[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 123: Một chiêu cuối cùng

Bích Lạc bị một kiếm xuyên ngực, thoạt nhìn bị thương rất nặng, trên thực tế bởi vì Địch Tam khéo léo tránh khỏi chỗ yếu hại trong cơ thể nàng, thương tổn một kiếm này tạo thành cho nàng cực hữu hạn, chân chính khiến nàng mất sức chiến đấu ngược lại là phi châm xuyên qua cơ thể kia.

Thuốc tê dược tính cực mạnh cơ hồ khiến thân thể nàng hoàn toàn tê liệt mất đi tri giác, chỉ là tai mắt vẫn linh mẫn như bình thường, một phen đối đáp giữa Địch Tam và Địch Cửu nàng nghe rõ mồn một.

Khi Địch Tam xông đến Địch Cửu, nàng cố gắng nửa nhổm người, tung ra một vật, miệng đồng thời quát khẽ: “Giải dược.”

Kinh nghe tiếng xé gió, Địch Tam vốn chờ một kiếm đánh tới, lại nghe thấy một tiếng quát nhẹ kia, trong lòng cả kinh, kiếm thế đánh ra hơi run, lấy mũi kiếm ngăn vật phá không mà đến kia, vòng tay thoáng nhìn, lại là một viên thuốc màu đen.

Y nhướng mày cười, đưa tay lấy viên thuốc, vòng tay đưa đến miệng, một hơi nuốt xuống.

“Được!”

Danh tiếng của Bích Lạc ở Tu La giáo, đó là đồng giá với rắn rết. Biết rõ đối phương là cao thủ sử dụng độc, lòng dạ khí lượng tuyệt đối không thể nói đến rộng lượng, Địch Tam vẫn dám sau khi đâm nàng một kiếm, châm nàng một châm, một hơi nuốt dược nàng ném qua, đảm sắc bực này khiến Tiêu Thương giơ ngón cái khen hay.

Bích Lạc lại tê nhũn thân thể ngã xuống đất, nhưng cũng cười nói: “Quả nhiên có đảm sắc.”

Nàng toàn là dựa vào năng lực kháng dược cường đại của thân thể mình, mới có thể dưới trọng thương, miễn cưỡng tạm thời ngăn thuốc tê, lúc này ném ra một viên thuốc, đã không còn sức hành động nữa.

Địch Tam đã được giải dược, cũng liền không vội liều mạng, trước phải vận động giục tan dược lực, giải độc cho mình. Nghe vậy thong thả thu kiếm, thản nhiên cười: “Đảm sắc cái gì. Ngươi giải độc cho ta, là tranh thủ cho bản thân thêm chút thời gian. Ta dùng dược của ngươi, là bởi vì nếu không dùng, ta đã là một con đường chết. Chắc chắn ngươi cũng sẽ không lãng phí độc dược giết ta lần thứ hai.”

Tuy rằng vô lực, Bích Lạc vậy mà cũng thấp giọng cười ra: “Không sai, ta cho ngươi giải dược, không phải sẽ không nhớ mối thù một kiếm một châm này nữa. Hiện tại ta phải giúp ngươi giữ lại tính mạng, nhưng sau trận chiến này, ngươi ta nếu đều còn sống, món nợ này, ta nhất định phải đòi thêm lợi tức từ ngươi.”

Địch Tam cũng cười khẩy: “Ta cũng nói rõ với ngươi, ta kiếm hạ lưu tình, tha cho ngươi một mạng, cũng không phải vì giúp ngươi, mà là muốn giữ lại tính mạng ngươi, kiềm chế thế cục, cho nên hai ta không ai cần nhận tình của ai.”

Tiêu Thương lúc này với y vừa là tán thưởng, vừa yêu thích, bất giác than thở: “Địch Tam, ngươi cũng quá đâm đầu vào ngõ cụt. Ảnh vệ đúng là đã chịu rất nhiều bất công, nhưng những người năm đó chủ trì việc ảnh vệ đều đã chết hết, chế độ ảnh vệ bãi bỏ từ lâu, ngươi tội gì nhất định tìm bọn ta báo thù. Nếu ngươi có thể nghĩ thoáng một chút, chúng ta biết đâu sẽ là bằng hữu.”

Địch Tam vừa dùng nội lực thúc phát dược lực, vừa tập trung tinh thần theo dõi Địch Cửu, không chịu bỏ qua bất cứ động tác hoặc biểu tình nhỏ nhặt nào, nghe vậy cười lạnh đáp: “Đừng cho rằng các ngươi không tự tay làm là có thể tự nhận trong sạch! Ngoại trừ Phó Hán Khanh thì mỗi người trong Tu La giáo đều là đồng lõa! Các ngươi hưởng thụ tài phú quyền lợi trong giáo, hưởng thụ sinh mệnh xương máu của ảnh vệ chúng ta, lại chưa từng nói nửa chữ không với tội ác kiểu này! Nhất là đám chư vương cao tầng Tu La giáo các ngươi! Hết thảy ác quả Tu La giáo tạo, các ngươi đều không thể đùn đẩy! Ta đáp ứng trợ giúp Địch Cửu, chẳng những muốn tìm cơ hội thay Phó giáo chủ báo thù, cũng là vì có thể làm cho y quyết chiến với các ngươi! Không có ta hỗ trợ, cho dù có Dạ Xoa tương trợ, đồng thời đối phó ba người, y cũng không có mười thành phần thắng. Có ta, y mới có thể bày ra đại quyết chiến lần này, Tu La giáo các ngươi mới đại thương nguyên khí. Ta mới tính là đã trút hơi oán khí trong lòng này!”

Y từ từ chỉ mũi kiếm về trước, kiếm khí túc sát mà cuồng mạnh, đã xa xa khóa chặt Địch Cửu: “Ta đâm Bích Lạc một kiếm, là thay người đã chết đòi một công đạo, ta bắn Địch Cửu một châm, là thay người còn sống trút một hơi oán khí! Hiện tại ta hận đã đền, ân đã báo, vô luận sinh tử, ta đều không thẹn không hối! Về phần làm bằng hữu với đám Tu La chư vương cao cao tại thượng các ngươi, ha ha…” Y cười tùy ý: “Cũng không cần nữa!”

Tiêu Thương cũng là người tâm cao khí ngạo, khó được lần này tỏ ý tốt với người, trong lòng vốn đang một mực tính toán, trận chiến này nếu có thể may mắn, phải làm sao mới có thể nghĩ cách hóa giải thù oán giữa y với Bích Lạc, lại bị đốp về như vậy, không khỏi hơi sượng mặt. Lúc này lại không tiện đi trở mặt thành thù, chỉ đành hừ thật mạnh một tiếng: “Ta chỉ muốn thức anh hùng trọng anh hùng, ngươi đã không thèm, chúng ta cũng không thiếu một bằng hữu ngươi.”

Địch Tam chỉ cảm thấy buồn cười: “Thức anh hùng trọng anh hùng cái gì? Nếu ta không có một phen hành động hôm nay, nếu không phải các ngươi hiện tại cần dựa vào ta liều mạng với Địch Cửu, đối với ảnh vệ tiền nhiệm lẻ loi phiêu bạt thiên nhai, không quyền không thế không nhà để về như ta đây, các ngươi có kẻ nào lại thèm nhìn ta nhiều một cái? Lời này nói ra, thật không sợ người khác cười rớt răng.”

Tiêu Thương phen này quả là một tấm nhiệt tâm bị ngâm nước đá, bị Địch Tam mắng tím tái cả mặt, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ đành liều mạng cắn răng nén nhịn.

Dù là Địch Cửu thân tại nguy cục nhìn, cũng cảm thấy tình huống trên đỉnh núi hôm nay quỷ dị đến cực điểm.

Y và Dạ Xoa vốn là người cùng trận tuyến, trên thực tế lại đều đánh bàn tính riêng, một lòng bảo trì thực lực riêng mình, cho nên cao thủ trên tay y vẫn tránh ở chỗ xa, không tham dự hỗn chiến, mà Dạ Xoa rõ ràng thực lực trong tay mạnh nhất, nhưng nhất định không chịu liều mạng với thiên ma giải thể đại pháp của Tiêu Thương.

Địch Tam thoạt nhìn dường như đang cùng Tu La giáo đối phó y, rồi lại cùng Tu La giáo đối chọi gay gắt, nửa tấc không nhường. Y thậm chí không chịu thoáng ủy khuất mình, cho dù chỉ giả bộ, diễn kịch một chút, cũng không làm. Cách làm này kỳ thật cực xuẩn. Hà tất khiến mình hai mặt thụ địch, không lưu một chút đường lui? Song Địch Cửu lại cảm thấy, y không thể không bội phục Địch Tam. Thẳng thắn tự tại như vậy, tùy tính mà làm như vậy, y biết, y không thể làm được!

Thậm chí hơi hâm mộ. Y ngưng mắt nhìn Địch Tam, thở dài: “Vì sao, ngươi lại có thể sống như vậy?”

“Không ham lại được.” Địch Tam nhìn y cười: “Ngươi mưu tính quá nhiều, suy tư quá nhiều, cho nên ngươi vĩnh viễn không thể biến thành ta.”

Một chút dư độc cuối cùng trong cơ thể lặng yên tiêu đi, một chút hắc khí thấp thoáng cuối cùng, triệt để biến mất khỏi mặt, hơi thở sức sống lại quay về trong đôi mắt y, Địch Tam mỉm cười với Địch Cửu: “Kỳ thật, ngươi vừa rồi căn bản không thể ngăn chặn thuốc tê đúng chứ? Một bước bức đến ta kia, là cực hạn ngươi có thể làm được, đúng chứ? Nếu không ngươi sẽ không trơ mắt nhìn ta nhận giải dược mà chẳng làm gì hết.”

Y lắc đầu, như tiếc mà mừng: “Thật đáng tiếc, ta không thể bị ngươi dọa, hiện tại…”


“Vừa nãy ta quả thật không thể ngăn chặn thuốc tê, hiện tại…” Địch Cửu cũng mỉm cười: “Có thể rồi.”

Khi nói ra hai chữ “hiện tại”, y đã như ưng lăng không, như rồng đằng vân, lao thẳng đến Địch Tam, khi nói xong một chữ “rồi”, đã như cuồng phong bạo vũ đâm ra hơn mười kiếm.

Trên chiến trường, lầm lỡ nháy mắt, có thể khiến thắng bại đổi chỗ. Vô luận nguyên nhân kéo dài thời gian là gì, đồng thời giành được thời gian cho mình, cũng thường cho đối thủ có thêm không ít thời gian.

Địch Tam không thể không tạm dừng cước bộ tiến công, toàn lực vận công giục tan dược lực, giải độc cho mình. Mà Địch Cửu nhờ một khoảng thời gian cực ngắn này, cũng đã áp chế thành công thuốc tê.

Võ công của Địch Cửu vốn đã thắng Địch Tam không ít, lần này đột nhiên tiến công, càng chiếm hết thượng phong, chỉ trong hơn mười chiêu, trên người Địch Tam đã đánh ra mấy đạo huyết quang. Cũng may y phản ứng linh mẫn, tâm chí kiên nghị, rõ ràng bị thế công Thái Sơn áp đỉnh này bức thở không nổi, tâm tình như băng tuyết lại không mảy may dao động. Vẫn có thể phát huy công lực chiêu thức của bản thân vô cùng nhuần nhuyễn. Gặp chiêu phá chiêu, gặp thức hóa thức, cho dù là bị thương, cũng có thể kịp thời trừ đi phần lớn sức mạnh, không đến mức khiến mình vì bị thương nặng mà mất đi chiến lực.

Nhưng ngay cả như vậy Tiêu Thương cũng nhìn ra y không có khả năng duy trì quá lâu. Một khi để Địch Cửu thu thập y, lại đến cùng Dạ Xoa liên thủ đối phó mình, cho dù là dùng thiên ma giải thể, cũng không có tác dụng gì.

Lúc này y không chần chừ nữa, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Trong tiếng thét, lại là sát ý và đấu chí trước nay chưa từng có, tức khắc, trong cơ thể chân khí cuồn cuộn như nước…

Dạ Xoa lại bỗng quát to một tiếng: “Tiêu Thương, ta lập tức dẫn người rút đi, ngươi không cần như thế.”

Tiêu Thương quả thực không tin vào tai mình, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn xuống dưới.

Dạ Xoa nở nụ cười với y.

Trong ký ức của Tiêu Thương, hoặc là mọi người Tu La giáo, đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ tươi cười của Dạ Xoa.

Có lẽ là bởi vì Dạ Xoa bình thường căn bản chưa từng cười, cho nên rõ ràng là một nữ tử cực đẹp, nụ cười này lại cực gai mắt, như là trên khuôn mặt đang yên đang lành bỗng khắc ra một nếp nhăn cứng nhắc.

“Ta giúp Địch Cửu, là bởi vì mấy năm qua, trong giáo rất không công bằng với ta và Minh quân. Nhưng chúng ta dù sao có chút tình hương hỏa, ta cũng không nỡ bức ngươi quá đáng, từ đây dẫn người triệt đi, sống hay chết thì phải xem bổn sự của chính ngươi.”

Tiêu Thương quả thực hơi đần ra, có phải Dạ Xoa điên rồi không, tại thời điểm quan trọng thế này, nàng ta cư nhiên muốn rút đi.

Nhưng Dạ Xoa không nhìn Tiêu Thương thêm nữa, phiêu nhiên lui lại, lặng yên dùng tay ra hiệu, tất cả Minh quân nhanh chóng tập kết bên cạnh nàng. Cuối cùng, nàng chỉ nhàn nhạt lưu lại một câu: “Địch Cửu, ta từng đáp ứng giúp ngươi truyền tin tức, giúp ngươi trước một bước phế đi Dao Quang và Bích Lạc, để thuộc hạ của ngươi không cần bị kịch độc âm ba công uy hiếp. Ta đáp ứng đều đã làm được, không đáp ứng cũng giúp ngươi làm không ít, chuyện còn lại, ngươi cứ tự mình ứng phó đi, ta phải về tổng đàn đối phó Mạc Ly.”

Còn chưa dứt lời, nàng đã thật sự dẫn đám Minh quân đi gọn gàng nhanh nhẹn.

Tiêu Thương mặc dù bị kinh không nhẹ, nhưng cũng không dám chậm trễ nữa, phi thân lao về phía vòng chiến của Địch Cửu và Địch Tam.

Đúng lúc Địch Tam bị Địch Cửu một chưởng đánh lui mấy bước, ôm ngực ngã xuống, Tiêu Thương kịp thời chạy đến, chặn Địch Cửu từng bước truy kích.

Địch Tam lúc này mới kịp thở dốc mấy hơi, rõ ràng đã mệt đến đỏ mặt tía tai, lại vẫn phải nỗ lực cười to: “Địch Cửu, ngươi có từng nghĩ đến, cả Dạ Xoa cũng sẽ bỏ ngươi mà đi? Ngươi cảm thấy ngươi là kiêu hùng? Ngươi cả đời dùng thuật quyền mưu với người, người khác cũng sẽ chỉ dùng thuật quyền mưu đối đãi ngươi. Ai sẽ vào lúc sống chết trước mắt vĩnh viễn vĩnh viễn đứng bên ngươi, ai sẽ chịu không để ý lợi hại thay ngươi xuất lực? Sau khi ngươi chết, liệu có người nhớ tên ngươi không? Liệu có người chịu ngẫu nhiên thở dài một tiếng vì ngươi không?”

Bên tai nghe một tiếng kêu rên, lại là Tiêu Thương liều mạng một chưởng với Địch Cửu, bị bức lui mấy bước, miệng trách mắng: “Lúc sắp chết, ngươi ở đâu ra nhiều lời thừa như vậy?”

Địch Tam cười ha ha, đĩnh kiếm bức qua: “Ta biết ngươi không có ta giúp thì không xong mà.”

Y làm sao nguyện ý thừa lời, sự thật là vừa nãy một vòng cấp công kia ứng phó, huyết khí bốc lên kịch liệt, không thể không lui ra bình phục khí tức, chỉ có thể sính miệng lưỡi lợi hại, nhiễu loạn tâm Địch Cửu.

Trên Truy Nguyệt phong, kích biến luân phiên, nháy mắt đã là mấy lần phản bội, mấy lần bán đứng, mấy lần lâm trận trở giáo.

Mà Địch Cửu, ngoại trừ khi nghe Địch Tam nhắc đến Phó Hán Khanh hơi động dung, hết thảy những biến hóa khác đều lạnh lùng.

Cho dù là thời điểm sinh tử này, Dạ Xoa phụ nghĩa mà đi, sắc mặt y cũng chưa từng mảy may biến hóa.

Y và Dạ Xoa vốn chính là tổ hợp lợi ích lâm thời, y muốn mượn Dạ Xoa thay y trừ đi kình địch, Dạ Xoa muốn mượn tay y diệt trừ chư vương. Nếu không có một nhánh kỳ binh Địch Tam này nổi lên, cho dù Tiêu Thương dùng thiên ma giải thể đại pháp, Dạ Xoa cũng sẽ cùng mình liên thủ diệt trừ y. Nhưng Địch Tam đã tạm thời quấn lấy mình, bản thân Dạ Xoa lại không chịu tự tổn hại thân thể thi triển thiên ma giải thể. Nếu quyết chiến với Tiêu Thương, bản thân không chết cũng phải trọng thương, ngay cả mười Minh quân tinh nhuệ nhất bên cạnh sợ cũng phải thương vong gần hết.

Dưới tình huống như vậy, Dạ Xoa làm sao chịu thay y xuất tử lực ứng địch? Dù sao sau trận chiến này, tam vương không chết cũng đại tổn thực lực, chỉ cần nàng ta sớm một bước về tổng đàn, diệt trừ Mạc Ly, đại cục ngay trong tầm khống chế, tội gì nhất định tử chiến đến cùng.

Giữa kịch chiến, Địch Cửu lại bỗng nở nụ cười. Y lấy quyền mưu đãi người, người lấy quyền mưu báo y, hết thảy hết thảy, đều hợp tình hợp lý.

Chỉ là, trừ quyền mưu, y lại có thể dựa vào cái gì?!

Kiếm phải chưởng trái, đồng thời ứng phó Tiêu Thương và Địch Tam, y lại vào khoảnh khắc này, ngửa mặt lên trời mà cười. Thanh truyền toàn ngọn núi, cười dài chưa tuyệt, bốn phương tám hướng đã có tiếng vô số tay áo lướt gió.

Cao thủ phụ thuộc y, phục ở bốn phía cách đó không xa, rốt cuộc đã đợi được tín hiệu kêu gọi. Vừa rồi khi Bích Lạc hiện thân từng cố ý rải khói độc tứ tán chính là vì đối phó họ. Nhưng để không ngộ thương người mình, Bích Lạc trước đó đã phân phát tị độc đan giải loại độc này cho tất cả đệ tử tham dự lần quyết chiến này, mà Dạ Xoa, đã sớm âm thầm phái người đem tị độc đan cho những thuộc hạ này của Địch Cửu.

Những tiếng kinh hô vừa nãy, tiếng từ trên ngọn cây rơi xuống, đều là họ trước đó đã ước hẹn làm bộ ra. Lúc này nghe Địch Cửu gọi, liền từng kẻ sát khí đằng đằng múa đao vung kiếm chụp ám khí từ bốn phía chui ra.

Địch Cửu cao giọng quát ngắn: “Giết những người này!”


Y chỉ chính là Bích Lạc Dao Quang cùng vài đệ tử Tu La giáo may mắn còn sót đang nỗ lực tị độc.

Ánh mắt chợt lạnh, Tiêu Thương âm thầm nghiến răng. Đây thật đúng là cục diện lưỡng nan, nếu y quay người ngăn cản, Địch Tam tất sẽ bị Địch Cửu giết chết. Nếu y tiếp tục giúp Địch Tam giao đấu với Địch Cửu, vậy những người khác…

Đang lúc khó xử, lại nghe một thanh âm cực mỏng manh vang lên: “Giao cho ta!”

Lại là Dao Quang thương thế nặng nhất đang từ trong vũng máu nỗ lực ngồi dậy.

Nàng mới gượng nhổm nửa người, đã có một kẻ chạy nhanh nhất bổ qua, một đao chém đến nàng.

Nàng không sợ không loạn, chỉ ngẩng đầu mỉm cười.

Giờ khắc này, nàng toàn thân tắm máu, tóc tai hỗn độn, vẻ mặt tiều tụy, ngọc diện thảm đạm, nhưng chỉ một nụ cười, một đao kia liền ngừng trên đầu nàng, không thể chém xuống một phân một tấc nữa.

Cao thủ cầm đao kia chỉ cảm thấy một nụ cười này của nữ tử trước mắt, động lòng người, phong lưu quyến rũ không nói nên lời, thiếu nữ bịn rịn như thế, quả thật nháy mắt có thể kích thích tất cả hào tình và mong muốn bảo hộ trong lòng nam tử, cương đao trong tay tuy sắc, làm sao chém xuống được, trong lúc chần chừ chợt nghe kình phong phá không, lại là đồng bạn thứ hai chạy tới cũng vung trường kiếm đến, hắn không chút nghĩ ngợi, liền quay người một đao ngăn bảo kiếm của đồng bạn. Bên tai nghe đồng bạn kinh hô: “Ngươi điên rồi!”

Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ: “Chính là không điên mới không thể cho các ngươi giết nữ tử đáng yêu như vậy.” Trên tay lại một đao nhanh như một đao khiến đồng bạn luống cuống tay chân, từng bước lui lại.

Địch Cửu đồng thời ứng phó Địch Tam và Tiêu Thương, vẫn có thể đề khí quát cao: “Dao Quang mị thuật thiên hạ vô song! Mọi người không nên nhìn mắt thị!”

Dao Quang cười thảm đạm, đưa tay nhặt một chiếc lá nhuộm máu tươi bên cạnh, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi.

Tiếng lá cây trong trẻo phiêu dao mà lên. Đám cao thủ bốn phương tám hướng tuôn đến kia, động tác lập tức chậm chạp ngưng trệ.

Không ai có thể ngờ được, Dao Quang bị thương nặng đến nước này, còn có thể nhờ một chiếc lá bé tẹo, thi ra thanh âm mê hồn.

Mọi người đều biết tâm chí bị sóng âm của nàng nhiếp, nhưng mà thanh âm này mỹ lệ như thế, êm tai như thế, giống như kêu gọi ôn nhu nhất, mộng đẹp động lòng người nhất dưới đáy lòng, không ai nỡ đi cắt ngang, không ai nỡ không nghe.

Có mấy người công lực cao xé áo vo tròn định nhét tai, tay giơ lên lại không làm sao nhẫn tâm nhét vào.

Công lực thấp càng bất tri bất giác buông tay, mặc binh khí rơi xuống đất, bản thân ngã ngồi, si si cười ngây ngô.

Dao Quang hoa dung thảm đạm, hai tay đều đang run rẩy, máu tươi lại từ trong thất khiếu chầm chậm tràn ra. Nhưng mà, tiếng nhạc trong trẻo của lá cây bên môi nàng, một khắc cũng chưa từng tạm dừng.

Bích Lạc cũng trong trùng trùng sương mù, phất tay cực nhẹ cực chậm, tốc độ khuếch tán bốn phía của đám sương khói các màu vốn lồng quanh nàng bỗng nhiên mau hơn rất nhiều, nhanh chóng bay đến đám thuộc hạ Địch Cửu kia.

Ma âm của Dao Quang, kỳ độc của Bích Lạc, đều có được lực sát thương đồng thời trong phạm vi lớn. Có mặt họ, cho dù nhân số đông đảo, nếu không phải cao thủ, cũng rất khó chiếm được thượng phong. Cho nên Địch Cửu mới phải cùng Dạ Xoa bố trí hiểm cục, trừ đi hai người trước một bước.

Không ai ngờ được, Địch Tam đã xáo trộn tất cả kế hoạch, Dao Quang và Bích Lạc trọng thương, vẫn kiềm chế được đám cao thủ thuộc hạ Địch Cửu.

Tiêu Thương thấy cục diện coi như ổn định, tâm tình buông lỏng, lại có thể toàn lực đối phó Địch Cửu.

Cũng chỉ vừa phân tâm thất thần một chớp mắt ngắn ngủi như vậy, Địch Tam lại trúng thêm một chưởng, tuy kịp thời trừ đi quá nửa nội lực, vẫn bị gãy xương sườn, cộng thêm phun ra một búng to máu tươi ngã bay ra ngoài.

Người còn giữa không trung, đã tiện tay lau vết máu bên môi, chửi nhỏ một tiếng: “Mẹ kiếp, chết ở đây thế này thật không đáng.” Vừa nói miệng vừa trào máu, nhưng thân ảnh xông lên lần nữa lại không mảy may chậm chạp.

Đấu chí như thế cũng kích thích Tiêu Thương mặt mày phấn chấn, hăng hái cười to nói: “Địch Cửu, ngươi còn thủ đoạn gì, sử ra đây đi.”

“Thủ đoạn tất nhiên là có, chỉ xem các ngươi có thể bức ra không.” Địch Cửu cười nhàn nhạt, bổ ra một chưởng.

Trường kịch chiến này đã thảm liệt tột cùng, ai bị bao nhiêu chưởng, ai trúng bao nhiêu kiếm, đã không ai có thể tính toán rõ ràng. Mỗi một lần máu tươi tung tóe, đều tuyệt không chỉ là máu của một người.

Y bào huyền sắc của Địch Cửu cũng gần như bị máu ngấm ướt sũng, mỗi một chưởng bổ ra, đều cảm thấy đan điền và ngực trống rỗng, mỗi một kiếm đâm vào máu thịt địch thủ, cũng không hề cảm thấy hoan hỉ khoái lạc. Y kỳ thật không để ý Tiêu Thương liều mạng với y, cũng không hận Địch Tam ra tay đánh lén, nhưng y hiện tại hận họ quá ồn ào, đánh thì cứ đánh đi, tại sao còn phải ồn ào như vậy.

“Tiểu tử, ta đã cứu ngươi một mạng, coi ngươi còn dám chân cao khí ngang trước mặt ta nữa không.”

“Ta phi, là ai cứu ai, nếu không có ta, còn đến phiên ngươi cứu ta?”

“Cẩn thận…”

“Đó, một kiếm này lại là ta chắn giúp ngươi, coi ngươi bị bao nhiêu thương rồi, không có việc gì thì đừng sính anh hùng.”

“Nói bậy nói bạ, ta bị thương là bởi vì ta đủ anh hùng, mỗi lần đều đánh chính diện, mỗi lần đều giúp ngươi phân đi áp lực lớn nhất. Có bản lĩnh thì chờ đánh xong chúng ta lột quần áo ra đếm thử, coi ai đánh liều mạng nhất, không sợ chết nhất.”

“Ngươi xác định không phải so ai không bản lĩnh nhất, ai yếu nhất?”

“Đồ đần, một chưởng kia đánh vụng về như vậy, ngươi còn không tránh nổi, may mà ta ra tay đủ nhanh đó.”


“…”

“…”

Thật là quá ồn ào, quá đáng lắm rồi.

Địch Cửu bỗng nhiên có phần thống hận nghiến răng.

Trận chiến đấu này, quá cô độc, rõ ràng thuộc hạ của y nhiều nhất, rõ ràng công lực của y cao nhất, thế nhưng, y tịch mịch đến mức có phần không hề có chút sinh thú nào.

Tiêu Thương và Địch Tam phối hợp cư nhiên ăn ý như vậy, rõ ràng hai bên là địch nhân, rõ ràng cho dù kề vai chiến đấu cũng không lỡ việc cãi cọ mắng nhau, còn thường hung tợn trừng nhau, nhưng hết thảy những điều này đều không hề ảnh hưởng việc họ vô số lần cứu nhau, vô số lần thay nhau đỡ hiểm chiêu.

Không ai vào lúc lùi lại nghỉ nhiều một hơi, chậm trễ cho dù một thời một khắc, không ai vì tự bảo thực lực mà để đối phương đi độc lập ứng phó tiến công mạnh mẽ của mình.

Có lẽ, là nguy nan bức họ không thể không kề vai chiến đấu. Có lẽ, họ nói nhiều như vậy, chính là vì muốn nhiễu loạn tâm thần y thôi. Song Địch Cửu biết mình vẫn đang ghen tị đến phát cuồng.

Ai sẽ vào lúc sinh tử trước mắt vĩnh viễn đứng bên ngươi, ai chịu bất chấp lợi hại thay ngươi xuất lực?

Y biết, vốn có, vốn, y có một người như vậy…

Sau khi ngươi chết, liệu có người nhớ tên ngươi? Có người chịu ngẫu nhiên thở dài một tiếng vì ngươi không?

Y tin, cho dù là hiện tại, người kia cũng sẽ không quên y, cho dù thân tử hồn diệt, cho dù thi cốt không còn, vẫn có một người, sẽ thỉnh thoảng nhớ đến, khi nhớ đến y, vẫn không phát ra một câu oán ngôn, chỉ khe khẽ thở dài vì y…

A Hán…

Không biết vì sao khoảnh khắc này y lại đặc biệt nhớ một người, lại như phát điên mà hoài niệm một số chuyện cũ hoàn toàn không có ý nghĩa.

Có thể là bởi vì khoảnh khắc người ta sắp chết đó, nhất định sẽ yếu đuối nhất định sẽ buồn cười chăng? Không, họ sai rồi, dưới Truy Nguyệt phong, cũng có hàng loạt thuốc nổ, chỉ cần khói hiệu vừa lên, sẽ bị đốt ngay.

Y chưa từng quên, phản bội và bán đứng bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện, y trước nay cũng không dám có tính toán toàn thắng, trường quyết chiến này, y đã làm đủ các loại thiết tưởng, kể cả việc mình bại vong.

Một phần thuốc nổ này, chính là vì thua mà thiết kế.

Mà chân tướng này, ngoại trừ y thì chẳng ai biết.

Y từng nói với Địch Tam, y không tin bất cứ ai.

Địch Tam cũng vậy, Minh vương cũng thế, Dạ Xoa cũng vậy, tất cả đều như nhau.

Mọi người phụ trách chôn thuốc nổ, ngoại trừ một kẻ, đã bị y giết toàn bộ.

Mà kẻ may mắn còn sống kia cũng bị y dùng nhiếp hồn thuật mê tâm chí, không biết gì hết, không nhớ gì hết. Duy nhất hiểu được chính là thủ ở nơi bí ẩn không bị người ngoài phát hiện kia, liều mạng nhìn chằm chằm không trung, một khi tín hiệu đặc thù nọ bay lên trời, lập tức đi châm kíp nổ.

Thiên địa rộng lớn như thế, y duy nhất dám tin tưởng, dám giao phó tính mạng, chỉ là một hoạt tử nhân, một con rối hình người bị y khống chế.

Buồn cười, hay là đáng tiếc?

Địch Cửu cười không ra tiếng, cũng vô lực thở dài.

Tin tưởng người khác, giao phó tính mạng mình cho người khác, tính mạng mình, sẽ không còn thuộc về mình nữa.

Y đã cực hận sinh mệnh mình không thuộc về mình, thì làm sao chịu làm sao có thể đem sau lưng mình giao phó cho người khác?

Quyền mưu với người, quyền mưu với mình, đoạn tuyệt trợ giúp ngoài mức, không phải cũng đoạn tuyệt phản bội ngoài mức. Hết thảy đều nắm giữ trong tay, thắng bại được thua, y cũng một mình gánh vác! Y không hối!

Trận chiến này, đã là cục tất chết.

Thủ hạ y những người kia công phu tuy không kém, vẫn không đủ để đối kháng ma âm của Dao Quang. Đương nhiên, Dao Quang mặc dù không cầm cự được bao lâu, nhưng chỉ cần nàng có thể gượng đến khi kịch độc của Bích Lạc bao hết những người đó, là coi như công đức viên mãn.

Mà trước mắt, khói độc kia cách những người đó, không đến hai mươi bước.

Võ công của y mạnh hơn Địch Tam và Tiêu Thương một bậc, nhưng hai người này hợp lực, lại vẫn có thể áp chế y đến hạ phong. Y hiện tại thậm chí không có khả năng dùng tiếng huýt gió đi phá ma âm mỏng manh kia của Dao Quang nữa.

Huống chi, thuốc tê kia y chưa hề bức ra toàn bộ, mà chỉ cưỡng ép áp chế, theo chân khí y hao càng lúc càng nhiều, theo thời gian dài kịch liệt tác chiến mà không thể hiệu quả, thân thể lại đang từng tấc bắt đầu tê dại, tay chân ẩn ẩn có cảm giác không nghe chỉ huy.


Nếu không phát khói hiệu, sẽ không kịp nữa.

Y cắn răng, liều mạng chịu một chưởng của Tiêu Thương, một kiếm của Địch Tam, trong vũng máu tìm chỗ trống, nhảy khỏi vòng chiến, tay run rẩy thả pháo hoa tín hiệu.

Ý nghĩ cuối cùng là, không thể ngờ, phí tâm cơ như thế, kẻ thắng chân chính lại là Dạ Xoa! Nàng ta thực lực trong tay chưa mảy may hao tổn, sau khi về tổng đàn bất ngờ diệt Mạc Ly, là có thể tay nắm đại quyền, thuận thế trở thành giáo chủ, thế thì nàng sẽ đối đãi Phó Hán Khanh như thế nào…

Ý nghĩ này không tiếp tục nữa, có lẽ chỉ là lười suy nghĩ, có lẽ chỉ là nhìn thấy thân ảnh Địch Tam nhún người vọt lên đuổi theo pháo hoa, cùng đoản kiếm Tiêu Thương trong lúc trăm bận lao lên không trung, y bận đến mức chẳng còn thời gian suy nghĩ.

Tiêu Thương và Địch Tam đều là người thông minh, tuy không biết pháo hoa tín hiệu kia rốt cuộc dùng làm gì, cũng biết tuyệt không phải thứ tốt lành, hai người đồng thời có hành động chặn lại. Nhưng Địch Cửu làm sao chịu cho họ như ý.

Tay phải vận lực phóng một phát, trường kiếm như sấm tựa điện tấn công Địch Tam, bức Địch Tam không thể không thu kiếm đón đỡ, tay áo trái bay cuộn như mây, kình khí cuồn cuộn nổi lên, cách không quấn đoản kiếm tập kích lại Tiêu Thương.

Tay phải trường kiếm rời tay, năm ngón liền bắn không dứt, từng đạo chỉ phong cơ hồ tập kích hết các yếu huyệt của Địch Tam, chưởng trái hư hư bổ xuống từ xa, chưởng thế cũng khóa chặt Tiêu Thương.

Vô luận thế nào, y sẽ không cho hai người kia bất cứ cơ hội nào để chặn lại!

Thế công tựa như sóng lớn cuồn cuộn từng đợt từng đợt đánh tới hai người, bản thân y lại ngẩng đầu, nhìn khói hiệu đang cấp tốc bay vút lên kia, bỗng nhiên buông tiếng cười dài.

Cả đời này, thật là một trò cười cực đại.

Y dùng phản bội đổi lấy phản bội, dùng bán đứng đổi lấy bán đứng, y vứt bỏ người kia, người khác cũng vứt bỏ y.

Khổ tâm mưu đồ một trường phản bội, được trùng trùng khốn cảnh, vô tận hiểm trở, những dã tâm và đại nghiệp, quyền thế và tài phú đó, xa tít như sao cuối trời, vĩnh viễn nhìn thấy, lại không thể nắm được.

Khổ tâm mưu đồ một trường quyết chiến, được Địch Tam trở giáo một kích, Dạ Xoa lâm trận mà đi, trả giá như thế, cuối cùng lại uổng phí đem thắng lợi giao cho người khác.

Thứ muốn, luôn trượt qua kẽ ngón tay, thứ vứt bỏ, lại vẫn tự đáy lòng nổi lên…

Sống cũng cô độc trắng tay, chết cũng cô độc trắng tay…

Duy nhất đáng vui mừng, bất quá là thi thể sẽ bị nổ tung thành tro bụi, không cần lưu lại cái xác tàn, khó coi cho thế nhân sụt sịt nhạo báng.

Cho nên, tại một kiếm cuối cùng này, y chỉ muốn cất tiếng cười to.

Nhân sinh như thế thật như mộng, nhân sinh như thế quả buồn cười, một trò cười thú vị như vậy, há có thể không cười, sao có thể không cười!

Dạ Xoa dẫn Minh quân rời khỏi. Một đường ra tín hiệu, mệnh lệnh tất cả Minh quân đã giết chết phong tín tử, lại chiếm cứ vị trí của phong tín tử ban đầu, tiếp tục giám thị toàn cục, nắm giữ hết thảy biến hóa tạm thời đừng rời đi, tiếp tục giám thị.

Dạ Xoa căn bản chưa định trở về tổng đàn ngay bây giờ.

Lần này nàng lâm trận rời đi, tuy nói Tiêu Thương Địch Tam và Địch Cửu khẳng định sẽ liều một trận lưỡng bại câu thương, nhưng chỉ cần chưa đồng quy vu tận toàn bộ, mấy cao thủ đứng đầu này cho dù chỉ sống sót một, cũng là hậu hoạn vô cùng, đã như vậy, một không làm, hai không nghỉ, một kẻ cũng không thể lưu.

Bất quá không thể lập tức động thủ, mà phải đợi tất cả họ đều đánh đến lúc chỉ còn một hơi cuối cùng, lại thoải mái ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Cho nên nàng mới dẫn Minh quân vờ lui, mà còn thật sự lui rất xa đỉnh núi.

Với tai mắt của đám Địch Cửu, phụ cận có người khác ẩn nấp hay không, khẳng định không thể giấu được họ, chỉ có tra ra nàng đã thật sự dẫn thủ hạ rời khỏi, họ mới dám mạnh tay một trận, cuối cùng đánh đến ngươi chết ta sống.

Mà nàng, chỉ cần mai phục chỗ sườn núi tất qua là được, kẻ thắng kia bất kể là bên nào, cuối cùng cũng khẳng định mình đầy thương tích, chỉ còn một hơi, thừa lúc y xuống núi…

Trong lòng đang tính toán như ý, giữa rừng cây chợt truyền đến tiếng chim hót cao thấp không đều.

Vì chém giết thảm thiết, sát khí ngút trời, chim thú trong núi đã sớm biến mất vô tung, chợt nghe tiếng chim hót này, liền chói tai và không tự nhiên một cách dị thường.

Chúng Minh quân đều lộ ra biểu tình ngưng thần lắng nghe.

Một người thấp giọng nói: “Tin tức từ đỉnh núi một đường truyền tới, có người đang lấy khinh công tuyệt đỉnh đến Truy Nguyệt phong, chúng ta…”

Căn bản không cần gã bẩm báo, Dạ Xoa cũng sớm nghe hiểu được ý tứ trong tin tức này, im lặng đưa tay ra hiệu, tất cả Minh quân nhanh chóng lẩn vào rừng, chuẩn bị sẵn sàng cho đánh lén ám sát.

Dạ Xoa cũng nhảy lên một gốc đại thụ cao nhất, nương cành lá tươi tốt, che lấp thân hình, dõi mắt trông ra phương xa.

Lại thấy hai bóng người đang lấy tốc độ cực nhanh lao đến Truy Nguyệt phong Lạc Phượng lĩnh.

Nàng thị lực kinh người, khoảng cách xa như vậy cũng nhận ra rõ ràng người tới là ai.


“Là bọn họ?”

Dạ Xoa vừa kinh vừa nghi: “Võ công của y cư nhiên khôi phục?”

Mắt thấy hai người thế tới như điện, nháy mắt đã đến dưới chân núi, Dạ Xoa quyết định thật nhanh, thấp giọng phát mệnh lệnh thư sát.

Phó Hán Khanh đã đưa đến trước mắt, nàng há lại có cái lý không giết. Người này bình thường tuy rằng nhìn như không làm chính sự, nhưng những năm qua trong giáo cư nhiên vẫn vô cùng có uy tín và được người tôn trọng. Sau khi về tổng đàn, người này không giết luôn là họa lớn, giết lại khó tránh khỏi rất mất lòng người, chi bằng mượn cơ hội này, thần không biết quỷ không hay xử trí y, sau đó đẩy tội danh cho Địch Cửu, mình còn có thể được một mỹ danh tự tay thư sát Địch Cửu, báo thù cho giáo chủ và chư vương. Đến lúc đó uy tín trong giáo ắt như mặt trời ban trưa, xem ai còn dám nói Minh quân là đám ăn không ngồi rồi chỉ cầm tiền không làm việc.

Dạ Xoa tính toán như ý, ngưng thần chờ Phó Hán Khanh lên núi.

Nàng biết Phó Hán Khanh nội công rất tốt, khinh công không tồi, nhưng các phương diện khác, nói là thiên hạ vô địch, đánh thì có tâm vô lực. Người này không có kinh nghiệm đánh nhau, lại mềm lòng, không chịu giết người, chỉ cần đột nhiên ra tay tập kích, y không kịp phục hồi tinh thần, dù có nội lực thiên hạ vô song cũng vô ích.

Mà mười Minh quân khác là cao thủ tốt nhất dưới tay nàng, một trận chiến trên đỉnh núi, lông tóc vô thương, trong tay lại có ống độc Bích Lạc cho, lấy có tâm tính vô tâm, thình lình đánh lén, kiềm chế một Địch Nhất đường dài bôn ba, mỏi mệt cực kỳ cũng đủ.

Dạ Xoa nghe thấy tiếng cười lạnh băng dưới đáy lòng mình, lặng yên đề tụ công lực, lãnh nhãn nhìn con mồi từng bước đi vào bẫy rập của mình.