[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 9: Phương pháp mưu lợi

“Công tử có kiến nghị gì?” Mạc Ly mỉm cười hỏi.

Phó Hán Khanh trực tiếp nói ngay: “Tuy rằng các ngươi vẫn chiêu đãi ta rất tốt, nhưng ta nghĩ trong lòng các ngươi nhất định rất sốt ruột, rất tức giận, rất không muốn thật sự để ta làm giáo chủ, đúng chứ?”

Trải qua mấy đời, lịch duyệt của Phó Hán Khanh ít nhiều vẫn hơi tăng lên, với phản ứng bình thường của thế nhân, y cũng phải có chút hiểu biết. Y không hỏi, không truy cứu, không có nghĩa là y thật sự không hiểu. Với người bình thường mà nói, làm sao có thể thích một kẻ không biết từ đâu chui ra đòi đứng đầu họ. Tuy nói Phó Hán Khanh hai ngày nay ăn ăn uống uống ngủ ngủ, vô cùng thoải mái, nhưng nghĩ đến người khác vì y mà lắm phiền não như vậy, y cũng phải có chút xíu áy náy.

Câu này với Phó Hán Khanh mà nói, thuần là lời thật lòng, nhưng Mạc Ly nghe vào tai lại như ngoài dây có âm, cả đồng tử khoảnh khắc này cũng co lại, thanh âm tuy vẫn mang cười, lại như cả cười cũng cứng ngắc: “Công tử nghĩ nhiều rồi.”

Phó Hán Khanh lắc đầu: “Ta nghĩ, với người bình thường mà nói, đều không thể hoan nghênh ta, nhưng ta cũng đâu có cách nào, ta đã đáp ứng Địch Tuyệt phải làm giáo chủ, chuyện đã đáp ứng, không thể không làm bằng được, cho nên, đành phải khiến các ngươi phiền não khó xử.” Y gãi đầu, khá là xấu hổ.

Mạc Ly và Dao Quang đưa mắt trao đổi, đúng vậy, chuyện đã đáp ứng, nhất định phải làm được, chính là một trong những đặc điểm lớn nhất của người trong truyền thuyết kia.

Phó Hán Khanh vẫn nói: “Hai ngày nay, ta cũng nghĩ rồi, kỳ thật vẫn có một cách. Các ngươi không thích ta làm giáo chủ, ta lại đáp ứng nhất định phải làm giáo chủ, nhưng ta không hề đáp ứng làm bao lâu, các ngươi cho ta làm giáo chủ, xem như ta đã hoàn thành lời hứa, sau đó qua hai ngày, các ngươi bãi miễn ta không phải là được rồi. Ta nhớ, chư vương Ma giáo liên hợp là có thể bãi miễn giáo chủ, đúng chứ?”

Y ở đây nói thật hùng hồn lý lẽ, tự cho là đắc kế, trên mặt còn có chút hưng phấn, nhưng Dao Quang và Mạc Ly nghe mà trợn mắt há mồm, việc này, việc này, việc này… việc này cũng quá khó tin quá không hợp lẽ thường.


Mạc Ly còn đang ngẩn người, Dao Quang đã nhìn chằm chằm mặt Phó Hán Khanh, ngắt từng chữ: “Ngươi nói, toàn là lời thật lòng.”

“Đương nhiên rồi.” Phó Hán Khanh đưa tay nói “Các ngươi không tin, ta có thể viết giấy cam đoan, lập lời thề, viết huyết thư cũng được, cam đoan ta làm giáo chủ hai ngày rồi thôi, tuyệt không thất lời, ngươi coi biện pháp này có được không?”

“Được, được, được!”

Khi nói chữ được đầu tiên, Dao Quang vẻ mặt tươi cười, khi nói chữ được thứ hai, nàng đã tiến một bước vào phòng, Mạc Ly cũng không kéo nổi, khi nói chữ được thứ ba, Dao Quang thanh sắc đều nghiêm: “Ngươi cho thánh giáo chúng ta là cái gì, ngươi cho chư vương bát bộ, đệ tử thánh giáo chúng ta là cái gì? Từ đời đầu tới nay, mỗi một đời đều do đệ tử kiệt xuất nhất dùng huyết lệ tính mạng trải bằng con đường thông đến bảo tọa giáo chủ, để đạt được sự cân bằng trong giáo, có thể bảo đảm quyền uy của giáo chủ lại không đến mức vì người phế giáo, các đời chư vương phí hết tâm huyết, giữ gìn giáo quy, mỗi một đời giáo chủ truyền thừa đều là đại sự thần thánh nhất, trang nghiêm nhất, mỗi một đời, ngươi xem đây là trò con nít, làm hai ngày rồi thôi, phải không?”

Nàng mắng cực hung ác sắc bén, Mạc Ly chẳng thể chen vào nửa câu, hòa giải căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ.

Phó Hán Khanh cũng bị dáng vẻ hung ác này dọa sợ quá co thẳng vào góc trong cùng của giường, hai tay bất tri bất giác bắt đầu ôm đầu: “Việc này, việc này, ta cũng là không muốn các ngươi khó xử, nghĩ cho các ngươi.”

“Nghĩ cho chúng ta?” Dao Quang liên tục cười lạnh “Hay cho nghĩ cho chúng ta. Lúc trước giữa ngươi với lão giáo chủ đã xảy ra chuyện gì, ta không biết, nhưng ông ta bảo ngươi làm giáo chủ, ý đó tuyệt không phải vì để ngươi làm giáo chủ hai ngày rồi xuống đài. Ngươi đã đáp ứng ông ta, lại dùng phương pháp mưu lợi này để thực hiện lời hứa. Ngươi hãy tự hỏi lòng, đây chính là đã hứa là phải làm, đây chính là cái mà ngươi nói, chuyện đã đáp ứng nhất định phải làm được sao? Nếu là như thế, trên đời này, lại còn lời hứa nào không tìm được lỗ hổng mưu lợi, vậy ý nghĩa của lời hứa ở đâu, đồ vô tín vô nghĩa nhà ngươi, còn dám mở miệng nói nghĩ cho chúng ta.”

Phó Hán Khanh lúc đầu bị nàng ta mắng co rúm lại, nhưng biểu tình ít nhiều có phần ủy khuất, lúc này thần sắc dần dần trịnh trọng lên, chậm rãi lộ ra vẻ suy tư, sau đó gật đầu nói: “Ngươi mắng đúng lắm, là ta không tốt, phương thức thực hiện lời hứa này đích xác là một hình thức không giữ lời khác, nhưng…”

Y ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn đơn thuần, thậm chí có chút bất lực của hài tử: “Vậy phải làm thế nào mới được?”

Dao Quang chán nản, cũng bất chấp đau đớn trên người, một chưởng ra sức đánh: “Đây là vấn đề của ngươi.”


Phó Hán Khanh a một tiếng, rất tự nhiên đưa tay phải lên chặn.

Mạc Ly ngăn không kịp, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ nhìn. Dao Quang cũng quá không biết nặng nhẹ, đã trải qua trọng thương hôm qua, sao còn dám làm liều như thế.

Quả nhiên, tiếng gãy xương kia, vang cực kỳ chói tai. Thế nhưng… thế nhưng…

Mạc Ly há hốc miệng nhìn phía trước, cái miệng của Long vương kiến thức rộng rãi đã đủ để nhét vào ba trái trứng gà.

Dao Quang lại không bị làm sao, chẳng qua vẫn đứng đực ra đó không nhúc nhích, ngây người nhìn Phó Hán Khanh.

Mà Phó Hán Khanh rụt tay phải về, dùng tay trái đỡ lấy, mặt còn tươi cười: “Thế này là tốt rồi, ngươi giận như vậy, ta liền đoán ngươi chắc chắn muốn đánh người, kịp thời triệt bỏ nội lực, nếu ngươi còn như ngày hôm qua, cười hì hì rồi bỗng nhiên không nói không rằng đánh tới, ta không kịp thu công, sẽ dễ chấn ngươi bị thương.”

Dao Quang vẫn cương lại ở đó, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh.

Mạc Ly lần này là miệng và mắt cùng mở to, tiếp sau vừa rồi không tin vào mắt mình, hiện tại ông ta lại không tin tai mình.

Sao lại có người bởi vì không muốn chấn bị thương kẻ công kích mình, liền tình nguyện để bản thân bị thương.

Phó Hán Khanh thấy Dao Quang và Mạc Ly đều ngẩn ra như bị người điểm trúng huyệt đạo, hơi bất an mà ho một tiếng, vẫn không nhận được phản ứng. Y muốn đưa tay khua khua trước mắt hai người một cái, nhưng xương tay phải bị thương, tay trái cần đỡ tay phải, nhất thời cả động tác đơn giản như vậy cũng không dễ làm. Y đành phải ra sức ho một tiếng nữa: “Ừm, ta nói, mấy người vẫn khỏe chứ.”


Càn Đạt Bà vương vừa mắng người còn như sóng cả không dứt, như nước Trường Giang chảy không ngừng, hiện tại đã hoàn toàn cà lăm: “Ngươi… Ngươi, ngươi vì sao… đây… đây… kia…”

Phó Hán Khanh hơi đỏ mặt, rất đỗi xấu hổ nói: “Xin lỗi, việc này, ta hơi lười, nội lực mặc dù rất tốt, nhưng ta căn bản lười luyện tập nắm giữ vận dụng nội lực, kết quả là thành thế này, mỗi lần không phải đều dùng quá tay thì là thu quá tay, hoàn toàn không thể nắm giữ đúng mực, lần trước khiến ngươi bị thương nặng như vậy, ta thật sự hơi sợ.”

Dao Quang dùng ánh mắt nhìn thiên hạ đệ nhất quái vật, hoặc cứ nói là nhìn đệ nhất ngu ngốc trên đời nhìn Phó Hán Khanh, với cao thủ đứng đầu như nàng mà nói, lời của Phó Hán Khanh rất dễ lý giải. Rất nhiều người học nghệ không tinh đều dễ dàng có khuyết điểm này, nắm giữ nội lực không đủ linh hoạt tự nhiên, không thể dễ dàng điều khiển tâm tùy ý động. Như vừa rồi mình đánh xuống một chưởng, cao thủ chân chính có rất nhiều cách ứng phó, dùng công thật đánh thật, lấy nhu thuật hóa giải, lấy thuật bốn lạng bạt ngàn cân gỡ xuống, hoặc là lấy miên lực hấp thu, mỗi một phương pháp đều có thể vừa bảo hộ mình vừa không đả thương đối phương.

Song, Phó Hán Khanh một loại cũng chẳng biết. Nội lực của y, hoặc là tràn đầy toàn thân để phòng hộ, phản chấn tất cả những người công kích không phân biệt lựa chọn, hoặc là hoàn toàn thu lại, không hề phản ứng mặc người thương tổn.

Nhưng mà chuyện kiểu này lại hoàn toàn không hợp tình lý. Người học nghệ không tinh có lẽ sẽ có khuyết điểm này, nhưng nội lực luyện đến trình độ quỷ thần như Phó Hán Khanh, sao có thể ngay cả việc vận dụng nội công cơ bản nhất cũng không thể làm tốt. Việc này, việc này, quá không hợp tình.

Mà đồ đần này, lại chỉ vì không chấn bị thương một kẻ công kích mình, cưỡng ép thu hồi nội lực, rõ ràng có lực lượng phản kháng lại không làm, mà thân bị trọng thương, đây, đây, đây đã không phải là một chữ đần có thể hình dung.

Sau đó, lại còn như không có việc gì, xấu hổ giải thích y công phu không đủ tốt, nội lực sử dụng không đủ tinh.

Trời ơi trời ơi, ông trời ơi, người này rốt cuộc có biết trọng điểm là gì không.

Dao Quang cảm thấy mình sắp té xỉu, biết đâu sau khi ngất đi tỉnh lại, sẽ phát hiện mọi thứ toàn là một cơn ác mộng, căn bản chưa từng có một tên đần độn đần đến mức khiến người hộc máu chạy đến tổng đàn của họ nói muốn làm giáo chủ.

Phó Hán Khanh thấy sắc mặt Dao Quang lúc đỏ lúc trắng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại biến hóa bao nhiêu lần, không khỏi có phần hết hồn, cẩn thận nói: “Ngươi không sao chứ, ta, vừa rồi thật sự không vận nội lực, hẳn là không thương đến ngươi, bộ dáng của ngươi sao cổ quái vậy?”


Dao Quang khí tuyệt, người này rốt cuộc có biết xương tay y rất có thể đã gãy không, lúc này lại còn hỏi vấn đề kiểu này, y rốt cuộc có biết đau không. Sau khi xác định còn nán lại nữa mình rất có thể phải bị chọc phát điên, nàng hừ mạnh một tiếng, quay người đi mất.

Phó Hán Khanh ở phía sau gọi: “Ngươi thật sự không việc gì chứ? Ngươi vẫn chưa cho ta biết, nếu ta không thể chỉ làm giáo chủ hai ngày đã xuống đài, vậy còn cách giải quyết gì khác?”

Dao Quang nghiến răng, một lần nữa xác định, a a a, tên này nếu không phải thiên hạ đệ nhất ngụy quân tử, thì chính là đồ đần trong đần, không, y chắc chắn là đồ đần, ngụy quân tử? Hừ, trên đời này nếu có ngụy quân tử đần như thế, thôi đừng vũ nhục quần thể ngụy quân tử này.

Dao Quang đi thẳng chẳng quay đầu, Mạc Ly còn líu lưỡi đứng đó, thấy tầm mắt Phó Hán Khanh nhìn qua, lúc này mới hoàn hồn, cho dù là Long vương kiến thức rộng rãi, cũng hoàn toàn không biết làm sao ứng phó biến hóa căn bản không hợp lý này, đành phải luống cuống nói: “Phó công tử đợi một chút, giờ ta sẽ đi gọi đại phu cho cậu.” Sau đó quay người chạy đi như là bỏ trốn.

Phó Hán Khanh còn ở đó ngẩn người, ta thật sự chưa làm nàng ta bị thương à, biểu tình của hai người họ sao quái lạ vậy. Đúng rồi, vừa nãy quên nói, kỳ thực ta thật sự không đau, chỉ quá buồn ngủ, muộn vầy còn kêu đại phu, không bằng cứ cho ta ngủ một giấc trước, mọi sự chờ mai dậy nói tiếp.

Dao Quang mới ra khỏi phòng Phó Hán Khanh chưa được vài bước, đã thấy Địch Cửu mỉm cười đứng trên đường, biết trong khoảng cách ngắn như vậy, chỉ sợ tình hình vừa rồi đã bị tai mắt y tra biết hết, bất giác hừ lạnh một tiếng, tầm mắt không người ngông nghênh đi thẳng.

Địch Cửu cũng không ngăn không nói, nhường ra một bước, chờ Dao Quang đi qua, Mạc Ly phía sau đuổi tới, hai bên mới trao đổi một ánh mắt đặc biệt, sau đó sóng vai chậm bước.

Đợi khi đi đến cự ly đủ xa để thoát khỏi phạm vi nội lực của Phó Hán Khanh thám thính, Địch Cửu mới lắc đầu nói: “Không thích hợp, Dao Quang đặc biệt không thích hợp, thân là Càn Đạt Bà vương, vì sao lại giận ra mặt, khiến người tra biết hỉ nộ, nắm giữ tâm tình, thậm chí không phân nặng nhẹ, bất chấp thương thế công kích người kia như thế.”

Mạc Ly khẽ thở dài một tiếng: “Phó Hán Khanh có khí chất tinh thuần lạ thường hệt như hài tử, lúc vừa gặp mặt, không biết tình hình chắc có thể đề phòng như kẻ thù, nhưng chỉ cần thời gian hơi dài là sẽ khiến người ta rất khó có địch ý với y, thậm chí rất khó không tin y. Cho nên, lời Phó Hán Khanh nói, không hợp tình lý hơn, không có khả năng hơn, Dao Quang lại có một loại phẫn nộ cho là thật. Y là loại người có lẽ hay khiến người ta rất dễ tức y, lại khó mà thật sự hoài nghi y, không tin y, căm thù y, oán hận y.”

Địch Cửu lạnh lùng nói: “Vậy thì, vì sao ta không thể cảm thấy, vì sao Long vương ông dường như cũng không bị ảnh hưởng.”


Mạc Ly lắc đầu có chút bất đắc dĩ: “Ta già rồi, người tuổi tác cao, đã trải nhiều, thấy nhiều, tâm trọng, suy nghĩ nhiều, cho dù là ánh mắt trong suốt như tiểu hài tử, cũng không dễ dàng đả động ta nữa. Nhưng Dao Quang thì khác, nàng ta chung quy vẫn còn trẻ, rất dễ bị cảm nhiễm xúc động. Ta thấy nàng ta hiện tại, đúng là cả thù Phó Hán Khanh làm mình trọng thương cũng quên luôn rồi. Mà ngươi…”

Ông ta nhìn Địch Cửu, rồi mới nói: “Huấn luyện thiết huyết của ảnh vệ, sớm khiến ngươi, tâm đã thành độc hơn cả rắn, máu đã thành lạnh hơn băng tuyết. Phó Hán Khanh là đại gian hay đại thiện, với ngươi mà nói, căn bản không khác biệt. Kỳ thật, cho dù là ta, hiện tại cũng thấy rất khó dùng ánh mắt căm thù nhìn Phó Hán Khanh, có lẽ người kia ở lại giáo ta lâu dài, trong bản giáo chắc chỉ có ngươi, mới có thể hoàn toàn không động tâm mà giết y thôi.”