[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 89: Sinh linh đồ Thán

Thời gian từng ngày qua đi, tình hình các nơi đều có phi tấn cấp báo về tổng đàn. Phó Hán Khanh lười nhác cũng bắt đầu chủ động truy xem phi tấn. Đương nhiên, y chú ý xem xét, phần lớn đều là tin tức Sở quốc.

Từ sau khi Phương Khinh Trần mất, tình hình Sở quốc càng ngày càng gay. Thiếu đế đương điện phát điên, vương tộc quyền quý lũng đoạn triều chính, nhưng căn bản không thể hiệu lệnh địa phương, đám người đương quyền tay nắm trọng binh không phải cát cứ tự lập thì là coi thường triều đình, chỉ còn vài nhánh quân đội vẫn đang tận chức tận trách, cũng độc lực khó cầm cự, bị quân đội Tần quốc chèn ép không thở nổi.

Nơi nơi là nhân tâm hoảng sợ, nơi nơi là cảnh hỗn loạn, mắt thấy quân đội dị quốc từng bước xâm chiếm quốc thổ như tằm ăn rỗi, mắt thấy cục diện trong triều dần cực kỳ hỗn loạn, đám vương thân vì đoạt long ỷ còn đang chém giết lẫn nhau, cường hào các nơi hoặc đám quan viên đều biết cảnh tốt không còn, nhất định phải nắm chặt thời gian tính toán cho tương lai của mình.

Người người đều đang liều mạng mở rộng thực lực, có kẻ muốn mượn sự hỗn loạn này tranh hùng, có kẻ chỉ muốn lớn mạnh để tự bảo vệ, có kẻ chỉ hy vọng nhân trường đại loạn này cướp đoạt tối đa tài phú.

Không chỉ người đương quyền điên cuồng, đến cả bách tính cũng trở nên cuồng bạo mê muội.

Quan phủ không lo việc, sai dịch không quản việc, nơi nơi đều hỗn loạn, trên mọi khu chợ, giá cả các loại thóc gạo mắm muối nhu yếu phẩm cho sinh hoạt một tăng hai tăng, thậm chí chẳng có mà mua.

Lại thêm sự kích động của người có tâm, sự kiện bạo dân tranh mua vừa ra thì không thể vãn hồi.

Quan viên cường hào không quản chuyện mà tay nắm trọng quyền, hay là bạo dân dân gian bình thường, trong mắt họ, tài sản giàu có của sinh ý các nơi, cửa hiệu các phương của Tu La giáo, thật sự có lực hấp dẫn vô cùng.

Mỗi người đều muốn thừa loạn kiếm một khoản, mỗi kẻ đều ôm ý nghĩ pháp luật không trách số đông mà muốn phát tài to.

Tu La giáo tuy rằng võ lực bảo hộ bản thân hoàn thiện lớn mạnh hơn xa thương gia thông thường, đánh đuổi bạo dân bình thường thì cũng được. Nhưng đối mặt với áp lực của quan phủ, thậm chí cưỡng bức của quân đội thì có phần cật lực.

So với việc bạo dân tùy ý tùy tiện tranh mua, cướp giật của quan phủ văn minh hơn nhiều, bình thường họ sẽ khách khách khí khí phát công văn vào tay ngươi, nói cho ngươi hay, hiện tại quốc gia chính diện gặp nguy nan, hy vọng ngươi có thể quyên trợ tài sản, giúp quốc gia vượt qua ải khó.


Nếu ngươi không đồng ý, đó chính là ngươi không ái quốc, đã không ái quốc, tương lai người Tần đánh tới, khẳng định sẽ phản quốc, đối phó giặc bán nước tương lai, dùng chút thủ đoạn đặc biệt, khẳng định là hợp lý.

So với cái gọi là khách khí trong mềm có cứng kia của quan phủ, đám võ tướng tay nắm trọng binh mượn cơ hội tự lập khá là trực tiếp.

Trong thế đạo hỗn loạn này, tài phú và thực lực của các ngươi tất nhiên trở thành đối tượng mọi người ngấp nghé, cùng với tiện nghi kẻ khác, không bằng cứ để chúng ta nắm vẫn hơn, vả lại hiện tại thế cục loạn như vậy, các ngươi muốn an an ổn ổn làm ăn, tiếp tục giả làm lương dân an thiện, là quả quyết không được. Loạn thế như vậy, chính là thời cơ tốt cho anh hùng hào kiệt có hành động, Tu La giáo các ngươi không phải cũng lòng ôm chí lớn à? Sao không cùng chúng ta nắm tay một trận? Ngày khác thành công, công huân của Tu La giáo chúng ta sẽ tuyệt không quên.

Nói tóm lại, chính là bọn họ không chỉ đòi tiền, còn muốn tất cả đệ tử tinh anh của phân đàn Tu La giáo để họ dùng, mỹ danh là, mọi người là đồng bọn hợp tác, nắm tay cùng khai sáng vĩ nghiệp.

Chỉ là, lời mời kiểu này bình thường không cho phép cự tuyệt, nếu không mặc các ngươi trên giang hồ cao thế nào, người ta tùy tùy tiện tiện đại quân bước qua, bao nhiêu cơ nghiệp cũng thành tro bụi cả.

Trong hỗn loạn thế này, bần dân bách tính hèn như bùn đất, trằn trọc kêu rên mà không người quan tâm, chết vào cơ hàn, chết vào bạo loạn, chết vào tranh mua, chết vào thiếu y ít dược, chết giữa tất cả khổ nạn mà xã hội sau khi mất đi trật tự bình thường sẽ phát sinh.

Mà phú gia đại hộ cũng khó may mắn thoát khỏi, ứng biến chậm bị người cướp đoạt sạch, mấy đời vất vả hóa thành mây khói, ứng biến mau nhanh chóng lấy ra hàng loạt thân gia đi đầu nhập hiệu trung cho thế lực phương nào đó, tuy nói gia sản khả năng cuối cùng chỉ còn lại một phần mười, suy cho cùng vẫn bảo vệ tính mạng một nhà lớn nhỏ được an toàn.

Đám quan viên đỏ mắt liều mạng vơ vét tài phú, đám sai dịch tích cực nỗ lực tranh đoạt lợi ích, đám tướng lĩnh cường hào một lòng chỉ cần củng cố thế lực, đả kích người cạnh tranh, không còn ai ra mặt quản chuyện. Vô luận đốt giết cướp bóc thế nào, đều sẽ không bị xử phạt, sẽ không bị tróc nã.

Thế là, từ đánh cướp phát triển đến gian dâm, phát triển đến giết chóc thuần vì phát tiết, phát triển đến phóng hỏa mọi nơi, cục diện cũng càng thêm hỗn loạn đến mức không thể khống chế.

Thành trấn ngày xưa phồn hoa nhất, hiện giờ nơi nơi đất khét, dõi mắt nhìn đi, tứ phương đều có khói lửa mịt mù. Tất cả cửa sổ đóng chặt, bên trong còn dùng vật nặng chặn lại. Bách tính trừ phi đã ăn hết hạt gạo, giọt nước cuối cùng trong nhà, bằng không tuyệt không ra ngoài. Mà phụ nữ trẻ em có rất nhiều người lại thà rằng đói chết cũng không dám ra đường.

Trên phố, khi nghe tiếng người hấp hối kêu cứu cầu xin, chợt có người vội vàng qua lại, ắt không chịu để ý nhiều.

Từ thành trấn đến đồng hoang, đều thường thấy những xác chết vô danh không người nhận.

Trong cảnh hỗn loạn thế này, mọi người bức thiết cần một chính quyền mạnh mẽ có lực, trùng kiến trật tự cũ, mà chính quyền kia đến từ phương nào, kỳ thật đã không quan trọng như vậy.

Dân gian thậm chí bắt đầu có người đồn đãi nếu Tần quân đánh đến, hết thảy biết đâu sẽ tốt lên. Nghe nói chủ tướng Tần quốc là một vương tử rất yêu quý con dân.


Tuy nói những lời đồn đãi kiểu này cực có khả năng là mật thám Tần quốc cố ý rải ra. Nhưng dân tâm đã tán loạn đến nước này, ai lại dám trông chờ, khi Tần quân đánh đến, bách tính như vậy có thể thề chết trợ giúp quân đội kháng địch.

Vì thế chiến chí của quân đội càng tiêu tan, đám tướng quân quan viên càng nóng lòng khống chế càng nhiều tài phú, càng nhiều tráng đinh, càng nhiều võ lực, mặc kệ tương lai thế nào, thực lực trong tay có được càng nhiều, giành thiên hạ cũng vậy, đàm điều kiện cũng vậy, lợi thế sẽ càng nhiều.

Vì thế bách tính càng thêm nản lòng, càng thêm phản cảm, trật tự cũ càng tan tác bất kham.

Tuần hoàn ác tính như vậy đã ngày càng nghiêm trọng.

Cho dù tổng đàn xa ngoài ngàn vạn dặm, nhìn từng câu từng chữ trên phi tấn, mọi người đều có cảm giác kinh hãi.

Nơi nơi đều có kẻ giàu nhờ quốc nạn, nơi nơi đều có kẻ mượn gió bẻ măng, các đại hiệp nghĩa sĩ chân chính, những nhân sĩ chính đạo trên giang hồ đó, đều giống như đã chết sạch, chẳng còn thấy một chút bóng dáng.

Thân gặp loạn thế, các đại môn phái đều nóng lòng triệu hồi tất cả môn đồ, tề tựu thực lực mạnh nhất để tự bảo vệ, thật sự chẳng tìm nổi mấy người có thể không quét tuyết trước cửa nhà mình, chạy đến lo cho khó khăn của lão bách tính khác. Huống chi trước loại tai nạn cả nước đều hoảng sợ này, lực lượng của một người thậm chí một phái, cũng thật sự nhỏ bé đến mức hầu như chẳng sinh được tác dụng gì.

Tu La giáo tuy nói không có tâm hiệp nghĩa gì đi giải khốn đốn của người dân, cũng chưa đến mức thừa cơ hội này đi phát tài thủ lợi, lúc này mong muốn chẳng ngoài tự bảo mà thôi.

Hiện tại Sở quốc rõ ràng hỗn loạn như thế, mọi người tuy tin tưởng năng lực của Địch Cửu, ít nhiều vẫn hơi lo lắng.

Địch Cửu cũng gửi về mấy phong thư, không nói tỉ mỉ, chỉ nhàn nhạt mấy câu rằng tình hình tuy không tốt, y vẫn có thể xử lý. Những ngôn ngữ nhàn tạp khác một mực không có.

Cũng may thời cuộc tuy đã loạn đến nước này, phong tín tử của Tiêu Thương vẫn có thể miễn cưỡng truyền về một ít tin tức tường tận, cho tổng đàn bên này xác thực hiểu biết rất nhiều hành động của Địch Cửu, mọi người mới có thể thoáng yên tâm.

Hội nghị theo lệ mở mỗi ngày, chuyện thứ nhất chính là xem có tin tức mới nhất từ Sở quốc truyền đến không, sau đó mới thương lượng giáo vụ, xử lý thỏa mọi việc, có đôi khi mọi người cũng sẽ không lập tức tan đi, lại uể oải ngồi uống trà chuyện phiếm.

Nói thời tiết hôm nay rất tốt, nói lợi nhuận thu hoạch trong giáo năm nay có thể đạt tới con số ra sao, suy tính một chút hầu bao từng người, người phồng nhất kia là ai. Mắng mấy tiếng tên Địch Cửu này quá ư làm theo ý mình, ra ngoài đã mấy tháng, thư viết về trước nay nhất định là tình huống tuy không tốt, mọi sự có ta ở đây. Bất cứ chi tiết nào cũng không nói rõ, căn bản chẳng thèm suy nghĩ tâm tình của mọi người.

Ác liệt nhất chính là, không thông cảm tâm tình của mọi người đã đành, cư nhiên chẳng thèm để ý si tâm của giáo chủ chút nào, cũng không chịu gửi về mấy phong thư riêng. Ngay cả trong thư công sự cũng không chịu nhắc tới giáo chủ một câu…


Bình thường khi nói đến đề tài này, Phó Hán Khanh sẽ quyết không xấu hổ. Ngược lại thoải mái nói: “Ta rất muốn thấy thư của y, ta cũng rất quan tâm y rốt cuộc đã gặp những chuyện gì, làm những gì, bất quá, ta có lòng tin với y, chẳng lẽ các ngươi không tin y có năng lực xử lý mấy vấn đề này? Về phần viết thư tình, nói chuyện riêng tư… Các ngươi thật cho rằng, y là người sẽ viết loại thư đó, nói những lời kiểu đó sao? Nếu y thật viết thư tình cho ta, nếu y thật sự đem hết thảy đã gặp, ghi lại tỉ mỉ, thuyết minh cẩn thận, chỉ sợ các ngươi mới sợ tới mức chẳng cách nào an an ổn ổn ngồi ở tổng đàn? Y là Thiên vương, không phải nhân viên ghi chép, các ngươi đừng quá khắt khe với y. Các ngươi không phải đã phái một đống phong tín tử ở bên cạnh y, ngay cả y mỗi ngày uống mấy chén nước cũng có thể điều tra rõ sao? Đừng trách đông trách tây nữa được không?”

Dao Quang giận dữ đập bàn: “Ngươi không thể có chút phản ứng bình thường sao? Ngươi không thể như người thường, ngượng ngùng một chút, lúng túng một chút, xấu hổ một chút, để bọn ta có chút cảm giác thành tựu sao? Có đến mức mà bọn ta mới ngẫu nhiên nói nửa câu không tốt về ai đó, ngươi liền lải nhải một tràng luôn không?”

Phó Hán Khanh cười hì hì nói: “Các ngươi không nói xấu y, ta tự nhiên cũng sẽ không lắm miệng.”

“Được, ta nhịn ngươi.” Dao Quang làm ra vẻ nén giận “Ta trách trời trách đất trách Sở quốc trách Phương Khinh Trần, không dám trách y nữa, được chưa?”

Phó Hán Khanh hơi buồn bực: “Ngươi trách Phương Khinh Trần làm gì?”

“Không trách y thì trách ai? Người đã trèo lên cao như vậy, nói thế nào cũng nên có chút lòng dạ, có chút trí tuệ chứ, có đến mức vì chút việc nhỏ nhặt như vậy mà phải chết phải sống đi moi tim không? Y chết thì thoải mái, đáng thương chúng ta tổn thất lớn cỡ nào…” Dao Quang hầm hừ nói.

Mạc Ly mỉm cười nói: “Giáo chủ chưa bao giờ để tâm tiền tài danh lợi, có lẽ là không quan tâm, cho nên, Dao Quang ngươi lời này không thuyết phục được y đâu.”

“Được, giáo chủ đại thiện nhân của chúng ta, không tính toán tổn thất của giáo ta, chỉ nhìn khổ nạn của bách tính Sở quốc hiện giờ, ngươi còn cảm thấy người này không nên mắng không?” Dao Quang nhướng mày, nói từng chữ “Sinh linh đồ thán toàn vì một mình y.”

Phó Hán Khanh trầm mặc một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi cho rằng, y phải vì những hắc ám và yếu đuối sâu trong lòng mọi người mà phụ trách sao? Y phải vì những dục vọng tham lam của mọi người mà đi gánh vác tội lỗi sao? Lúc y bị ủy khuất, bị oan nhục, y có nghĩa vụ đi tự hỏi, sự điên cuồng và tà ác của mọi người không? Vương giả phóng túng tình cảm của mình, mà không tận chức trách đế vương, đại thần theo đuổi tư dục của mình, mà không chịu trù tính cho quốc gia, quan viên tướng lĩnh địa phương, chỉ coi trọng lợi ích bản thân, mà hoàn toàn không để ý trách nhiệm trên vai, trong bách tính, có người đại phát tài vì quốc nạn, có người mượn cơ hội hoành hành vơ vét, hết thảy những hắc ám này, đều có thể bỏ trách nhiệm trên một mình y sao? Người nào có nghĩa vụ phải đi phụ trách cả quốc gia, tất cả bách tính. Quân vương đang làm cái gì, triều thần đang làm cái gì, quan viên đang làm cái gì?”

Dao Quang ngạc nhiên: “Ngươi sao thế? Trời không được trách đất không thể nói, Địch Cửu không thể mắng, ta chẳng qua càm ràm Phương Khinh Trần vài câu, ngươi lại còn dông dài hơn vừa rồi.” Nàng đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ “Thời tiết tốt đẹp như vậy, thời gian nhàn nhã như vậy, chúng ta uống trà, cắn hạt dưa, không tìm vài người mắng một chút thì lãng phí nhân sinh tốt đẹp biết mấy.”

Phó Hán Khanh cười khổ: “Là ta không đúng, ngươi cứ mắng tiếp đi. Ta sẽ không phụng bồi nữa.”

Y đứng dậy, uể oải vươn vai. Quên đi quên đi, sự tình trên đời này thường là không thể nói rõ, cùng với ở đây lãng phí khí lực, cứ trở về an tâm ngủ một giấc vẫn hơn.

Dao Quang vốn không muốn thả y thoải mái chuồn mất như vậy, nhưng vừa nói xong, bóng dáng giáo chủ đại nhân đã chẳng thấy đâu nữa, chạy đến cửa cũng chỉ nhìn thấy một góc áo lách qua cửa viện phía trước.

Dao Quang chán nản: “Khinh công tốt như vậy, chỉ chịu có tác dụng lúc làm biếng. Giáo chủ của ta, ngươi thật là giỏi ghê.”


Song, oán giận của mỹ nữ, giáo chủ đại nhân đã đi xa lắc không thể nghe thấy. Y nhanh như gió chuồn về chỗ mình. Nơi này Phù Yên sớm đã giúp y chuẩn bị đồ ăn nóng hổi và nước tắm ấm áp.

Y ăn uống no nê, vừa lòng mãn ý ợ một cái rồi nhào lên đại sàng mềm mại.

Nguyên tưởng rằng vừa nhắm mắt là ngủ được ngay, ai ngờ lại nằm trong bóng tối mở mắt nhìn nóc nhà cả buổi trời.

Trong lòng phân phân loạn loạn đều là cục diện hỗn loạn của Sở quốc. Tuy nói không lo lắng lắm cho an nguy của Địch Cửu, nhưng bốn chữ sinh linh đồ thán kia của Dao Quang, lại luôn vang vọng trong lòng.

Sinh linh đồ thán, đây là lỗi của ai?

Sinh linh đồ thán, Khinh Trần, có phải mọi người đều cho rằng, đó là tội của ngươi, lỗi của ngươi?

Sinh linh đồ thán, Khinh Trần, có phải bản thân ngươi kỳ thật cũng cảm thấy đó là trách nhiệm của ngươi.

Mấy đời làm người, lần lượt lặp lại vận mệnh như vậy. Lần lượt kiên trì tùy hứng như vậy, đối mặt với thương sinh hạo kiếp như vậy, ngươi suy nghĩ là gì?

Y mê mê mang mang nghĩ, thoáng hoang mang, năm tháng đằng đẵng như vậy, cứ một mực sống ngây ngây ngô ngô không cảm giác, tại sao một mai giật mình phát giác, bỗng nhiên quay đầu, lại phải đối với nhiều chuyện như vậy, sinh ra nhiều những cảm xúc và tạp niệm phân loạn như vậy.

Thở dài, túm lấy cái gối thừa trên giường cố sức đè lên mặt mình, cố gắng gạt hết tất cả tạp niệm, bắt đầu đếm cừu.

Thực là bi thảm mà, bắt đầu từ khi nào, ngay cả A Hán y ngủ, cư nhiên cũng cần đếm cừu.

Song, không biết có phải là đêm dần dần khuya, người dần dần mệt mỏi, hay là cách nghĩ hỗn độn dần dần phân loạn tản mác, hoặc là biện pháp đếm cừu đúng thật có tác dụng.

Phó Hán Khanh rốt cuộc mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, trong mộng cảnh, dường như có người luôn đè trên mình y, nặng muốn chết. Trong mộng cảnh, hình như luôn có người đang kêu: “Rời giường, heo lười.”

Phó Hán Khanh buồn bực vung hai tay: “Tránh ra, ta muốn ngủ.”


Tiếng tay rắn chắc đánh lên da thịt, làm y thoáng thanh tỉnh, bên tai nghe được một thanh âm nghiến răng nghiến lợi: “Giáo chủ đại nhân, lúc đang ngủ, ngươi không thể thu liễm nội lực một chút sao?”

Phó Hán Khanh rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo, choàng mở mắt.

Lại thấy khắp phòng ánh nến trong trẻo, dưới đèn người nọ một thân phong trần chưa cởi, trên mặt lại còn mang theo năm ngón tay đỏ thắm, đang dở cười dở khóc trừng y.