[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 69: Mật đàm không hiểu

Phó đàn chủ vội vã dẫn Địch Nhất và Địch Cửu tiến đến cứu trường, cuối cùng lại chỉ thấy cửa phòng đóng chặt cùng Trác Vân Bằng canh giữ trước phòng.

Xa xa thấy ba người lao đến như bay, Trác Vân Bằng vội vàng lên đón, thấp giọng nói: “Giáo chủ đã dẫn Tả Minh Nguyệt vào mật đàm, phân phó không ai được quấy rầy, bảo thuộc hạ đứng trông bên ngoài.”

“Mật đàm?” Địch Nhất và Địch Cửu ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau một thoáng.

Với những người hiểu rõ Phó Hán Khanh mà nói, rất khó đặt hai chữ “mật đàm” này trên người tên quỷ lười vạn sự mơ hồ. Biết y lâu như vậy, lần duy nhất y mật đàm là cùng Dung Khiêm của Yên quốc.

Nhưng đây là bởi hai bên đều là người trong Tiểu Lâu…

Chẳng lẽ…

Hai người tâm niệm thoáng động, rồi lại đồng thời lắc đầu.

Lâu chủ Minh Nguyệt lâu gì đó của võ lâm Tề quốc, sao có thể là người trong Tiểu Lâu, người trong Tiểu Lâu ra, đoán chừng trừ loại ngu ngốc như Phó Hán Khanh này thì không thể tìm được bất cứ một kẻ nào lại vô năng đến mức bị đám Trác Vân Bằng chỉnh trị thành như vậy.


Địch Cửu lại nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt không xa phía trước, thoáng chần chừ, rốt cuộc vẫn từ bỏ dự định phá cửa mà vào.

Phó Hán Khanh hiếm khi mới ra dáng giáo chủ mà hạ lệnh, trước mặt đệ tử bên ngoài, vẫn đừng quá phá hoại uy tín của y.

Địch Nhất trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đây, không phải nói y bị thương sao?”

Trác Vân Bằng nhìn phó đàn chủ, phó đàn chủ vội vàng cúi đầu nhận tội: “Là thuộc hạ chưa phân thuyết rõ ràng.” Miệng tuy rằng nhận sai, trong lòng kỳ thật ủy khuất. Bằng dáng vẻ khẩn cấp như hung thần ác sát của hai vị này vừa nãy, đi chậm một bước không chừng phải bị họ bóp chết tươi, nào còn một chút thời gian rỗi rãi để nói rõ sự tình.

Trác Vân Bằng định thần, lúc này mới nói: “Giáo chủ vừa nãy giữ thuộc hạ lại hỏi, thuộc hạ không dám giấu giếm, báo cáo hết việc Minh Nguyệt lâu với giáo chủ. Giáo chủ lập tức lệnh thuộc hạ thả hết đám người Minh Nguyệt lâu trong địa lao ra, giáo chủ tự mình bồi tội với chúng, đám Tả Minh Nguyệt không biết điều, ngược lại nhiều lần chỉ trích giáo chủ, ngôn từ rất quá quắt…”

Tuy hắn nói rất đơn giản, nhưng Địch Cửu tự nhiên có thể đoán ra, những người đó dưới cơn phẫn nộ sẽ mắng những lời khó nghe cỡ nào. Y cũng có thể phỏng đoán ra, nghe xong mấy lời này, Phó Hán Khanh khẳng định là mặt không đổi sắc, mà đám Trác Vân Bằng nhất định tâm hỏa can hỏa cùng bốc lên, ngứa ngáy chân tay muốn giết người, nhưng lại e ngại có Phó Hán Khanh ở đó, muốn giết không thể, tâm tình chắc hẳn cực không tốt.

Nghĩ đến có người giống y, nếm hết cảm giác vô lực của việc có lý nói không rõ, có việc làm không được khi đối mặt với Phó Hán Khanh, tâm tình cư nhiên không xấu như lúc đầu nữa, lại còn có tâm tình cười cười nhàn nhạt, không chút để ý nói “Giáo chủ tuy rằng nhân hậu, chỉ sợ người ta sẽ không tiếp nhận lòng tốt của y.”

“Đúng vậy…” Trác Vân Bằng lập tức nghiến răng ken két “Thê nhi đồ chúng của Tả Minh Nguyệt kia, ô ngôn ác ngữ gì cũng nói hết, hoàn toàn không biết tốt xấu, không biết cảm ơn…” Hắn lại không suy nghĩ một nhà người ta sau khi đang yên đang lành bị bắt tới lăng nhục tra tấn dạy dỗ, còn phải cảm ơn giáo chủ bỗng nhiên chui ra của họ phải chăng hợp tình hợp lý, tất nhiên nói thật đúng lý hợp tình, lòng đầy căm phẫn.

“Sau đó giáo chủ vì bình ổn phẫn nộ của chúng, vậy mà, vậy mà…” Trác Vân Bằng vậy mà mấy lần, nhất định không thể nói tiếp.


Địch Cửu không kiên nhẫn hừ nhẹ một tiếng, phó đàn chủ bên cạnh hơi run lên, vội vã nói: “Giáo chủ đích thân quỳ xuống dập đầu trước chúng…”

Trong thoại âm này, đã là vô hạn khuất nhục và phẫn hận.

Trác Vân Bằng trắng bệch mặt nói: “Nếu là bọn thuộc hạ có lỗi, giáo chủ có thể đánh giết trách phạt, hà tất chịu khuất nhục của những hạng người heo chó đó, giáo chủ như vậy…”

Tu La giáo cấp bậc trên dưới nghiêm ngặt, cho dù hắn có bất mãn hơn cũng chẳng thể mở miệng nói giáo chủ không đúng, song phẫn nộ bất bình dưới đáy lòng, cùng với nỗi thống khổ vì chịu khuất nhục lớn, vẫn không thể che giấu.

Hắn hoàn toàn không biết mình đã làm gì sai. Hắn là đệ tử Tu La giáo, một lòng vì thần giáo, hết thảy hắn làm đều là chuyện một thuộc hạ Tu La giáo bình thường sẽ làm.

Bất nghĩa, không nên, bức người quá đáng, thủ đoạn độc ác, chính tà, thị phi, hết thảy với hắn mà nói hoàn toàn vô ý nghĩa, không một đệ tử Tu La giáo bình thường nào lại nhàn rỗi vô sự, phản tỉnh mấy thứ vô vị vô dụng này.

Đáng tiếc là, vị thuộc hạ Tu La giáo trung tâm cảnh cảnh này lại đụng phải một giáo chủ hoàn toàn không bình thường, để hắn phải chịu đựng đả kích lớn bất ngờ như thế.

“Giáo chủ cũng đã khuất nhục mình như thế, nhưng đám Tả Minh Nguyệt chúng vẫn không chịu bỏ qua, nói gì mà, tổn thương chúng chịu, nhục nhã chúng chịu không thể bị giáo chủ nhẹ nhàng nói mấy câu như vậy là xong, giáo chủ lại…”

Trác Vân Bằng có lẽ cũng bị đả kích quá mức, mấy lần một câu cũng không thể nói bình thường cho xong.

Phó đàn chủ vội vàng nói: “Giáo chủ lại đột nhiên đoạt bội đao của Trác đàn chủ, chém hai đao ngay trên chính người mình, vẫn muốn chém nữa, thuộc hạ và Trác đàn chủ thử ngăn cản, nhưng thật sự không ngăn được, đành phải do đàn chủ ở lại kéo dài, thuộc hạ đến mời Thiên vương…”


Địch Nhất khe khẽ thở dài, trong ánh mắt không biết là thở than hay bất đắc dĩ.

Thần sắc Địch Cửu cũng thoáng lạnh, trong mắt rốt cuộc không giấu được nỗi tức giận, cũng chẳng thèm quan tâm giữ thể diện cho Phó Hán Khanh trước mặt người khác nữa, không chút nghĩ ngợi chửi nhỏ một tiếng: “Ngu ngốc.”

Chắc câu mắng này thật sự là tiếng lòng của mọi người, cũng là thay Trác Vân Bằng mắng ra lời muốn mắng mà không dám, sắc mặt Trác Vân Bằng vậy mà cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này mới có thể nói tiếp bình thường: “Giáo chủ cầm đao đưa cho Tả Minh Nguyệt, nói bất kể bọn chúng bị bao nhiêu thương, đều có thể đòi lại giáo chủ gấp đôi, bất luận bọn chúng từng chịu lăng nhục thương tổn kiểu gì, cũng có thể thi triển như vậy lên người giáo chủ, chỉ cần có thể bồi thường thương tổn chúng chịu, xin chúng đừng tức giận nữa, về sau việc này huề nhau, đừng oan oan tương báo nữa thì tốt…”

Địch Cửu cười lạnh một tiếng, đây quả nhiên là chuyện, là lời đồ ngốc Phó Hán Khanh kia sẽ làm, sẽ nói. Thật mà muốn nói đạo lý, chỉ bằng khổ nạn gia nhân đệ tử Tả Minh Nguyệt phải chịu, Phó Hán Khanh dập đầu bồi tội trước họ vốn đã là nhẹ, để họ trút giận cũng là đương nhiên.

Đáng tiếc, thế giới này kỳ thật chưa bao giờ chỉ bằng đạo lý là có thể nói thông được.

Mạnh và yếu, vĩnh viễn quan trọng hơn đúng và sai.

Mà điểm này, e rằng Phó Hán Khanh sẽ vĩnh viễn không hiểu được, cho nên các loại hành vi của y trong mắt thế nhân mới khó tin, không thể lý giải như thế.

Cũng như đám người Minh Nguyệt lâu chẳng một ai đi suy nghĩ sâu xa, nếu không có Phó Hán Khanh, họ còn là miếng thịt trên thớt mặc người xử trí, họ có thể được tự do có thể nhặt lại một mạng toàn phải nhờ Phó Hán Khanh. Bọn họ chỉ biết thỏa sức trút hết cơn giận dồn nén trong lòng mình khi địch nhân đáng sợ dùng tư thái mềm mỏng cầu xin. Không ai lại đi tin tưởng sự chân thành và tâm ý của Phó Hán Khanh, bọn họ chỉ biết lòng đầy lo sợ báo địch ý, không ai đi thông cảm áp lực Phó Hán Khanh có thể cáng đáng, chê trách có thể chịu vì bảo hộ họ, họ chỉ biết dựa vào sự khoan dung thiện đãi của người ta, không thể chờ được mà tiến sát từng bước.

Nếu họ có thực lực, nhất định sẽ chọn cách ra tay giết sạch toàn bộ những người bên trong kể cả Phó Hán Khanh, hoặc là bắt lại chậm rãi tra tấn, mà sẽ tuyệt không cân nhắc nhân ái tha thứ nhiều hơn.


Đồ ngốc kia muốn lấy thủ đoạn hòa bình giải quyết vấn đề, dẹp yên mâu thuẫn, thả người bị bắt, mà không lưu lại ẩn hoạn cho phân đàn, muốn lấy phương thức tự mình gánh vác tất cả trách nhiệm hậu quả cùng trừng phạt, giải quyết khả năng oán hận cừu sát tương lai, quả là nằm mơ, huống chi…

Địch Cửu đưa mắt lạnh lùng nhìn cửa phòng. Thế nào là lăng nhục các ngươi chịu có thể trả gấp đôi lên người y?

Địch Cửu không cần suy tư cũng có thể đoán được Trác Vân Bằng đã dùng biện pháp gì để dạy dỗ một đôi trai gái của Tả Minh Nguyệt.

Mẹ kiếp, đồ đần này bản thân không biết xấu hổ, thần giáo chúng ta từ trên xuống dưới, đều còn cần mặt mũi đây.

Lúc này trong lòng vừa tức vừa giận, tay đã bắt đầu lấy tư thái cực chậm nhưng cực kiên định từ từ nâng lên.

Bên tai vang lên lời giải thích cuối cùng của Trác Vân Bằng: “Thuộc hạ vốn liều mạng kháng mệnh, cũng định chỉ cần Tả Minh Nguyệt dám ra tay mạo phạm giáo chủ thì sẽ lập tức giết chết hắn, không nghĩ tới Tả Minh Nguyệt ngược lại ném đao chỉ giáo chủ mà mắng ầm lên, hỏi y rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, muốn đùa bỡn chúng đến trình độ nào, giáo chủ thấy thật sự không cách nào nói rõ, đột nhiên nói muốn cùng Tả Minh Nguyệt mật đàm, bảo thuộc hạ an bài một gian phòng thanh tĩnh, còn lệnh thuộc hạ canh giữ bên ngoài, không được gọi thì không thể cho bất cứ ai tiến lên…

Địch Cửu nghe đến đó, không thể chần chừ nữa, một chưởng xa xa đánh tới.

Thân thể Địch Nhất thoáng động, rốt cuộc vẫn không ra tay ngăn trở. Không phải không muốn giữ thể diện, bảo vệ quyền uy cho Phó Hán Khanh, thật sự là đồ đần kia khiến người ta rất không yên lòng, trời biết y đóng cửa có thể cùng Tả Minh Nguyệt đầy bụng thù hận làm ra chuyện gì.

Nếu thật để người cầm đao tùy tiện thọc vài cái trút giận thì vẫn là việc nhỏ, vạn nhất y mặc người ta làm bừa, báo mối thù con mình bị nhục…

Đây, đây, đây, bản thân y mặt dày như trời, có lẽ không xem là gì, tội nghiệp Tu La giáo từ trên xuống dưới, các đệ tử đều đừng làm người nữa.


Cứ như thế, trong vòng một đêm, cửa phòng Phó Hán Khanh lần thứ hai bị Địch Cửu đánh bay thẳng lên.

Hai người trong phòng nhất tề ngạc nhiên nhìn ra ngoài, nhìn đúng vào đôi mắt lãnh lệ như băng, rồi lại khốc liệt như hỏa kia của Địch Cửu.