[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 11: Chân tướng bại lộ

Tiêu Thương dùng thanh âm lãnh đạm và không hề lên xuống kể rõ vắn tắt: “Y tuy sinh trong nhà phú hộ, nhưng tuổi nhỏ tang mẹ, chưa được mấy năm phụ thân cũng qua đời vì bệnh. Gia sản của y bị mấy thúc thúc lấy danh nghĩa giúp y quản lý chiếm mất. Y chỉ được một khu viện nhỏ, một lão bộc, cùng áo cơm chỉ đủ ấm no. Để phòng y đoạt gia sản, đám thúc thúc chưa từng cho y đọc sách, cũng không cho y ra ngoài tiếp xúc với người khác. Bất quá, y lại là một quái nhân, trong hoàn cảnh này, cư nhiên bình thản ung dung, có ăn thì ăn, được ngủ thì ngủ, không hề tỏ vẻ ưu sầu, nghe nói lão bộc hầu hạ kia là kẻ trung thành, từng khuyên y phải nỗ lực, tương lai đoạt lại gia nghiệp. Y lại trả lời, ngần ấy gia nghiệp phải quản lý mệt lắm, hiện tại có ăn có ở, không cần làm việc, không cần phí tâm tư, có gì không tốt. Chẳng mấy năm sau, lão bộc của y cũng bệnh qua đời. Mấy thúc thúc của y cùng quản lý tài sản nhiều năm, không khỏi phải có tranh cãi xung đột, tranh đoạt lẫn nhau, có người định lôi Phó Hán Khanh ra làm con rối cho mình, mượn danh nghĩa người thừa kế chính thống của y để khống chế gia sản. Thế là đám thúc thúc lạnh nhạt y nhiều năm, bắt đầu cả ngày ra vào tiểu viện của y, nhao nhao lấy lòng, ra sức lôi kéo, bằng mọi thủ đoạn, liên tiếp xuất hiện, cuối cùng y ngại phiền, chịu không nổi nữa, bèn nhờ người mời tộc trưởng và mọi người trong họ tới, trước mặt toàn tộc tuyên bố, y không có hứng thú với gia sản, bởi vì y căn bản lười quản lý gia nghiệp lớn ngần ấy. Cho nên, với việc đám thúc thúc xử lý tài sản thế nào, y không muốn can thiệp, y chỉ hy vọng có thể cho y một con ngựa, một chút tiền đủ cho y không lo áo cơm, để y ra ngoài giải sầu. Vì y đã công khai bày tỏ không cần tài sản, mà bao năm qua y vẫn sống khép kín trong tiểu viên, trong gia tộc cũng không ai có tình nghĩa với y, tự nhiên chẳng ai nói giúp, gia nghiệp khổng lồ của y cứ thế dễ dàng bị đám thúc thúc phân chia một cách chính đáng, mà bản thân y thì đem theo một con ngựa cùng một khoản tiền nhỏ rời nhà. Có thể ý định ban đầu của y là muốn tránh sự hỗn loạn này, ra ngoài cho thoải mái một chút. Theo thời gian suy tính, y rời nhà không đến mười ngày là gặp vị tiền giáo chủ mất tích hai mươi năm kia của chúng ta. Sau đó ngựa không dừng vó chạy thẳng tới đây.”

Tiêu Thương vừa nói vừa nhìn quét mọi người: “Ta đã điều tra tất cả thân nhân của y, không một ai từng ở chung lâu dài hoặc có cảm tình gì với y, cũng truy tra toàn bộ lộ tuyến từ khi y rời nhà, đồng thời hỏi rất nhiều người từng gặp y. Bất kể là người quen hay người lạ. Người biết y đều nói y là tên quỷ lười vô dụng, bụng không có chí lớn, không hề có tài năng. Cùng với để mai sau y bại hoại gia nghiệp, hiện tại giao gia sản cho thúc thúc nói không chừng là đúng. Người không biết thì bảo y là một phế vật, là một tên bất hiếu không có cốt khí, có lỗi với cha mẹ tổ tông. Mà người chỉ ngẫu nhiên trông thấy trên đường, không hề biết y là ai, chỉ cho y là quái nhân, cả ngày cưỡi ngựa, uể oải như là luôn ngủ, mắt cũng chẳng mở, mặc ngựa muốn đi đâu thì đi, trên lưng ngựa mang theo hàng đống lương khô nước uống, y chẳng cần lo nghĩ không có chỗ nghỉ, thậm chí cả cho ngựa ăn cũng giảm, mỗi lần ra khỏi thành, tới thôn giao, y đều sẽ tháo ngựa, cho nó tự đi ăn cỏ. Bản ghi chép tỉ mỉ việc hỏi thăm, trên tay các ngươi đều có hết, không cần ta nhiều lời, các ngươi tự mình xem đi.”

Dao Quang vừa nghe Tiêu Thương nói, vừa coi tư liệu trên tay, bất giác cười lắc đầu: “Lười đến nước này, đúng là không thể tưởng.”

Mạc Ly lại ngạc nhiên: “Vậy võ công của y từ đâu đến.”

“Không biết.” Tiêu Thương đáp thật gọn gàng dứt khoát, nhìn vẻ thất vọng của Mạc Ly như không thấy.

Dao Quang lại mỉm cười nói: “Sao Bằng vương tin tức linh thông nhất, thiên hạ không chuyện gì không thăm dò ra của chúng ta cũng phải có chuyện không biết?”

Tiêu Thương lạnh lùng nhìn sang nàng: “Sao tật xấu gặp chuyện chuyên thích đâm chọc người mấy câu của Càn Đạt Bà vương chúng ta vẫn chưa sửa đổi. Nghe nói lần trước ngươi và tân nhiệm Thiên vương huyên náo rất không vui vẻ, xem ra ngươi không ngại thêm kẻ thù nữa.”

Y vừa nhắc tới Địch Cửu, ánh mắt mấy người rất tự nhiên nhìn sang Địch Cửu, lại thấy Địch Cửu vẫn cau mày, hồi lâu không nói gì.

Bích Lạc thấy thần sắc y khác thường, bèn hỏi: “Ngươi cảm thấy có gì không ổn.”


Địch Cửu nhàn nhạt nói: “Tư liệu trước mắt cho thấy, bên cạnh y căn bản không có một người thân cận còn sống. Y sống một mình trong tiểu viên hơn mười năm, không có bằng hữu, thân nhân đều ham tài phú của y, càng không có tình cảm đáng nói với y, chúng ta trước mắt, không tìm được nhược điểm của y, không tìm được bất cứ ai có thể dùng để hiếp bức y.”

Dao Quang cười lạnh nhướng mày: “Ngươi thật đúng là không lúc nào không lo nghĩ diệt trừ cái đinh trong mắt này, nghĩ đến đầu tiên chính là điểm này.”

Địch Cửu lạnh lùng nói: “Vì sự an toàn của thánh giáo, không nên lo lắng chu toàn như thế sao?”

Mạc Ly cũng gật đầu nói: “Người này thật sự quá cường đại, Thiên vương có phân băn khoăn này cũng là đương nhiên.”

Bích Lạc lại giống như đang nghĩ chuyện khác, xuất thần một hồi mới hỏi: “Y từ nhỏ đến lớn, tất cả hành tung sinh hoạt đều đặc biệt rõ ràng, ta nghĩ, cơ hội duy nhất để y học được tuyệt nghệ, hẳn là thời điểm bị phong bế trong tiểu viện, không bị người ngoài chú ý.”

Mạc Ly cũng đồng ý: “Không sai, trong rất nhiều truyền thuyết giang hồ, thiếu niên sống một mình trong tiểu viên, chợt gặp một phong trần dị nhân, học được tài nghệ kinh thế, mà người bên cạnh hoàn toàn không hay biết, chuyện kiểu này vẫn thường có.”

“Cũng chỉ bởi học thành tuyệt nghệ bực này, liền xem nhẹ gia sản, không muốn như phú gia ông bình thường, cả đời sống trong nhà, cho nên mới mặc đám thúc thúc tranh đoạt gia sản, y lại một người một ngựa lang bạt.” Dao Quang phát huy sức tưởng tượng của mình, ánh mắt mang theo ý cười mà suy đoán.

Tiêu Thương chợt động tâm niệm, bỗng hỏi: “Liệu có khả năng, dị nhân y gặp gỡ kia chính là tiền giáo chủ.”

Mạc Ly lắc đầu: “Võ công của tiền giáo chủ ta hiểu rõ, cho dù ông ta dốc hết sức truyền thụ, cũng không thể giúp Phó Hán Khanh có nội lực mạnh như vậy.”

“Việc này, liệu có thể là…” Dao Quang nói với ánh mắt tỏa sáng “Tiền giáo chủ chẳng những dạy y thành tài, còn truyền hết một thân nội lực cho y, làm cho võ công của y tăng lên một hai ba bốn năm sáu giáp gì đó, mà bản thân ông ta lại dầu hết đèn tắt rồi chết, trước khi chết dặn y đến làm giáo chủ, cho nên nội lực của y mới thần kỳ như vậy, cho nên y chẳng những không dùng vũ lực bắt buộc chúng ta, ngược lại tỏ ra thân mật như thế với tà giáo mà người giang hồ coi là kẻ thù chúng ta, trên giang hồ, truyền thuyết cố sự kiểu này, chẳng phải trước nay luôn nhiều không đếm hết sao?”

Mạc Ly, Địch Cửu, Tiêu Thương nhìn nhau, đồng thời lắc đầu. Cứ đùa, vị tiền nhiệm giáo chủ kia của họ, làm sao có thể có tâm địa tốt đẹp quên mình vì người như vậy.


Bích Lạc lại nói nhàn nhạt: “Ta cho là ngươi chí ít đã nói đúng một nửa.” Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn mọi người “Tiền giáo chủ đích thực là vì y mà chết, căn cứ theo phân tích của ta, cùng kết quả Tiêu Thương ra tay thăm dò vừa rồi, tiền giáo chủ hẳn là bị nội lực của y chấn đứt đoạn kinh mạch mà chết.”

Mọi người đều kinh ngạc, Dao Quang nói ngay: “Sao ngươi có thể xác định được?”

Bích Lạc bình tĩnh nói: “Ta đã đích thân nghiệm thi, trên người ông ta không có vết thương khác, cũng không có dấu hiệu trúng độc, không trải qua khổ chiến vây đấu hoặc hạ độc bắt giữ, ngươi cho là, người nào có thể khiến kinh mạch toàn thân ông ta đứt đoạn?”

Tiêu Thương nhàn nhạt tiếp lời: “Phó Hán Khanh kia cũng xem như tên duy nhất trong thiên hạ có thể chỉ dùng nội lực đánh chết lão đầu vô trách nhiệm đó.”

Dao Quang nhíu mày: “Liệu có khả năng là bản thân ông ta tẩu hỏa nhập ma?”

Bích Lạc nhướng mày nhìn nàng một cái: “Ngươi cho là ta sẽ không phân rõ bị đánh chết với tẩu hỏa nhập ma?”

Mạc Ly vội vàng giảng hòa: “Bích Lạc, tạo nghệ trên y thuật độc thuật của ngươi đương thời ít có, chẳng những là đệ nhất thánh giáo, cũng nằm vững trên ba vị đầu thiên hạ, không ai hoài nghi phán đoán của ngươi, chẳng qua sự thể quan trọng, mọi người đều hy vọng có thể xác định một chút thế thôi.”

Bích Lạc thất tình bất động nói: “Ta thấy cũng chẳng tính là đại sự gì, đã bao năm rồi, có giáo chủ kia hay không vẫn như thế, ông ta chết rồi trái lại còn tốt, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận tuyển giáo chủ kế tiếp.”

“Còn tuyển gì nữa, nếu Phó Hán Khanh không xuất hiện, giáo chủ kế tiếp theo lệ chính là Địch Cửu, nhưng hiện tại thì…” Tiêu Thương vỗ tay cười nói “Y đã giết giáo chủ của chúng ta, sau đó miệng xưng có di ngôn của tiền giáo chủ, chạy tới muốn làm tân giáo chủ của chúng ta, việc này cũng thật thú vị.”

“Thú vị?” Địch Cửu lạnh lùng nhìn y một cái “Chuyện nghiêm trọng thế này, ngươi lại cảm thấy thú vị, hứng thú của Đại Bằng vương quả thật bất đồng với người thường chúng ta.”

Tiêu Thương mỉm cười nhìn sang y: “Đương nhiên đương nhiên, với Thiên vương mắt thấy có thể bước lên vị giáo chủ mà nói, đây tất nhiên là đại sự nghiêm trọng nhất thiên hạ.”

Trước khi Địch Cửu trả đũa, Mạc Ly đã đập một chưởng xuống bàn, cái bàn gỗ tử đàn đang yên lành bị ông ta đập vỡ, đứng lên cả giận nói: “Đã là lúc nào rồi, các ngươi còn gây chuyện lẫn nhau thế này, không thể nghiêm túc một chút, giải quyết đại sự trước mắt sao?”


Vô luận thế nào, với vị lão nhân nhiều tuổi nhất trong giáo này, mọi người vẫn nể mặt, tuy là mắt bắn tên độc lẫn nhau, ngoài mặt cũng không tranh cãi nữa.

Mạc Ly âm thầm tự thấy đầu đau muốn nứt ra, đã bao nhiêu năm, thánh giáo vẫn thế này, bởi vì các loại phân tranh quyền lợi, chư vương không ai nhường ai, nội đấu không ngừng, nếu tình hình kiểu này còn tiếp tục kéo dài, đừng nói phản công chính đạo, rồi có một ngày chính họ sẽ tự diệt mình.

Bích Lạc cũng lãnh lãnh đạm đạm nói: “Phải, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta phải nghĩ xem xử lý chuyện Phó Hán Khanh thế nào.”

“Việc này…” Địch Cửu nhướng mày muốn nói.

“Từ từ.” Dao Quang bỗng kêu một tiếng, cắt ngang lời y “Sao mọi người không dùng giấy bút viết xuống ý kiến của mình, xem xem sẽ có gì bất đồng?”

Địch Cửu không ngờ lúc này nàng ta còn có tâm tình chơi trò này, Mạc Ly thì sao cũng được, Tiêu Thương là người đầu tiên đồng ý: “Được, cứ làm thế đi.” Bích Lạc thì trực tiếp đứng lên, lấy giấy bút cho mỗi người.

Năm người đều tự viết xong, tụ lại một chỗ, mỗi người đưa tờ giấy ra, chữ viết trên giấy rõ nét lọt vào mắt, năm người hơi chấn động, mọi người ngẩng đầu, hoặc là nhìn nhau cười, hoặc là ánh mắt giao nhau, hiểu tâm hiểu ý.

Mạc Ly cười to một tiếng: “Xem ra mọi người vẫn có thể tìm cái chung gác bất đồng.”

Địch Cửu lại thản nhiên nói: “Dù sao hết thảy chỉ là suy đoán của chúng ta, không hề có chứng cứ chính xác, rốt cuộc làm sao chứng minh, đích xác là y đã giết chết tiền giáo chủ…”

“Dễ lắm.” Dao Quang mặt mày hớn hở “Chúng ta trực tiếp đến hỏi đồ đần kia là được.”

Phó Hán Khanh đang hưởng thụ bữa trưa thịnh soạn của y, chỉ thấy cửa phòng rầm một tiếng, một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, trước mắt lóe lên mấy bóng người, giây lát năm người đã quây thành nửa vòng tròn bức tới trước mặt, không khí túc sát bức người, mà nhĩ lực linh mẫn nội lực cường đại mang đến cũng giúp y nghe rõ mồn một tiếng bước chân đang nhanh chóng chạy đến ở ngoài phòng.


Cho dù trì độn như Phó Hán Khanh, trong lòng cũng không khỏi hơi căng thẳng, ngẩng đầu đối mặt với năm người mặt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra sát khí trước mắt: “Việc này, ừm, chào mọi người, đã ăn chưa?”

Không ai quan tâm lời chào hỏi của y, năm người mười con mắt đều hung hăng khoét qua. Mà tiếng bước chân lộn xộn ngoài phòng đã ngừng lại, láng máng có thể nghe được tiếng hô hấp kéo dài, cùng một hai tiếng binh khí ngẫu nhiên chạm nhau cực nhẹ.

Phó Hán Khanh chưa từng đối mặt với cục diện nghiêm trọng thế này, nghĩ đến bên ngoài không biết mai phục bao nhiêu người, cùng với năm vị trưng ra dáng vẻ không thể thân thiện trước mắt, nhất thời chân tay luống cuống.

Ngay khi y bị mọi người nhìn cho dần kinh hoảng, Dao Quang đã dứt khoát hỏi một câu: “Tiền giáo chủ có phải bị ngươi giết không.”

Phó Hán Khanh căn bản không kịp suy nghĩ, cơ hồ là trực giác phản ứng: “Làm sao ngươi biết?”

Trừ Dao Quang tức khắc đắc ý ra mặt, bốn người khác đều ngạc nhiên, quả thực không thể tin trên thế giới lại thật sự có loại ngu ngốc này, bị Dao Quang tùy tiện hỏi một câu đơn giản trực tiếp nhất thế này đã buột miệng cung khai.

Phó Hán Khanh tuy nói vẫn không quen phòng bị người khác, nhưng y đã không còn là người rất lâu trước kia, hoàn toàn chẳng hiểu nhân tình thế sự, đơn thuần như tờ giấy trắng. Tuy nói y rất ngoan rất thành thật, có hỏi tất đáp, đồng thời không suy nghĩ đã buột miệng nói ra, nhưng lập tức ý thức được là mình lỡ lời, một tay muộn màng bịt miệng, cả người nhảy dựng lên, cẩn thận lui ra sau: “Việc này, việc kia, các ngươi nghe ta nói đã, chuyện này, không thể hoàn toàn trách ta… Đó là ta phòng vệ chính đáng… Giáo chủ của các ngươi không cho ta nói ra… Bảo nói sẽ rất mất mặt gì gì đó…”

Nhìn dáng vẻ muốn chuồn lại chẳng biết chuồn đâu đó của y, Tiêu Thương và Bích Lạc rất đỗi thất vọng, ôi, chỉ cái tên không chịu nổi trường diện lớn kiểu này, lại đến mức đám Mạc Ly như gặp đại địch mà triệu mọi người về sao?

Dao Quang lại bất giác nghe thấy cười thầm, phòng vệ chính đáng, giáo chủ không cho nói ra, sợ mất mặt? Hà, quả nhiên là phương thức giết người có khả năng của Phó Hán Khanh, quả nhiên là tính nết sĩ diện hão của lão đầu vô trách nhiệm kia.

Địch Cửu lại tiến một bước, tay đè chuôi kiếm, đằng đằng sát khí nhìn Phó Hán Khanh chòng chọc: “Lý do đã không quan trọng, ai đúng ai sai càng không có gì để bàn, chúng ta là Ma giáo, không phải chính đạo nói lý với ngươi, ngươi đã hại chết giáo chủ của chúng ta, vậy ngươi cứ…”

Y nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh, trong mắt lộ sát ý: “Trả giá.”


Phó Hán Khanh đầu to như đấu, y không sợ người ta tìm y báo thù, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đánh nhau thì lập tức đầu đau vô cùng, tâm hoảng ý loạn khua tay búa xua: “Việc này, việc này, các ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta mọi sự đều có thể thương lượng, phải chứ…”

Dao Quang lập đại công này, trong lòng đắc ý, cười duyên một tiếng: “Việc này lại không thể do ngươi.”

Chưa dứt lời đã lấn đến gần, không cho Phó Hán Khanh biện bạch nữa, xuất thủ như điện.