[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 57: Ta đáp ứng ngươi

Tề quốc và Yên quốc đường biên cảnh tương liên khá dài, sau khi qua cửa khẩu, chính là ngàn dặm hoang lương. Vì ít có người ở, chỉ có hành thương qua lại, không khỏi lắm đạo phỉ hoành hành, dần dần vết chân ngày càng thưa thớt. Nếu không vạn bất đắc dĩ, rất ít người chịu đi qua nơi đây.

Nhưng lúc này tiếng vó ngựa dồn dập từng đợt, phá tan sự hoang lương tịch mịch giữa đất trời. Sự nóng vội của đội ngũ đi gấp, có thể nhìn ra từ tiếng vó ngựa liên hồi này.

Song, giữa tiếng vó ngựa thỉnh thoảng nổi lên từng tràng cười, nhưng khiến người kinh ngạc là những người đi đường ấy, chạy qua nơi đạo tặc như rừng này, vì sao thoải mái tự tại như thế.

Một đoàn hơn mười người hộ ủng quanh một chiếc xe ngựa… Không đúng, phải là một chiếc xe trần ngựa rất tốt, vết bánh xe rất hoa quý, hết thảy chi tiết đều cực tinh tế, vốn phải là xe ngựa, cùng với một người nằm trên xe, cuộn tròn trong chăn, phóng ngựa như bay.

Giữa đoàn người cưỡi ngựa có một người đeo mặt nạ gỗ, không nhìn rõ dung nhan, chỉ nghe từng tràng cười sằng sặc truyền ra từ sau mặt nạ. Mà những người khác đều giục ngựa như bay, không ai cười theo tiếng nào, cũng không ai hó hé một chút.

Sau khi người nọ cười được một lúc, mới có một người giục ngựa quay lại, đến bên cạnh người nọ, lạnh lùng hỏi: “Cũng ngần ấy ngày rồi, ngươi còn chưa cười đủ?”

Địch Nhất cố nén ý cười nói: “Xin lỗi, ta cũng đâu muốn cười, thật sự là ta chỉ cần vừa thấy mặt ngươi thì nghĩ đến chuyện hôm đó, ta…” Một câu chưa nói xong, lại là một tràng cười sằng sặc.

Ngày hôm đó, tiếng kêu kia của Phó Hán Khanh vô cùng vang dội. Quả thực là núi khe cùng đáp, tiếng vọng liên tục, chúng đệ tử vờ không nghe thấy cũng không được. Sau khi nghe lời kiểu này, nếu không nổi lên liên tưởng kỳ lạ gì, vậy thì càng không có khả năng.

Mọi người vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa run rẩy không ngừng. Trời ơi, xong đời rồi, nghe được lời quỷ dị như vậy, phát hiện quan hệ kỳ lạ như vậy giữa Thiên vương với giáo chủ, sao có thể không bị giết người diệt khẩu kia chứ. Xong rồi, xong rồi, thôi xong rồi…

Mọi người vừa không dám giục ngựa đào tẩu, cũng chẳng dám quỳ xuống xin tha, chỉ có thể máy móc quất ngựa quất ngựa lại quất ngựa.


Địch Cửu mặc dù vẫn ngồi trên ngựa, cả thân ảnh cũng không thấy lảo đảo một thoáng, thế nhưng đôi tay cầm cương đã nổi đầy gân xanh, đến bước này rồi mà y vẫn chưa tức đến phát điên, ngay cả y cũng cảm thấy phải bội phục mình.

Mà Địch Nhất vừa rồi vì trốn Phó Hán Khanh đã dạt ngựa né thật xa, nghe thấy lời này, quả thực nghẹn họng trố mắt nhìn bóng dáng Địch Cửu thoạt nhìn không mảy may dao động kia, tự đáy lòng bội phục định lực của đối phương. Thật là giỏi, chẳng trách y có thể làm Thiên vương.

Phó Hán Khanh rất thất vọng, rất ủy khuất, rất buồn bực. Y hiếm khi mới cần mẫn muốn hoàn thành luận văn, lại gặp phải cản trở lớn như vậy. Địch Cửu không chịu yêu y thì thôi, còn phải thiết lập chướng ngại lớn như vậy, chẳng cho người khác yêu y.

Tính mạng của người khác chỉ có một lần. Đương nhiên không thể vì để những người này yêu y, mà khiến sinh mệnh họ nguy hiểm.

Phó Hán Khanh ngồi ngẩn ra một lúc, nghĩ đến luận văn của mình đời này khẳng định không thể hoàn thành, nghĩ đến đời tiếp theo lại phải bị ném vào hồng trần, quen biết cả đống người gọi là lãnh khốc tàn nhẫn ích kỷ, bị vận mệnh đẩy đi, trong lòng liền thấy từng trận không thoải mái.

Y lại chẳng biết hận người, chẳng biết phát cáu, buồn bực cũng chỉ lấy chăn che đầu, cuộn mình trong chăn hòng trốn tránh hiện thực. Bởi lòng rất phiền, y bèn dứt khoát lăn mấy vòng trong chăn.

Thế nhưng, Phó Hán Khanh quên mất, xe ngựa của y hiện tại đã là cỗ xe trần tứ phía thông gió, không còn che chắn, y vừa lăn như vậy, liền bịch một tiếng, trực tiếp lăn khỏi xe ngựa, tro bụi nổi khắp, y giãy giụa từ trong chăn ló đầu ra, xe ngựa đã đi rất xa, mà bản thân y cũng xơi bụi đất đầy đầu đầy mặt.

Các đệ tử mới liều mạng thúc ngựa, lúc này cho dù phát giác không thích hợp, cũng khó mà kịp thời ghìm ngựa.

Địch Nhất rơi lại xa xa phía sau vội vàng giảm tốc độ, hai mắt ngước lên trời, vờ như không thấy gì hết, về phần trách nhiệm thân là ảnh vệ, y cũng tạm thời bỏ qua một bên.

Chỉ có Địch Cửu, võ công đủ tốt, phản ứng đủ thần tốc, thân phận lại cao đến mức khiến y không cách nào giả như không biết, nghiến răng nghiến lợi bằng thuật cưỡi ngựa siêu trác, ghìm khoái mã đang lao như tên bắn quay đầu phóng lại, đến bên cạnh Phó Hán Khanh, khom lưng vươn tay, túm áo Phó Hán Khanh xách dậy, tùy tay ném, vị giáo chủ đại nhân hoang đường nhất trong lịch sử này liền từ trong tấm chăn lộn xộn được cứu lên trên lưng ngựa của Thiên vương đại nhân.

Nhưng giáo chủ da mặt dày nhất trong lịch sử này không hề hổ thẹn chút nào, người vừa ngồi lên lưng ngựa, tay liền tự nhiên ôm eo Địch Cửu, thân thể tự tự nhiên nhiên dán sát lưng Địch Cửu.

Theo đạo lý mà nói, trên lưng ngựa lao băng băng, để bảo trì cân bằng, để ngồi cho vững, ôm eo người đằng trước, nghiêng người kề sát người phía trước là cực hợp lý.


Nhưng hiện tại do Phó Hán Khanh làm, hậu quả chính là gân xanh lần này trực tiếp nổi đầy trên trán Địch Cửu.

Y chưa một cước đá Phó Hán Khanh xuống, tuyệt đối không phải bởi vì đồng tình hoặc mềm lòng, chẳng qua là biết thật mà quăng vị giáo chủ này không lo, về sau bị chư vương truy cứu trách nhiệm, kết cục rất đáng lo.

Song, cho dù như vậy, Địch Nhất ở xa xa phía sau thấy rõ toàn bộ vẫn rất đỗi cảm thán, hai người họ cùng nhau giao tranh, cùng nhau giãy giụa, cùng nhau lớn lên, mãi đến hôm nay mới phát hiện, khí lượng của Địch Cửu, quả thực rất có tiềm chất làm thánh nhân.

Sau đó, y cười ha ha rộ lên, tiếng cười đường hoàng như thế, tùy ý như thế, đâm màng tai Địch Cửu đau điếng, đâm chúng đệ tử tim lạnh mật run, chỉ cảm thấy đến bây giờ Thiên vương chưa nổi điên nhảy dựng lên, giết sạch họ diệt khẩu, đã là chuyện may mắn hiếm thấy lắm rồi.

Địch Nhất vừa cười vừa giục ngựa đến gần, vất vả lắm mới ngừng được tiếng cười dài, cậy Địch Cửu sau ngựa còn mang theo Phó Hán Khanh, cho dù muốn động thủ cũng không tiện, y ruổi ngựa càng lúc càng gần.

Y cười đủ thời gian một nén nhang, mới có thể giục ngựa đuổi theo. Vất vả đuổi đến gần, lại thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Phó Hán Khanh đã nằm bò trên lưng Địch Cửu, ngủ thật thoải mái. Sau khi theo góc độ nghiêng phía sau này, có thể nhìn rõ Phó Hán Khanh lúc ngủ say, nước miếng chảy ra từ miệng ngấm ướt một khoảng lớn lưng Địch Cửu, lại thêm nghe thấy tiếng ngáy như sấm của giáo chủ đại nhân, tiếng cười vừa vất vả ngừng lại không thể khống chế vang lên.

Trời ạ, sự tình đã đến bước này, Địch Cửu lại vẫn chưa phát cuồng giết người, đây đây đây, huấn luyện địa ngục hai mươi năm của Tu La giáo, hóa ra dạy dỗ không phải ma quỷ, căn bản là Phật Tổ từ bi.

Địch Nhất mãi đến cuối cùng vô lực nằm trên yên ngựa, vẫn một tiếng lại một tiếng, cười không ngừng.

Sau ngày hôm đó, Địch Nhất chỉ cần mở mắt nhìn Địch Cửu hoặc Phó Hán Khanh là sẽ không thể khống chế nhớ tới tình hình hôm ấy, sau đó nhịn không được lại cười ầm một hồi.

Huống chi, sau hôm đó, Địch Cửu còn làm không ít việc ngốc.

Vốn họ rời khỏi Yên kinh, vẫn đi tắt đường nhỏ, gắng đi qua đường quốc cảnh bằng tốc độ nhanh nhất. Tới Tề quốc, xe ngựa của Phó Hán Khanh bị Địch Cửu trong lúc giận dữ hủy hoại quá nửa, vốn nên đổi một chiếc xe mới cho Phó Hán Khanh. Nhưng Địch Cửu cực hận Phó Hán Khanh, không chịu cho y có cơ hội hưởng thụ nữa, bèn giận dỗi mặc Phó Hán Khanh tiếp tục ngồi trên cỗ xe ngựa đã biến thành xe trần.

Phó Hán Khanh là người đến đâu cũng có thể an nhàn, không hề có chút ý kiến. Chỉ là, y cảm thấy lúc ngủ thật sự không tốt, hơi không cẩn thận lăn một chút là trực tiếp lăn khỏi xe ngựa.


Dưới sắc mặt sát khí tràn bốn phía của Thiên vương đại nhân, đệ tử nào dám lên đỡ, mà Địch Nhất cơ bản sớm đã quên sạch trách nhiệm ảnh vệ của mình. Từ đầu chí cuối chỉ nhìn như không thấy.

Đến cuối cùng, chỉ có thể là Địch Cửu tự mình nghiến răng nghiến lợi xách Phó Hán Khanh từ trong đống bụi đất lên lần nữa. Cũng may đã có giáo huấn lần trước, y tuyệt không thả Phó Hán Khanh lên ngựa của mình nữa, chỉ tiện tay ném lên chiếc xe trần. Nhưng cứ thế một ngày trời, lại phải vất vả cứu giáo chủ mười mấy hai mươi lần, tính nhẫn nại tốt hơn cũng gần như hỏng bét.

Sau khi mỗi một ngày chạy trước chiếc xe trần, mắt thấy Phó Hán Khanh ngã ba lượt, Địch Cửu đã biết quyết định của mình ngu xuẩn cỡ nào, sai lầm cỡ nào, nhưng y ở trước mặt mọi người, giận dỗi lớn tiếng nói không chuẩn bị cỗ xe nào khác cho Phó Hán Khanh nữa, vô luận thế nào cũng không thể tự nuốt lời hứa, chỉ có thể kiên trì tiếp tục chịu đựng sự giày vò đáng sợ.

Mấy ngày qua, ngày ngày xem tiết mục như vậy, Địch Nhất sao có thể không cười, sao nhịn được không cười.

Trong đoàn người này, cũng chỉ có y dám ở trước mặt Địch Cửu sắc mặt khó coi như thế mà cười càn rỡ như vậy.

Sự nhẫn nại của Địch Cửu với y đương nhiên không thể vô hạn độ như với Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh y thịt không được, cho dù giết, cũng không thể ứng phó hậu hoạn theo đó mà đến, với Địch Nhất lại không nhiều cố kỵ như vậy: “Ngươi thật cho là ta vĩnh viễn không giết được ngươi? Ngươi thật cho là ngươi có thể theo bên cạnh y cả đời, nhờ y bảo vệ cả đời.”

Y không hề che giấu sát ý lạnh lẽo: “Phòng được một lúc, không phòng được một đời, đạo lý đơn giản như vậy, ngươi cũng không hiểu?”

Địch Nhất mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, phòng được một lúc, không phòng được một đời, đạo lý đơn giản như vậy, ngươi cũng không hiểu? Nếu y thật sự toàn tâm toàn ý mặc kệ Trương Tam Lý Tứ, chỉ muốn tìm một người nói chuyện yêu đương, ngươi thật có thể vĩnh viễn canh giữ bên cạnh, gặp người là giết sao?”

Địch Cửu ngẩn ra: “Ngươi có ý gì?”

Địch Nhất cười nhởn nhơ: “Ta có thể có ý gì.”

Địch Cửu trầm mặc không nói gì, thần sắc âm trầm, mà Địch Nhất cũng chỉ hơi mỉm cười, không nói lời nào.

Địch Nhất ngưng mắt nhìn người kia nhảy lên xe, lần này y không hề theo sau, trong đôi mắt chỉ thấy nét cười nhàn nhạt.


Quái vật từ trong địa ngục giãy giụa quay về nhân gian như họ, có thể gặp được Phó Hán Khanh, có thể lặng lẽ tìm về máu thịt, biến lại thành một người sống, trong đây có bao nhiêu may mắn.

Trong địa ngục ấy, việc thiện lớn hơn, họ cũng không nhếch khóe miệng một thoáng, trò đùa vui hơn, cũng không kích nổi một chút tiếng cười của họ, nhục nhã nhiều hơn, cũng không khiến cảm xúc của họ mảy may biến hóa, bỡn cợt ác hơn, cũng không thể khiến họ phẫn nộ tẹo nào.

Song, trước mặt người đó, y có thể cười càn rỡ, mà Địch Cửu lại giận dữ. Biến hóa cảm xúc rõ ràng như thế, kịch liệt như thế, chẳng qua là bởi, trước mặt người đó, hai người họ đều quên che giấu, đều không nhớ phải phòng bị và cẩn thận.

Có thể gặp người như vậy, là may mắn. Y đã thoát thân, mà Địch Cửu, nếu không bắt được, nếu không dám bắt lấy nữa, e rằng sẽ vĩnh viễn không thể chân chính ra khỏi địa ngục kia.

Địch Cửu nhảy lên xe dưới ánh nhìn chăm chú của Địch Nhất, một tay hất chăn của Phó Hán Khanh bay ra ngoài xe.

Phó Hán Khanh một lần nữa bị y đánh thức từ trong mộng đẹp. Nhìn biểu tình khủng bố của y, rụt cổ giận mà không dám nói, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Địch Cửu dùng ánh mắt giết người trừng y: “Ngươi nhất định phải tìm một người cùng ngươi nói chuyện yêu đương, làm mấy chuyện buồn cười như đồ điên này, phải không?”

Phó Hán Khanh trịnh trọng gật đầu: “Phải, ta nhất định phải như vậy.”

Địch Cửu nghiến răng ken két: “Ta không làm chuyện hoang đường như vậy, ngươi sẽ đi tìm người khác, ta cản ngươi, về sau có cơ hội, ngươi vẫn sẽ tìm người khác, phải không?”

Phó Hán Khanh chần chừ một chút, mới đáp: “Nếu có thể cam đoan người nọ sẽ không bị ngươi giết chết, ta sẽ làm.”

Địch Cửu vươn tay, y cảm thấy mình nên bổ đến, bóp cổ đồ điên này, sau đó, đến cuối cùng, lại không hề nhúc nhích mà chỉ nhắm mắt, mặt lộ vẻ kiên quyết, quả quyết nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Y đã bất chấp giá nào, lộ ra biểu tình bị đao chém đầu, chịu khổ hình mà nói lời này, Phó Hán Khanh lại không hiểu đạo lý chuyển biến tốt thu ngay, cho người ta đường sống, cho người ta xuống đài, ngược lại hơi mù mờ truy hỏi: “Ngươi đáp ứng ta cái gì?”


Ngay khi chút lý trí cuối cùng của Địch Cửu vì một câu này mà hoàn toàn hỏng bét, mắt thấy sẽ mất khống chế bổ đến giết người, phía trước truyền đến từng tiếng hí dài khi khoái mã bị khẩn cấp ghìm lại, mà đệ tử đánh xe, cũng vội vàng đề cương ghìm ngựa.

Khi cỗ xe trần cấp tốc lao đi bỗng nhiên dừng lại, Địch Cửu hạ bàn rất ổn, không bị làm sao, nhưng Phó Hán Khanh không kịp phản ứng, bị hất ra sau xe, một lần nữa đầu tóc mặt mũi xơi đầy bụi.

Vị giáo chủ Ma giáo nội lực khinh công đều xưng tuyệt một thời, lại không hề có năng lực ứng biến này, bị mấy thớt ngựa hất xuống xe, mất mặt lăn mấy vòng, mới có thể miễn cưỡng nhổm dậy, đầu óc choáng váng nghe Địch Cửu bực tức gầm vang hỏa khí tràn khắp: “Chuyện gì?”