[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 109: Một lời hứa

Ngươi chỉ ăn bấy nhiêu đó?” Địch Nhất hơi sửng sốt nhìn Phó Hán Khanh, cảm giác cứ như chỉ tùy tiện ăn hai ba miếng, vậy cũng tính là một bữa cơm.

Phó Hán Khanh chỉ đành cười gượng đôi tiếng.

Lo lắng như thế, biểu tình kinh ngạc, cùng với sự phẫn nộ buồn bực bởi vậy mà đến, y đã thấy rất nhiều. Nếu có thể, y cũng không muốn để người khác nhọc lòng vì mình như thế. Tiếc là cho dù tinh thần của y cường đại hơn nữa, cũng chẳng cách nào khống chế thân thể ngày càng yếu đuối, cho dù bản thân y muốn ăn thêm mấy miếng, kết cục chắc chắn là tràng vị khó chịu rồi nôn ra, khiến người khác càng lo lắng hơn.

Hiện tại chỉ có thể hối hận mình suy nghĩ không chu toàn, không nên kéo Địch Nhất cùng ăn cơm, nhìn sức ăn của y, rất ít người còn có thể tiếp tục giữ được khẩu vị.

Quả nhiên, Địch Nhất nhìn một bàn thức ngon, thật sự không tìm ra thứ gì muốn ăn, ngồi ngơ ngẩn cả buổi mới thở dài khe khẽ: “Ta không nên đi.”

Phó Hán Khanh chỉ cười, ánh mắt thậm chí hơi nhẹ nhõm thoải mái: “Ta lại cảm thấy, may mà ngươi đi.”

Địch Nhất vừa nghe ngẩn ra, lập tức sáng tỏ.

Với tâm tính của Địch Cửu, đã có tâm xuống tay với Phó Hán Khanh, ảnh vệ mình đây chính là cái đinh lớn nhất trong mắt, năm đó nếu không đi, y tất sẽ ra tay diệt trừ mình.

Với Phó Hán Khanh mà nói, mình rời đi, tránh được thương tổn, đương nhiên đáng để y vui mừng.

Chỉ là…

Y nhìn Phó Hán Khanh, cười cười nhàn nhạt.

A Hán, kỳ thật y đã ra tay, chỉ là ngươi không biết.


Rất rất lâu về trước, y đã…

“Ngươi sống có tốt không, của ngươi…” Phó Hán Khanh hiếm khi mới hơi hiếu kỳ, thậm chí có phần hưng phấn hỏi “Nàng có được không?”

Suy nghĩ lang thang bên ngoài lập tức bị thu lại, Địch Nhất nhàn nhạt cười nói: “Ta sống rất tốt, nàng cũng tốt lắm, chúng ta sống những ngày tự tại cách tuyệt với đời, ta không muốn để người của Tu La giáo nhìn thấy nàng, cũng không muốn nàng can dự việc này, cho nên không dẫn nàng đến.”

Phó Hán Khanh gật đầu: “Không dẫn nàng đến là đúng, nếu không chưa biết chừng đám Dao Quang có thể đưa chủ ý lên người nàng. Ngươi định ở lại đây mấy ngày?” Cười nhìn y, ánh mắt trong sáng “Đừng để nàng chờ quá lâu.”

Địch Nhất nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc cảm thấy không thể nhẫn nại nữa, trầm giọng nói: “Ngươi định vĩnh viễn cao cao hứng hứng, gặp người là cười mà sống tiếp như vậy sao?”

Phó Hán Khanh thất thần, thộn ra hồi lâu, mới hỏi: “Việc này, có gì không tốt à?”

“Không có gì là không tốt.” Địch Nhất cười khổ “Nhưng mà, A Hán, vì sao ngươi nhất định phải làm chuyện chính xác, nhất định phải làm chuyện không có gì không tốt đối với người khác? Ta thà là ngươi cứ như ngày trước, chỉ cần bản thân ăn ngon ngủ tốt, quản chi trời sập đất lở, quản chi thế giới biến thành thế nào? Ảnh vệ ta muốn hủy dung cũng được, muốn lưu lại một đời không được tự do cũng thế, đều là lựa chọn của người khác, ngươi không quản không lý không can thiệp…”

Phó Hán Khanh ngơ ngẩn ngồi, ngơ ngẩn thấp giọng nói: “Nếu năm đó không phải ngươi đánh thức ta, ta vẫn không biết, mình ích kỷ như vậy, vô tình như vậy, với hết thảy ngoài thân, không để tâm như vậy.”

“Ngươi chỉ ích kỷ, lại chưa từng hại người. Có vấn đề gì? Nhưng hiện tại ngươi đã biến thành thánh nhân. Gặp phải loại sự tình này, vì sao còn phải bắt mình cười như thể khoái hoạt lắm vậy?” Trong thanh âm của Địch Nhất lại ẩn ẩn có tức giận “Trước khi đến gặp ngươi, Dao Quang đã cho ta biết ngươi hai năm qua sống như thế nào, ngươi ngày ngày cao cao hứng hứng, vui tươi hớn hở. Ngươi không làm biếng chút nào, chủ động quan tâm công vụ. Tham gia nghị sự cũng chẳng cần người khác tới thúc tới kêu, ngoại trừ thân thể không khỏe, không thể bôn tẩu mọi nơi, những chuyện trước kia Địch Cửu làm, ngươi có thể làm cũng đều làm, ngươi như thế, muốn chứng minh cái gì, ngươi định cả đời cứ sống như vậy? Làm một giáo chủ cần mẫn, nghiêm túc, dễ nói chuyện, vĩnh viễn cao hứng?”

Phó Hán Khanh bị mắng trợn mắt há mồm, từ sau khi y bị thương, mọi người đều đối đãi cực tốt, bình thường ngay cả nói nặng cũng cực ít, lúc này bị người răn dạy như vậy, quả thực ngay cả đầu óc cũng chẳng nghĩ được gì.

Y lăng lăng ngồi nguyên tại chỗ, không thể động đậy, qua rất rất lâu, vẻ tươi cười trên mặt mới biến mất từng chút, ánh sáng trong mắt mới ảm đạm dần từng chút.

Y cúi đầu, rất rất lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Ta nhất định phải sống thật tốt, ta nhất định phải rất vui vẻ, rất cao hứng, ta nhất định phải nỗ lực đi làm tốt những chuyện Địch Cửu ném xuống, ta nhất định phải để bản thân cảm thấy, không có y, ta cũng có thể khoái hoạt sống tiếp, y đi rồi, ta cũng có thể ứng phó được…”

Y vẫn không hề ngẩng đầu, thanh âm càng lúc càng trầm thấp: “Như vậy, là có thể không cần đi hận.”

Y cúi đầu, nhìn mấy ngón tay lạnh băng của mình.

Vẫn một mực cho rằng nắm chặt tay, không buông ra nữa, năm rộng tháng dài tay dù lạnh hơn cũng sẽ được ủ ấm, hóa ra thời gian dài nắm đôi tay lạnh băng, khả năng càng lớn hơn là khiến mình cũng cảm thấy lạnh giá.


Chưa bao giờ biết, mình kỳ thật cũng biết hận. Chưa bao giờ biết.

Mấy đời trải hết, nguyên tưởng rằng cảm xúc tiêu cực nhất cũng bất quá là chán ghét. Mấy đời hoang mang, nguyên tưởng rằng luận đề yêu là khó khăn nhất, hóa ra hận hay không hận mới là chuyện gian nan nhất trên đời này.

Nỗi lòng khoảnh khắc này, cơ hồ là mê mang.

Tiểu Dung sao có thể làm được, mỗi một đời bị cô phụ, bị phản bội, bị thương tổn, thế mà không oán không hận.

Tiểu Dung sao có thể làm được, lấy thái độ thoải mái thong dong đi đối mặt hết thảy, tiếp nhận hết thảy. Cho dù chỉ vờ rất cao hứng, vờ không thèm để ý, y làm sao có thể giả vờ thành công như vậy, thành công đến mức cả bản thân y cũng chẳng biết là giả vờ.

Là quá lạnh chăng, mặc áo lông chồn dày như vậy, vẫn phải run rẩy.

Là quá mệt mỏi rồi chăng? Cho nên uể oải chỉ muốn nhắm mắt, một mộng không dậy.

Y chỉ là… chỉ là không muốn đi hận người kia…

Thù hận, là cảm xúc xa lạ biết mấy, đáng sợ biết mấy, kỳ quái biết mấy.

Bởi vì quá xa lạ, bởi vì chưa bao giờ trải qua, cho nên mới phải hoảng hốt, mới phải sợ hãi, mới không dám phóng túng cảm xúc tiêu cực như vậy bùng nổ trong lòng.

Y chỉ là không muốn hận người kia, cho nên nỗ lực muốn để mình sống thật tốt. Chỉ là… hóa ra sống tốt như vậy, là một chuyện mệt như vậy, mệt như vậy.

Địch Nhất lẳng lặng nhìn y, nhìn y chầm chậm cuộn lại, nhìn y chầm chậm, bắt đầu run rẩy.

Mỗi một lần y đều là như vậy, moi một cái hố, vùi đầu mình vào đó, xây dựng một giả tượng để đối mặt với toàn thế giới. Mỗi một lần đều là mình âm sai dương thác cố kéo y ra, mỗi một lần sau đó lòng đều mê mang, không biết cách làm của mình rốt cuộc là đúng hay sai.

Y chần chừ một thoáng, khẽ khàng đưa tay đặt lên vai Phó Hán Khanh. Bản ý chỉ muốn cho y một chút ủng hộ và trấn an. Nhưng mà chỉ một khắc sau, cả trọng lượng thân thể Phó Hán Khanh liền dựa ra sau, phảng phất như không thể duy trì thân thể này được nữa, chỉ có thể dựa vào sức mạnh trên tay y, mới có thể miễn cưỡng ngồi được.

Vô luận tàn tạ là thân hay là tâm, y đều đã chống chịu hơn hai năm. Phảng phất tất cả đau thương, tất cả yếu đuối, tất cả bất tiện đều không tồn tại, ngã quỵ, đứng lên, ngây ngô cười đôi tiếng, mỏi mệt, đau đầu, thở dốc, ngủ một giấc, nghỉ một hơi, ngơi một chút, hết thảy như thường, tiếp tục vui tươi hớn hở đối mặt với mọi người.

Nếu y không đến, người này biết đâu có thể một mực duy trì, nếu y không nói toạc ra, người này biết đâu có thể một mực cảm thấy, cuộc sống thế này kỳ thật cũng không có gì là không tốt, những ngày thế này kỳ thật cũng không có gì là không cao hứng không khoái hoạt.


Khoảnh khắc đó, Địch Nhất chừng như có thể nghe thấy tiếng mình cắn răng. Địch Cửu, y rốt cuộc có biết không, y thương tổn là gì, y hủy diệt là gì?

“Ngươi… Về sau, liệu còn tha thứ cho y không?”

“Tha thứ?” Phó Hán Khanh cơ hồ thoáng sửng sốt, khi ngẩng đầu, thậm chí còn miễn cưỡng cười một thoáng “Vì sao phải tha thứ, y kỳ thật cũng đâu nợ gì ta? Gần một năm qua, ta tiếp nhận non nửa những chuyện năm đó y lưu lại, mới biết nặng nhọc vất vả nhường nào, y thay ta gánh vác tám chín năm, cho dù là có dụng tâm khác, làm cũng đủ rồi, ta được nhiều ưu đãi như vậy là không thể phủ nhận. Những năm đó, y đối đãi ta, vốn là rất tốt, chúng ta bên nhau, từng có rất nhiều khoái lạc…”

Y cảm thấy y có thể thao thao bất tuyệt, nói rất rất nhiều lời, sau đó, Địch Nhất dùng ánh mắt thâm trầm như vậy mà nhìn y chằm chằm. Thanh âm vốn đúng lý hợp tình kia của Phó Hán Khanh liền nhỏ dần, cho đến khi không nói được nữa.

Sau đó, y một lần nữa cúi đầu, qua một lúc mới nói: “Ta sẽ rất nỗ lực, rất nỗ lực, không đi hận y, nhưng tha thứ… Đó là thứ không tồn tại.”

Chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, tha thứ, từ này quá nhẹ nhàng, quá không có sức.

Người như Địch Cửu, chuyện làm ra sẽ không quay đầu, sẽ không hối hận, sẽ không ham thích sự tha thứ của bất cứ ai.

Mà bản thân y, trước nay đều cố chấp. Yêu cũng thế, đoạn cũng thế, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, không có khả năng cho rằng chưa từng xảy ra.

Hết thảy nỗ lực y có thể làm, chỉ là không đi hận người kia.

Biết đâu lúc gặp lại có thể mỉm cười, lúc khốn khó có thể cứu giúp, nhưng mà tha thứ…

Không, từ này y nghe thấy mỉm cười, mà Địch Cửu khả năng sẽ chỉ đáp bằng cười khẩy thôi nhỉ?

Ngực bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, khiến y cảm thấy mê mang một trận, A Hán không biết đau, không biết tình, chỉ ngây ngây ngô ngô, chỉ cầu một giấc ngon lành kia, đi đâu mất rồi.

Bên tai truyền đến một tiếng thở than của Địch Nhất: “Ta có thể làm gì?”

Qua rất lâu, mới lại ngẩng đầu, lại ngưng mắt nhìn y, lại dùng một thời gian rất lâu, mới có sức lực một lần nữa nở nụ cười: “Lưu lại, bồi ta vài ngày, những ngày qua, ngươi ở bên ngoài có kinh lịch gì thú vị, đã gặp những cảnh những chuyện gì hay ho. Sau đó thì về, cùng thê tử sống cuộc sống khoái hoạt. Biết các ngươi sống rất tốt, biết trong những người ta quen biết, có người có thể thoát khỏi những vận mệnh giết chóc này, sống cuộc sống khoái hoạt, ta sẽ cao hứng lắm.”

Địch Nhất lẳng lặng nhìn y một hồi, sau đó cười khẽ: “Ngươi có lời gì muốn nói, lại không thể nói với ta? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng luôn muốn làm thánh nhân? Thay người khác nghĩ quá nhiều, ngươi quả thực cũng chẳng còn giống ngươi. Ngươi cảm thấy ta là người ngoài, không kham nổi phó thác, hay là không muốn liên lụy? Lại hoặc là ngươi cảm thấy ta quá yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm, ngươi không dám để ta mạo hiểm? Đừng quên, ta theo ngươi sáu năm, trong sáu năm đó, ngươi giúp Địch Cửu bao nhiêu, cũng từng chỉ điểm ta bấy nhiêu, ta hiện tại, vô luận thân trong hiểm cảnh ra sao, chỉ cần một lòng tự bảo, thiên hạ thật sự tìm chẳng ra mấy người có thể giết ta.”


Phó Hán Khanh bị y vạch thẳng, hơi ngượng ngùng cười cười, ánh mắt lại càng ảm đạm: “Ta nghĩ, hành động đối phó Địch Cửu của Tu La giáo, hẳn là sẽ lập tức bắt đầu.”

“Ngươi định?” Địch Nhất hồ nghi.

“Ta mặc dù là giáo chủ, cũng quả thật không bị mất quyền lực, nhưng tất cả việc sát phạt, trên cơ bản ta đều ít hỏi đến, chuyện này, bọn họ muốn làm sau lưng ta, không phải không có khả năng. Hiện tại chỗ thiếu hụt trong võ công của mấy người họ phần lớn đều được ta bổ túc, rất nhiều lỗ hổng và lộn xộn của Tu La giáo cũng được di bổ bình định, với tính tình họ, không có khả năng một mực kiềm chế.” Phó Hán Khanh thanh âm cô đơn, ánh mắt buồn bã.

Y biết hết thảy, lại không cách nào ngăn cản. Y hiểu được hết thảy, nhưng không thể nói, không thể làm gì cả.

Y không thể nói đừng báo thù, việcliên quan đến nguyên tắc, sẽ không ai chịu phục, cũng không có đạo lý.

Y cũng không thể vì tiếp tục kéo dài, mà cố ý không chỉ ra chỗ sai sót trong võ công của đám Dao Quang Tiêu Thương, hoặc là cố ý làm giáo vụ hỗn loạn, loại sự tình này y không làm được.

Nhưng mà, cứ thế vô lực ngồi đây, trơ mắt nhìn người y từng yêu, cùng những người đối đãi y cực tốt, sẽ liều một trận ngươi chết ta sống, bản thân lại chẳng thể làm gì, cảm giác này thật là bi thương cực kỳ.

Địch Nhất nhẹ giọng hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”

Phó Hán Khanh lắc đầu: “Ta không biết có thể làm thế nào? Ta không có lý do, cũng chẳng có biện pháp không để đám Dao Quang báo thù. Thật đánh lên, thực lực của Địch Cửu hẳn là vẫn sẽ bất lợi, nhưng mà tính tình y lại kiêu ngạo cực đoan như vậy, muốn y tránh lui, y chưa chắc đã chịu, huống chi ta cũng không có cơ hội đi khuyên y…” Vẫn chưa nói xong, y lại đã trầm mặc.

Cho dù có cơ hội gặp lại, cho dù có cơ hội khuyên nhủ, người nọ, làm sao nghe.

Địch Nhất gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta ở lại nơi này vài ngày rồi sẽ đi.”

Lời nói cực nhẹ nhàng tùy ý, thâm ý cùng trọng lượng trong đó, Phó Hán Khanh tự nhiên cũng nghe ra được.

Địch Nhất và đám Dao Quang Tiêu Thương lập trường bất đồng, y không có cảm tình với Tu La giáo, thậm chí có khả năng còn có hận ý, sẽ không mảy may cảm thấy hành vi phản bội Tu La giáo này có gì không đúng.

Y tối đa chỉ cảm thấy Địch Cửu phản bội Phó Hán Khanh, có phần đáng hận.

Nhưng là người đối với chuyện giữa họ, hiểu biết nhiều nhất, thậm chí có khả năng càng nhiều hơn đương sự, y cũng có thể đoán ra, sau trường phản bội này, Địch Cửu mất đi, có thể hơn xa nhận được. Dưới tâm tình thế này, thù hận của y đối với Địch Cửu, cũng sẽ không sâu như vậy.


Cho nên, một phen chân tâm kia của Phó Hán Khanh, toàn giáo trên dưới cũng chỉ dám nói cho mình y nghe.

Cũng chỉ có y, sau khi nghe xong mới thản nhiên gật đầu, thản nhiên hứa hẹn.

Phó Hán Khanh thấy y đáp sảng khoái như vậy, ngược lại hơi ngẩn ra: “Mấy năm qua hành tung của y luôn rất bí ẩn, phong tín tử cũng rất khó tra ra được, ngươi vị tất tìm được y?”

Địch Nhất mỉm cười: “A Hán, ta tự có bổn sự của ta, ngươi cứ yên tâm.”