[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 107: Cố nhân trở về

Ngày đó ánh dương vừa đẹp, Phó Hán Khanh khoác chiếc áo lông chồn to sụ, uể oải dựa gốc cây, phơi nắng xem Tiêu Thương múa kiếm.

Nơi này Tiêu Thương múa ra một thân mồ hôi, y bên kia uể oải híp mắt, nhịn không được đưa tay che miệng ngáp một cái.

Tiêu Thương thu kiếm thế lướt đến bên cạnh y, tức giận nói: “Muốn chỉ điểm thì chỉ nghiêm túc cho ta, cần qua loa cho xong như vậy không?”

Phó Hán Khanh xốc lại tinh thần, nỗ lực nói: “Kỳ thật bộ kiếm pháp này đã hoàn mỹ lắm rồi, ta thấy ta không thể giúp gì nhiều nữa.” Còn chưa nói xong, mỏi mệt đã tuôn lên.

Nói đến thật không thể trách y, vốn đang giữa trưa, y bình thường có thói quen ngủ trưa, hiện tại lại bị Tiêu Thương chậm trễ lỡ cả cơm trưa. Tuy nói đang tận lực ứng phó, nhưng bị thái dương lờ đờ này chiếu toàn thân đâm lười nhác, chỉ muốn bỏ xuống hết thảy, đánh một giấc, nào còn đề tinh thần lên được.

Tiêu Thương hậm hực nói: “Ngươi không muốn dạy, chúng ta chẳng lẽ còn nguyện ý để ngươi chỉ tay năm ngón sao? Còn không phải đều là ngươi không tốt, một kho báu đặt trong lòng bao nhiêu năm, chẳng lộ chút tiếng gió nào, nếu mà ai ngươi cũng không cho biết thì đã đành, lại chỉ nói cho mình Địch Cửu biết, hại mọi người hiện tại đều phải vất vả luyện công để phòng bị y.”

Phó Hán Khanh vội nói: “Kho báu đó vốn chính là đồ của Tu La giáo, vô luận là ai trong các ngươi hỏi, ta đều sẽ cho biết, chỉ là nếu không ai hỏi, ta chung quy cảm thấy không nói vẫn tốt hơn. Mấy thứ đó, giá trị mang đến vĩnh viễn kém xa phiền toái, hơn nữa, tài phú trên trời rơi xuống quá nhiều, thường là họa không phải phúc. Ta trước kia từng nghe nói phàm là người bỗng dưng phát tài bất chính, phần lớn rất nhiều năm sau sẽ sa vào trong bần cùng cực độ, chẳng bằng năm đó không phát tài thì hơn.”

Tiêu Thương trừng to mắt hung hãn nhìn y chòng chọc, trong nháy mắt mặt cũng hóa xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ý ngươi là, cho dù Địch Cửu không hỏi ngươi, bất cứ một người nào trong chúng ta chỉ cần mở miệng hỏi, ngươi sẽ đem chuyện kho báu nói ra không hề giấu giếm?”

“Đúng vậy.” Phó Hán Khanh thản nhiên gật đầu.

Y nơi này đáp thật dễ dàng, lại không biết Tiêu Thương quả thực hận không thể xông qua trực tiếp bóp chết Phó Hán Khanh cho xong.


Năm đó Phó Hán Khanh lấy giao ra các kho báu nhỏ của các quốc làm giá, được các quốc giúp đỡ. Chuyện này mặc dù bị giấu giếm, chỉ cao tầng các quốc biết, nhưng dù sao nhiều người nhiều miệng, thời gian lại dài, phong tín tử của Tiêu Thương không đâu không vào, mỹ nữ thủ hạ Dao Quang cũng thường lẫn đến bên cạnh quyền quý. Năm rộng tháng dài, đến năm thứ tám, rốt cuộc dần có tiếng gió lộ ra. Tử tế mà tính thì Địch Cửu đương quyền nhiều năm như vậy, cũng tự có một bộ cốt cán, láng máng phát hiện việc này là đương nhiên, huống chi sau lưng còn có một Bất Động Minh vương cao thâm khó lường.

Năm đó khi chư vương tra biết chân tướng việc các quốc giúp đỡ Tu La giáo, cũng phần nhiều chấn động. Chỉ bởi vì chư vương tuy hợp tác, nhưng cũng chế hành nhau, mọi người không thể thiếu lục đục lẫn nhau, minh tranh ám đấu. Mấy người tin tức khá linh thông đều trước sau được tin, lại đều liên hệ tất cả tin tức cùng với bí điển truyền thuyết trong giáo, phỏng đoán ra Địch Tĩnh hẳn còn một kho báu lớn nhất đang nằm trong tay Phó Hán Khanh.

Mọi người đều đã có tư tâm, việc này lại liên quan đến một kho báu lớn, kết quả là, rốt cuộc chẳng ai nói ra tin tức. Chư vương đều tự ôm mưu mô. Bất kể có năng lực chấm mút hoặc độc chiếm hay không, luôn muốn kiếm chút ưu đãi trên một bí mật lớn. Chỉ là chuyện trọng đại, trân quý, cơ mật như kho báu, đương nhiên không thể trông chờ Phó Hán Khanh nói ra. Thậm chí ngay cả hỏi cũng chẳng dám tùy tiện hỏi một câu, chỉ sợ khiến Phó Hán Khanh cảnh giác phòng bị trước một bước.

Chủ ý của mọi người đều không sai biệt lắm, chẳng ngoài lén lút quan sát, chú ý giám thị, sắp xếp thân tín trong những người hầu hạ bên cạnh y, ghi lại nhất cử nhất động của y, về sau tìm cơ hội nói gần nói xa, xem có thể dò ra ẩn ý manh mối gì không.

Thậm chí Phó Hán Khanh và Địch Cửu rời khỏi tổng đàn, mọi người một đoạn thời gian trước cho dù tra ra tung tích, cũng không ra mặt buộc họ quay về, một mặt là vì muốn cho Phó Hán Khanh có chút thời gian tự do khoái hoạt, một mặt khác lại có chút tư tâm không thể gặp người. Hy vọng Phó Hán Khanh tự mình đi tra xét kho báu, họ cũng có thể ra manh mối.

Chỉ là sau đó khắp nơi xảy ra chuyện, mọi người mệt lử, phái Tề Hạo đi gọi hai vị trở về, Địch Cửu lại kéo Phó Hán Khanh trốn tiếp, mà còn vận dụng lực lượng bản thân để chặt đứt truy tung của Tiêu Thương.

Khoảng thời gian hơn một năm đó mọi người vẫn tính toán như vậy, cân nhắc đi, cẩn thận tới cẩn thận lui, kết quả bị Địch Cửu nắm thời cơ, nhanh chóng quả quyết dò ra kho báu, những người khác toàn là cơ quan tính hết quá thông minh, giỏ trúc múc nước công toi, phân ảo não này quả thực như dùi tim, bởi vì đều ôm tư tâm, âm thầm làm, có khổ cũng chỉ đành nuốt xuống, trong miệng không nói được nửa chữ, trên mặt còn phải giả bộ tươi cười.

Thật nói đến thì phẫn nộ của chư vương với Địch Cửu, ngoại trừ công sự trong giáo, cũng có một phần nguyên nhân rất lớn là vì phân tư oán này. Dù sao thứ mọi người hao hết tâm tư không kiếm được, bị tên này nhanh chân đến trước mất tiêu.

Trước kia mọi người chỉ cho là Phó Hán Khanh và Địch Cửu tư tình quá sâu, kho báu chỉ nói cho Địch Cửu cũng không kỳ quái, cố tình một câu vô cùng thành thật của Phó Hán Khanh hôm nay, khiến Tiêu Thương nghe mà quả thực kích động muốn đâm đầu chết luôn. Hóa ra chỉ cần y mở miệng hỏi, là có thể được cả kho báu, vậy thì những đứng ngồi không yên, tâm cơ dùng hết trong khoảng thời gian một năm kia, lại tính là gì đây?

Giờ khắc này, Tiêu Thương quả thực toàn thân bốc hỏa, sát khí oán khí cùng nhau xông lên.

Phó Hán Khanh bị sắc mặt và biểu tình quỷ dị kia của y dọa cho cả người cực lực co lại. Đúng lúc xa xa truyền đến tiếng chuông vang nhanh, Phó Hán Khanh nghe mà như được đại xá: “Có người đến.”

“Lúc chúng ta tìm ngươi luyện công, bất cứ ai đều không thể quấy rầy, chư vương cũng không thể tự tiện vào, ai không biết điều như vậy?” Tiêu Thương thất khiếu bốc khói quát lớn một tiếng.


Bất quá, cho dù là bản thân y, cũng ẩn ẩn cảm thấy tiếng chuông này vang đúng lúc, bằng không mình chưa biết chừng sẽ thật sự nhất thời không thu tay được, trực tiếp làm thịt giáo chủ đại nhân luôn.

Mà hiện nay, mặc kệ đến là cái gì, đều là đưa lên cửa cho y trút giận.

Hỏa khí đầy bụng này đang chờ phát đây, còn chưa nói xong, người đã lướt ra ngoài như gió. Liên tiếp nhảy vọt qua ba tầng viện lạc, lại thấy xa xa gần gần, tấn linh vang không dứt. Một bóng người, đang bằng tốc độ mau lẹ tuyệt luân nhanh chóng tiếp cận.

Tiêu Thương khẽ a một tiếng, thân hình đột nhiên gia tốc, lại trực tiếp xông về phía trước.

Thân ảnh lướt gấp đến gần như gió như điện, rồi lại giữa điện quang hỏa thạch đột nhiên hạ đất, khó khăn né qua cú va chạm này của Tiêu Thương, trong thế lướt về trước nhanh mạnh như vậy, y nói dừng là dừng, tuyệt không lằng nhằng. Tuy chỉ là thoáng lướt thoáng ngừng, võ công hỏa hậu, khinh công, nội lực, định lực hiển lộ trong đó, đều đạt tới hóa cảnh.

Tiêu Thương cũng thong thả đứng trước người y. Nhàn nhạt đánh giá vài lần, chậm rãi nhếch khóe môi, miễn cưỡng tính là cười: “Lâu vậy không gặp, công phu cư nhiên tiến bộ nhiều như thế, không tồi nha.”

Người đối diện mặt trầm như nước, hiển nhiên không rảnh để ý y, thoáng nghiêng người, liền muốn vòng qua người y.

Tiêu Thương đưa tay cản, khoan thai nói: “Mấy năm nay ngươi tiêu dao bên ngoài đủ rồi, như là quên mất quy củ của chúng ta nơi này, tổng đàn lại chẳng phải tùy tiện người nào qua lại ra vào cũng tùy ý được.”

Người tới không tiện tranh chấp với y, chỉ đành cố nén một hơi, trầm giọng nói: “Long vương đồng ý cho ta gặp…”

“Lão hảo nhân kia từ khi nào có thể thay giáo chủ làm chủ? Chỗ giáo chủ ở, là người ngoài có thể tùy tiện ra vào sao?”

“Ta không phải người ngoài, ta là…”

“Ngươi đương nhiên không phải người ngoài.” Tiêu Thương cười lạnh “Ngươi là ảnh vệ của y, là người thân cận nhất, là người bất cứ lúc nào cũng có thể bầu bạn bên cạnh y, chỉ tiếc, hiện tại ngươi đã không phải nữa, là ngươi tự mình muốn đi…”

Tiêu Thương dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đối phương: “Đã đi rồi, hà tất trở về. Cho dù ngươi về rồi, nơi này cũng không còn vị trí của ngươi nữa.”


Địch Nhất thở dài, y không biết nên vì Tiêu Thương làm khó mà phẫn nộ, hay nên cao hứng vì sự thật Tiêu Thương bởi Phó Hán Khanh mà nổi giận với y. Dù sao, điều này có nghĩa là những người này thật sự vẫn khá quan tâm Phó Hán Khanh.

Thời gian đã nhiễm rất nhiều phong sương trên khuôn mặt dữ tợn chằng chịt sẹo kia của y. Vết thương đều đã cũ, đã nhạt, chợt nhìn cũng không đặc biệt chướng mắt khó coi nữa, chỉ là thần sắc cực kỳ nặng nề, ánh mắt y lướt qua Tiêu Thương, nhìn về chỗ giáo chủ cư ngụ, trong mắt có rất nhiều cảm xúc phức tạp.

“Năm đó ta rời đi, là bởi vì ta thật sự rất muốn sống một hồi vì bản thân, ta thật sự rất muốn tự do, không bị gò bó, không hề cố kỵ mà sống một lần. Cho dù là thời gian rất rất ngắn…” Y thở dài “Ta vốn nghĩ rằng sẽ rất nhanh chóng trở về.”

“Tiếc là gặp một mỹ nữ, đương nhiên liền trọng sắc khinh bạn.” Tiêu Thương nhướng cao mày cười lạnh “Nói đến thì mỹ nhân kia của ngươi bị ngươi giấu đi đâu rồi, mấy năm nay ta vẫn phái người tìm mà mãi không tìm được, ngươi cũng coi như có bổn sự đó.”

Bởi vì sẹo chồng chất, vẻ mặt Địch Nhất làm người ta rất khó nhìn hiểu được, chỉ là ánh mắt đặc biệt cay đắng nặng nề, y lắc đầu, nói một câu chẳng liên quan: “Ta năm đó có thể yên tâm mà đi, là bởi vì, thời gian sáu năm, quan sát sáu năm, ta đối với Địch Cửu cũng đã có kết luận, ta tin cho dù y có rất nhiều tư tâm tư niệm, hết thảy với giáo chủ, kỳ thực là rất thật, y hẳn sẽ không thương tổn giáo chủ…”

Tiêu Thương cảm thấy nắm đấm hơi ngứa ngáy: “Nhưng y đã thương tổn.”

Tim Địch Nhất chợt đập mạnh: “Kỳ thật lúc mới nghe được tin tức, ta không tin, ta không tin y thật sự sẽ thương tổn giáo chủ, chuyện của họ ta hiểu rõ nhất, y đối với giáo chủ kỳ thực…”

Ngữ thanh hơi ngừng, rất lâu sau y mới nói: “Sau đó ta mới hiểu được, thì ra ta tự cho là đã nhìn rõ lòng y, có thể yên tâm rời đi, lại quên mất rằng đôi khi mọi người không thể nhìn rõ nhìn thấu nhất chính là lòng mình.”

Ánh mắt y nhìn về phía trước, phảng phất đã xuyên qua Tiêu Thương, xuyên qua trùng trùng vách tường, vô hạn thời gian và không gian, thấy lại hết thảy từng phát sinh giữa hai người kia trong rất rất nhiều năm qua mà y từng chứng kiến. Giờ khắc này, ngữ điệu của y cơ hồ là bi thương: “E rằng Địch Cửu căn bản không rõ lòng mình, cũng căn bản không hiểu được, mình rốt cuộc muốn gì, cho nên…”

Tiêu Thương giận quá hóa cười, hai tay vỗ nhẹ: “Lý do hay lắm, viện cớ hay lắm, đạo lý hay lắm, bằng không thì chúng ta tìm một chỗ, ngươi giảng cho chúng ta chút hiểu biết, nhân sinh, lòng dạ, mong muốn gì đó, hiểu được gì đó, loại đạo lý rất thâm sâu mà tục nhân ta đây nghe không hiểu này, được không?”

Địch Nhất thở dài, rốt cuộc cúi đầu hành lễ với Tiêu Thương: “Xin Bằng vương thuận tiện, cho phép ta gặp y.”

Tiêu Thương chỉ cười: “Trước khi y xảy ra chuyện, ngươi hai năm không về, một năm cả thư cũng chẳng có lấy một phong, sau khi y xảy ra chuyện, qua đủ hai năm trời ngươi mới đến thăm, thời gian dài như vậy ngươi đều không để ý, sao hiện tại nóng lòng một thời một khắc.”


Địch Nhất trầm mặc một lúc mới nói: “Ta và…” Thanh âm lại thoáng ngừng, chợt thở dài một tiếng “Ta và nàng một mực sống những ngày cách tuyệt với đời, chuyện này ta gần đây mới nghe nói, mà sau khi nghe nói, ta lập tức chạy đến, ta chạy năm nghìn dặm đường, chưa từng ngủ một đêm…”

Tiêu Thương đến lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng gió bụi đầy người y.

Quần áo bởi vì bôn ba lặn lội một thời gian dài đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, khuôn mặt cho dù công lực tinh thâm cũng chẳng cách nào giấu hết vẻ mỏi mệt, thậm chí đôi tay buông xuống hai bên, thấp thoáng có thể thấy vết máu, đó hẳn là dấu vết bởi vì ngày ngày đêm đêm giữ cương không buông mà lưu lại.

Tiêu Thương khẽ nhíu mày, vì tâm tình mình ngày càng dễ dàng mềm lòng mà cảm thấy bực dọc.

Mẹ kiếp, quả thực đều không giống người xuất thân Tu La giáo nữa rồi.

Nhất thời đang không biết nên tiếp tục ngăn lại hay không, đã thấy đôi mắt của Địch Nhất trước mắt chợt sáng lại chợt tối, đồng thời nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu to: “Địch Nhất.”

Biết hành động chặn đường của mình triệt để tuyên cáo thất bại, Tiêu Thương liếc xéo một cái, thở dài một hơi, quay người lại, liền thấy giáo chủ đại nhân cao cao hứng hứng vẫy tay chạy đến.

Tiêu Thương khoanh tay, dù bận vẫn ung dung tính nhẩm trong lòng “Một, hai, ba, ngã!”

Giáo chủ phía trước không phụ sự mong đợi của mọi người ngã phịch xuống đất, tiền ảnh vệ phía sau hóa thành một đạo gió xoáy lướt đến.

Tiêu Thương chậm rãi nói: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được nhảy, không được chạy, không được bước nhanh, không được trèo cao, không được ngồi xổm quá lâu, không được đứng trong thời gian quá dài, thân thể ngươi hiện tại căn bản không chịu nổi, sao cứ chẳng thèm nhớ.”

Giáo chủ đại nhân ngây ngô cười ha ha cùng lời hứa hẹn căn bản không có bất cứ độ tin cậy nào lần thứ vô số vang lên: “Xin lỗi, xin lỗi, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.”

Trên cơ bản đối với Phó Hán Khanh mọi việc thủ tín, nhưng trên chuyện này thường xuyên không giữ lời mà nói, lại nói ta sẽ chú ý, ta sẽ cẩn thận, ta không tái phạm, đều là lời thừa, trong mắt chư vương, phương diện này y đã chẳng có uy tín gì đáng nói, huống chi, Tiêu Thương muốn, cũng không phải là hứa hẹn của y.

Sau phiên nói mát kia của mình, Tiêu Thương vừa lòng nhìn Địch Nhất đang cẩn thận đỡ Phó Hán Khanh dậy chợt cứng đờ người.


Ngăn ngươi không được, mắng ngươi không chạy, áy náy cũng cho ngươi áy náy chết luôn.

Ta là ai, ta chính là Kim Sí Đại Bằng vương của Tu La giáo. Tu La giáo chúng ta chính là Ma giáo, ta chính là ma đầu, sao có thể buông tha cho tên thất trách nhà ngươi.

Kim Sí Đại Bằng vương tuấn lãng mà tà ác, dưới dương quang tươi đẹp, có phần dữ tợn mà mỉm cười đắc ý.