Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 84: Kết thúc

 Giản Trạm nhìn dòng chữ đang nhảy nhót trên màn hình, trong lòng thầm đến đến tiếng tút thứ năm mới nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia, cô gái run rẩy gọi cậu ta khiến cho tim Giản Trạm khẩn trương.

Mà máy tính trước mặt cậu ta, tất cả đều là tin tức liên quan đến Lục Xuyên, mặc dù đã xóa đi không ít bình luận ác ý nhưng những bình luận khác cứ như thủy triều không ngừng nhảy ra, căn bản là không có cách nào khống chế.

“Giản Trạm.”

“Ừ.”

Cậu thích nghe cô gọi tên của mình, vô cùng thích.

“Mình muốn nhớ cậu giúp đỡ.” Cô nghĩ nghĩ rồi lại vội vàng sửa lời: “Không, mình muốn làm giao dịch với cậu.”

“Nói đi.”

“Giản Trạm, bây giờ mình muốn đăng một bài weibo, cậu có thể giúp mình phát tán bài đăng đó để nhiều người được biết đến có được không?”

“Làm sáng tỏ sao?”

“Ừm.”

“Bài đăng Lục Xuyên quấy rối nữ sinh viên đã vượt qua năm vạn lượt tương tác.” Giản Trạm thản nhiên nói: “Bây giờ cậu đừng ra làm rõ, cậu có biết chuyện này có ý gì không?”

Có ý nghĩa là. Giờ phút này nếu cậu làm sáng tỏ mọi chuyện, thì dù cho người khác có tin tưởng hay không, dù cho có thể tẩy trắng được cho Lục Xuyên hay không, Kiều Sở cậu sẽ phải xuất hiện trước mắt công chúng, trở thành đối tượng để người khác đàm tiếu bình luận.

Đây cũng đã từng là nỗi sợ lớn nhất của cậu đấy.

“Không sao cả.” Sở Sở vội vàng nói: “Bây giờ mình không còn sợ nữa.”

“Thật sự không sợ?”

Sở Sở khẽ cắn môi: “Ừm.”

“Vậy cậu đăng bài làm rõ đi, tôi đẩy giúp cậu.”

“Thu phí như thế nào?”

Sở Sở biết, Giản Trạm xưa nay sẽ không giúp người không công, cậu chỉ làm giao dịch.

“Cậu muốn bao nhiêu?”

“Cậu có bao nhiêu?”

Đối thoại như thế này hình như đã từng quen thuộc, tim Sở Sở đột nhiên run lên, thử thăm dò: “Nếu như mình chỉ có mười tệ…”

“Vậy thì mười tệ, chuyển đến số tài khoản của tôi, dù thành công hay thất bại tiền cũng sẽ không trở về.”

Giản Trạm nói xong câu này thì lập tức tắt máy, mặt đỏ đến tận mang tai, trái tim đập loạn nhịp.

Cô không đủ thông minh nên hẳn là sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.

Hai phút sau, điện thoại nhận được một thông báo từ ngân hàng, mười tệ đã được chuyển đến thẻ của cậu.

Giản Trạm cầm điện thoại đưa đến bên môi hôn một cái.

..

Trước khi Sở Sở lên máy bay đã đăng một bài weibo làm sáng tỏ, dùng chính cái tài khoản nhỏ của cô trước kia, tài khoản không có nhiều người biết đến, chỉ có acc clone theo dõi.

Tất cả quá khứ bí ẩn của cô, tất cả mọi tâm sự mà cô không muốn để người khác biết, cả những chuyện liên quan đến Lục Xuyên, thời gian lần đầu sau nhiều năm gặp lại anh, tình cảm và tâm ý thầm mến của anh, thích anh nhưng giãy giụa không dám lại gần anh, còn có những ngọt ngào và chua xót trong tình yêu, cay đắng và trưởng thành của tuổi dậy thì phải nếm trải, tất cả những rung động của cô.

Toàn bộ đều nằm trong ba ngàn bài đăng trên weibo này.

Bây giờ cô dùng chính tài khoản này, đăng một bài weibo.

“Tôi là Kiều Sở, là nhân vật nữ chính trong đoạn clip trên, Lục Xuyên là bạn trai của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, hơn nữa tôi cũng không phải là sinh viên của anh ấy, mặc dù những năm tháng cấp ba đúng là anh ấy cũng có dạy thêm cho tôi. Tôi sắp cùng anh ấy kết hôn rồi, Lục Xuyên là một người đàn ông rất tốt, cầu xin mọi người đừng mắng anh ấy. Bởi vì những điều đấy không phải là sự thật.”

Bài đăng Sở Sở gửi đến cho Giản Trạm quả thật quá đơn giản, lúc Giản Trạm nhìn thấy nó thì không khỏi lắc đầu, cô nhóc này cũng thật là….

Cô nghĩ chỉ dựa vào những câu nói vô lực yếu ớt này thì có thể giúp Lục Xuyên tẩy trắng được sao?

Có điều, mặc kệ có thành công hay không thì cậu cũng phải giúp cô xem sao.

Ngay lúc Giản Trạm đang muốn liên hệ với mấy người bạn quen biết để cùng nhau đẩy bài đăng này lên hot search. Bên dưới bài đăng có một bình luận hiện ra, đến từ acc Weoqd AK Sdkaj, nội dung vỏn vẹn chỉ có một từ.

[Xóa.]

Giản Trạm nhấn vào tài khoản này nhìn thử, không có nội dung gì, chỉ là một tài khoản ảo.

 Nhưng mà acc clone này nằm trong số những acc clone theo dõi Sở Sở, thời gian theo dõi cô khá sớm, cũng được chừng vài năm rồi.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được đấy chính là Lục Xuyên.

Anh bảo cô xóa.

Đoán chừng lúc này anh cũng đang gấp đến độ điên rồi, thế nhưng số điện thoại của cô cũng đã tắt, cô lên máy bay rồi, anh không cách nào liên lạc được với coo.

Giản Trạm biết Lục Xuyên cũng có nỗi lo giống với cậu ta vậy.

Một khi bài weibo này được phát tán rộng rãi, cô sẽ bị lộ ra trước mắt công chúng, trở thành đối tượng để người người bình phẩm.

Mà cô có thật sự sẽ tiếp nhận nổi, không, không ai có thể cam đoan được.

Thể nhưng Giản Trạm này một khi đã nhận lời người ta thì tất sẽ thực hiện, đã đồng ý với cô, thì vô luận như thế nào cũng sẽ hết lòng tuân thủ.

Sau hai giờ Sở Sở đáp máy bay về đến Lộc Châu.

Sau khi xuống máy bay cô mở điện thoại ra, hai tin nhắn được gửi đến, một là của Giản Trạm: [Đẩy rồi.]

Một là của Lục Xuyên: [Đứng ở cửa T2]

Anh đến đón cô.

Sở Sở mang theo vali hành lý vội vã xuống đại sảnh, chạy chậm đến ngay cổng ngoài.

Lục Xuyên mặc áo xám đen và quần jean chín tấc, bên dưới đầu gối còn có hai lỗ rách, là Sở Sở lấy kéo cắt cho anh, nói như vậy rất đẹp. Lục Xuyên lại cảm thấy như vậy chả có gì đẹp, mỗi khi gió lạnh thổi qua đầu gối lại lạnh.

Sở Sở thích anh mặc theo thẩm mỹ của cô, mà anh cũng rất thích được cô chăm chút.

Lục Xuyên đi đến nhận lấy hành lý trong tay cô, nắm bờ vai cô đi ra ngoài.

“Ăn cơm chưa?”

Sở Sở lắc đầu, cô vừa biết tin thì sốt ruột đến muốn phát hỏa, lập tức đặt vé máy bay chuyến bay gần nhất để quay về, nào đã kịp ăn cái gì đâu, mà có ăn cũng không vô.

“Ừm, về nhà trước đã, anh làm chút gì đó cho em ăn.” Lục Xuyên nói xong thì nhận lấy giá vẽ trên lưng cô, mang vào giúp cô.

Sở Sở kéo ống tay áo của anh, dừng bước lại nhìn về phía anh, hấp giọng dịu dàng nói: “Mấy ngày này anh có ăn uống đầy đủ không?”

Tâm Lục Xuyên trở nên mềm nhũn đến lạ thường, anh vươn tay từ dưới nách của cô vòng lên, ôm trọn cô vào lòng.

“Có chứ, anh ăn rất đầy đủ.” Thanh âm của anh mang theo sự mệt mỏi và khàn khàn, anh đặt cằm lên bờ vai nhỏ bé của cô, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, tham lam hít lấy mùi hương đến từ thân thể của cô.

Sở Sở yên lặng vỗ nhẹ lưng anh, mềm mại nói: “Lục Xuyên, em về rồi.”

Em về rồi, anh không cần sợ nữa.

Dù cho phía trước có là gì đi nữa, đều sẽ có em giúp anh.

Hai người lên xe, sau khi Sở Sở thắt chặt dây an toàn thì lấy điện thoại ra lướt Weibo, Lục Xuyên lại giật lấy điện thoại của cô khóa màn hình, tắt máy.

Sở Sở mơ màng nhìn về phía anh, Lục Xuyên ném điện thoại vào bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Đừng xem.”

Những lời lên án và khiển trách anh trên Internet đã phát triển thành những lời chửi rủa ô uế đến không dám nhìn nữa rồi, dù chuyện này có được làm sáng tỏ hay không, tác dụng bao lớn, cũng không thể nào thiếu những người có ý muốn hùa nhau chửi cô, anh không muốn để cô biết được những thứ này.

“Lúc đầu anh vốn không hề để ý đến những chuyện này.” Lục Xuyên vừa lái xe vừa nói với cô: “Những cái tin đồn nhảm nhí vô căn cứ thế này, nếu anh trịnh trọng trang nghiêm đứng ra phản hồi thì đó mới là buồn cười.”

Anh vẫn luôn tin rằng thanh giả tự thanh, chuyện mình không làm thì không ai có thể ép buộc anh thừa nhận, tựa như chuyện đánh nhau và gian lận ngày ấy ở cấp ba vậy.

“Thế nhưng mà anh không ngờ rằng.” Lục Xuyên lắc đầu: “Sẽ có nhiều người tranh thủ bỏ đá xuống giếng như vậy.”

Những người tự xưng người tốt hiểu chuyện đó, công bố rằng tận mắt nhìn thấy đêm khuya Lục Xuyên đưa nữ sinh viên về nhà, bọn họ ra vẻ chính nghĩa làm anh hùng bàn phím, dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công anh.

“Bọn họ phủ định đạo đức của anh, cũng phủ định tất cả của anh, phủ định những thành tựu trong học thuật, phủ định hết thảy những nỗ lực của anh ở lĩnh vực này, cùng những cống hiến của anh vì đất nước này.”

Lục Xuyên cười tự giễu: “Trường học ngừng lớp dạy của anh, đây mới chính là điều khiến anh cảm thấy lạnh lẽo, viện trưởng gọi điện thoại đến an ủi anh, thế nhưng cái này cũng không thể thay đổi được gì, ông ấy cũng đâu thể thay đổi được quyết định mà các nhà lãnh đạo đã đồng lòng nhất trí.”

“Dường như tất cả mọi người đều không tin anh.”

Từ đầu đến cuối Sở Sở yên lặng lắng nghe Lục Xuyên thổ lộ tâm tình, qua mấy ngày nay, tất cả những phẫn uất, không cam lòng cùng với khổ sở đều không có ai nghe anh kể, mà anh cũng không muốn thổ lộ với người nào khác.

“Em không nên đăng bài weibo kia, bọn họ vốn không quản xanh đỏ đen trắng, càng không quan tâm chân tướng sự thật là như thế nào, cái bọn họ muốn là được mắng người, chỉ muốn hủy hoại anh, thậm chí bọn họ cũng không muốn công nhận anh.”

Tâm tình có chút kích động, Sở Sở kéo lấy tay anh.

“Anh có còn nhớ không, vào đêm party Tết nguyên đán cấp ba ấy, lúc em lên sân khấu ca hát. Thật ra em rất rất sợ hãi, hát không thành lời, tất cả mọi người bên dưới đều đang cười nhạo em, mắng em, bảo em cút khỏi sân khấu đi.”

“Sao có thể quên được chứ.”

“Lúc ấy, trong một mảnh hỗn loạn những tiếng chửi mắng em, em lại chỉ nghe thấy mỗi tiếng vỗ tay của anh, chỉ thấy mỗi anh, anh mỉm cười nhìn em, nói với em rằng không cần phải sợ, tất cả mọi người không thích em, chỉ có anh thích em thôi.”

Lục Xuyên nhìn Sở Sở, trong ánh mắt của cô lấp lánh như ánh sao sáng giữa bầu trời đêm.

“Vì vậy, dù cho cả thế giới này không thích Lục Xuyên, nhưng Kiều Kiều vẫn thích.”

Lục Xuyên cầm ngược bàn tay cô, thần sắc dường như đã thả lỏng hơn rất nhiều.

“Như vậy là đủ rồi.”

Lục Xuyên nắm chặt tay cô: “Đủ rồi.”

Sau khi bài đăng của Sở Sở được tung ra, kích thích một làn sóng to gió lớn trên mạng, ngay từ đầu bọn họ vốn cũng không tin, chỉ cho là tuyên truyền hoặc tẩy trắng, thế nhưng khi bọn họ vào tài khoản của Sở Sở lại phát hiện có rất nhiều sự ngây ngô lay động lòng người trong quá khứ, những lời tâm sự của thiếu nữ trong đêm khuya, còn có những giãy dụa và buồn khổ trên con đường trưởng thành, ngọt ngào và chua xót trong tình yêu, nhìn thời gian thì quả thật không thể làm giả được, cô chắc chắn là bạn gái thật sự của anh, cùng anh đi qua thời khắc thanh xuân tốt đẹp nhất, từ mến nhau cho đến yêu nhau.

Tình yêu thế này, vốn không nên bị những tư tưởng ô uế và thủ đoạn ti tiện kia làm bẩn.

Thời gian dần trôi qua, dư luận bắt đầu đổi chiều, người đứng ra nói chuyện bênh Lục Xuyên ngày một nhiều hơn, đương nhiên là không thể thiếu được sự nhúng tay của Giản Trạm ở sau mặc dù thỉnh thoảng cũng có những lời bình chửi mắng, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt.

Trong lòng Sở Sở vẫn có cảm giác không được tự nhiên, nhưng cô vẫn tiếp nhận phỏng vấn, cô muốn triệt để làm sáng tỏ chuyện này, mà như vậy thì cách nhanh nhất chính là mượn truyền thông.

Trước mặt ống kính, Sở Sở tương đối ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ nhìn phóng viên kể lại những chuyện trong quá khứ, ví dụ như ngày đầu đến trường học, anh dùng quả bóng rổ thay cô dạy dỗ Kiều Sâm, ví dụ như vào một buổi chiều hoàng hôn buông xuống, anh phụ đạo cho cô, ví dụ như đêm ba mươi tết bên bờ sông Lộc, anh đưa cho cô một cây pháo hoa sáng rực rỡ, mỗi một câu chuyện cô đều nhớ tường tận đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Trường đại học rất nhanh đã khôi phục lại chương trình giảng dạy cho Lục Xuyên, chuyện này cũng dần phai nhạt trong mắt mọi người, nhưng Sở Sở lại không muốn như vậy. Cô giấu diếm Lục Xuyên đến tìm Giản Trạm, một lần nữa muốn nhờ cậu tìm giúp người đã phát tán bài đăng này lên weibo.

Chuyện này không dễ dàng, bởi vì bài đăng gốc đã bị xóa bỏ, nhưng Giản Trạm vẫn đồng ý giúp cô thử một lần.

Qua mấy ngày sau Giản Trạm liên lạc với cô nói đã tìm ra người đăng bài, theo địa chỉ IP thì tìm ra người này ở đại học S, là một thầy giáo của viện vật lý.

Sau đó người thầy giáo này nhận được lệnh bên nhà trường nên thẳng thắng nói, video là khi thu điện thoại của một sinh viên thì phát hiện ra, anh ta vốn dĩ đã không phục việc Lục Xuyên còn trẻ tuổi lại được nhà trường coi trọng đến vậy, còn anh ta đã cố gắng trên cương vị của mình nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn cứ không tiến không lùi, thậm chí ngay cả chức vụ giáo sư cũng không thể lấy được, dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì.

Lục Xuyên nói, năm đó Tần Chi Nam cũng từng nói với anh những lời như thế này, dựa vào cái gì mà tao cố gắng như thế, nhưng người như mày lại có thể dễ dàng phủ định mọi sự cố gắng của tao.

Thế giới này phải không công bằng đến mức nào đây.

Cũng giống như nhiều năm trước khi đối mặt với sự chất vấn của Tần Chi Nam, anh không hề có ý định truy cứu.

Sở Sở biết, đây là sự thiện lương của anh.

Anh vẫn luôn là một người ấm áp thiện lương, dù cho đôi lúc có giả bộ dữ dằn thì đó cũng chỉ là trong nóng ngoài lạnh mà thôi, anh chưa từng ức hiếp người khác, bởi vì vốn dĩ ông trời đã thiên vị cho anh, nên anh đối xử với người khác vẫn luôn rất dịu dàng.

Lục Xuyên có sự rộng lượng của Lục Xuyên, nhưng mà Sở Sở cũng có sự kiên trì của riêng cô. Cô tuyệt đối không thể tùy tiện cứ vậy buông tha cho những người đã tổn thương anh, tựa như Tần Chi Nam vậy.

Không bao lâu sai, tin tức làm giả kết quả học thuật của vị giáo viên nọ bị đào lên, toàn bộ đều bị lộ ra ngoài ánh sáng, tên đó bị dính nghi án đạo văn, thân bại danh liệt, trường học sa thải.

…..

Thời gian trôi nhanh như chớp, trước khi Sở Sở tốt nghiệp Lục Xuyên đã mua một căn nhà lớn, đồng thời nửa năm trước Kiều Sâm cũng được điều đến Bắc Kinh, mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến quan sát trang trí căn biệt thự, còn quan tâm hơn là khi trang trí lại nhà của cậu nữa, theo như lời cậu nói thì việc trang trí nhà cửa nhất định phải có người quan sát, tránh để cho công nhân ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Lục Xuyên bận rộn nên không có thời gian đi coi, cô nhóc Sở Sở kia thì nhát cực kỳ, nhìn cũng chẳng hiểu, đến cùng vẫn là cậu tự thân ra trận.

Giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở vào tháng sáu, Sở Sở tốt nghiệp, Lục Xuyên và Kiều Sâm cùng đến tham gia lễ tốt nghiệp của Sở Sở, sau khi nghi lễ kết thúc cô dẫn bọn họ đến sân trường đi dạo.

Trên cổ Kiều Sâm treo một cái máy ảnh kỹ thuật số, đi đến đâu cũng muốn chụp hình Sở Sở trong bộ trang phục thạc sĩ, Sở Sở cũng không chê phiền, cậu chỉ ở đâu cô sẽ đến đấy tạo kiểu.

“Dừng đứng ngây ngốc không như thế, tạo kiểu đi chứ.” Kiều Sâm cầm máy ảnh nhắc nhở Sở Sở.

Sở Sở nhìn pho tượng Da Vinci màu đen bên cạnh, nghĩ ngợi, tay làm động tác ‘hi’.

“Tốt đấy, nhìn vào ống kính nào.”

Sở Sở cảm thấy mình cứ ngốc nghếch thế nào ấy: “Thật sự ổn không?”

Lục Xuyên nói với hai người: “Hơi nóng, anh đi mua mấy chai nước.” nói xong tay đút trong túi xoay người rời đi.

Kiều Sâm lại chụp thêm cho Sở Sở mấy bức nữa, Sở Sở chạy đến nhìn ảnh chụp, nhìn xong bực tức đạp lên lưng cậu: “Xấu hổ chết mất.”

“Xấu chỗ nào, mấy tấm này không phải rất đẹp sao? Em nhìn đi này, có đáng yêu không nè.”

“Như thiểu năng ấy.”

“Ha ha ha ha, cuối cùng em cũng biết mình biết ta rồi à.”

“…”

Hai người ngồi xuống một cái ghế nhỏ bên đường, Kiều Sâm lấy cái mũ trên đầu Sở Sở xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô mới hỏi: “Đói không?”

“Không.”

“Vậy chúng ta qua bên kia dạo một chút.”

“Không đi đâu, chờ Lục Xuyên.”

Kiều Sâm ‘ối’ một tiếng.

Sở Sở không để tâm nhìn ảnh chụp trong máy ảnh.

Không bao lâu bên cạnh có mấy nữ sinh đi qua, bàn luận rất nhiệt tình: “Bên hồ có người cầu hôn đó. Ôi, người đàn ông kia đẹp trai quá đi mất!”

Kiều Sâm vội vàng nói với Sở Sở: “Bên kia có anh đep trai cầu hôn kia, qua ngó thứ không?”

“Không đi.” Sở Sở không ngẩng đầu.

Kiều Sâm hơi gấp gáp: “Có người cầu hôn mà em cũng không qua xem thử sao?”

“Có gì thú vị đâu mà xem.” Sở Sở không để ý.

“Nhưng mà…nhưng mà lần này là tốt nghiệp đó, chuyện như vậy rất có ý nghĩa, em thật sự không muốn đi xem sao?”

Cô vừa xóa ảnh vừa thản nhiên nói: “không đi.”

Kiều Sâm bực mình đưa tay quạt gió cho mình, cuối cùng ‘bịch’ một tiếng đứng dậy, trực tiếp kéo người Sở Sở vừa năn nỉ lại lôi kéo túm cô đi.

“Anh làm gì vậy?”

“Đi xem trò vui đi!” Kiều Sâm yên lặng lôi kéo đi về phía bờ hồ..

“Không xem, không xem.” Sở Sở ôm cái cây đại thụ bên cạnh: “Em muốn chờ Lục Xuyên! Anh ấy đến đây tìm người mà không thấy sẽ rất lo lắng.”

Kiều Sâm gấp đến độ đầu chảy mồ hôi: “Em có đi hay không hả?”

“Không đi.” Sở Sở cố chấp cũng rất mệt.

Cuối cùng Kiều Sâm trực tiếp khiêng ngang người cô vác lên vai, chạy chậm về phía bờ hồ.

“Kiều Sâm, em cắn anh bây giờ.” Sở Sở cả đường la to: “Buông ra, em đếm đến ba,một, hai…”

Kiều Sâm buông cô xuống, lau lau mồ hôi, lại kéo vạt áo lên quạt gió cho mình: “Cái con nhóc này, đầu óc em quả thật…” Cậu cắn răng trừng mắt nhìn cô: “Óc heo!”

Sở Sở đứng bên bờ hồ, chỉ nhìn thấy cách đó không xa quả thật có người đang cầu hôn, trên đường dành cho người đi bộ có rải cánh hoa, còn có mấy quả bóng bay màu hồng phấn và không ít nam nữ sinh vây quanh.

Người đàn ông mặc Âu phục giày da đứng ở phía trước dưới tàn cây, ánh nắng xuyên qua những tán cây chiếu xuống đầu bả vai anh, tay anh cầm một bó hoa trắng, cao thẳng tinh tế đứng đối diện cô, nhìn cô mỉm cười.

Sở Sở khó tin nhìn anh, rồi chợt quay đầu lại nhìn Kiều Sâm đứng sau, Kiều Sâm đẩy cô: “Choáng váng rồi à? Mau đi đi!”

Sở Sở cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cố vuốt phẳng lại mấy nếp nhăn. Rồi vội vã chỉnh lại mái tóc của mình một chút.

Các cô gái chàng trai đứng chung quanh thấp giọng bàn tán, hưng phấn chờ mong hai người.

Lục Xuyên thấy Sở Sở bất động, bất đắc dĩ cười khẽ đi về phía cô.

“Anh hai…” Giọng nói của cô đang run run: “Anh hai ơi.”

Kiều Sâm đến cạnh cô, nắm tay cô nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay.

Sở Sở đi lên một bước đến bên Lục Xuyên, Lục Xuyên đã tới trước mặt cô, đưa đóa hoa trắng trong tay mình cho cô, quỳ một chân xuống đất, lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.

Sở Sở đỏ mặt nhìn mọi người chung quanh đang nở một nụ cười thân thiện, cô cảm thấy xấu hổ, duỗi tay sờ sờ mãi tóc được vuốt thẳng của Lục Xuyên: “Anh làm gì thế?”

Lục Xuyên mở hộp đựng nhẫn lấy ra, dịu dàng nói: “Em nói xem anh đang làm gì?”

Sở Sở đứng ở trước mặt anh, một tay không ngừng vò vào trong mí tóc anh, tay khác đưa lên che miệng cười khúc khích không ngừng.

Kiều Sâm thật sự không nhìn nổi nữa, cậu kéo tay Sở Sở lại không để cho cô sờ loạn lên tóc Lục Xuyên nữa: “Tình huống quan trọng như thế này, nghiêm túc chút đi!”

Sở Sở rốt cuộc cũng nhịn được mà không cười.

“Kiều Kiều, em bằng lòng gả cho Lục Xuyên chứ?” Lục Xuyên ngẩng đầu tha thiết nhìn vô.

Sở Sở mím môi, lại không thể ức chế nụ cười.

Kiều Sâm đẩy người Sở Sở: “Lại choáng váng đấy à?”

Sở Sở cầm lấy bó hoa trắng trong tay Kiều Sâm, sau đó lấy một cây son môi trong túi ra tô lên môi mình, lại mân mê một chút mới đưa tay ra cho Lục Xuyên.

“Em bằng lòng.”

Lục Xuyên khẽ nhếch khóe miệng, lấy chiếc nhẫn ra đeo lên cho Sở Sở.

Các nữ sinh chung quanh hoan hô lên vỗ tay, Sở Sở nhìn chiếc nhẫn sáng chói trên ngón tay, khóe miệng cong lên, cô hơi cúi người.

Lục Xuyên nhắm mắt lại, cảm giác được mái tóc mềm mại của cô lướt qua trên mặt anh, một nụ hôn mềm mại rơi xuống đôi mắt anh.

Một trận gió hè thoáng qua, hoa nở đầy cành.