Tiểu Lão Bản

Chương 62: Từ Hồng

Lại nói Triệu Lệ rời khỏi nhà rồi, tính về nhà tìm cha mẹ khóc lóc một phen, nhưng mụ không ngờ vừa đi được nửa đường, đã nghe thấy mấy ông chú bà thím lắm mồm đang tụ lại buôn chuyện với nhau.

Đại khái là người ở làng nào nhà nào một năm trước tìm được việc ở thành phố S, kiếm tiền rủng rỉnh về nhà, có người nói xưởng người nọ làm đang thuê rất nhiều công nhân nữ, tiền lương ấn giờ tính, mỗi giờ mười đồng.

Triệu Lệ nghe xong, có chút động lòng.

Mụ giờ vừa nghĩ tới đôi gian-phu-dâm-phụ Đường Quốc Hoa và Lâm Cẩm, là đã thốn não, nghĩ tới Lâm Cẩm ăn diện trau chuốt sang trọng, mà mình thì quần manh áo rách trong người cũng không bao nhiêu tiền, càng là nghiến răng nghiến lợi hận hai kẻ đó không thôi.

Cắn chặt răng, Triệu Lệ giấu đi vẻ mặt nổi giận đùng đùng, chạy tới chỗ mấy ông chú bà thím, cố ý lơ đãng hỏi thăm chuyện bọn họ vừa nói.

Nghe xong rồi, Triệu Lệ cười híp mắt lấy cớ có việc, rồi chạy tới nhà người nọ trong miệng bọn họ, mụ định lân la hỏi thăm xem.

Mấy người đang nói chuyện nhìn bóng lưng Triệu Lệ đi xa, một cái trong đó nhỏ giọng nói: "Ê, chúng choa làm vậy không sao chứ? Nếu Triệu Lệ có việc gì, chúng choa phải làm sao đây?"

Một bà thím nhìn bóng lưng Triệu Lệ nhổ ra một bãi, nói: "Người tốt sống không lâu tai họa để ngàn năm, thứ đàn bà xấu xa như Triệu Lệ, có thể có việc gì. Đừng tự dọa mình nữa, huống hồ chỉ là nói mấy câu đã có thể kiếm được mấy vạn đồng, lời to."

Gật đầu, bà thím vốn còn sợ hãi không băn khoăn nữa, ngẫm lại hai vạn đồng sắp tới tay, bà thầm nghĩ, năm nay Nhị Bảo Tam Bảo có thể đi học rồi.

Mà Triệu Lệ, kích động chạy đi, cũng xác thực nhận được câu trả lời, nói là có thể dẫn mụ theo, vì thế, mụ tạm thời quẳng mấy chuyện chướng tai gai óc ra sau đầu, bắt đầu ảo tưởng, khi mụ kiếm được thật nhiều tiền rồi cuộc sống của mụ sẽ đặc sắc cỡ nào.

Nhờ vào ảo tưởng ấy, Triệu Lệ đi mà như bay, tâm tình của mụ trong nháy mắt trở nên rất tuyệt vời, khi về tới nhà, mụ cũng không nói cho cha mẹ chuyện của Đường Quốc Hoa và Lâm Cẩm.

Mụ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai trời vừa sáng sẽ lên thành phố kiếm tiền, sau đó quăng chỗ tiền ấy vào mặt Đường Quốc Hoa, bắt gã quỳ xuống xin mình đừng ly hôn.

Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc, đương nhiên, Triệu Lệ hiện tại, căn bản không thể ngờ, tất cả mọi chuyện chỉ là vì có người cố ý muốn xử đẹp mụ mà thôi.

Sáng ngày thứ hai, Triệu Lệ gói ghém quần áo, vỗ nhẹ mấy trăm đồng may giấu trong kẽ áo, ôm suy nghĩ thoải mái tốt đẹp, tạm biệt cha mẹ, rồi lên đường tới thành phố.

Từ làng tới thành phố S, mất gần nửa ngày, vừa tới thành phố, Từ Hồng, cũng là người dẫn mụ tới đây trực tiếp kéo mụ đi nhà xưởng.

Triệu Lệ đã mười sáu năm không xa làng, nơi đi xa nhất bất quá là trấn trên, lúc này nhìn thành phố S thi nhau mọc lên những tòa nhà cao tầng, xe cộ tấp nập, đầu mụ hết xoay tới chỗ này lại xoay tới chỗ kia, căn bản không dừng lại được, quần áo mụ mặc không hợp với người thành phố, hoàn toàn là dân quê mới lên.

Đương nhiên, Triệu Lệ không cho rằng vậy, lúc này, mụ cứ như bà ngoại Lưu vào vườn Đại Quan vậy, thấy gì cũng tò mò, hận không thể có bốn con mắt, trước mặt hai con sau ót hai con.

Mắt thấy Từ Hồng không tính dừng lại mà là đổi xe đi tiếp, mụ vội vàng duỗi tay kéo người lại, "Chị Hồng à, chúng ta ăn trưa xong đi dạo một lát rồi hãy đi?"

Từ Hồng liếc Triệu Lệ, đáy lòng khinh thường, nét mặt nhưng vẫn cười hì hì bảo: "Tiểu Triệu à, đại khái là em không biết, ăn một bữa ở đây tốn mười mấy đồng lận, đắt lắm, mà còn chẳng có thịt thà gì cả."

Thấy Triệu Lệ ra vẻ không cam, Từ Hồng nói tiếp: "Huống hồ, chúng ta lúc này đi là vừa vặn, tới nhà xưởng rồi ăn trưa, có thể trực tiếp bắt đầu làm việc."


Triệu Lệ nghe vậy, dùng dằng đi theo Từ Hồng, leo lên chiếc xe lam cực kỳ ọt ẹt, xe chở bọn họ, từ đoạn đường xi măng tới đường đất bụi bặm mịt mù, xung quanh cũng từ nhà cao tầng đổi thành nhà gạch thấp bé.

Không còn hứng thú nhìn ra ngoài nữa, Triệu Lệ ôm quần áo của mình, ngồi trên yên sau, chịu đựng cơn quằn xóc nảy mặt đường dẫn tới dạ dày, chỉ cần nghĩ tới tiền, mụ có thể nhịn xuống tất.

Xóc nảy gần một giờ, xe lam cuối cùng tới nơi.

Xe vừa dừng, Triệu Lệ lập tức vọt xuống, xổm ở ven đường ói mửa, suýt nữa ói ra cả nước chua, mặt mụ trắng bệch, xấu xí muốn chết.

Từ Hồng ghét bỏ nhìn bãi nôn ấy, đứng cách xa, đưa cho Triệu Lệ một tờ khăn giấy, rồi nói: "Tiểu Triệu à, em đã đỡ hơn chưa, đỡ rồi thì theo chị vào xưởng, tới trễ sẽ không còn cơm hộp đấy."

Cơn quằn trong dạ dày chưa nguôi, Triệu Lệ chẳng ăn nổi gì, lúc này nghe được lời Từ Hồng, mụ không thể phát giận, chỉ đành nhịn xuống đứng dậy, suy yếu lắc đầu, đáp: "Chị Hồng, em không sao cả, tới liền đây."

Không mặn không nhạt ừ một tiếng, Từ Hồng trực tiếp xoay người, không để ý tới mụ, đi thẳng vào nhà xưởng cách đó không xa.

Nhà xưởng này được xây ở vùng ngoại ô, cách thành phố S khá xa, nếu không đường tới đây cũng sẽ không là đường đất gồ ghề.

Triệu Lệ thấy Từ Hồng không có ý chờ mình trực tiếp xoay người bỏ đi, trong lòng uất ức muốn chết, nhưng mụ hiện tại phải dựa vào Từ Hồng, thế nên chỉ có thể nuốt vào bụng, ngoan ngoãn cúi đầu, vui vẻ nghe lời.

Chờ đến khi Triệu Lệ vào xưởng, Từ Hồng đã cầm cơm hộp, lúc này đang ngồi ăn, mà bên cạnh Từ Hồng còn để một phần chưa được mở, hiển nhiên là lấy cho mụ.

Triệu Lệ chạy tới, cầm hộp cơm nói cảm ơn, rồi bắt chước Từ Hồng, ngồi xuống, mở hộp ra định ăn. Chỉ là hộp cơm này làm kém quá, miếng thịt béo ngậy to đùng được để trên mấy sợi rau luộc, bên cạnh còn có mấy miếng đậu phụ khô, một hộp cơm vẻn vẹn như thế.

Triệu Lệ vốn đang mắc ói, nhìn hộp cơm này, càng chẳng có khẩu vị gì, sắc mặt mụ tái nhợt, ôm hộp ngồi đơ ra đấy. Từ Hồng đã ăn xong hộp của mình, nghiêng đầu nhìn Triệu Lệ không hề động đũa, đôi mắt xoay tròn, hỏi: "Tiểu Triệu à, cơm không hợp khẩu vị em à?"

Triệu Lệ lắc đầu, "Chị Hồng, em chưa đói, nếu không, chị ăn phần của em đi." Nói xong đưa hộp của mình cho Từ Hồng.

Lượng cơm của Từ Hồng rất lớn, vừa nãy ăn không no, nghe được Triệu Lệ chủ động cho mình phần cơm này, Từ Hồng rất vui vẻ, lập tức gật đầu, sau đó vùi đầu ăn.

Triệu Lệ nhìn Từ Hồng gặm đến miệng bê bết mỡ, vội vàng xoay đầu đi, bắt đầu quan sát nhà xưởng.

Diện tích nhà xưởng rất lớn, bên trong là dây chuyền sản xuất gia công, đưa mắt nhìn hầu như đều là công nhân nữ, số lượng nam không nhiều, lúc này mọi người đều vùi đầu ăn cơm, máy móc cũng bị dừng lại.

Nhìn một hồi, Từ Hồng đã ăn xong, rút khăn giấy ra lau khóe miệng, rồi quay đầu nói với Triệu Lệ: "Đi thôi, chị dẫn em đi gặp quản lý."

Triệu Lệ gật đầu, đứng dậy, tạng người mụ mập mạp, nhìn rất sồ sề, cộng thêm hiện tại khuôn mặt trắng bệch, tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn lôi thôi không thôi.

Quản lý Từ Hồng dẫn Triệu Lệ tới gặp là một người phụ nữ mặt lạnh cực kỳ nghiêm túc, cách trang điểm và quần áo của người phụ nữ này hoàn toàn khác với công nhân nữ ở nhà xưởng, lúc này bà nhíu mày quan sát Triệu Lệ, trong lòng tuy ghét bỏ, nhưng cấp trên đã hạ lệnh, bà không thể không nghe.

Từ Hồng nhìn người phụ nữ, mở miệng nói: "Chị Hà à, đây là đồng hương của em, cô ấy tới xin làm công nhân."


Thường Hà gật đầu, nói với Từ Hồng: "Tiểu Từ em đi làm việc đi."

"Vâng, chị Hà. Tiểu Triệu à, đây là chị Hà, công nhân nữ ở nhà máy này đều là chị ấy quản lý, có gì không hiểu cứ hỏi chị nhé ấy, chị đi trước đây." Nói xong, Từ Hồng xoay người rời đi, về vị trí của mình, ngồi xuống bắt đầu làm việc.

Triệu Lệ bất an đứng trước mặt Thường Hà, liếm môi, cẩn thận hỏi, "Chị Hà à, em phải làm gì?"

Thường Hà mặt lạnh báo ra yêu cầu và tính chất công việc, nhưng duy độc không nói tới những điều bị cấm, bà như là cố ý quên, thậm chí không hề nhắc nhở.

Triệu Lệ nghe xong, gật đầu, rồi lập tức nghĩ tới tiền lương, mụ bèn hỏi, "Chị Hà, những chuyện chị nói em đều đã hiểu, nhưng tiền lương, không biết tính thế nào ạ?"

Thường Hà trả lời: "Tiền lương tính theo giờ, trả mỗi tháng, một ngày làm mười một giờ, một giờ mười đồng."

Triệu Lệ nghe xong, ánh mắt tỏa sáng, đầu vội vã gật.

Sau đó Thường Hà lại dặn dò vài chuyện, rồi dẫn Triệu Lệ tới chỗ của mình, tự làm mẫu một lần, kế để mụ bắt đầu làm.

Chỗ của Triệu Lệ là chỗ cuối cùng trong dây chuyền sản xuất, mọi người đều rất bận, hầu như không ai ngẩng lên nhìn người đồng sự mới tới này.

Thấy mọi người cúi đầu bận rộn, Triệu Lệ bĩu môi, cũng bắt đầu làm việc.

...

Phân hai đầu, lúc này, ở thành phố G, từ khi xảy ra chuyện lần đó, mỗi ngày Tô Lễ Hàng tới lớp, đều trông mong ai oán nhìn Đường Học Cẩn, căn bản không dám tới bắt chuyện.

Ban đầu, Vạn Bác cũng hiếu kỳ, cậu hỏi Đường Học Cẩn, Đường Học Cẩn không nói, vì thế cậu chạy đi hỏi Tô Lễ Hàng, Tô Lễ Hàng nói.

Kết quả, Tô Lễ Hàng nói xong, còn phiền muộn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Vạn Bác, hỏi: "To con à, cậu nói tại sao anh Đường còn làm lơ tôi, tôi biết sai rồi mà... Tôi nên làm thế nào đây."

Vạn Bác nghe xong, cả người xì ra hơi lạnh, cậu lạnh lùng liếc Tô Lễ Hàng một cái, vung nắm tay qua, chỉ hai ba cái đã đánh cho cậu em Tô quỳ rạp xuống đất.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tô Lễ Hàng, Vạn Bác lãnh đạm nói: "Lẽ nào cha mẹ cậu cảm thấy Đường Tiểu Cẩn nhận bọn họ là đương nhiên? Thật buồn cười, cho xin đi, cậu phải làm rõ, hiện tại Tiểu Cẩn mới là người chiếm quyền chủ động, cha mẹ cậu là bị động được Đường Tiểu Cẩn nhận."

Nói xong, Vạn Bác dừng lại, nhìn chằm chằm Tô Lễ Hàng, tiếp tục nói: "Còn có cậu, cậu nói những lời đó, không phải là trực tiếp tổn thương Đường Tiểu Cẩn sao, cậu chưa từng sống một ngày như vậy, cậu lấy cái gì để nói ra những lời đó, đáng đời cậu bị ghét, dám tổn thương anh em của tôi, Vạn Bác này tuyệt đối không bỏ qua đâu. Hừ!"

Nói xong, Vạn Bác quay đầu sải bước chạy đi, không để ý tới Tô Lễ Hàng còn ngã dưới đất.

Sau nữa là, bất kể Tô Lễ Hàng ở đâu, cũng không thể tới gần Đường Học Cẩn trong vòng ba mét, nếu vượt qua khoảng cách này, tiểu hộ vệ trung khuyển Vạn Bác sẽ ngao ô nhảy ra, vung nắm tay với cậu em Tô.

Tô Lễ Hàng lén sờ gò má mình, ầy, ngày đó bị đánh còn đau quá. Vì thế, cậu chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán, nhìn Đường Học Cẩn, đáng tiếc, anh Đường của cậu, thậm chí không cho cậu một ánh mắt đáp lại.

Mỗi ngày Tô Lễ Hàng tới lớp đều bị dày vò, có lúc đang ở lớp, cậu trực tiếp ôm đầu gõ vào bàn, gõ tới gõ lui quả thật sắp thành biến-thái rồi.

—— anh anh anh, tác giả-kun, cầu ngài quay ngược thời gian được không QAQ

Lòng Đường Học Cẩn kỳ thực rất loạn, cậu cũng không phải là để ý tới lời Tô Lễ Hàng, cậu hiểu Tô Lễ Hàng, suy nghĩ của Tô Lễ Hàng, cậu cũng rõ, Tô Lễ Hàng không trải qua những ngày ấy, cho nên mới nói như đúng rồi. Huống hồ, Tô Lễ Hàng chỉ có mười lăm tuổi, ở trong mắt cậu, là một đứa con nít, lời của con nít, nếu để ý tới, chẳng phải rỗi lắm sao.

Chỉ là, cậu hiện tại không có cách nào trực tiếp nhận người của Tô gia.

Cho dù, lúc sau cậu đã từ chỗ Lục Quân Thần biết, bọn họ tìm mình mười sáu năm, tìm rất vất vả, mà Giang Tư từng vì cậu thế nào thế nào, cụ Tô hổ thẹn ra sao ra sao ——

Đại khái, cậu cần thời gian tới xoa dịu đi, nâng má, Đường Học Cẩn khó được thất thần ở lớp.