[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 66: Muốn một tình nhân

Giáo chủ có phân đàn chủ chiêu đãi, Thiên vương có phó đàn chủ tiếp đãi, đám đệ tử Lăng Tiêu thì do các quản sự an bài chăm sóc. Mọi người ăn uống no say, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, một đường phong trần, eo mỏi lưng đau, chịu khổ chịu mệt, cộng thêm lo lắng hãi hùng đến bây giờ, mỗi người đều thấy không thể duy trì được nữa.

Bản thân Lăng Tiêu cơ hồ vừa vào phòng là nhào ngay lên giường, đầu vừa chạm gối tiếng ngáy đã vang lên. Vừa mới ngủ say, cửa phòng lại bị người gõ cốc cốc.

Lăng Tiêu bị đánh thức, tức giận quát to một tiếng: “Chuyện gì?”

Trong lòng buồn bực, chúng ta chính là từ tổng đàn đi ra, đến phân đàn các ngươi, các ngươi không cung phụng như Phật thì chớ, còn dám nửa đêm đập cửa, đương nhiên là bình thường phân đàn chủ quá tốt tính, nuông chiều đám các ngươi thành ra cả quy củ cũng không hiểu.

Người ngoài cửa chắc là nghe ngữ khí của gã không tốt, vội cười nói: “Thật xin lỗi, Lăng Tiêu huynh đệ, đã nhiễu mộng đẹp của ngươi.”

Lăng Tiêu vừa nghe, lại là tiếng Trác Vân Bằng, vội nhảy xuống giường ra mở cửa, đỏ bừng mặt thi lễ bồi tội.

Trác Vân Bằng cười nói: “Lăng huynh đệ đừng khách khí, các ngươi dọc đường đi theo giáo chủ, nếm hết nỗi khổ phong trần, còn không thể ngủ ngon một giấc, vốn là ta nghĩ không chu toàn.”

Lăng Tiêu làm sao không biết xấu hổ mà trách móc người ta đường đường một phân đàn chủ, vội khách khí nói: “Sao lại nói thế. Đàn chủ đến gọi ta, chắc là có chuyện quan trọng phân phó. Là ta đã quá lỗ mãng.”


Trác Vân Bằng hơi đỏ mặt, vội ho một tiếng nói: “Vốn cũng không phải đại sự gì, chỉ là những đệ tử bên ngoài chúng ta, một phiến thành tâm muốn làm cho giáo chủ vài việc, để giáo chủ ở được cao hứng một chút, chỉ là chúng ta không rõ sở thích của giáo chủ, sợ làm việc có sai sót lại khiến giáo chủ không thoải mái.”

Lăng Tiêu lúc này mới hiểu được, thì ra vị này vì vuốt mông ngựa, có mấy canh giờ cũng không chờ được, nửa đêm canh ba đã chạy đến hỏi thăm sở thích của giáo chủ: “Kỳ thật giáo chủ tính tình cực rộng lượng, chưa từng trách tội thuộc hạ, giáo chủ cũng không có chuyện gì đặc biệt thích, chỉ là bình thường ham ngủ, không thích bị người quấy rầy thôi.”

Trác Vân Bằng chần chừ một chút mới hỏi: “Lăng huynh đệ, thứ cho ta mạo muội, Lăng huynh đệ có biết giáo chủ thích tình nhân kiểu gì không?”

“Tình nhân?” Lăng Tiêu nghẹn họng trố mắt. Sửng sốt cả buổi mới lắp bắp nói “Việc này ta thật sự cũng không rõ, bất quá… ta nghĩ giáo chủ… khả năng là thích… nam nhân…” Gã lại nghĩ nghĩ, cẩn thận nhớ lại tiếng kêu to kinh thiên động địa lúc trước.

“Đáp ứng làm tình nhân của ngươi.”

Gã gật đầu, nói xác định: “Hẳn là thích nam nhân.”

Trác Vân Bằng hít sâu một hơi, vái Lăng Tiêu sát đất: “Đa tạ Lăng huynh đệ.” Chưa dứt lời đã quay người đi mất.

Lăng Tiêu đứng lăng lăng ngay cửa phòng mà ngẩn người, qua một lúc mới lẩm bẩm: “Đi nhanh như vậy làm gì, ta còn chưa cho ông biết, y đã có tình nhân rồi, chính là Thiên vương đó!” Gã sờ đầu, ẩn ẩn cảm thấy nếu không đuổi theo giải thích thêm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt lắm, bất quá, có gì quan trọng đâu…

Thiếu niên này ác ý nở một nụ cười, nửa đêm phá mộng đẹp của người ta, chung quy nên trả giá một chút.

Gã hớn hở đóng cửa, nhào về giường, yên tâm thoải mái tiến vào mộng đẹp.

Trác Vân Bằng tiến vào viện, khẽ ho một tiếng, một bóng người trong đêm tối thần tốc lướt đến bên cạnh: “Đàn chủ.”


“Đưa người đã chuẩn bị tốt đến phòng giáo chủ.”

“Nam hay nữ?”

“Nam.” Trác Vân Bằng hỏi khẽ “Có dạy dỗ ổn thỏa chưa? Công tử ca nhi được nuông chiều từ bé, không biết trời cao đất dày như vậy, đừng phá hủy hưng trí của giáo chủ.”

“Đàn chủ yên tâm, đã qua tay thuộc hạ, dù là báo cũng có thể dạy dỗ thành mèo con, cam đoan làm cho giáo chủ vừa lòng.”

Trác Vân Bằng gật đầu: “Ngươi đi làm việc đi, ta đến chỗ Thiên vương bên kia xem có gì phân phó.”

Bóng người trong đêm tối khom lưng thối lui, Trác Vân Bằng lại bước đến thư phòng.

Nói đến thì Thiên vương quả là một việc mệt mỏi, nhóm khách đến từ tổng đàn này, ngoại trừ Địch Nhất, mọi người đều giường cao gối mềm hưởng thụ sự thoải mái sau một thời gian dài bôn ba, chỉ có y vẫn đốt nến, xem xét mớ sổ sách chi chít giống như vĩnh viễn không xem hết kia.

Phó đàn chủ đứng một bên, thần sắc cung kính, mà ánh mắt đang lặng lẽ nhìn y chăm chú thì mang theo vẻ kính nể thật sâu.

Chẳng qua nửa canh giờ ngắn ngủi, Thiên vương đã lấy tốc độ cực nhanh lật xem rất nhiều công văn, lại có thể từ chỗ rất nhỏ, phát hiện mỗi một sai sót, ngẫu nhiên hỏi một câu, ắt trúng yếu hại.

Đáp mấy vấn đề, phó đàn chủ cũng đã toát ra một thân mồ hôi lạnh. Trong lòng vừa kính vừa phục vừa kinh vừa sợ.


Đúng lúc Trác Vân Bằng đẩy cửa vào, trước thi lễ với Địch Cửu, cung kính nói: “Thiên vương, sắc trời đã muộn, Thiên vương có muốn tạm thời nghỉ ngơi, chờ ngày mai lại kiểm tra sổ sách?”

Đã xem sổ sách suốt nửa canh giờ, tư thế ngồi của Địch Cửu cũng chưa hề thoáng thay đổi một chút. Y chậm rãi buông sổ sách trong tay xuống, năm ngón tay thuôn dài hờ hững gõ nhẹ bên trên vài cái: “Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai nghỉ ngơi, khi nào mới có thời gian làm chính sự? Chẳng trách dùng hết khoảng thời gian bảy năm, Tề quốc mới kiến thành một phân đàn, có lẽ các ngươi làm việc đều quen nhàn nhã như thế.”

Ngữ khí của lời này không hề nặng, mới nghe chẳng biết là trách cứ hay nói đùa.

Trác Vân Bằng lòng thoáng run, cúi mi cúi đầu nói: “Thiên vương thứ tội, sự thật là quan phủ Tề quốc đàn áp thế lực dân gian quá mức, ngay cả võ lâm bản địa, những giáo phái đã mấy trăm năm đó cũng bị ép không thở nổi. Nhân số đệ tử các môn các phái đều phải báo lên quan phủ. Đệ tử một khi vượt qua số lượng nhất định, sẽ bị nguy nan đủ kiểu, quan phủ còn thường cưỡng ép điều động đệ tử các phái tham dự những cuộc chiến diệt phỉ hay trừ nghịch, thảm cục mười người đi không còn một rất nhiều. Những đại phái thành danh này còn bị ép đến thoi thóp, càng đừng nhắc tới thế lực võ lâm mới, chúng ta lúc đầu muốn dùng võ lập thế, kết quả là vì không rõ tình thế mà bị triều đình cùng các môn phái võ lâm khác chèn ép, tổn thương nặng nề.”

Địch Cửu chỉ như có điều suy nghĩ mà nghe, dưới ánh đèn, mắt y đen lạ thường, sâu lạ thường. Y thoáng ngơ ngẩn nghĩ: “Có thể nghĩ ra thủ đoạn như thế để đàn áp thế lực dân gian, mở rộng quyền uy và lực lượng của quan phủ, không chừng lại là kỳ chiêu của người trong Tiểu Lâu.”

Không nghe Địch Cửu lên tiếng, Trác Vân Bằng chỉ đành mướt mồ hôi đầu nói tiếp: “Chúng ta kiên trì hai ba năm, tử thương nặng nề lại chẳng có thành tích, bất đắc dĩ mới chuyển sang kinh thương, không ngờ quan phủ Tề quốc chèn ép áp bức thương gia cực hà khắc, nếu không có cơ nghiệp và quan hệ nhiều năm, thế lực mới muốn xuất đầu, ngàn nan vạn khó.”

Địch Cửu đến đây mới cười nhàn nhạt: “Sợ rằng các ngươi không biết làm sao để làm thương nhân thành công mới là sự thật.” Nói tới đây, bất giác lại thở dài, Tu La giáo võ phu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng người của phương diện khác thật sự không nhiều. Lúc trước ở Triệu quốc, Phong Kính Tiết đã dạy một khóa thương nghiệp cho y và người của phân đàn Triệu quốc, đến bây giờ ký ức vẫn như mới.

Nghĩ đến đây chợt có tỉnh ngộ, ấn đường thoáng nhíu lại không dễ nhận ra. Chuyện gì đây, bỗng dưng lại nhớ đến việc Tiểu Lâu, người của Tiểu Lâu.

“Lần lữa như thế rất nhiều năm tháng, ném không ít tiền của, sau đó thuộc hạ mới nghĩ đến, Tề quốc đã trăm phương ngàn kế tăng thêm quyền uy của quan phủ, không bằng nghĩ cách xưng là một thành viên trong quan phủ. Cho nên thuộc hạ phí hết tâm huyết, mua chuộc giám khảo lớn nhỏ, giành được công danh, lại mua một thực khuyết. Mặc dù trời chịu trợ người, vì có sự cố đại tang, thuộc hạ bị bắt từ quan, nhưng chỉ vì trên đầu có công danh, cũng từng đội mũ ô sa, cho nên không đóng lương không nộp lương, có thể lui tới với quan phủ thân sĩ, các nơi đều có thể nói chuyện, bấy giờ mới miễn cưỡng có cơ nghiệp hôm nay.”

Địch Cửu nghe vậy lạnh lùng cười nói: “Đã là như thế, sao lại để người nhìn thấu?”

Trác Vân Bằng ngẩn ra, quay đầu nhìn phó đàn chủ một cái.


Phó đàn chủ cúi đầu nói: “Thuộc hạ vừa bẩm báo Thiên vương.” Trong lòng cũng có nỗi khổ không thể nói ra, Thiên vương thật sự khôn khéo lợi hại, xem xét việc điều động nhân sự, điều phối cao thủ gần đây, lập tức phát giác không đúng, tùy tiện hỏi năm ba câu, không thể không nói thật toàn bộ.

Trác Vân Bằng thấp giọng nói: “Toàn là thuộc hạ thất trách, ở bản địa mua trang viên, thanh thế khá lớn, dẫn đến phi tặc trên giang hồ. Đêm đó cũng là thuộc hạ nhất thời hứng khởi, đích thân ra tay đánh mấy chiêu với tiểu tặc kia. Không ngờ tiểu nhi tử của lâu chủ Minh Nguyệt lâu, thế lực võ lâm bản địa, nửa đêm canh ba học hiệp khách nghĩa sĩ muốn vì dân trừ hại, phát hiện hành tung của phi tặc, liền một đường theo dõi mà đến, nhìn thấy thuộc hạ ra tay. May mà thuộc hạ tai mắt còn linh, phát hiện động tĩnh liền phái người theo dõi, tra thân phận và vị trí của hắn. Vì đêm đó thuộc hạ dùng chính là võ công độc môn của bản giáo, sợ hắn nói ra, bị phụ thân kiến thức rộng rãi kia nhìn ra, cho nên thuộc hạ ngay trong đêm điều động cao thủ bao vây Minh Nguyệt lâu. Thuộc hạ tự mình lẻn vào điều tra, quả nhiên phát hiện phụ tử hai người đang nói việc đêm đó, tiểu tử không biết trời cao đất dày kia còn từng thức cùng diễn luyện chiêu thức của thuộc hạ với phụ thân hắn, thuộc hạ biết không thể chần chừ nữa, cho nên phát ra tín hiệu công kích. Trước lấy khói độc ám khí và phóng hỏa, nhiễu loạn mọi nơi, thừa lúc mọi người bối rối phái đệ tử vào nhà trong bắt được nữ quyến trong nhà. Lại lấy đây uy bức phụ tử hai người đã bị khói độc ám khí tập kích bị thương này thúc thủ chịu trói. Trận này, bên ta chưa thương một người đã bắt giữ phụ tử Minh Nguyệt lâu chủ hai đại cao thủ nhất lưu, đồng thời bắt giữ đồ chúng đệ tử khác. Cả Minh Nguyệt lâu hiện giờ đã nằm trong sự khống chế của giáo ta, chắc hẳn nội tình tuyệt không có khả năng tiết lộ ra ngoài.”

Địch Cửu hờ hững nói: “Ta phải chăng nên khen ngươi thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ huy cao minh?”

Trác Vân Bằng mồ hôi nhỏ giọt: “Thuộc hạ…”

“Người cũng đã khống chế được, tại sao đến tận bây giờ còn chưa giết?” Trong lời nói của Địch Cửu cuối cùng đã hiện rõ tức giận.

Thật là hoang đường, trong trang nhốt một đống gọi là cao thủ, thời gian lâu như vậy, chỉ lãng phí lương thực, cư nhiên không giết một người. Hiện tại đồ đần kia ở ngay đây, nếu để ai lộ ra tiếng gió, làm cho giáo chủ đại nhân vĩ đại thiện lương có thể gánh vác kia biết được, đó mới là phiền toái bằng trời.

Trác Vân Bằng bị một câu của y khiến cho da đầu ngứa ran, run giọng nói: “Thiên vương, Minh Nguyệt lâu chủ kia, xuất chúng nhất không phải võ công, mà là dung mạo tuấn nhã, kỳ độc triều chúng, như minh nguyệt giữa trời. Thê tử hắn cũng là mỹ nhân nổi danh Tề quốc. Phu thê hai người này tuổi tuy không trẻ, nhưng đôi trai gái của họ lại đều sinh được chất vàng ngọc, diện mạo không khiếm khuyết. Thuộc hạ vì muốn dạy dỗ rồi tiến cho giáo chủ và chư vương, cho nên cả gia nhân đồ chúng của họ cũng giữ lại không nói dối, hòng hiếp bức họ…”

Địch Cửu một chưởng đập bàn, chấn áo bay lên: “Ngươi làm việc đàng hoàng vì thần giáo, chính là trung tâm và biểu hiện lớn nhất rồi, nuôi mỹ nữ tuấn đồng của kẻ địch, có thể tính là công lao gì? Đem tất cả những người nhốt trong trang giết hết…” Ánh mắt y lạnh lẽo như băng “Lập tức!”

Trác Vân Bằng rùng mình: “Nhưng mà, thuộc hạ đã đưa tiểu tử kia cho giáo chủ.”

Ánh mắt Địch Cửu thoáng lạnh: “Cái gì?”


Trác Vân Bằng tự đánh giá mình không phải kẻ nhát gan, bị y nhìn như vậy, lại là tim mật đều lạnh, không chút nghĩ ngợi lớn tiếng nói ngay “Là khi thuộc hạ đưa giáo chủ về phòng, giáo chủ đã tự mình mở miệng yêu cầu thuộc hạ!”

Sắc mặt Địch Cửu lạnh thấu xương, hỏi từng chữ: “Y yêu cầu ngươi như thế nào?”

Thân thể Trác Vân Bằng run rẩy như lá rụng trong gió, cơ hồ ngữ không thành tiếng: “Giáo… Giáo chủ nói… Y muốn… Một tình nhân!”