[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 1 - Chương 26: Tự sát là gì

Bỏ xuống một quân quyết thắng thua, Bạch Kinh Hồng ngẩng đầu cười: “Ta thắng.”

Địch Phi mỉm cười: “Kỳ nghệ tăng thấy rõ.”

Ánh mắt Bạch Kinh Hồng nhàn nhạt lướt qua bàn cờ: “Ta thắng, là ngươi phân tâm, hay là, ngươi căn bản chưa từng nghiêm túc ứng đối sự khiêu chiến của ta.”

Địch Phi hơi nhướng mày: “Ngươi cũng quá xem thường ta.”

“Phải không?” Bạch Kinh Hồng mỉm cười “Đúng vậy, ngươi không phân tâm, bởi vì ngươi biết ta sẽ không giết y, ta sẽ không thất hứa với ngươi, ta mặc dù thường giận dữ, nhưng ta chưa bao giờ vượt qua hạn độ ngươi khoan dung, ta mặc dù luôn cáu kỉnh, nhưng ta cũng chưa từng thật sự gây chuyện vô cớ, ngươi biết, ta biết nắm giữ đúng mực hơn bất kỳ ai, chỉ cần ta còn muốn đạt được, ta phải mưu toan hết thảy.”

Vẻ tươi cười trên mặt Địch Phi hơi cứng lại, nháy mắt lại biến thành không chút để ý, y tùy tay thu dọn quân cờ, hỏi như vô ý: “Ngươi nói gì?”

“Những ngày qua ta khổ tâm cô nghệ, ta âm thầm ẩn nhẫn. Ta tận lực thiện đãi mọi người bên cạnh, không dấu vết mua chuộc lòng người, có thể giúp người, ta nhất định giúp, chỉ cần có cơ hội là sẽ để người nợ nhân tình. Ta đang từng chút dao động căn cơ của ngươi, ta vẫn cho là đắc kế, cho đến một ngày ta phát hiện, kỳ thật hết thảy những điều này, ngươi sớm đã biết cả.” Bạch Kinh Hồng dùng ngón tay thuôn dài, chậm rãi nhón một quân cờ, chơi đùa giữa mấy ngón tay “Đây thật là một ván cờ nực cười, ngươi sớm biết, lại thờ ơ đứng xem, ngươi sớm phát hiện, lại không hé một tiếng, ngươi cao cao tại thượng, ngồi xem hành vi như trò hề của ta, cảm giác này, có phải đặc biệt tốt.”

Địch Phi không nói không rằng. Y ngẩng đầu nhìn Kinh Hồng, lắc đầu, đột nhiên chẳng còn muốn giải thích bất cứ chuyện gì nữa.

Đúng vậy, y biết, y đương nhiên biết, có thể sừng sững giang hồ lâu như vậy, y dựa vào, chưa bao giờ là may mắn.

Rất lâu rất lâu trước kia, khi ngẫu ngộ Bạch Kinh Hồng, trong vô số năm tháng uống rượu dưới trăng, đấu kiếm trước hoa, gác chân mà ngủ, suốt đêm trò chuyện, y có lẽ chưa từng phòng bị, chưa từng hoài nghi.

Nhưng mà ngũ đại bang luân phiên ám toán, đều trúng chỗ thế lực của y bạc nhược nhất, cuối cùng mọi người vây diệt, chiêu chiêu thức thức đều nhằm vào sơ hở trong võ công của y, nếu vẫn không tỉnh ngộ, há chẳng phải nực cười lại đáng thương.

Sau đó liên phiên ác chiến, sau đó khổ tâm cô nghệ, sau đó phản kích thành công. Y trừ sạch ngũ đại bang, lại chung quy không giết Bạch Kinh Hồng. Trải rộng cơ sở ngầm tìm kiếm y, ra tay cấm võ công của y, không phải muốn giam cầm trói buộc, mà là chỉ sợ y dưới sự kích phẫn, tùy tiện trả thù, mình tuy có tâm dung nhượng, chung quy không thể cam đoan y đi khắp thiên nhai, không bị thủ hạ khác tụ lại đả thương.

Biết y nội thương chưa lành, vì y tìm lương dược khắp thiên hạ, sợ y buồn giận sầu não, trồng hoa cỏ y yêu nhất khắp Di viên, tất cả trân ngoạn bảo vật, nhất loạt đưa đến trước mặt y.


Biết mọi hành động trong tối của y, không nói gì, không ngăn cản, để y có chút việc mà làm, y chung quy sẽ an tâm một phần. Để y cảm thấy đang từng bước thành công, y chung quy sẽ không đến mức ngày ngày buồn phiền.

Biết y lén thông báo tin mình bị thương ra ngoài, âm thầm giật dây cao thủ các phương như thủy triều không ngừng đến khiêu chiến, chỉ lặng lẽ ngăn trở phó trang chủ âm thầm điều tra, sau đó nén xuống từng lần trọng thương, cố làm như vô sự, nghênh đón người khiêu chiến kế tiếp.

Đúng vậy, y là Địch Phi, y là Huyết Tu La, há là người khi được lừa được giấu được bịp được.

Cho nên, thủ hạ âm thầm chạy vạy, xu nịnh A Hán và Bạch Kinh Hồng, y biết. A Hán vô tri vô giác, thuần khiết thản nhiên, y biết. Bạch Kinh Hồng nhìn như cao thượng, lại ngấm ngầm trong bụng, y biết.

Cho nên, nam sủng thị cơ thông đồng cấu kết, lén lút loại nhau, y biết. A Hán thong dong ứng đối, không xú vị tương đầu, cũng không khinh miệt coi thường. Tất cả âm mưu phỉ báng, mánh khóe bí mật y biết, A Hán mỉm cười tiếp nhận, không hại người, nhưng cũng không tán đồng, không cho là đúng, nhưng cũng không mở miệng châm biếm, rõ ràng không thích, lại vẫn nhẫn nại, y biết.

Bạch Kinh Hồng dưới mắt vô trần, đối với người cho rằng không có tác dụng, không cần dung nạp mà thân phận còn hèn mọn như rác rưởi là thái độ gì, y cũng biết.

Thế nhưng, người y yêu là Bạch Kinh Hồng.

Thế nhưng, trải qua ngần ấy phản bội và giết chóc, lần lượt bị trọng thương, y rốt cuộc vẫn rơi vào ái tình của mình.

Biết rõ là bị phụ, bị lừa. Bị thương, y vẫn không nói lời nào.

Biết rõ Bạch Kinh Hồng oán hận A Hán là bởi vì việc ngũ đại bang mà ra, y lại luôn ở trong lòng bảo với mình, đây là việc đáng vui mừng, bởi vì người kia đã ghen tị.

Biết rõ phía sau ánh dương như thế, nước ao như thế, vẻ tươi cười như thế nhất định có dụng tâm khác, y lại nhiều lần tự nhủ mình, đừng nghĩ, đừng nghĩ, khoảnh khắc này, chí ít hãy để ta tin tưởng, ánh dương này, nước ao này, hoa cỏ xanh tươi này, cùng vẻ tươi cười kia đều là chân thật.

Cho dù là giả dối, y cũng tình nguyện sự giả dối này kéo dài lâu một chút.

Kinh Hồng, Kinh Hồng, ngươi chưa bao giờ biết, quyền thế ngươi muốn, chỉ cần ngươi mở miệng nói với ta, ta sẽ lập tức cho ngươi như nguyện.

Kinh Hồng, Kinh Hồng, ngươi chưa bao giờ biết, ta đã vì ngươi mà giày vò hùng tâm bá chủ, ta đã vì ngươi mà chém hết ngạo khí nam nhi, ta đã vì ngươi, xóa sạch chút lương tâm cuối cùng.

Kinh Hồng, Kinh Hồng, ngươi chưa bao giờ biết, cho nên ngươi mới hãm hại ta, ám toán ta, vây diệt ta, hiện giờ vẫn mưu tính ta.

Kinh Hồng, Kinh Hồng, ngươi chưa bao giờ biết, ngươi khổ sở mưu đồ, muôn vàn suy nghĩ muốn đạt được, kỳ thật chỉ cần ngươi thật lòng thẳng thắn nói một câu với ta, là có thể tới tay.

Nhân gian này, có chuyện gì, là ngươi mở miệng mà ta không thể đưa cho ngươi.


Chỉ là, ta làm hết mọi thứ, ngươi không tin ta, ta cần gì phải nhất định mở miệng nói ra, khẩn cầu. Kinh Hồng, ngươi có biết, ta có thể chết vì ngươi, nhưng không chấp nhận được ngươi giẫm đạp như thế.

Nói đến cùng, Huyết Tu La Địch Phi vẫn là một kẻ ngu xuẩn nhỉ, cho dù từng chịu bao lần phản bội, cho dù từng gặp vô số đau đớn, nhưng mà một khi đã yêu, chung quy không thể lấy lại, nhưng mà một khi đã yêu, cho dù bị phản bội, bị khi nhục, bị thương tổn, cũng vẫn không thể quay đầu.

Không phải ta không muốn quay đầu, ta chỉ là, vô lực quay đầu.

Hóa ra, trong xương cốt Huyết Tu La Địch Phi, cùng một kẻ ngốc tên là A Hán, đều ngu xuẩn như nhau.

Địch Phi nắm chặt năm ngón tay, mấy quân cờ trong lòng bàn tay khiến người đau nhói. Ngoài viên cách một bức tường, có người đang chịu hình, trong viên cách một bức tường, có người đang chịu nạn.

Người chịu hình kia thân đau, lại không biết đau. Người chịu nạn kia lòng đau, lại quên mất, hóa ra mình kỳ thật đang đau lòng.

Tại sao, Kinh Hồng, tại sao ngươi phải đem một tầng phù hoa hư ảo cuối cùng ở trước mặt ta, nhẫn tâm xé nát như thế.

Bạch Kinh Hồng nhìn Địch Phi, đôi mắt lãnh túc như sương tuyết: “Ngươi tuy tra biết động tĩnh của ta, nhưng vì không để ta sinh nghi, không hề an bài thám tử bên cạnh ta, động tĩnh lớn ngươi có thể tra biết trước đó, nhưng mấy việc nhỏ ngươi không phải hoàn toàn nắm giữ, tỷ như hiện tại người kia đang chịu hình gì.”

Địch Phi đột nhiên ngẩng đầu, y không nhìn thấy vẻ mặt mình, song Bạch Kinh Hồng lại nhìn thấu vẻ sợ hãi sâu nhất trong đôi mắt nam tử như thiết kia. Sau đó, y mỉm cười, dù rằng y cũng chẳng biết nụ cười của mình lúc này thảm đạm xiết bao: “Ta trước kia có mưu đồ, đương nhiên không dám chọc giận ngươi quá mức, đương nhiên chưa đến nỗi nói không giữ lời, khiến ngươi sinh phòng bị, nhưng hiện giờ ta phát hiện, hết thảy mưu đồ của ta hóa ra sớm nằm trong lòng bàn tay ngươi, ngươi cho là ta còn cố kỵ gì nữa.”

Quân cờ rơi đầy đất, có bóng người phóng lên cao.

Bạch Kinh Hồng im lặng bất động, cúi đầu nhìn bàn cờ vỡ tan và quân cờ lăn lóc đầy đất, đen đen trắng trắng, một phiến hỗn loạn. Một ván cờ này, thắng, rốt cuộc là ai.

Trong tiếng vang ầm ầm, bụi mù bốn phía, y biết bức tường viện kia đã bị người một chưởng đục thủng, song y không hề ngẩng đầu, chỉ cười thảm.

Tường viện bỗng nhiên vỡ vụn khiến hai hán tử dụng hình đại biến sắc mặt, bất chấp A Hán máu thịt mơ hồ, nhao nhao lui lại, nhìn Địch Phi bước ra từ trong bụi mù, hai người cùng quỳ mọp xuống, gọi “Trang chủ.”

Không biết vì sao, thân thể lại run rẩy, không biết vì sao thanh âm cũng run rẩy theo, không biết vì sao lại ngắc ngứ giải thích thêm: “Là Bạch công tử lệnh chúng tôi ở đây dụng hình.”

Địch Phi cúi đầu nhìn A Hán, y từng trông thấy vô số huyết tinh, vô số tử vong, song chưa từng trông thấy thảm trạng như thế.

Bên trái là một thùng nước nóng hầm hập, phía dưới gác củi khô. Bên phải là đống lửa đang cháy rực.


Hai cái bàn chải sắt to tướng, một ngâm trong nước đến nóng nhất, một trực tiếp đốt đỏ trong đống lửa, rồi từng chút từng chút, chà lên người.

Từng chút từng chút, chà đến thịt nát xương tan, chà đến không thành hình người, lúc này vẫn còn một chiếc bàn chải nằm lại trong người A Hán, một chiếc khác do một người dụng hình ngỡ ngàng cầm trong tay, trên bàn chải còn đeo bao nhiêu máu thịt. Bên cạnh còn ném cả đống bàn chải to tướng đã vô dụng, bởi vì phía trên dính hàng loạt thịt vụn, không còn sắc bén nữa.

Địch Phi nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở ra, bình tĩnh hỏi: “Các ngươi dùng hình gì?”

“Bạch công tử nói, người này đã da thô thịt dày, không biết đau, vậy cứ chà mỏng ra. Người này đã…” Rõ ràng trang chủ không như tức giận, nhưng tại sao thân thể lại run rẩy như lá rụng trong gió, tại sao thanh âm lại điêu linh chẳng giống tiếng người.

Địch Phi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn A Hán, sắc mặt y rất bình tĩnh, rất nhợt nhạt, không giận, không hận, không kích động.

Thân thể nho nhỏ kia đang nằm dưới đất, bốn phía đều là máu tươi, máu nhiều như thế, như một hồ nước nho nhỏ, thân thể một người sao có thể chảy ra lắm máu tươi như vậy.

“Từ nay về sau, có ta một ngày là còn có ngươi một ngày. Ngươi muốn cái gì, ta chung quy sẽ tận lực làm bằng được cho ngươi.”

Y chậm rãi đến gần. Thân thể nho nhỏ kia. Máu thịt đã thành bùn, máu thịt tứ chi hầu như đều đã chà nát, lộ ra xương cốt trắng ởn, mà ngay cả xương cốt cũng có vết chà rất sâu.

Nếu y không xuất hiện, họ vẫn sẽ chà tiếp như vậy, cho đến khi xương cốt cũng chà thành bùn.

“Ngươi có thể đối đãi ta như vậy, vô luận thế nào, ta cuối cùng sẽ có báo đáp, không đến mức phụ ngươi là được.”

Y chầm chậm gập một gối quỳ trước mặt A Hán, khom lưng kề sát thân thể A Hán.

A Hán đã ruột xuyên bụng nát, bàn chải sắt còn nằm trên người y kia, chính vì chà trong phủ tạng, trên nội tạng, lấy ra không tiện, cho nên mới chưa bị người kịp thời lấy xuống.

Đây là đau đớn thế nào, Địch Phi đã không thể tưởng tượng.

Y chậm rãi đưa tay, nâng đầu A Hán lên.

Y vẫn còn sống, vẫn có đôi mắt trong sáng như trẻ thơ, chẳng mảy may vương tạp chất hồng trần.

Ánh mắt này, từng nhìn y như thế, nhẹ nhàng hỏi: “Ông có thể để ta làm nam sủng ông sủng ái nhất không?”

Tay Địch Phi cư nhiên không hề run rẩy, y khẽ khàng gọi: “A Hán.” Thanh âm cực nhẹ, cực nhỏ, nhỏ đến độ bản thân y cơ hồ cũng chẳng nghe thấy.


Ánh mắt A Hán cuối cùng đã có tiêu cự, y nhìn Địch Phi, khẽ mở miệng, thanh âm nhỏ như thế, nhỏ như thế: “Đau quá.”

Địch Phi dùng tay phải, cẩn thận đỡ đầu A Hán, tay trái thu về gập trong tay áo, sau đó truyền đến thanh âm cực khẽ cực nhỏ, như là xương cốt đã bị bẻ gãy.

Y kêu đau, tên ngốc không biết đau này đang kêu đau. Cái người vô luận đánh mắng thế nào cũng chẳng biết đau này, hóa ra cũng biết sợ đau.

Địch Phi cảm thấy mình phải ngửa mặt lên trời thét dài, phải rơi lệ đầy mặt, nhưng mà thanh âm của y lại trầm ổn đến mức chẳng mảy may dao động: “Đừng sợ, sẽ khá lên rất nhanh thôi, rất nhanh, ngươi sẽ không đau nữa.”

“Ông… chủ nhân… không nên… gạt ta nữa.” A Hán khe khẽ nói “Ta chưa bao giờ gạt… người…”

Thanh âm của y càng lúc càng nhỏ, Địch Phi không thể không nghiêng người ra trước, ghé tai đến bên môi y.

“Ta… Ta sẽ… khỏe lại… thôi. Ông không cần… thương tâm.

Thương tâm, ai nói ta thương tâm, là ta đẩy ngươi xuống địa ngục, khi máu thịt ngươi thành bùn, ta ở ngay bên cạnh thưởng trà tán gẫu. Ta làm sao có thể thương tâm. Địch Phi nở nụ cười lạnh lùng mà chế giễu.

Tay y chống trên lưng A Hán, tức khắc máu tươi đầy tay, chân lực của y từ từ truyền vào cơ thể A Hán.

A Hán trì độn, không biết lòng người biến hóa, tình người tráo trở, song khoảnh khắc đau đớn nhất đời kia, khi y nhìn thấy người rõ ràng là mặt chẳng có biểu tình gì ấy, không biết vì sao, y biết, đây, hẳn gọi là thương tâm nhỉ.

Có chân nguyên của Địch Phi duy trì, y nói chuyện không còn đứt quãng nữa: “Những người trong truyện, bất kể bị thương ra sao, bất kể bị tra tấn thế nào, đều nhất định sẽ khỏe lên. Cho nên, ta sẽ khỏe lên. Chủ nhân.”

“Phải, ngươi sẽ khỏe lên. Ngươi chưa bao giờ gạt người. Lời ngươi nói nhất định làm được, ta biết.” Địch Phi mỉm cười, y từng bảo không nói ra mình ở đâu, vô luận chịu khổ hình như thế nào cũng không nói. Y từng bảo phải trị thương cho mình, cho dù bị hút hết chân nguyên cũng vẫn nhớ phải băng bó giúp mình.

Nam sủng tên là A Hán đã làm được mỗi một câu y nói, mà bá chủ tên là Địch Phi, dễ dàng đem người y đã đáp ứng không phụ, đẩy xuống địa ngục.

“Chủ nhân, ông mau mau yêu thích ta đi. Ta đau lắm, đau lắm. Nếu ông yêu thích ta, sẽ nâng niu ta trong lòng bàn tay, đối xử thật tốt,” Thanh âm của y càng lúc càng yếu ớt, nếu không phải Địch Phi nội lực nhĩ lực đều kinh người, căn bản không thể nghe rõ.

“Ta muốn ông đối đãi ta thật tốt, ta sợ đau, chủ nhân, ta sợ đau. Ta đáp ứng ông, lúc ông yêu thích ta, ta sẽ không tùy hứng, ta sẽ không phớt lờ ông, ta sẽ không giận ông, ta sẽ không để ông đau như ta, ta đau là đủ rồi, ông không cần đau, chủ nhân, ông liệu có thể…”

Chẳng còn tiếng động nữa, Địch Phi lẳng lặng chờ, rất lâu, rất lâu, y vẫn duy trì một tư thế bất động, y vẫn không ngừng đưa chân khí vào, y vẫn chờ đợi, một mực.

Có một kẻ ngốc tên A Hán, y ngu xuẩn, y ngốc nghếch, y buồn cười, nhưng chuyện y đã nói, nhất định sẽ làm được.


Y nói, ta sẽ khỏe lên rất nhanh, y nói, bất kể bị thương ra sao, bất kể bị tra tấn thế nào, đều nhất định sẽ khỏe lên.

Cho nên, có một bá chủ tên Địch Phi, đang chờ đợi. Vẫn một mực, chờ đợi.

Bạch Kinh Hồng chậm rãi đến gần, nhìn thân ảnh đã biến thành tượng, phảng phất vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không nhúc nhích nữa kia, nhàn nhạt nói: “Ta đã đáp ứng ngươi không giết y. Ta cũng không muốn giết y. Ta từng bảo y, nếu đau đớn kịch liệt, có thể lớn tiếng kêu cứu, ngươi chỉ cách một bức tường, ngươi nhất định sẽ đến cứu y. Là chính y không gọi, là chính y không cầu ngươi cứu, cho nên, y là tự sát.”

Y mỉm cười, vẻ tươi cười tàn nhẫn lại thảm đạm: “Là ngươi, khiến y, tự mình giết chết bản thân y.”