[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 22: Tiền cứ hậu cung

Phó Hán Khanh thoạt nhìn hơi kiêu căng quá phận, kỳ thật cũng tự có chỗ phiền não và bất đắc dĩ của y. Võ so y tự nhiên là không thể, nhưng văn so thì thế nào? Thông thường mà nói, phương thức văn so đều là mỗi bên triển hiện võ công mạnh nhất xuất sắc nhất của mình, sau đó người tham dự và người quan khán có thể bình phán ai lợi hại nhất.

Nhưng Phó Hán Khanh trên võ công thật sự mắt cao tay thấp quá mức. Luận tri thức võ học, y khẳng định là thiên hạ đệ nhất, trên đời chẳng võ công gì là y không biết, song nếu phải ra tay…

Võ công không thể dùng một xíu thủ xảo, phải ngày đêm không ngừng khổ luyện mới được, nhất định phải làm cho mỗi một tấc bắp thịt, mỗi một điểm xương cốt của thân thể đều ghi nhớ một chiêu một thức kia, tâm tùy ý động, mới có thể đạt cảnh giới đại thành.

Loại quỷ lười đứng hàng đệ nhất như Phó Hán Khanh, sao có thể cần mẫn luyện công, đến cả nội lực cường đại nhất, ngủ còn có thể tăng tiến của y, cũng bởi vì bản thân y không chịu luyện tập vận dụng mà chẳng cách nào nắm giữ đúng mực.

Tông Vô Cực có thể triển hiện tử kim thủ xuất sắc nhất của mình, Phó Hán Khanh có thể làm gì, y vẫn có thể thi triển khinh công chạy quanh hai vòng, nhưng lấy hai loại công pháp hoàn toàn bất đồng ra so, rất khó phân thắng bại, người ta tối đa là nói các ngươi mỗi người mỗi vẻ, việc liều mạng không phân ra thắng bại như thế, tự nhiên vẫn phải tiếp tục.

Về phần nội lực cường đại đến mức bất bình thường lại còn không thể khống chế kia, Phó Hán Khanh càng là có thể không dùng thì không dùng.

Dưới nguy nan cực đoan này, y chỉ đành nghĩ ra một biện pháp chiết trung, kề tai Tông Vô Cực, khẽ nói ra việc luyện môn và chỗ thiếu hụt lớn nhất của tử kim thủ.

Bản ý của y rất đơn giản, chính là nói với vị Tông đại tiên sinh này, công phu xuất sắc nhất của ông ta còn nắm rõ hơn ông, ông cũng nên thừa nhận ta mạnh hơn ông đi chứ?


Lúc làm việc này y vẫn hơi chột dạ, cảm thấy mình đang mưu lợi, hoặc dính líu vào loại lừa gạt xảo diệu nào đó.

Song phản ứng của Tông Vô Cực thật sự là quá lớn quá khủng bố quá đáng sợ.

Bất quá việc này cũng không thể trách Tông Vô Cực, đổi lại bất cứ ai, khi công lực vận đến cực điểm, bỗng nhiên nghe thấy bí mật lớn nhất của võ công bản môn, chỗ thiếu hụt của tâm pháp cao nhất mà ngoại trừ mình, đồ đệ thân truyền, nhi tử thương yêu, thê tử đầu ấp tay gối cũng chưa từng biết đến, cứ thế thoải mái tuôn ra từ miệng một kẻ lạ hoắc, chấn động này thật sự quá mạnh.

Mà sự thật này, càng có khả năng mang đến hậu quả đáng sợ không thể tưởng tượng.

Chưa từng có võ công nào hoàn mỹ vô khuyết, bất cứ thần công bí pháp nào cũng phải có chỗ thiếu hụt, có sơ hở, chẳng qua trừ người sử dụng, những người khác không biết đó thôi.

Cho dù là cao thủ vô địch thiên hạ, nếu tiết lộ kẽ hở trong võ công mạnh nhất của y ra ngoài, chẳng khác nào đem mệnh môn của cao thủ kim chung tráo thiết bố sam truyền cho thiên hạ đều biết, thần nhân trước kia đao thương bất nhập, có thể trong nháy mắt, ngay cả tiểu đồng ba thước cũng giết chết được.

Đây cũng là nguyên nhân các môn các phái, cao thủ các phương, luôn cực bảo mật võ công tâm pháp bản môn, không chịu tùy tiện truyền.

Tông Vô Cực đáng thương đột nhiên phát hiện, bí mật vốn cho là trên trời dưới đất chỉ có mình biết bị đối thủ một mất một còn nói ra. Mà chỉ cần kẻ này trước mặt mọi người ở đây, lớn tiếng tuyên truyền một lần thì kẻ gọi là đại tông sư một đời bình sinh ít có địch thủ là lão, e rằng sẽ thành kẻ xúi quẩy người trong võ lâm đều khinh được. Cừu gia, địch nhân ngày trước kết, e là bất cứ lúc nào cũng có thể đánh đến cửa, cơ nghiệp nhiều năm hóa thành nước chảy hoa rơi, thân nhân cựu hữu cũng sẽ bị liên lụy, nếm đủ khổ sở.

Lúc này lão vốn đang cực kỳ khẩn trương, chân khí toàn thân đề đến cực điểm, tinh thần và thân thể đều kéo căng tối đa, lại đột nhiên gặp phải đả kích trọng yếu như vậy, chân khí trong cơ thể lập tức mất khống chế, tán loạn toàn thân, kinh mạch như kim đâm, đau không chịu nổi. Thân dao ý động, không thể đứng thẳng, liên tục lui lại rồi ngã ngồi xuống, một búng máu phun rõ cao, lần này lão thật sự đã tẩu hỏa nhập ma.

Phó Hán Khanh tuy nói kinh nghiệm ứng phó với tình đời đã phong phú không ít, nhưng mọi người đều có tật xấu suy bụng ta ra bụng người, bản thân y không coi trọng chuyện võ công, tự nhiên cũng sẽ có lầm tưởng tương tự mà đối đãi người ta, tuyệt đối không thể ngờ một câu mình thuận miệng nói, lại đả kích Tông Vô Cực thành thế này.


Y vội vàng bổ đến, một phen đỡ lấy Tông Vô Cực, liều mạng vỗ lưng cho lão: “Ông, ông, ông, ông sao vậy, chẳng qua là chút việc nhỏ thôi mà, không cần phải gấp như vậy, trời ơi, ông đừng hộc máu nữa, ta không có cố ý muốn làm ông biến thành thế này đâu.”

Y vừa vội vừa hoảng vừa sợ, nhất thời luống cuống tay chân.

Lại không biết, y không vỗ còn đỡ, y ở đây vừa vỗ vừa sờ vừa khuyên, khổ vẫn là Tông Vô Cực.

Tông Vô Cực nói cho cùng là một người từng trải, tuy là kinh hãi mà bị trọng thương, chung quy vẫn đủ định lực, nỗ lực thu nhiếp tinh thần, hít một hơi để chỉnh lại chân khí hỗn loạn, Phó Hán Khanh đã bổ đến.

Trơ mắt nhìn đầu sỏ gây tội ở trước ngực sau lưng mình hơn mười yếu huyệt tử huyệt vừa vỗ vừa xoa vừa ấn, tiếc là lão không có sức lực phản kháng, rồi lại không thể bình yên tiếp nhận không lo lắng, chân khí tắc nghẽn ở ngực vừa mới thuận lại bị nghẹn khiến lão hộc máu liên tiếp.

Bên tai còn nghe Phó Hán Khanh luôn miệng nói gì mà, đây là việc nhỏ, đừng có hộc máu, ta không có cố ý…

Ngay cả tâm tư muốn đâm đầu chết luôn lão cũng có.

Cũng may lúc này Tông Vô Cực mặc dù vô lực tự cứu, nhưng đồng bạn của lão vẫn không đến mức khoanh tay đứng nhìn.

Đỗ Tùng Pha không biết Tông Vô Cực rốt cuộc bị ám toán thế nào, nháy mắt đã trọng thương đến bước này, lão đứng gần nhất đương nhiên không thể khoanh tay, lợi kiếm lập tức ra khỏi vỏ, tay trái một phen kéo Tông Vô Cực khỏi ma chưởng của Phó Hán Khanh, tay phải một kiếm chỉ thẳng yết hầu Phó Hán Khanh, thanh sắc đều nghiêm khắc hỏi: “Ngươi vừa rồi đã nói gì với ông ấy?”

Phó Hán Khanh mân môi hết sức khó xử, lời vừa rồi y nói hình như không thích hợp nói ra giữa đám đông đâu.


Đỗ Tùng Pha không thể kiên nhẫn nữa, mũi kiếm vươn ra trước, kiếm khí đã đâm đến một tầng da gà nổi lên trên yết hầu Phó Hán Khanh.

“Ngươi nói mau.”

Phó Hán Khanh cẩn thận nhìn Tông Vô Cực còn đang hộc máu “Ta không ngại nói ra, nhưng ta nghĩ Tông quán chủ chắc chắn không muốn ta nói cho ông đâu.”

Đỗ Tùng Pha đâu chịu tin y, vừa tức vừa giận, rốt cuộc không chú ý tới Tông Vô Cực đang bị lão kéo nghe lão tra hỏi, vừa kinh vừa quýnh, máu mới khống chế không tuôn lên miệng nữa hiện tại lại phun ra một búng lớn, đồng thời mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Tùng Pha không biết mình mới là thủ phạm hại Tông Vô Cực thương thế nặng thêm, vừa thấy Tông Vô Cực dáng vẻ thê thảm như thế, không khỏi bầu bí thương nhau, rốt cuộc bất chấp ước định trước đó, phong phạm danh gia gì đó, cổ tay dùng sức, hung hãn đâm đến Phó Hán Khanh.

May mà Phó Hán Khanh cũng đã chuẩn bị tốt, thấy lão đâm tới một kiếm, lập tức tận lực thoáng lóe thoáng lướt thoáng chuyển, rốt cuộc giữa điện quang hỏa thạch trốn ra sau lưng Đỗ Tùng Pha.

Khinh công kỳ tuyệt như vậy, mọi người ở đây đúng là không một ai ánh mắt có thể nhanh hơn thân pháp của y.

Bất quá, theo lý thuyết Đỗ Tùng Pha cũng chẳng sợ y.

Ngạo tuyết kiếm của Đỗ Tùng Pha, một khi thi triển ra, một chiêu liền mười chiêu, một thức lồng mười thức, mây bay nước chảy sử đủ một trăm lẻ tám thức, liền như thủy ngân cuồn cuộn, không một khe hở. Chỉ cần trong phạm vi kiếm thức của lão, bất kể thân pháp cao minh cỡ nào cũng không thể chỉ bằng trốn tránh mà kiên trì đến cuối cùng.

Nhưng đáng tiếc, sau một chiêu lão đã chẳng còn cơ hội ra chiêu thứ hai.


Khoảnh khắc Phó Hán Khanh lướt ra sau lưng lão, cũng ở bên tai lão nói khẽ một câu, điểm ra sơ hở của chiêu này.

Kiếm thế của Đỗ Tùng Pha lập tức khựng lại, rốt cuộc không thể đâm nữa.

Phó Hán Khanh yên lòng. Dứt khoát kề đến bên tai lão, chậm rãi nói tường tận.

Đỗ Tùng Pha đáng thương liền như sa vào cơn ác mộng đáng sợ vĩnh viễn không thể tỉnh lại, hai mắt mờ mịt đăm đăm, đôi tay nhiều năm qua chỉ cần vừa cầm kiếm là vững như bàn thạch, đã run rẩy chẳng ra làm sao.

Lão đang nằm mơ, lão nhất định đang nằm mơ.

Bằng không sao có thể nghe có người ở bên tai, nhẹ nhàng như thể chẳng hề để ý mà phê phán võ công lão tự phụ nhất chỗ nào cũng tệ, từ tâm pháp đến mỗi một chiêu mỗi một thức, đều tìm ra hàng đống sơ hở thiếu hụt, đồng đời tùy tùy tiện tiện nêu ra hơn mười chiêu pháp dị thuật có thể một kích giết chết hoặc khiến lão trọng thương.

Ngần ấy năm qua, công phu cao nhất mà lão nhờ đó hoành hành Đới quốc, danh dương thiên hạ, lúc này lại dường như ngay cả phục hổ quyền kẻ mới học luyện được cũng chẳng bằng.

Khoảnh khắc này, lão rốt cuộc đã minh bạch Tông Vô Cực vì sao lại bỗng tẩu hỏa nhập ma, mà bản thân lão tuy chưa tẩu hỏa nhập ma nhưng cũng chẳng khác là bao.

Bởi vì tâm tình quá kích động, cảm xúc quá hỗn loạn, chân lực của lão đồng dạng mất khống chế, tuy chưa chấn thương kinh mạch của mình, nhưng đã chấn bảo kiếm Ngạo Tuyết bầu bạn mấy chục năm kia trong tay thành từng khúc.

Phó Hán Khanh cũng bị hiện tượng bảo kiếm bỗng nhiên gãy từng khúc kia dọa nhảy dựng, ngập ngừng một chút mới nói: “Ông yên tâm, những lời này ta sẽ không nói với người thứ hai, việc này ông…” Y xấu hổ ho khan một tiếng “Ông không bắt ta đền kiếm cho ông chứ, đó là ông tự mình làm hỏng mà.”


Nghe lời này, trong lòng Đỗ Tùng Pha hơi bình tĩnh, buông tay vứt chuôi kiếm, lại cẩn thận bỏ Tông Vô Cực xuống, lúc này mới trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc, không dám tin tưởng của mọi người, cung kính hành lễ đệ tử với Phó Hán Khanh: “Chúng ta cuồng vọng vô tri, mạo phạm công tử, may được công tử thiên nhân độ lượng, không thèm so đo, Đỗ Tùng Pha ta nguyện lập thề ở đây, đời này kiếp này vĩnh viễn hành động noi theo Chấn Vũ võ quán, từ sau này phàm công tử có lệnh, muôn chết không từ.”

Ngữ khí của lão thoáng ngừng, lại nói: “Ta cũng dám thay Tông huynh lập lời thề này.”