Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 58: Em bảo vệ anh

Chương 58: Em bảo vệ anh

"Vâng, em là Kiều Sở."

Giáo sư già thấp giọng rỉ tai với các thầy cô giáo bên cạnh vài câu, trong khoảnh khắc đó ánh mắt bọn họ nhìn Sở Sở đột nhiên có chút biến hóa.

"Bạn học Kiều, em có năm phút để tự giới thiệu mình." Giáo sư già hiền lành cười cười với Sở Sở: "Vào đi."

Sở Sở mừng rỡ, vội vàng đi vào giữa phòng học, cáo thầy cô giáo ngồi xuống, nghiêm túc đánh giá cô.

Hít thật sâu, bình phục tâm tình, cô nói ra hết những lời sớm đã chuẩn bị từ trước, âm thanh thanh thúy, nói liền một mạch không có một chỗ nói lắp.

Đợi cô giới thiệu xong, giáo sư đã không nhịn được mà hỏi ngay: "Học vẽ bao lâu rồi?"

"Học từ nhỏ rồi ạ, đã từng qua trường lớp, nhưng hầu hết thời gian đều sẽ mời gia sư tại nhà."

"Vậy em có từng học chuyên sâu rồi chứ?"

Sở Sở nhẹ gật đầu.

Mấy vị giáo viên kinh ngạc trao đổi ảnh mắt, bình thường mà nói thì rất nhiều sinh viên theo khoa nghệ thuật trước đó đều tốt nghiệp từ các trường chuyên về văn hóa, hy vọng rằng như vậy thì có thể đậu vào một trường đại học nghệ thuật tốt hơn, nói cho đơn giản thì họ đều là lên đến cấp ba mới bắt đầu chuẩn bị học lớp nghệ thuật, còn giống như cô có thiên phú và được đào tạo mỹ thuật chuyên sâu từ nhỏ thế này, thật sự giống như động vật hy hữu vậy!

Các giáo viên lại hỏi cô mấy vấn đề liên quan đến chuyên ngành của hội họa, cô hiểu thì sẽ nói, không hiểu liền thừa nhận thiếu sót của mình.

Chờ khi Sở Sở kết thúc màn vấn đáp rời khỏi phòng, các giáo viên sôi nổi thảo luận: "Sáng hôm nay tôi có xem một bài phác họa tĩnh vật, chỉ không thể tưởng tượng nổi thế mà lại xuất phát từ tay của một cô gái nhỏ trẻ tuổi như thế."

"Đúng vậy đó, lúc coi thi, giáo sư Lý đã chú ý tới cô bé này rất kỹ rồi, thi xong còn không kịp chờ đã vội liên hệ với tôi ngay, gửi bài qua cho tôi nhìn." Giáo sư già cảm thán mà nói: "Tôi dạy học cũng đã nhiều năm, rất lâu rồi chưa từng gặp lại một học sinh có thiên phú tuyệt vời như thế này. Người trẻ tuổi tài giỏi như vậy nếu bị bỏ sót, sợ rằng sẽ là tiếc nuối cả đời mất thôi!"

Một giáo viên trẻ tuổi nhắc nhở: "Nhìn trạng thái của cô bé lúc nãy, hình như không được ổn định cho lắm."

"Lần đầu đối mặt với kỳ thi quan trọng như vậy, ai mà không có căng thẳng chứ." Giáo sư già đã bắt đầu vì tương lai của học sinh mình mà thay cô nói chuyện: "Dù sao thì cô bé học sinh này, tôi đã quyết định nhận rồi. Trước khi về hưu, nếu như còn có thể bồi dưỡng ra được một ngôi sao mới cho giới nghệ thuật, thì cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi."

Giáo sư già đã nói những lời này, các giáo viên khác cũng không còn lời nào để nói, tự mình sắp xếp lại tư liệu của mình rời khỏi phòng.

Sở Sở không biết trong phòng thi vấn đáp mấy giáo viên đã bừng bừng khí thế thảo luận về cô như thế nào, cô chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm vì đã kết thúc lần thi này.

Mặc kệ kết quả ra sao, thì cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Kiều Sâm thấy cô ra, vội vàng chạy lên đón: "Em vừa vào thi vấn đáp lần nữa ư?"

Sở Sở gật đầu.

Kiều Sâm sửng sốt mấy giây, mới đưa ngón cái về phía cô: "Lần này, anh hai thật sự khâm phục em."

"Về thôi." Sở Sở mệt mỏi bước về phía hành lang.

Kiều Sâm nhận lấy cặp của cô, vui vẻ nói: "Đêm nay em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai anh sẽ dẫn em đi tham quan Vạn Lý Trường Thành, ngắm cố cung, tối nay chúng ta sẽ đi ăn vịt quay, chúc mừng kết thúc kiểm tra."

Sở Sở nặng nề bước đi, chậm rãi lắc đầu nói: "Đặt vé máy bay, về Lộc Châu."

"Cái gì? Về vào lúc này?"

"Vâng."

"Không phải chứ, anh vất vả lắm mới được đến Bắc Kinh một lần, anh còn muốn..."

"Quay về." Thái độ của Sở Sở rất kiên quyết.

Cô muốn quay về, về lại bên cạnh Lục Xuyên, muốn cùng anh đối mặt với tất cả vấn đề...

...

Thời gian ba ngày sau khi sự việc kia phát sinh, Lục Xuyên không xuất hiện ở trường học, Sở Sở vừa trở về đã nghe các bạn học nghị luận nói lên nói xuống chuyện Lục Xuyên đánh Tần Chi Nam, vào buổi chiều của kỳ thi liên hợp, đánh rất mạnh tay, xém chút nữa đã đánh gãy xương sườn của Tần Chi Nam luôn rồi.

Sở Sở hỏi Trình Vũ Trạch, cậu ta nói Tần Chi Nam và Lục Xuyên vẫn luôn có khúc mắt đó giờ, trước khi Lục Xuyên động thủ cũng đã có hỏi qua có phải chuyện lần này liên quan đến hắn hay không, Tần Chi Nam thừa nhận, vậy nên Lục Xuyên mới ra tay mạnh như vậy.

Đương nhiên, Tần Chi Nam không đáp trả lại.

Lúc Trình Vũ Trạch nói những lời này, vô cùng hối hận: "Mình nên theo cậu ấy mới đúng, nếu mình luôn bên cậu ấy, tuyệt đối sẽ không để Lục Xuyên xúc động như vậy. đã gian lận còn thêm chuyện đánh người, nghĩ đến thôi cũng thấy được hậu quả nghiêm trọng như thế nào! Tần Chi Nam cố ý khiêu khích Lục Xuyên, Lục Xuyên động thủ chính là theo ý muốn của tên đó."

Một tuần sau, chuyện Lục Xuyên gian lận cuối cùng cũng đã có kết quả, nghiêm túc cảnh cáo, ghi lại tội danh, trả về nhà hai tuần để tự kiểm điểm lại bản thân.

Đây cũng có thể xem như là xử phạt nhẹ nhàng và chu toàn nhất rồi.

Dưới ánh trời chiều, Sở Sở và Kiều Sâm treo mình trên cây xà đơn.

"Không phải anh nói nhà Lục Xuyên bối cảnh lớn, sẽ không có việc gì sao." Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào giày của mình, ánh mắt sâu thẳm.

Kiều Sâm làm một tư thế treo người lên, bất đắc dĩ nói: "Nhưng Lục thiếu gia cũng quá nóng tính, thế mà còn đánh Tần Chi Nam, đánh cho người ta vào viện, Tần gia cũng đâu phải là cái nhà nhỏ bé tí gì đâu, em thấy bọn họ có thể đơn giản tha cho Lục Xuyên sao?"

Sở Sở kích động nói với Kiều Sâm: "Chuyện gian lận là do Tần Chi Nam giở trò quỷ, chính cậu ta đã thừa nhận rồi, vậy nên Lục Xuyên mới động thủ!"

Kiều Sâm liếc mắt: "Em gái ngốc, nó thừa nhận nhưng nó có thừa nhận trước mặt em hay mọi người sao? Chuyện lần này cứ xem như Tần Chi Nam làm đi, nhưng chỉ cần nó không thú nhận trước trường, vậy thì không có chứng cứ chứng minh Lục Xuyên trong sạch rồi."

Sở Sở nhảy xuống khỏi xà đơn, cố chấp nói: "Không thể không có chứng cứ được, chỉ cần tìm thì nhất định sẽ tìm ra chứng cứ thôi."

Kiều Sâm nhíu mày: "Chẳng lẽ em còn muốn làm Sherlock Holmes?"

"Dù sao em cũng sẽ tìm cách giúp anh ấy!" Trong ánh mắt Sở Sở lộ ra sự dứt khoát: "Không thể để như thế này được!"

Cuộc đời của anh không thể xuất hiện vết bẩn này được, anh chính là người con trai sạch sẽ nhất trong suốt nhất mà cô từng gặp, Sở Sở tuyệt đối không đồng ý để cho người khác hãm hại anh, tuyệt đối không thể.

"Này! Em muốn làm như thế nào hả?" Kiều Sâm từ xa hét lên với bóng lưng của cô: "Em đừng có đi làm mấy chuyện ngu xuẩn gì đấy!"

Lúc Lục Xuyên nhận điện thoại của Sở Sở là tám giờ tối, anh mơ mơ màng màng sờ đến điện thoại, trượt lên.

"Kiều Kiều."

"Có thể gặp nhau được không?"

Lục Xuyên ngồi dậy khỏi giường, sờ lên trán mình, từ lúc trời tối mịt mờ ngủ đến trưa, bây giờ đầu óc anh vẫn còn đang rất choáng váng.

"Em ở đâu, anh đến tìm em."

"Em chờ anh ở cửa trường học."

"Được."

Lục Xuyên cúp điện thoại, điện thoại vào phòng tắm sơ qua người, lúc ra ngoài lại thay một cái áo đen mới tinh. Anh đến bên bàn học, gom hết toàn bộ lon bia trống không và mấy tàn thuốc còn sót lại ném vào trong sọt rác.

Trên bàn có một xấp tư liệu rất dày, là Phương Nhã chuẩn bị cho anh, Lục Xuyên cầm lên hững hờ liếc nhìn, rồi thuận tay ném vào thùng rác, xoay người đi ra cửa.

Đầu xuân, nhiệt độ không khí dần tăng cao, Sở Sở bỏ đi lớp áo lông nặng nề, mặc một chiếc áo da lông ngắn phong phanh màu trắng, đeo chiếc túi cao bồi nhỏ đứng trước cổng trường học, tóc mái được cắt ngang rũ xuống trước trán, đôi mắt đen nhánh rất có thần thái, từ xa nhìn lại thật giống như một con thỏ nhỏ đang xù lông.

Lục Xuyên chạy chậm đến bên cạnh cô.

Hai người đã được một thời gian dài không gặp mặt, mặc dù thường xuyên gọi điện thoại, tám đủ mọi chủ đề râu ria trên trời dưới đất, nhưng Lục Xuyên cũng không đả động đến chuyện gian lận và đánh nhau, anh chỉ nói Sở Sở không cần lo lắng, ba anh nhất định sẽ không để anh có chuyện.

Sở Sở đi đến trước mặt anh, theo bản năng níu lấy góc áo anh, sau đó vùi mặt thật sâu vào trong lồng ngực anh, hít thật sâu, tham lam hít thở lấy hương vị sữa tắm tươi mát trên người anh, lại kìm lòng không đặng vuốt ve cổ anh.

Lục Xuyên biết, trong lòng cô đang đau thay anh.

"Đi thôi, đi ăn đồ ăn ngon, chúc mừng em kết thúc trọn vẹn kỳ kiểm tra lần này." Lục Xuyên ra vẻ thoải mái mỉm cười, nắm tay Sở Sở đi về phía con phố ẩm thực.

Bên cạnh quầy hàng ăn vặt, Lục Xuyên gọi cho cô mấy loại xiên que cô thích ăn nhất, nhưng cái gì Sở Sở cũng nuốt không trôi, cô rất muốn giả vờ tỏ ra mình không biết chuyện gì, muốn cùng Lục Xuyên ăn một bữa cơm ngon miệng, dù sao thì hai người cũng đã một thời gian dài rồi chưa gặp nhau

Nhưng Sở Sở không thể giả vờ nổi, cảm xúc gì cô cũng đều bộc lộ ra trên mặt, bây giờ cô không đói bụng, nên dứt khoát đặt đũa xuống, rầu rĩ một mình nhìn cái chén không đến ngẩn người.

Lục Xuyên hít một hơi thật sâu, cầm chai rượu lên rót cho mình một ly.

Chung quy lại thì cũng là tâm tình thiếu niên, vui vẻ hay không cũng rất khó mà giả vờ được.

Sở Sở nhìn anh buồn bực uống rượu, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng khó chịu nấc lên một tiếng.

"Đừng khóc!" Lục Xuyên vội vàng ngăn cô lại, anh đặt ly rượu xuống gấp gáp nói: "Nếu em vì chuyện này mà khóc, nói không chừng anh bây giờ anh sẽ xông vào bệnh viện đánh thằng Tần Chi Nam kia thêm một trận nữa đấy."

Sở Sở vội vã im bặt.

Hai phút sau, cô cũng cầm chai rượu lên rót cho mình một ly, ngẩng đầu lên uống sạch một hơi.

Lục Xuyên nhìn cô, hai mắt cô nhắm chặt, mi tâm nhíu lại, lông mi dài hơi run rẩy, chất lỏng trong suốt theo khóe miệng của cô chảy ra ngoài.

Uống xong một ly, Sở Sở còn muốn rót tiếp ly nữa, Lục Xuyên lập tức với tay ngăn cô lại, cười cười: "Muốn uống với anh à?"

Sở Sở hô hấp khó khăn, nhẹ gật đầu.

"Rượu không phải uống như vậy." Lục Xuyên lấy đi ly rượu trong tay cô để sang bên cạnh: "Uống say thì phải làm sao."

"Không sợ."

"Anh sợ." Lục Xuyên nói xong thì lấy ví ra tính tiền: "Nhỡ đâu em uống say ở đây rồi đè anh ra thì phải làm thế nào bây giờ?"

Sở Sở còn chưa kịp phản ứng xem lời anh nói vừa nãy là có ý gì, Lục Xuyên đã lôi cô rời đi, anh đưa cô về đến dưới lầu ký túc xá, cô lưu luyến không rời lôi kéo cánh tay anh.

"Ngày mai có đến trường không?"

Lục Xuyên nghĩ nghĩ, nói: "Đợi thêm mấy ngày nữa nhé."

"Vậy thì anh ở nhà cũng không được bỏ bê học tập." Sở Sở buồn bực nói.

Trong đầu Lục Xuyên ma xui quỷ khiến lại nhớ đến xấp đề thi Toefl kia, lúc Phương Nhã đưa đến trước mặt anh đã nói: "Trình độ tiếng anh của con không tệ, mẹ có biết một giáo sư ở Stanford, bây giờ con cần ôn thi cho điểm cao, đến lúc đó liên hệ với bên kia, nhất định sẽ không có vấn đề gì."

Anh kinh ngạc không nói một lời, Sở Sở buông lỏng bàn tay anh ra, nói: "Lục, ngủ ngon."

Cô nói xong lại lưu luyến nhìn anh vài cái mới xoay người đi đến cửa lớn ký túc xá.

"Kiều Kiều!"

Xa xa, Lục Xuyên gọi tên cô, Sở Sở dừng bước.

"Có thể ôm anh một cái được không." Giọng nói của anh mang theo sự khàn đục, tựa như đang khẩn cầu.

Sở Sở quay lại chạy về phía anh, đầu chôn sâu vào trong ngực của anh.

"Ôm chặt một chút."

Sở Sở giang hai cánh tay, dùng sức ôm thật chặt eo của anh

Lục Xuyên thuận thế vùi mặt vào hõm vai còn vương mấy sợi tóc của cô.

Sở Sở dường như cảm nhận được nội tâm đang sợ hãi và bất an của anh, dù vẻ mặt luôn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng anh kỳ thật vẫn rất sợ hãi thôi.

Thế nhưng anh là Lục Xuyên cơ mà, là Lục Xuyên không có bất kỳ sợ hãi, bất kỳ kiêng kị gì cơ mà.

Anh, cũng sẽ có lúc sợ hãi thứ gì đó sao?

Trải qua một quãng thời gian dài trước kia, đều là anh cho cô sức mạnh, là anh dẫn dắt cô trưởng thành.

Nhưng vào lúc này đây, anh lại giống như một đứa bé, đang gắng sức hấp thu sự ấm áp từ thân thể của cô.

Cách một lớp quần áo, Sở Sở nhẹ hôn lên lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc của anh.

"Lục Xuyên, anh đừng sợ mà."

Em bảo vệ anh.

TIỂU KHẢ ÁI, TAN HỌC ĐỪNG ĐI!

Xuân Phong Lựu Hỏa