nghe thấy chưa, ngươi đừng cố ra vẻ không chịu thỉnh giáo người ta nữa, cho dù ngươi là cao thủ tuyệt thế, không có nghĩa là ngươi hiểu được kỹ xảo thả lưới, cũng khỏi cần bởi vì tư thế thả lưới của ngươi không dễ nhìn, rồi nhất quyết giữ chặt dáng điệu chậm rãi câu cá, ta cũng đói rồi…”

Địch Cửu cả giận nói: “Ngươi không phải là chê cá tới chậm sao? Ta đến mức khiến ngươi đói bụng sao?” Y khoát tay tung mũ áo, trực tiếp nhảy tùm xuống nước.

Bốn phía rộ lên tiếng cười tiếng kêu.

“Ê, huynh đệ, xuống nước đừng quá gấp.”

“Bắt cá, được thôi, chúng ta cũng lâu lắm rồi chưa thử thân thủ, xem ngươi có thể bắt được bao nhiêu con?”

Phó Hán Khanh chậm rãi cất quần áo cùng cần câu các loại y ném xuống, lẩm bẩm: “Ta nào có chê ngươi, rõ ràng là bản thân ngươi chẳng biết thả lưới, kỹ thuật câu cá cũng chẳng qua cửa, còn cố chống không chịu thừa nhận, không chịu nổi kích thích.”

Đợi thu dọn hết mọi thứ, bấy giờ y mới ngồi ở đầu thuyền, kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này tiếng cười đùa bốn phía đã dần dần nhỏ lại.

“Tiểu huynh đệ, người bạn kia của ngươi lâu vậy rồi cũng chưa nhô lên thở?”

“Tiểu huynh đệ, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chẳng lẽ là chuột rút?”

“Có nên xuống nước xem thử?”

Phó Hán Khanh uể oải ngồi ở đầu thuyền, ngáp dài đáp: “Không sao, không sao, bản lĩnh nín thở của y tốt lắm, nán lại dưới nước thêm một lúc có thể có chuyện gì.”


Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều cảm thấy người này lạnh bạc quá mức, mọi người đều là người kiếm sống trên sông, kỹ năng bơi của ai cũng không kém, chưa từng nghe nói có ai có thể nín thở lâu như vậy.

Dần dần mọi người liền hơi mất tự tại, mấy người nhiệt tình đã đứng ở đầu thuyền, chuẩn bị xuống nước xem thử.

Đúng lúc này, một người từ dưới nước nhảy vọt lên, bọt sóng bắn tung hoa mắt mỗi người, đợi khi mọi người phục hồi tinh thần, nam tử xuống nước mãi không có động tĩnh kia đã nhảy về lại chiếc thuyền con của y, tay trái đang cầm một con cá quẫy loạn sau lưng.

Phó Hán Khanh lại không phát hiện sự cổ quái trong cái tay để sau lưng y, chỉ chú ý tay phải y chìa ra có con cá sống, cao cao hứng hứng nhận lấy: “Được tính…”

Vừa mở miệng nói chuyện, Địch Cửu một mực mỉm cười với y tay phải chợt hạ xuống, giật phăng vạt áo y, tay trái nhanh như điện nhét nguyên con cá sống vào ngực Phó Hán Khanh: “Không phải ngươi muốn cá sao, ta cho ngươi…”

Cảm giác mình cá lạnh ngắt trơn tuột khiến Phó Hán Khanh sợ hãi kêu một tiếng, mà con cá bị kinh thì không ngừng nhảy nhót trong ngực muốn cầu sinh càng khiến Phó Hán Khanh luống cuống tay chân muốn xé áo ném cá.

Địch Cửu cười gằn đẩy y ngã xuống, đè gắt gao hai tay y: “Thế nào, không thích lễ vật ta tặng ngươi…”

Ngư nhân bốn phía tất nhiên không nhìn rõ tình hình, chỉ thấy đôi huynh đệ kia chợt tranh chấp, vật ra thuyền lăn lộn không thôi, cả chiếc thuyền nhỏ đều bởi vì động tác kịch liệt của họ mà lắc lư mãnh liệt. Màn diễn nào đây… Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, thuyền nhỏ đã triệt để lật xuống nước.

Mọi người ngây ra như phỗng mà nhìn, thậm chí không nhớ phải cứu người.

Sau đó, mọi người trơ mắt nhìn chiếc thuyền nhỏ bị lật dưới tình huống hoàn toàn không hợp lý, bằng không bay lên, giữa không trung lật mình, ổn ổn định định hạ xuống nước. Hai người đang dây dưa lăn lộn ẩu đả trên thuyền kia, cư nhiên vẫn đang dây dưa lăn lộn ẩu đả, thuyền nhỏ vẫn tiếp tục lắc lư trái phải một cách kịch liệt.

Giống như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác tập thể của mọi người, giống như thuyền chưa hề lật, người trên thuyền cũng chưa từng rơi xuống nước vậy.

Mọi người đăm đăm mắt nhìn hết thảy chuyện này, chẳng ai chú ý lưới cá đã rơi, đám cá mất bao nhiêu sức lực bắt được đã lặng lẽ chạy trốn.

Ánh mắt mọi người chỉ lăng lăng nhìn chiếc thuyền nhỏ không người khống chế kia dần dần xuôi dòng mà đi, cho đến khi biến thành một bóng đen tít chân trời, mọi người vẫn không dám tin, mình vừa rồi rốt cuộc đã nhìn thấy gì?

Thuyền nhỏ một đường xuôi dòng nước trôi xuống hạ du, giữa lúc đùa giỡn, Phó Hán Khanh rốt cuộc đã xé quần áo ra, thả cá chạy mất, bất quá, trên cơ bản cũng chẳng có cơ hội nào để mặc lại quần áo nữa.

May mà lúc này sắc trời đã muộn, may mà lúc này bốn phía đã không có thuyền bè nào khác, may mà lúc này Địch Cửu đã cùng y rúc vào khoang thuyền, cho dù có người cũng chẳng nhìn thấy gì.

Chỉ là, thuyền nhỏ vẫn lay động kịch liệt, thậm chí lắc lư còn lợi hại hơn ban đầu khi hai người tranh chấp đùa giỡn, sau đó một lần nữa hoàn toàn lật ngược, khiến hai người đang khẩn yếu quan đầu trực tiếp dầm nước lạnh.


Thế là, cao thủ võ lâm tuyệt thế nào đó, chửi rủa đánh một chưởng xuống mặt nước, kích sóng nước đầy trời, cộng thêm đánh chết rất nhiều cá vô tội.

Dẫn tới người tự nhận là cực kỳ có lương tâm kia lắc đầu không ngừng: “Hôm nay ngươi vi quy rất nhiều lần, hơn nữa quả thực là vì trút giận mà lạm sát kẻ vô tội, khi ngươi câu cá nếu có thành quả bằng một phần mười số này, không phải đã chẳng có chuyện gì sao?”

Miệng nói một kiểu, trong đầu đã nhanh chóng chuyển động, phải làm sao mới có thể không lãng phí nhiều cá như vậy, nháy mắt nhớ tới mười mấy món thức ngon không kèm theo trùng dương lấy cá làm chủ đạo.

Lần này, thân phận Địch Cửu lựa chọn là ngư dân, lựa chọn cuộc sống lấy thuyền làm nhà, lênh đênh bốn bể. Họ theo thuyền xuôi dòng, không chọn phương hướng, không điều khiển mái chèo, mặc cho thiên ý giang phong, đưa họ đến cuối trời.

Một đường xuôi dòng mà đi, trông thấy vô tận thanh sơn lục cảnh, vô số thành trấn phồn hoa.

Cũng từng lướt qua rất nhiều ngư nhân, nghe ngư ca vãn xướng.

Trí nhớ và khả năng bắt chước của Phó Hán Khanh đều là thiên hạ vô địch, nghe qua một lần là có thể một chữ không sai, nguyên điệu nguyên giọng xướng ra.

Khi đó tà dương đang đẹp, gió sông đang nhu hòa, xa xa gần gần, vô số tiếng nói cười vui vẻ, một nam tử mi mục anh lãng đứng ở đầu thuyền, hướng về chỗ trời nước nối liền một đường phương xa, xướng ngư ca, mặc gió sông truyền thanh âm du dương kia về phương xa, thường sẽ rước lấy không ít ánh mắt vui mừng của con gái ngư dân, thậm chí còn có mấy người cao giọng hát cùng, khiến một nam tử cao lớn khác sa sầm mặt lôi đồng bạn nhà mình về lại trong khoang thuyền, không cho y lộ diện nữa.

Có khi, thuyền qua chỗ không người, gió sông lồng lộng, ngàn dặm khói sóng, duy nhất thuyền con phiêu dao, hai bên sườn dốc kỳ thạch quái nhai, chỉ có tiếng vượn hót ưng kêu là có thể nghe thấy.

Địch Cửu uể oải khoác áo tơi nón lá theo lệ ở đầu thuyền thả câu. Phó Hán Khanh uể oải dựa lên người y mà ngủ, dù sao chờ một giấc tỉnh lại, luôn sẽ nhìn thấy cá tươi, về phần cá kia là câu được, hay dùng cách khác kiếm tới, y cũng chẳng muốn truy cứu.

Có khi ánh mặt trời khắp không trung, Phó Hán Khanh sẽ đứng ở đầu thuyền, hai tay vòng bên miệng, quay về chân trời phương xa, cao giọng hò hét reo vui, kinh động dã thú chim chóc hai bờ sông, hỗn loạn không dứt.

Có khi, ánh trăng như nước, Địch Cửu im lặng khua thuyền nhỏ vào bụi lau sậy, lặng lẽ kéo Phó Hán Khanh vào khoang thuyền, đi làm chuyện tình nhân nên làm.

Bốn phía chỉ có gió đêm nhè nhẹ, nước gợn khẽ khàng, thuyền con thong thả, minh nguyệt lặng lẽ chiếu xuống mặt nước, im lặng làm bạn với họ.

Đúng rồi, lúc này, họ đã có đủ kinh nghiệm và kỹ xảo, cho dù vận động kịch liệt hơn, cũng sẽ không làm lật thuyền.

Họ không biết thuyền đi nơi nào, họ không quan tâm thân ở vùng nào, họ thậm chí không để ý đời này đời nào, đêm nay đêm nào.

Bạn cùng trăng sáng, theo dòng chảy, nghênh gió mát, đuổi nắng sớm, thuyền nhỏ từ đây trôi đi, phiêu lưu sông bể, năm tháng thần tiên như vậy, phảng phất không tận không dừng.


Cho đến một ngày nọ, mặt trời treo cao giữa trời, mà Phó Hán Khanh sau một đêm ôn nhu vẫn lười nhác không chịu dậy.

Địch Cửu sau khi cố gắng kêu cả buổi trời, rốt cuộc không thể không chấp nhận thất bại, bản thân cũng hơi uể oải đứng dậy, mặc xiêm y ra khoang thuyền, kế đó sau một trận yên tĩnh kỳ dị, phát ra một tiếng hô hoán: “A Hán.”

Sự căng thẳng không tầm thường trong thanh âm kia khiến con heo lười nhác cũng không thể không lập tức bò khỏi khoang thuyền, ngẩng đầu, nhìn thấy nắng gắt chói chang khắp trời, cùng với dưới ánh dương…

Phó Hán Khanh tức khắc tái nhợt mặt: “Đây là đâu, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”