[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 74: Đàm thoại đơn độc

“Ngươi quả nhiên là Dạ Xoa, trước kia ngươi vẫn dùng giọng nam lừa gạt chúng ta?” Đang lúc cả sảnh đường kinh ngạc, Địch Nhất là người đầu tiên nhìn vũ cơ hằm hằm.

Dạ Xoa vương là người tùy hứng nhất trong chư vương Tu La giáo. Thống lĩnh Minh quân sức chiến đấu kinh người, gần như một tổ chức sát thủ, tự do ngoài chư vương, rất ít khi xuất hiện ở tổng đàn.

Dù là Địch Nhất nhận huấn luyện ảnh vệ nhiều năm cũng chỉ gặp tân nhiệm Dạ Xoa vương mỗi một lần. Mà lần xuất hiện đó Dạ Xoa vương thân khoác áo choàng dài, đầu đội mặt nạ đồng đen, chỉ có thể nghe tiếng mà không thể thấy người.

Vào cái đêm mấy hôm trước, y chỉ nghe thấy một tiếng quát ngắn cực lạnh kia của Dạ Xoa vương. Sau đó Dạ Xoa vương liền nói là có việc muốn thương nghị riêng với Thiên vương, Địch Nhất chỉ đành tránh đi. Cho nên từ đầu chí cuối y chưa từng thấy chân diện mục của Dạ Xoa vương.

Mấy phiên giao thủ vừa rồi, vũ cơ võ công cao đến mức khiến Địch Nhất âm thầm kinh hãi. Thiên hạ hiện nay, người võ công có thể thắng y một bậc đếm được trên đầu ngón tay, mà gần đây xuất hiện ở Lâm Xuyên, cũng chẳng qua là hai người Địch Cửu và Dạ Xoa vương mà thôi.

Chỉ là trước kia giọng Dạ Xoa vương nghe luôn là một nam tử, cho nên Địch Nhất không dám kết luận. Đợi đến khi Phó Hán Khanh quát phá, lúc này mới xác định, cuộc vật lộn tính mạng vừa rồi, lại là người nhà lừa nhau.

Dạ Xoa vương thần sắc bất động, thản nhiên nói: “Loại người như ngươi mà cũng có tư cách làm thống lĩnh ảnh vệ, thuật nữ huyễn thanh kia, trong giáo ta vốn là ngón nghề nhỏ, cả điều này mà ngươi cũng quên?”

Nàng trái lại trấn định thần kỳ, từ đầu chí cuối lông mi cũng không rung rinh. Tiếc là những người khác dưới sự kinh hãi, hầu như đều phải mất khống chế.

Trác Vân Bằng lắp bắp hỏi: “Dạ Xoa vương, vì sao…”

Dạ Xoa vương hờ hững nói: “Ngươi không biết tân giáo chủ kế nhiệm, phải qua được khảo nghiệm của chư vương sao? Lúc giáo chủ kế vị, ta không có ở tổng đàn, trong chư vương ngoại trừ Bất Động Minh vương thì chỉ có ta chưa từng khảo nghiệm giáo chủ. Lần này vừa vặn đến Lâm Xuyên, bèn mượn phân đàn của ngươi cùng giáo chủ luận bàn một chút, Trác đàn chủ có ý kiến gì?”


Mặt Trác Vân Bằng vừa đỏ vừa xanh, cúi đầu giận mà không dám nói, muốn nói một tiếng thuộc hạ không dám có ý kiến, rốt cuộc trong lòng bất bình, câu này lại chẳng cách nào nói ra tiếng.

Phó Hán Khanh khe khẽ thở dài, cao giọng quát: “Bên ngoài thương vong thế nào?”

Một tiếng quát này vận nội lực phát ra, cả trang đều nghe thấy.

Thanh âm chưa dứt, bên ngoài cũng xa xa truyền đến tiếng phó đàn chủ quát to: “Bên ta thương mười ba người, bên thích khách thương bốn người, không có ai chết trận.”

Phó Hán Khanh lúc này mới thật sự thở phào một hơi, không cầm nổi lòng nói: “Cũng tạm.”

Trác Vân Bằng cũng không khỏi lau mồ hôi, trung tâm nói: “May có giáo chủ kịp thời ngăn cản. Nếu không đều là huynh đệ một giáo, thật phải tàn sát lẫn nhau…”

Phó Hán Khanh cắt lời hắn: “Kỳ thật dù ta không ngăn cản, Dạ Xoa cũng sẽ kịp thời hạ lệnh ngưng chiến. Dạ Xoa vương chẳng qua là muốn thử ta, cũng muốn thử năng lực ứng biến của đệ tử phân đàn, làm sao lại thật sự để huynh đệ nhà mình có tổn thương.”

Trác Vân Bằng cẩn thận nhìn lén Dạ Xoa vương thần dung thủy chung lạnh lùng một cái. Tự thấy rất khó như giáo chủ đại nhân mọi việc đều nghĩ theo hướng tốt, chỉ đành cúi mắt đáp: “Giáo chủ nói phải, Dạ Xoa vương há lại làm hại huynh đệ nhà mình.”

Phó Hán Khanh đã dốc hết toàn lực hòa giải, thế nhưng Dạ Xoa vương đẹp như băng tuyết, cũng lạnh như băng tuyết kia, đến bây giờ vẫn lạnh băng như không có việc gì, một chút hứng thú mượn bậc thang mà xuống, nói vài câu hình thức cũng chẳng có.

Phó Hán Khanh mắt thấy cục diện sắp cương lại, vội ho một tiếng: “Trác đàn chủ, ngươi dẫn hết các huynh đệ trong sảnh ra ngoài, giúp phó đàn chủ lo liệu, thuận tiện nói rõ tình hình với y, đừng để mọi người dưới tình huống không rõ chân tướng, gây cho thuộc hạ của Minh quân quá nhiều ủy khuất.”

Trác Vân Bằng nghe xong lời này, làm sao còn không biết điều, vội vàng vẫy tay một cái, dẫn mọi người đi như bay ra khỏi sảnh.

Thôi thôi thôi, ai quản ngươi là Thiên vương cũng vậy, Dạ Xoa vương cũng vậy. Dù sao người bên trên náo loạn, chỉ tội nghiệp đám người dưới chúng ta. Ta chọc không nổi, trốn thì còn trốn được, thôi bây giờ cứ nhắm mắt làm ngơ cho xong.


Đợi người của phân đàn đều đi cả rồi, Phó Hán Khanh lúc này mới cúi xuống, vỗ nhẹ một chưởng lên người lão giả và văn sĩ nọ, lấy nội lực giúp họ bình thuận khí tức.

Hai người rất nhanh chóng đứng dậy, song song cúi đầu đứng trước người Dạ Xoa vương: “Thuộc hạ vô năng.”

Dạ Xoa vương chẳng buồn nhìn hai người, chỉ nhìn Phó Hán Khanh chăm chú: “Làm sao ngươi nhìn ra thân phận của bọn ta?”

Phó Hán Khanh cười cười: “Ta biết rõ võ công thiên hạ, mặc dù các người lúc xuất thế, tận lực không dùng chiêu thức của Ma giáo, nhưng bất cứ một loại võ công nào, sau nhiều năm học tập, cho dù cố ý không dùng, lúc xuất chiêu cũng sẽ không tự giác kèm theo chút đặc trưng và thói quen, nội lực tâm pháp càng không thể gạt người. Chỉ cần chú ý nhìn tốc độ hô hấp, vận hành khí cơ của các người, là có thể hiểu được.”

Dạ Xoa nghe vậy chỉ hờ hững nhìn lại Địch Cửu: “Ngươi đêm đó chưa từng cho ta biết, y có bổn sự như vậy.”

Địch Cửu lông mi cũng chẳng giương một chút: “Chư vương giáo ta ai mà chưa từng nếm vài lần bất lợi trên tay y, sao có thể để mình ngươi tránh thoát.”

Khí túc sát chợt lóe rồi mất trong minh mâu của Dạ Xoa, thân hình thoáng động, đã đến gần Địch Cửu.

Phó Hán Khanh hoảng sợ, vội ngăn trước mặt nàng: “Việc này, Dạ Xoa vương, ừm… Ngươi quý tính… A, không đúng, ta muốn nói là, cô nương xưng hô như thế nào?”

Y quen xưng tên họ với chư vương, thoáng chốc gọi Dạ Xoa vương, cảm giác hơi không thích ứng, chỉ là nữ tử này thần sắc lạnh lùng quá mức, ánh mắt túc sát quá mức, một tiếng này hỏi đến tên họ, lại khiến Phó Hán Khanh hơi cà lăm.

Lời này hỏi ra miệng cũng không biết có chỗ nào không ổn, Địch Nhất bỗng nhiên ra sức ho khan một tiếng, Địch Cửu nhướng mày, lộ ra biểu tình quả nhiên như thế.

Dạ Xoa vương thoáng ngừng bước, ánh mắt lạ lùng ngưng định trên mặt y: “Ngươi không biết tên ta?”

Phó Hán Khanh theo thói quen gãi đầu: “Chưa từng có ai cho ta biết cả.” Y trước kia được sao hay vậy, mọi sự không bỏ trước mặt, y đều không để ý. Tuy nói hồ sơ của Tu La giáo đã xem rất nhiều, khả năng ngay cả một đệ tử quét nhà xí của tổng đàn y cũng gọi tên được. Tiếc là hồ sơ mật của chư vương ngay cả giáo chủ cũng không có quyền xem, quả thật y gần như hoàn toàn chẳng hay biết gì về Dạ Xoa vương.


Địch Nhất thở dài, từ bỏ nỗ lực che đậy cho sự vô tri của giáo chủ: “Mỗi một đời Dạ Xoa vương đều chỉ có một tên. Đó chính là Dạ Xoa!”

Dạ Xoa vương gọi luôn là Dạ Xoa? Đây đúng thật là cái tên đơn giản trực tiếp, hoàn toàn không cần động não mà.

Phó Hán Khanh nhịn xuống nỗi kích động muốn sờ đầu, thoáng ngạc nhiên nói: “Sao ta hoàn toàn không biết có chuyện thế này?” Y nói, kỳ thật là mấy kiếp trước khi bị Địch Tĩnh giam, cũng từng tiếp xúc rất nhiều bí mật của Tu La giáo, Dạ Xoa vương thời đại đó rõ ràng vẫn có tên của mình.

“Năm ấy Địch Tĩnh điên cuồng loạn giáo, đồng môn đầu tiên giết hại chính là Dạ Xoa vương. Hồi đó Dạ Xoa vương vừa kế nhiệm kia vốn cực trẻ, chưa có truyền nhân, phụ mẫu sư trưởng cũng vì vệ giáo mà chết. Dạ Xoa một mạch võ học điển sách không còn nữa. Thế nhân chỉ nói Dạ Xoa vương đem giấu bí kíp võ công ở nơi bí mật, theo cái chết của y, rốt cuộc không có ai được. Mà sự thật là tiểu muội chưa thành niên của Dạ Xoa vương, sau khi biết tin huynh trưởng mất liền trộm bí kíp võ công, lặng lẽ tu tập. Lúc ấy Địch Tĩnh điên cuồng diệt trừ những người đối lập. Trong giáo hỗn loạn, không ai chú ý tiểu nữ hài nhi này. Cho đến nhiều năm sau, Địch Tĩnh chết rồi, thần giáo vì chọc giận nhiều người mà lung lay sắp đổ, chỉ còn chư vương bị nhân sĩ chính đạo liên tục đuổi giết. Tân Dạ Xoa vương lúc này hoành không xuất thế, dẫn theo Minh quân nàng âm thầm huấn luyện ra, đoạn hậu cho chư vương, mới có thể để tinh anh giáo ta lui giữ tổng đàn thành công. Tân nhiệm Dạ Xoa vương tự xưng, nhiều năm qua đã bỏ tên cũ không dùng, bỏ quá khứ không nhớ, thân vào u minh địa ngục. Lấy huyết lệ luyện thành thần công, chỉ nguyện giữ lại một mạch truyền thừa cho huynh trưởng mà thôi. Từ sau đó, mỗi đời Dạ Xoa vương đều là nữ tử, mỗi đời Dạ Xoa vương, đều chỉ tên Dạ Xoa.” Địch Nhất nhàn nhạt kể lại một đoạn lịch sử của Tu La giáo mà mỗi người đều nghe nhiều thuộc cả, liếc nhìn Phó Hán Khanh, trong ánh mắt ít nhiều có chút khinh thường “Làm ơn đi, giáo chủ, tại bản giáo, đây đã thuộc về thường thức rồi.”

Song lạ thường là, nghe đoạn chuyện này rồi, Phó Hán Khanh không như thường ngày, chỉ xấu hổ cười ngây ngô hai tiếng cho qua chuyện, ngược lại vẻ mặt bỗng dưng buồn bã.

Ánh mắt y rõ ràng nhìn Dạ Xoa, nhưng lại vào khoảnh khắc này, chợt mờ mịt như đang nhớ điều gì, lại có chút thần thương không thể nói thành lời.

Dạ Xoa vương với y vốn không quen biết, Địch Nhất đã sớm thấy dáng vẻ càng đau khổ hơn của y thì thôi, chỉ Địch Cửu đúng là chưa từng thấy y có vẻ mặt như vậy, thoáng động lòng, cái người lòng dạ sắt đá này mà cũng biết sầu não hay sao?

Rõ ràng là ý niệm chế nhạo, không biết tại sao lúc nghĩ đến lại thoáng thấy lòng chua xót.

Ý niệm này thoáng động, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, y chợt đứng dậy khỏi chỗ, chiếc ghế phía sau theo đó ầm ầm ngã xuống, nứt ra làm bảy tám mảnh.

Vừa rồi một tiếng quát kia của Phó Hán Khanh, y thoạt nhìn tuy ngăn thong dong nhất, nhưng muốn bảo trì phân thong dong này cũng cực cật lực, ghế y ngồi bị nội lực của y chấn vỡ. Sau tiếng quát kia, không phải y đang ngồi trên ghế, mà là y duy trì tư thế ngồi, lấy nội lực ngưng ghế, không để nó tứ tán mà thôi.

Theo y đứng lên, nội lực tiêu tan, cái ghế rốt cuộc không thể duy trì hình thái ban đầu nữa.

Một tiếng vang ầm ầm này, cũng đúng lúc đánh thức Phó Hán Khanh.

Y vội nói: “Dạ Xoa, ta hiểu, ngươi cố ý giả làm võ lâm nhân sĩ đến ám sát ta, lại còn để thủ hạ đều liều chết lực chiến, chính là muốn gây ra nợ máu thương vong không thể vãn hồi, khiến ta gánh vác trách nhiệm của rất nhiều mạng người, sinh ra phản cảm thù hận với võ lâm nhân sĩ. Nhưng vì lý do như vậy mà bắt các đệ tử đi chịu chết uổng phí, việc này dường như không hề thỏa đáng.”


“Ngươi muốn mắng ta thì cứ thống khoái mà mắng, không cần giấu giấu giếm giếm như vậy.” Dạ Xoa không chút khách khí đốp lại y một câu, sau đó quay đầu nhìn hai tay thuộc hạ: “Các ngươi có sợ chết, các ngươi có oán ta khiến các ngươi chết?”

Lão giả lập tức nói: “Minh quân vốn là tử sĩ, đã vào đội ngũ u minh, há dám mở miệng sợ chết?”

Văn sĩ cũng nói: “Tính mạng Minh quân đều thuộc về Dạ Xoa vương, vương thượng có thể bảo chúng ta đi chết vì bất cứ chuyện gì.”

Dạ Xoa vương nhìn Phó Hán Khanh bằng ánh mắt lạnh băng: “Ngươi có muốn gọi Trác Vân Bằng đến, để ta hỏi thử hắn. Để khích lệ giáo chủ, làm giáo chủ phấn chấn lên, dẫn dắt đệ tử giáo ta san bằng chính đạo, bọn họ có cam lòng chết hay không?”

Phó Hán Khanh cười khổ. Cho dù không cam sợ cũng chẳng ai dám nói.

“Ta không tranh luận với ngươi, dù sao ngươi biết, nền tảng võ học của bất cứ ai cũng không thể giấu được ta, về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” Y nghĩ nghĩ, lại bổ sung “Cho dù ngươi có thủ đoạn, khiến võ lâm nhân sĩ chân chính đến ám sát ta cũng thế thôi, ta rất khó hận một người. Hơn nữa cho dù ta thật sự hận y, cũng chưa hẳn sẽ đi trả thù, cho dù trả thù, ta cũng tuyệt không liên lụy toàn võ lâm. Cho nên…”

“Không cần dông dài như vậy, chuyện của ngươi ta vốn chẳng muốn quản, lần này ra tay, nói là muốn khiến ngươi cừu thị chính đạo cũng được, nói là thừa cơ thử bản lĩnh của ngươi cũng được, chẳng qua đều là thuận tay thôi. Lần này ta đến, kỳ thật là truyền lời nhắn từ tổng đàn. Tổng đàn hy vọng ngươi có thể chấm dứt tuần tra, nhanh chóng quay về, ta thuận tiện cũng về chung. Lời truyền xong rồi, ngươi chuẩn bị thu dọn đồ đi, ngày mai chúng ta lên đường.” Dạ Xoa vương cực kỳ dứt khoát, một câu nói xong không nhìn Phó Hán Khanh thêm nữa, tự mình ra khỏi sảnh.

Phó Hán Khanh nhìn bóng dáng lãnh đạm quyết tuyệt của Dạ Xoa vương, khe khẽ thở dài một tiếng. Cho dù thức tỉnh thì thế nào, cho dù muốn cố gắng đối mặt với thế giới này, nắm giữ quy tắc của thế giới này thì thế nào?

Vẫn có quá nhiều người, quá nhiều chuyện, khiến y đầy cảm giác vô lực, khiến y không biết làm sao, mù mờ mà hiểu con đường phía trước.

Đang lúc xuất thần, bên tai chợt nghe một tiếng nói thầm lạnh thấu xương: “Các ngươi nói xong rồi, có phải là nên đến chúng ta nói chuyện một chút?”

Phó Hán Khanh chấn động, mới quay đầu cực cực chậm, nói cực cực khẽ: “Kỳ thật, mấy ngày nay, ta cũng vẫn muốn nói chuyện với ngươi.”

“Được.” Sau một chữ được quả quyết, tay Phó Hán Khanh đã bị túm chặt, cả người chân không chạm đất bị lôi chạy đi.


Địch Nhất thân hình vừa động, bên tai đã nghe một tiếng quát: “Ngươi đứng lại.”

Địch Nhất ngẩn ra, lại thấy Địch Cửu kéo Phó Hán Khanh chạy một mạch ra khỏi sảnh, đồng thời quay đầu nhìn y giận dữ, nói: “Ta phải nói chuyện riêng với y, bất cứ ai dám tới gần, chớ có trách ta ra tay vô tình.”

Địch Nhất thấy vẻ kiên quyết trong mắt Địch Cửu, bất giác kinh hãi, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn dừng bước. Nhưng trong lòng lại hơi thấp thỏm, nhất thời chẳng biết quyết định lần này là đúng hay sai.