[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 16: Độc chiếm

Sau đó, sự điên cuồng của Địch Tĩnh càng ngày càng lợi hại. Y càng lúc càng hung bạo, dễ nổi giận, hở chút là trút hết cảm xúc lên người A Hán, nhưng rồi sau đó, lại đem sự phẫn nộ vì A Hán bị thương mà biến lớn hơn, hóa thành giết chóc và tàn ngược, phát tác lên mỗi người.

Y bắt đầu thường xuyên kể với A Hán cuộc sống của mình.

“Tu La chi chủ cái quái gì, toàn là chó má cả, ta cũng bất quá là kẻ đáng thương dưới thiết luật của Minh vương đời đầu, nơi nơi chịu hết kiềm chế, căn bản chẳng được tự do.”

“Nhưng hiện tại khác rồi, lực lượng của ta hiện giờ đã vượt quá tưởng tượng của mọi người, mọi quy củ đều không thể ràng buộc ta. Ta phải làm chủ nhân chân chính của Tu La giáo, ta phải khiến tất cả mọi người quỳ gối dưới chân.”

“Võ lâm chính đạo cái gì? Cái đám cổ hủ kinh khủng đó, thật cho là chúng tài ba lắm, ta sẽ nhanh chóng cho chúng hiểu được, chỉ có người mạnh nhất, mới có được chính nghĩa cuối cùng.”

“Ngươi cao hứng cho ta chứ? Hôm nay ta nói sẽ tiến công toàn diện các đại môn phái, ngươi không biết đám chư vương chỉ cầu an đó nhảy dựng lên phản đối thế nào đâu, ta đương nhiên sẽ không khách khí với chúng, ngươi nhất định sẽ rất muốn xem bộ dáng của chúng khi bị ta đánh cho răng rơi đầy đất.”

“Ta cuối cùng đã trở thành chủ nhân chân chính của Tu La giáo, ngươi chờ đi, chờ ta uy lăng thiên hạ, chờ ta vây cánh sung túc, chờ ta có đủ uy tín và thế lực, không cần sợ hãi thiết luật của giáo ta nữa, đến lúc đó ta sẽ thả ngươi ra ngoài, ngươi và ta cùng hưởng thiên hạ tốt đẹp này.”


“Ta biết ngươi vì sao không cao hứng. Ngươi lo lắng ta thất bại, bất quá, ngươi yên tâm, ta sẽ không thất bại, mà cho dù thất bại cũng chẳng quan trọng, ngươi xem, ta đã chuẩn bị nơi lui thân tốt nhất cho chúng ta.” Y lấy ra bản vẽ tất cả lộ tuyến, phân bố, cơ quan của Thiên Ngoại thiên như dâng bảo vật, trải ra trước mặt A Hán “Chỗ này, ta đã tìm kiếm từ rất lâu trước kia, giang hồ cũng thế, Tu La giáo cũng thế, đều hẳn là nơi chưa nghĩ vào đã nghĩ lui trước. Từ rất nhiều năm trước, ta đã bắt đầu tổ chức nơi này, để biến nó thành thế ngoại đào nguyên mỹ lệ nhất, ta đã mất vô số tài phú, vì để nó có thể trở thành bảo lũy kiên cố nhất, ta không biết đã giết bao nhiêu thợ khéo léo, tương lai vạn nhất thất bại, chúng ta cũng có thể lui thân tới đó, cho dù người toàn thiên hạ đều hợp lực đối phó chúng ta cũng không sợ.”

Lúc đó, đầu óc y đã nóng đến mức hệt như một đứa trẻ hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ bình thường, cho nên y vĩnh viễn không biết, người bên cạnh, vĩnh viễn trầm mặc, vĩnh viễn uể oải, như ngủ mà không, bất kể bị đối xử thế nào cũng không thấy cảm xúc quá dao động kia, có được trí nhớ kinh người thế nào, chỉ không chút để ý mà tùy tiện lướt qua vài lần, đã ghi nhớ hết thảy liên quan đến Thiên Ngoại thiên.

Sau đó, Địch Tĩnh ở bên ngoài rung trời chuyển đất ra sao, chấn động thiên hạ ra sao, thế mà Địch Tĩnh về đến bên cạnh A Hán, vẫn chỉ kích động cố chấp hệt như một đứa trẻ.

Y luôn không ngừng giảng thuật hành vi kinh thế của mình, mỗi một trận đại chiến của mình, mình đã giết bao nhiêu người, mình đã tự tay đánh tàn phế nhân tài chưởng môn gì đó, đem bang chủ gì đó chậm rãi giết chết, thành lập bao nhiêu bao nhiêu thế lực.

Song A Hán không có phản ứng.

Thế là y bắt đầu dâng bảo vật.

Y cơ hồ đưa hết mọi bảo vật y cướp đoạt được cho A Hán xem.

“Ngươi coi, đây là huyết trân châu Nam Hải, ngươi biết, phải đổ bao nhiêu máu, ta mới có thể cướp được kỳ trân hi thế này không?”

“Ngươi xem, đây là vải hỏa tằm, trong Thái bình quảng ký có ghi lại, dùng vật này may đồ, chỉ cần một lượng mà đêm đông giá rét ấm như ba tháng mùa xuân, ta tìm khắp cả hoàng cung Ly quốc mới tìm được ba lượng, ngươi muốn dùng làm gì đây?”


“Còn có cái này…”

“Còn có cái kia…”

Y cơ hồ chất đống bảo vật thiên hạ đến trước mặt A Hán, song A Hán vẫn không có phản ứng.

Địch Tĩnh bắt đầu hơi điên cuồng, trong xương cốt y cũng giống như người bình thường, hy vọng người mình yêu quý có thể thích mình, sùng bái mình, dựa vào mình, hy vọng chuyện mình làm có thể khiến người mình yêu quý cao hứng, mỉm cười, khoái lạc và cũng cảm thấy vinh quang.

Thế nhưng, A Hán bất kể được đối đãi thế nào, đều không có phản ứng gì ngoại trừ uể oải muốn ăn muốn ngủ.

Ban đầu, y là sợ thân phận của A Hán bại lộ, cho nên không dám dẫn A Hán ra ngoài gặp người, không dám để A Hán cùng những kẻ hầu câm điếc bên ngoài tiếp xúc, mà hiện tại, là tâm tư ngày một điên cuồng kia đã không chấp nhận được A Hán lại tiếp xúc với thế giới bên ngoài, người bên ngoài. Thậm chí cả những kẻ câm điếc thường ngày hầu hạ A Hán, cứ qua một thời gian là y sẽ đổi một nhóm, người bị đổi, chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho lòng đố kỵ đáng sợ kia của y.

Dưới tình huống như vậy, trừ chất hết bảo vật toàn thiên hạ trước mặt A Hán, y cũng chẳng còn cách nào khác có thể ý đồ dụ A Hán vui vẻ.

Song, A Hán chưa bao giờ cười, bởi vì A Hán không cười, y ngày càng điên cuồng vơ vét tài vật, thậm chí bắt đầu lấy sức một người đi cướp kho báu của mấy quốc gia, thế nhưng, A Hán thủy chung không cười.

Những tài phú địch quốc đó, những kho báu kinh thế đó, những tài phú đã nhuộm đẫm máu và nước mắt của vô số người, hủy diệt tính mạng và tiền đồ của vô số người, lại không thể khiến A Hán cười một lần.

Y cũng từng vô số lần ra sức lắc A Hán: “Tim ngươi rốt cuộc làm bằng cái gì thế.” Bởi vì khí lực quá lớn, thậm chí nhiều lần bóp gãy xương cốt A Hán, mà y lại bởi vì A Hán bị thương, căm giận khó nén rồi tùy tay đánh chết quá nửa đám người hầu câm điếc kia.


Cuộc sống như vậy, cứ trong giết chóc, cướp bóc, hiến bảo, phẫn nộ, điên cuồng, hết thảy những điều này, tuần hoàn qua lại không ngừng.

Bắt đầu từ khi nào, sự tình dần bất lợi với y, bắt đầu từ khi nào, mọi lực lượng phản đối bắt đầu tập kết một chỗ, bắt đầu từ khi nào, thuộc hạ bên cạnh dần dần ly tâm bội đức, bỏ chạy thật xa.

Hết thảy hết thảy, A Hán bị nhốt trong một cấm địa đóng kín, hoàn toàn không có khái niệm với thời gian trôi qua bên ngoài, không hề hay biết.

Y chỉ nhớ, Địch Tĩnh ngày càng nôn nóng, luôn nổi giận, có mấy lần khi đến bên cạnh, đã bị thương, mình mẩy toàn là máu.

“Mẹ kiếp, cái đám đó thật không biết sống chết, còn dám đối nghịch với ta?”

“Người của thần giáo chết sạch rồi, giáo ta đang lúc sinh tử tồn vong, lại chẳng có một kẻ chịu đứng ra.”

“Minh vương? Tên vương bát đản này, thư cầu viện của ta đã gửi đi lâu như vậy, lại vẫn không thèm hồi âm?”

“Đám người làm quốc vương đó hồ đồ hết rồi, dốc hết lực lượng cả nước đối phó một mình ta thế này, bệnh rồi.”

“Các ngươi cứ chờ đi, một ngày nào đó, một ngày nào đó, ta phải bắt mỗi kẻ các ngươi trả hết nợ cho ta.”


Nhưng mà, hết thảy những điều này đều không liên quan đến A Hán, Địch Tĩnh phẫn nộ cũng được, đắc ý cũng vậy, thế giới của A Hán, vẫn chỉ có không gian khép kín u ám lạnh lẽo này.

Tại mọi thời điểm, Địch Tĩnh mang đến, đều chỉ có mùi máu tanh y chán ghét, cùng giết chóc vĩnh viễn không thể nói hết.

Lúc kết cục đến, A Hán kỳ thật cũng không hề giật mình chút nào.

Ngày đó, khi Địch Tĩnh vọt vào, nghiêng ngả lảo đảo, giống như không đứng vững nổi, toàn thân trên dưới đều là máu, mấy vết thương nặng xuyên thân thể, càng khiến người ta nhìn mà ghê người. Song, Địch Tĩnh vừa vào, chuyện đầu tiên làm chính là giết người.

Y giết sạch toàn bộ những kẻ hầu câm điếc, sau đó ngoác cái miệng toàn là máu tươi, cười với A Hán: “Ta sắp chết rồi, liên quân khốn kiếp đó sẽ giết đến rất nhanh thôi.”

A Hán vẫn chỉ lạnh lùng nhìn y, uể oải nhắm mắt, ai sống ai chết, quan trọng sao, y chỉ muốn một mộng trầm trầm thôi.

Vai bị ra sức kéo, mùi máu tanh gay mũi đập vào mặt: “Ngươi cao hứng lắm đúng không, ngươi rốt cuộc có thể trốn khỏi lòng bàn tay ta, ngươi nằm mơ…” Thanh âm điên cuồng kia vang lên bên tai, những ngón tay lạnh băng kia đặt trên cổ y “Cho dù chết, ta cũng phải kéo ngươi đi cùng, bất quá…”

Địch Tĩnh cúi đầu, miệng dính đầy máu kề trên cổ y, thanh âm cực nhẹ cực nhẹ vang lên bên tai: “Ta thật sự rất thích ngươi, ta sẽ không để ngươi lại cho kẻ khác, ta sẽ không để kẻ khác chạm vào thi thể ngươi, ta sẽ không để ngươi sau khi chết, cũng bị tách khỏi ta.”

Sau đó, vai hơi đau, A Hán thoáng ngạc nhiên nghiêng đầu, y không nhìn thấy vết thương của mình, chỉ thấy miệng Địch Tĩnh chậm rãi nhai một tảng thịt đang chảy máu tươi, dùng ánh mắt mang theo vẻ tươi cười quỷ dị kia nhìn y.


A Hán lần đầu tiên rất đỗi ngạc nhiên mà nhìn thẳng Địch Tĩnh hồi lâu, cho đến khi Địch Tĩnh hoàn toàn nuốt miếng thịt to tướng kia, chợt ôm y vào lòng, kế đó, lại là chút đau đớn khá nhẹ.

Đến đây, A Hán mới hiểu được, ánh mắt điên cuồng cực độ kia của Địch Tĩnh có nghĩa là gì, y muốn xé tan mình thành từng mảnh, nhai nát từng miếng, hóa thành máu thịt, ăn hết toàn bộ, chỉ có như vậy, y mới có thể hoàn toàn chiếm hữu cái người vĩnh viễn không cười với y, vĩnh viễn không nói chuyện với y này, y mới vĩnh viễn không cần nơm nớp lo sợ, sợ ánh mắt người nọ nhìn về phía người khác, lòng người nọ gửi đến người khác, thân thể người nọ sẽ có một ngày, rời mình đi mất.