Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

44: Ma Cung Bị Khốn 2

Mọi người đứng ở trung tâm Sa Cảnh Ma Cung, nhìn sáu cánh cửa trên tường cát mà trong lòng nặng nề vô cùng, đều hiểu rằng bước vào rồi rất khó có thể bước ra được.

Vương tộc tinh linh Ngũ tộc đã có chuẩn bị tâm lý, họ từng vào Túc Mệnh Trủng, ở nơi đó đã biết rõ số mệnh của mình được ghi trước, chính là chiến tử.

- Có lẽ, nơi đây chính là chỗ nghỉ ngơi cuối cùng của chúng ta.

- Thưa chủ nhân, thuộc hạ không thể chờ đợi nữa, thuộc hạ đi vào trước đây.

Lạc Anh nói.

- Lạc Anh!
Trần Phong gọi nàng, vốn có muôn ngàn điều để nói, nhưng hắn chỉ thốt được hai chữ:
- Cẩn thận!
Lạc Anh gật đầu, sau đó nhìn mỗi người một lần, lần này chính là để ghi nhớ toàn bộ mọi người.

Lạc Anh chưa từng biểu lộ tình cảm với mọi người, đây cũng là điều duy nhất nàng giấu diếm tất cả.

Dấu ấn đôi cánh lửa trên mi tâm Lạc Anh đã in rõ, nàng quay mình, nét mặt hùng hồn, bước vào cánh cổng "Hỏa".

Mọi người nhìn phía sau lưng nàng, định nói mà chẳng biết phải nói gì.

Sau khi Lạc Anh bước vào, cánh cổng đó cũng biến mất, trước mặt nhóm Trần Phong bày ra lớp tường cát rắn chắc.

- Thưa chủ nhân, trong năm người bọn thuộc hạ, tuyệt đối không thể có nội gián.

Xin người hãy tin thuộc hạ.

Tế Qua thẳng thắn bảo.

- Mọi người đều là những người ưu tú nhất, trong lòng ta tuy đầy mâu thuẫn và khó hiểu, nhưng ta chưa từng nghi ngờ các ngươi.

Trần Phong nói.

- Vậy thuộc hạ là người thứ hai, mọi người bảo trọng.

Khi Tế Qua quay mình bước đi, ngón áp út ở bàn tay trái truyền lên một cơn đau nhói.

Đó là Sầm Hàm, dường như đang nói với hắn, hắn không chỉ có một mình, không lẻ loi, đơn độc, nàng vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Khi Tế Qua bước vào cánh cửa "Tuyết", phảng phất biến mất giữa khí lạnh với tuyết hoa, sau đó cổng cũng khép lại, biến thành bức tường cát chưa từng hé mở.

- Thưa chủ nhân, bất kể thế nào đều phải ngăn cản Vạn thế hạo kiếp.

Người đã tận mắt chứng kiến chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần, hình ảnh máu chảy thành sông và tiếng kêu than thảm khốc ấy không thể để tái diễn.

Ngự Nô cương nghị cất tiếng.

- Ta sẽ dùng chính sinh mạng của mình để ngăn trở.

Ta cũng tin rằng, chúng ta nhất định sẽ thành công.

Trần Phong nhìn Ngự Nô bằng ánh mắt kiên định.

Ngự Nô triệu hồi loan đao cán dài, sau đó một tiếng hạc kêu phát ra từ thể nội, một làn gió biến mất vào cánh cổng "Phong".

- Thưa chủ nhân, từ lần đầu tiên gặp người, không, có lẽ còn sớm hơn, đã an bài sẵn thuộc hạ chiến đấu vì người.

Bất kể linh lực của Miên Tủng cường đại đến đâu, thuộc hạ đều quyết nghĩ biện pháp đưa mọi người rời khỏi nơi này.

Linh Tường yêu kiều nói.

Nơi này có linh lực mộng cảnh của Miên Tủng, nếu muốn rời khỏi chỉ có cách giết chết Miên Tủng, hoặc là khống chế mộng cảnh của ả.

- Đừng quá băn khoăn và tự gây áp lực, nếu linh lực của Miên Tủng quả thực mạnh tới mức ngươi không thể kháng cự, vậy đừng cố liều mình.

Ngươi hãy luôn nghĩ biện pháp đối phó, ta nghĩ đến lúc đó phải làm gì ngươi sẽ khắc hiểu thôi.

Trần Phong đáp.

- Nhất định.

Linh Tường dời mình nhìn sang Y Tích.

- Thưa Công chúa, thuộc hạ hiểu nỗi khổ của người, nhưng nỗi khổ của chủ nhân, mong rằng người cũng hiểu.

Linh Tường một tay nắm lấy tay Y Tích, một tay nắm lấy tay Trần Phong, sau đó đặt hai bàn tay lại bên nhau, nở một nụ cười tươi thắm rồi xoay mình bước đi.

Trong thoáng chốc mái tóc và đôi cánh lam sắc tung ra, chiếm hết tầm nhìn của Trần Phong và Y Tích.


Linh Tường một tay nắm lấy tay Y Tích, một tay nắm lấy tay Trần Phong, sau đó đặt hai bàn tay lại bên nhau, nở một nụ cười tươi thắm rồi xoay mình bước đi.

Trong thoáng chốc mái tóc và đôi cánh lam sắc tung ra, chiếm hết tầm nhìn của Trần Phong và Y Tích.

Hiện tại chỉ còn lại hai cánh cổng, Lôi và Hoàng.

Nhưng chỉ có mình Y Tích, nàng thuộc về Hoàng tộc, Trần Phong không có cách gì tiến vào bất cứ cánh cổng nào không thuộc về hắn.

Quả là có võ nhưng lại không có đất nào để mà dụng, hắn đành phải đứng yên tại nơi này.

Trần Phong và Y Tích nhìn nhau, sau đó tay dần dần rời nhau.

Đột nhiên một ánh chớp điện lóe lên, Tiên Cụ xuất hiện trong tiếng sấm.

Hắn giang rộng đôi cánh, đao trong tay phải ẩn ước phát ra ánh sáng như thiểm điện, đó là linh lực của hắn.

- Chủ nhân! Công chúa!
Tiên Cụ quỳ xuống phía trước.

- Ngươi đã đi đâu? Sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?
Trần Phong hỏi.

- Thuộc hạ, Linh Tường và Vương hậu ba người được một kẻ thần bí thả ra khỏi phòng giam rồi chia nhau tìm lối ra.

Thuộc hạ sợ Vương hậu gặp nguy hiểm nên đi cùng người, nhưng nơi này như một mê cung, đi rất lâu mà không ra được.

Sau đó thuộc hạ và Vương hậu dường như phát hiện thấy lối ra, bởi vì nơi đó có ánh sáng, nhưng tới gần mới biết đó căn bản không phải là lối ra mà là ánh sáng được linh lực tập hợp lại tạo thành.

Luồng ánh sáng đó lóe lên tóm lấy Vương hậu, còn thuộc hạ bị đẩy tới nơi này.

Tiên Cụ nói.

- Sao? Ngươi nói mẫu hậu bị bắt mất rồi à?
Lòng Y Tích như lửa đốt.

- Thưa Công chúa, Tiên Cụ bảo vệ thất bại, tình nguyện chịu phạt.

- Cũng không phải lỗi của ngươi.

Y Tích bình tâm lại, nói tiếp:
- Có lẽ tất cả đều nằm trong tầm khống chế của Ma tộc.

Trần Phong đang nghĩ tới luồng ánh sáng đó là do linh lực của ai tập hợp, không ngờ có thể sở hữu linh lực cường đại tới mức đem Vương hậu có linh lực phòng ngự Địa Táng mang đi.

Điều này Miên Tủng tuyệt đối không có khả năng, có lẽ Kiển Xá và Kinh Thiên đều chưa chắc đã làm được như vậy mà không để lại dấu vết.

Chỉ là một luồng ánh sáng, không hiện chân thân, linh lực của kẻ này nhất định vượt khỏi sức tưởng tượng.

- Trần Phong, thiếp có thể cảm giác được linh lực của Kiển Xá, có lẽ đến lượt thiếp vào rồi, thực sự sẽ không thể bước ra nữa.

Nhưng chàng an tâm, thiếp cũng sẽ không để Kiển Xá bước ra được.

Thiếp muốn nhờ chàng một việc, hãy cứu mẫu hậu ra.

Y Tích buồn bã lên tiếng.

- Công chúa, nàng hãy an lòng, ta nhất định sẽ cứu Vương hậu ra.

Nhưng...!
Trần Phong ngập ngừng mấy lần.

- Nàng cũng không thể xảy ra chuyện gì.

- Sự hung hiểm và khả năng thắng lợi của trận chiến này có lẽ chàng là người hiểu rõ nhất, nếu không có lòng quyết tử, một chút cơ hội cũng không có.

Trần Phong muốn nói thêm nữa, nhưng mấy lần mở miệng mà chẳng thốt nên lời.

Hắn nhìn Y Tích, một cơn đau từ lòng bàn tay trái truyền thẳng tới tim:
- Vượt qua ngàn năm chỉ vì trận chiến này, nhưng ta lại chẳng giúp gì được cho nàng.

- Thật à?
Y Tích cay đắng mỉm cười.

- Chàng đã giúp thiếp rất nhiều rồi, lần này đến lượt thiếp tự giải quyết, thiếp tuyệt đối không thể thua.

Nàng muốn nói rằng đâu chỉ vì trận chiến này, mà còn là để tương phùng cùng chàng, nhưng lúc này nàng nói ra, còn có ý nghĩa chăng?
- Đợt một lát.

Trần Phong gọi Y Tích đang quay mình lại.

Ánh mắt chờ đợi của Y Tích nhìn Trần Phong, cho rằng vào thời khắc cuối cùng này hắn sẽ không tiếp tục chạy trốn khỏi lời nói chân tình nữa, như giấc mộng chân thật đó.

Nhưng nàng vẫn lại thất vọng.

- Ma thú Vu Long của Kiển Xá, Kim Sí Đại Bằng của Thần Vương đều đã bị sát tử, ta tặng Thích Điểu cho nàng, hi vọng nó có thể bảo vệ nàng.

- Ma thú Vu Long của Kiển Xá, Kim Sí Đại Bằng của Thần Vương đều đã bị sát tử, ta tặng Thích Điểu cho nàng, hi vọng nó có thể bảo vệ nàng.

Trần Phong nói rồi tay trái giữ nơi tim, tay phải đặt ở mi tâm, sau đó niệm chú ngữ rồi đặt tay lên mi tâm của Y Tích.

Sau một hồi, trên mi tâm của Y Tích đã xuất hiện một đôi cánh hắc sắc, Y Tích cũng cảm thấy trong thân thể trào dâng một nguồn sức mạnh còn chưa kịp thích ứng.

- Chỉ có chuyện này thôi à?
Y Tích khe khẽ hỏi.

- Chỉ có vậy thôi.

Trần Phong đáp lời cứng nhắc.

Y Tích và Tiên Cụ quay người chia ra tiến vào hai cổng "Hoàng" và "Lôi", một giây trước khi cánh cửa biến mất, Y Tích không nhịn được quay đầu lại, đây có lẽ quả thực là ánh mắt cuối cùng, hàm chứa nỗi đau thương và tiếc nuối đến vô cùng, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.

Một giây sau khi cánh cổng biến mất, Trần Phong phát hiện mọi vật trước mắt của mình nhòa đi.

Một nam nhân cũng có thể chứa chan nước mắt như vậy sao, nhưng trước khi gặp Y Tích, hắn chưa từng rơi nước mắt, có lẽ lệ này đã tích tụ được ngàn năm, chỉ rơi vì Y Tích.

Trần Phong khẽ cúi đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sa Cảnh Ma Cung.

Mỗi một nắm cát vàng đều sở hữu linh lực cường đại, nơi này giống như một nhà lao khổ công xây dựng trong bao nhiêu năm.

Hơn nữa, là xây để dành cho hắn.

Trong cơ thể Trần Phong phát tán ra linh lực khiến y phục và đầu tóc đều phất phơ bay, hắn rút Huyết Oán Kiếm từ trong người ra, sau đó hung dữ đâm vào lớp cát vàng trước mặt.

Không ngờ cát vàng lại cứng rắn đến thế, cả Huyết Oán Kiếm cũng không thể xuyên qua.

Trần Phong phát hiện màu máu trên Huyết Oán Kiếm đã nhạt đi, hiểu rằng uy lực đang dần dần giảm bớt, nhưng không hiểu là vì lý do gì.

- Trần Phong, nếu có cơ hội đào tầu, hãy đào tẩu, tuyệt đối đừng để tâm tới bọn ta.

Đó là giọng nói của Cốt Phi, hình ảnh của bà như trong suốt mà gãy khúc xuất hiện trước mặt Trần Phong.

- Bẩm Vương hậu, nếu cứu không được người, kể cả có thể trốn đi Trần Phong này cũng nhất định không đi.

Trần Phong đáp.

- Bọn chúng không thể làm tổn hại đến ta được, ta có linh lực phòng ngự của Địa Táng.

Bọn chúng bây giờ quá mạnh, ngươi căn bản không phải đối thủ.

Cốt Phi nói.

- Xin Vương hậu đừng nói gì nữa, Trần Phong không thể đi được, Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Công chúa đều đã cùng Ma tộc quyết chiến, thần sao có thể bỏ họ không quan tâm mà đi được.

- Công chúa?
Cốt Phi mừng rỡ.

- Ngươi nói là Y Tích phải không? Nó về rồi à? Nó khỏe chứ?
- Vương hậu xin hãy an lòng, nàng vẫn khỏe.

Thần đưa nàng về từ một ngàn năm trước, mẹ con hai người đoàn viên lại gặp chuyện bất trắc không thể tránh khỏi này, đây là trách nhiệm của Trần Phong.

- Trần Phong, đa tạ ngươi.

- Vương hậu, người cho thần biết là ai đưa người đi vậy?
- Là...!
Tiếng nói và hình ảnh của Cốt Phi đồng thời biến mất.

Xuất hiện trước mặt Trần Phong là một luồng ánh sáng, là ánh sáng do linh lực tụ tập tạo thành.

Trần Phong nhớ lại lời Tiên Cụ kể.

- Trần Phong, chúng ta cuối cùng lại được gặp nhau, thời gian một ngàn năm cuối cùng ngươi cũng đã nhớ lại.

Ta biết trong lòng ngươi còn nghi hoặc, nhưng rất mau thôi sẽ như mây tạnh khói tàn.

Ánh sáng biến thành rất mờ ảo, tùy theo giọng nói mà biến dạng.

- Ngươi là ai?
Trần Phong nói với luồng ánh sáng.

- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Sức mạnh của chúng ta đưa ký ức Trần Phong của ngươi trở về một ngàn năm trước, một ngàn năm sau khi lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp của Thần Số Mệnh tới gần, ngươi vượt qua ngàn năm để phục hồi ký ức.

Lẽ nào ngươi không nhớ sao? Lần này là hai giọng nói, âm thanh loáng thoáng như đến từ chân trời xa xăm, nhưng nghe rõ ràng như văng vẳng bên tai vậy.

- Các ngươi?
Trần Phong trong lòng dấy lên một nỗi đau như ở ngàn năm trước, khẽ lắc đầu nói:
- Ta thực khó lòng tin được.

- Nhưng đây là sự thật.

- Nhưng ta không hiểu.

Trần Phong rên lên một tiếng, sau đó hồi phục lại sự bình tĩnh.

- Ngươi sẽ hiểu thôi, rất nhanh.

- Cát vàng nơi đây, mỗi nắm đều có linh lực của các ngươi.

Loại huyễn thuật kiên cố này khiến nơi đây cách biệt khỏi Tam giới.

Phí bao tâm tư để tạo ra thật tinh xảo, chỉ để thành nhà giam cho ta, có đáng không?
Trần Phong mỉm cười giễu cợt mà cay đắng.

- Đều bị ngươi nhìn ra rồi.

Nơi này đích thực là để chuẩn bị cho ngươi.

Chúng ta khổ tâm xây dựng trong bao nhiêu năm chỉ cho ngày hôm nay.

Âm thanh phiêu phất cười mấy tiếng rồi lại nói:
- Chỉ cần giam được ngươi, cái gì cũng đáng giá.

- Các ngươi cho rằng nơi này thực sự giam giữ được ta sao?
- Nếu chỉ là đối kháng linh lực, có lẽ thêm vào sức mạnh của Huyết Oán Kiếm là chạy khỏi được, nhưng nơi này còn có cả sức mạnh của mộng cảnh.

Đó là thế giới ngươi hoàn toàn không hiểu, do đó, ngươi không thể chạy thoát.

- Nếu chỉ có mình ta, ta sẽ không bỏ chạy, nếu như không thể đưa mọi người cùng rời khỏi thì nơi này cũng là mộ phần của các ngươi.

Bất kể kế hoạch và dã tâm của các ngươi là gì, đều sẽ kết thúc ở đây.

Trần Phong nói rất kiên quyết.

- Chỉ khi ngươi lưu lại đây, mọi việc của chúng ta mới có thể thuận lợi, ngươi đã đem đến cho chúng ta quá nhiều phiền phức.

- Các ngươi muốn dẫn đường cho Vạn thế hạo kiếp, muốn hủy diệt Tam giới, điều này có ý nghĩa gì?
Trần Phong hỏi.

- Thà ta phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta.

Ngày Vạn thế hạo kiếp đến chính là lúc số mệnh được viết lại, bởi vì Thần Số Mệnh phải dùng linh lực để vừa cứu vừa phản kháng một số thứ vô vị.

- Để làm gì? Vì tự do sao?
- Đúng, chính là tự do.

- Nói dễ nghe thật, ta nghĩ phần nhiều hơn là thỏa mãn dã tâm và dục vọng của bản thân.

- Nhưng tiền đề phải là tự do.

- Tự do của sinh mệnh à? Năm ngàn năm chậm chạp và vô vị đó, các ngươi còn chưa hưởng thụ đủ ư?
- Đây chính là điều chúng ta khác biệt với các ngươi.

Chuyện chúng ta muốn trong lòng các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được.

- Lầm rồi.

Không có gì khác biệt hết.

Các ngươi muốn hoàn toàn khống chế, nhưng chúng ta và các ngươi giống nhau, khát vọng tự do càng lúc càng gia tăng.

Tuy nhiên chúng ta không giống như các ngươi, lòng đầy dã tâm, vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn.

- Đây chính là điều khác biệt giữa cường giả và nhược giả.

- Đều chỉ là lời mượn cớ tự bào chữa thôi, chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể hàng đêm đối mặt với vô số vong linh trong mộng mà không sợ hãi và ăn năn.

- Thật sao? Ngươi là hậu nhân của Nữ Oa, là người đã chạy thoát khỏi số mệnh được Thần Số Mệnh an bài, là một người hoàn toàn tự do, vì vậy ngươi mới có suy nghĩ đó.

- Nếu như có thể, ta thà được cùng người ta yêu sống nơi phàm trần luyến ái trăm năm, sau đó cùng bên nhau trở về cát bụi.

Trần Phong nghĩ nếu không có chiến tranh, nếu không có trách nhiệm cứu lấy Tam giới, nếu như tất cả đều chung sống hòa bình với nhau, vậy thì hắn nhất định sẽ cùng Y Tích ân ái trọn đời.

- Tất cả điều này không ai bắt ngươi làm, đều là ngươi tự nhận lấy.

- Tất cả điều này không ai bắt ngươi làm, đều là ngươi tự nhận lấy.


- Là do các ngươi bức bách, các ngươi chỉ vì bản thân mình mà bắt mọi thứ phải trả giá.

- Ngu xuẩn, vậy để ngươi ở đây cùng chúng ta tận mắt trông thấy Vạn thế hạo kiếp tới, xem xem sự hồi sinh sau diệt thế sẽ ra sao.

Tiếng nói biến mất rồi, ánh sáng trước mặt Trần Phong biến thành một hình ảnh, trong đó là vô số tiểu yêu Ma tộc cùng người của Thần tộc cùng nhau tấn công phàm trần.

Cát vàng đại mạc, nước biển bắn tung, tiếng hét vang trời, lũ tiểu yêu cùng người Thần tộc bị đẩy bắn trở lại cửa vào phàm trần.

Sau đó xuất hiện một luồng ánh sáng bạch sắc, giữa luồng ánh sáng xuât hiện vô số Tuyệt Địa Võ Sĩ.

Bộ dạng của bọn chúng như nhau, không biểu tình gì, giống như tượng đá được phù phép.

Trần Phong nhìn xuyên qua thân thể của tượng đá, không ngờ trông thấy vô số oan hồn, chủ nhân của đám người đá này là...!Thần Sáng Tạo.

Trần Phong đột nhiên hiểu ra một số chuyện.

- Thần Số Mệnh cuối cùng đã xuất thủ, ta nghĩ rằng trong số mệnh của lão, phàm trần không bị hủy diệt.

Sức mạnh của lão đã bị tiêu hao quá nhiều, không còn trụ được bao lâu nữa.

Giọng nói chứa đựng sự cuồng vọng vô hạn.

- Làm tiêu hao hết linh lực của ngài, sau đó các ngươi xuất thủ giết ngài, như vậy các ngươi mới có thể hoàn toàn tự do, tránh khỏi mọi số mệnh, bao gồm sinh mệnh.

Trần Phong nhìn ra âm mưu của bọn chúng.

- Đúng, lão nhất định phải chết.

- Ta không thể để các ngươi đạt được ý đồ.

Sức mạnh của ngài có lẽ là điều duy nhất giết được các ngươi.

Trần Phong nói đoạn vươn tay nắm Huyết Oán Kiếm dùng sức phóng ra, đâm thẳng tới bức màn, sau đó Huyết Oán Kiếm thực sự bay tới chắn trước cửa vào phàm trần, như thể một cánh cửa không thể xâm nhập, quang mang huyết sắc khiến cho tiểu yêu Ma tộc và người Thần tộc đều không thể tiếp cận.

Đám Tuyệt Địa Võ Sĩ thấy Huyết Oán Kiếm đuổi địch nhân bỏ chạy cũng đều biến mất vào không khí.

Ánh mắt Trần Phong có thể nhìn thấy bọn chúng đi đến nơi đâu.

- Điều này sao có thể xảy ra? Sức mạnh của Huyết Oán Kiếm không ngờ có thể xuyên qua mộng cảnh tới hiện thực.

Giọng nói đó không dám tin là thật.

- Đây chính là chính nghĩa, tuy Huyết Oán Kiếm là thanh kiếm tà ác nhưng nó lại tạo nên kỳ tích chính nghĩa.

Cuộc chiến tranh diệt thế một ngàn năm trước chính là minh chứng, Vạn thế hạo kiếp một ngàn năm sau cũng tương tự.

Trần Phong hiên ngang cất tiếng.

- Huyết Oán Kiếm chỉ có hấp thu máu và oan hồn mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, ta không tin rằng nó có thể ngăn trở chúng ta được bao lâu.

- Chỉ cần nó chặn ở đó, các ngươi đừng hòng tiến vào phàm trần.

Bất kể là thần của kiếm hay chân thân đều đã hấp thu rất nhiều máu và oan hồn, thần của kiếm ta đem về từ một ngàn năm trước, chân thân của kiếm tạo thành sau khi hấp thu máu ở vùng ngoài Tam giới, trong trận đại chiến với Quỷ Yêu nó đã hấp thu vô số oan hồn, giờ đây sức mạnh đã vượt qua một ngàn năm trước rồi.

Trần Phong nói xong, chỉ thấy huyết quang trên Huyết Oán Kiếm càng lúc càng dày đặc, thì ra trong môi trường nhà lao cát vàng cách biệt với Tam giới khiến nó không cách gì phát huy sức mạnh, do đó mà huyết quang mới ảm đạm, giờ đây được ra ngoài, tự nhiên hồi phục lại được.

- Chớ cho rằng chúng ta không có biện pháp, chỉ cần ta giết chết ngươi, Huyết Oán Kiếm không cần đánh cũng phá được, giờ đây ngươi không còn Huyết Oán Kiếm, sức mạnh của ngươi so với chúng ta không đủ đâu.

- Thật sao?
- Thật sao?
Trần Phong cười khanh khách.

- Chớ quên rằng ta là hậu nhân của Nữ Oa, là Thích Điểu với linh lực mạnh nhất.

- Chớ cho rằng chúng ta không biết, Thích Điểu say ngủ đã quá lâu, giờ không cách gì tỉnh lại được.

Ngươi bây giờ chỉ là một cái xác không.

- Đối phó với các ngươi, thế là đủ rồi.

Trần Phong nói rồi dùng toàn bộ linh lực trong cơ thể tấn công vào luồng ánh sáng.

Trần Phong vừa xong để đẩy Huyết Oán Kiếm xuyên qua mộng cảnh nên đã hao phí rất nhiều linh lực bản thân.

Luồng ánh sáng đó chỉ là hư thể của đối phương, Trần Phong chỉ muốn bức cho chân thân của chúng phải lộ ra.

Luồng ánh sáng đó đột nhiên xoay tròn biến thành một con lốc xoáy.

Luồng kiếm khí Trần Phong dùng linh lực để bắn ra toàn bộ bị dung hóa vào trong cơn lốc.

- Ngươi cuối cùng vẫn chỉ là một phàm nhân, không cách gì đấu cùng chúng ta được.

Trần Phong hiểu rằng cùng đối phương chiến đấu lâu dài chắc chắn sẽ thua, do đó vừa xong dùng toàn lực, những muốn chiến thắng trong một chiêu.

Nhưng nào ngờ đối phương chỉ dùng hư thể là hóa giải được linh lực của hắn.

Trần Phong tận đáy lòng tuyệt vọng vô cùng.

Hắn tuyệt vọng không phải bởi không thể chạy thoát khỏi, cũng không phải bởi mọi người đều có khả năng bị chôn vùi nơi này, càng không phải bởi Vạn thế hạo kiếp, mà là vì kẻ sắp đặt toàn bộ âm mưu này.

Đó là một cảm giác tuyệt vọng từ trong ra ngoài, khiến người ta không thấy đâu lối thoát..