Trần Phong ngồi trên một chiếc cầu nhỏ trong khu nhà.
Dòng nước bên dưới chảy lững lờ, mặt nước phản chiếu bầu trời đầy sao.
Ban đêm trong Tử Trúc lâm thật là yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng dòng nước dần trôi, còn nghe được cả những âm thanh chỉ có ở phàm trần.
Đêm khuya tĩnh lặng được thêm vào những âm thanh đó, khiến cho đêm khuya trở nên có tư vị thật khác lạ, khiến tĩnh lặng biến thành trạng thái đặc biệt riêng.
Ở nơi đây có thể trông thấy được phòng của từng người ở xung quanh.
Trần Phong nhớ lại vết cắt hình chữ “X” mà Thích Khách đó lưu lại.
Ở phàm trần, Cát Duyệt chắc hẳn được tính là cao thủ đỉnh cấp, còn vết thương ấy phải là kiệt tác của hai đao, khó lòng tưởng tượng còn có kẻ đao pháp nhanh như thiểm điện chém lên trên tay hai đường chỉnh tề vào cùng một nơi.
Chỉ nhìn đao pháp của người này, tạm bỏ qua linh lực mà đã thấy là kẻ vô cùng khó đối phó rồi.
Trần Phong nhớ lại chuyện Lạc Anh trúng độc.
Nếu đúng như Tịch Nguyệt nói, độc Lạc Anh trúng có nguồn gốc từ loài Tiên Nhân Thích chỉ sinh trưởng ở sa mạc của Ma tộc.
Vậy là kẻ nào hạ độc nàng ở sa mạc đây? Trong màn cát vàng mênh mông không bờ bến ấy, bọn họ đi liên tục chẳng dừng bởi đã chọn con đường khó khăn nhất.
Do vậy nên họ không gặp phải Thích khách Ma tộc, càng không chạm phải cái gọi là Tiên Nhân Thích, vậy độc từ đâu ra? Châu Tế từng nói với hắn trước khi hắn rời Thần tộc rằng trong Vương tộc của Ngũ tộc tinh linh có nội gián.
Tuy Trần Phong luôn luôn không nguyện tin vào điều này, nhưng có một số sự việc chẳng thể giải thích được.
Trần Phong còn đang nghĩ ngợi… tay trái đột nhiên truyền lại sự ấm áp quen thuộc, ý niệm riêng tư đều bị ngắt quãng hết.
Hắn quay đầu lại, trông thấy Ức Hà Phiêu đang bước chầm chậm từ đầu cầu bên kia sang phía hắn.
- Sao còn chưa ngủ?
Ức Hà Phiêu ngồi thật thoải mái trên chiếc cầu trúc bên cạnh Trần Phong.
- Không ngủ được, còn nàng?
Trần Phong hỏi lại.
- Cũng như ngươi thôi, có thể là ta đã ngủ suốt rồi nên giờ đây không thấy buồn ngủ nữa.
Ức Hà Phiêu mỉm cười.
- Theo lý mà nói thì nàng vừa mới ra đời, nhưng không ngờ nàng lại thích ứng với mọi thứ bên ngoài như vậy.
Trần Phong thắc mắc.
- Ta cũng thấy rất lạ, dẫu đã bao lâu say ngủ không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng lại luôn mơ thấy những sự tình liên quan tới ngoại giới.
Những điều ấy đều rất chân thật, sống động, y như ta thấy bây giờ.
Do đó cũng liền thích ứng được.
Ức Hà Phiêu đáp.
- Tay của nàng…
Trần Phong không nói nên lời, qua một hồi hắn thấy tay phải của Ức Hà Phiêu không ngừng lay động, bèn nói:
- Tay nàng không sao chứ.
- Không sao, ngươi cũng như vậy mà.
Ức Hà Phiêu nói.
Thì ra từ khi Ức Hà Phiêu xuất hiện, tay trái của Trần Phong cũng không ngừng rung động như Ức Hà Phiêu.
Còn cảm giác ấm áp dồn nén càng lúc càng lâu.
- Lạ thật.
Trước khi nàng xuất hiện, tay trái của ta chỉ ngẫu nhiên mới sinh ra cảm giác ấp áp quen thuộc mà mơ hồ.
Sau khi gặp nàng, sự ấm áp ấy liền thường xuyên xuất hiện.
Trần Phong đưa tay trái ra nhìn qua nhìn lại.
- Chúng ta từng gặp nhau trước đây chưa nhỉ? Ta luôn mơ thấy ngươi trong giấc mơ của ta.
Ngươi kéo ta đi, dùng tay trái của ngươi nắm tay phải của ta, còn cảm giác ấm áp cũng giống như bây giờ.
Ban ngày khi tiếp xúc trên sườn núi, giấc mộng ấy với ta lại càng rõ ràng hơn.
Ức Hà Phiêu không chớp mắt nhìn vào mắt Trần Phong.
- Ta cũng không xác định được.
Đã qua một ngàn năm rồi, ta cảm giác mình đã quên mất gì đó, nhưng chỉ mơ mơ hồ hồ, không tìm lại được.
Trần Phong thổ lộ tới đây trong lòng thấy đôi phần chua xót.
- Đừng miễn cưỡng, khi có cơ hội là tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.
Ức Hà Phiêu thỏ thẻ rồi đứng dậy, sau đó quay về theo đường cũ.
- Đi nghỉ sớm đi, chẳng phải còn rất nhiều chuyện đợi ngươi làm sao?
Ức Hà Phiêu lưu lại một nụ cười rất tinh quái rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Trần Phong.
Chỉ còn lại mình Trần Phong, ngây người nhìn tay trái mình.
Cảm giác ấm áp dần biến mất, sau đó một vùng hào quang bạch sắc từ ngực lóe lên, hình ảnh Điệp Vĩ xuất hiện trước mặt Trần Phong.
- Điệp Vĩ!
Trần Phong khẽ gọi.
- Không cần nói nữa, thiếp hiểu hết rồi, cảm thấy hết rồi.
Điệp Vĩ như một nàng bướm trắng, đang khẽ múa lên trước mặt Trần Phong.
Mỗi lần được ngắm Điệp Vĩ trong vũ điệu này, tâm lý Trần Phong lại thư thái đi rất nhiều.
- Điệp Vĩ, tại sao lại có thể như vậy?
Trần Phong hỏi.
Có thể chàng và nàng ta từng quen nhau, chỉ có điều cả hai đều đã quên.
Tuy thế thiếp nghĩ, hai người nhất định sẽ nhớ lại, nhất định.
- Nàng ấy nói đúng, chớ nên miễn cưỡng, thời cơ đến tự nhiên sẽ xuất hiện.
Chẳng ai biết những trải nghiệm ấy ra sao, có khi quên đi được lại càng hay.
Trần Phong dường như cảm giác được điều gì, nhưng không thể nói rõ ra.
- Nhưng trong lòng chàng luôn nghĩ suy, một ngàn năm rồi mà chưa quên.
Điệp Vĩ dừng lại, ngồi vào chỗ vừa xong của Ức Hà Phiêu, chỉ là gần hơn một chút.
- Phải rồi, cũng có một số chuyện quả thực đã được định sẵn, nhưng vẫn phải có một quá trình đấu tranh.
Trần Phong thở dài.
Điệp Vĩ không nói thêm nữa, lại như trước, ngả đầu lên vai Trần Phong rồi tay phải nắm lấy tay trái hắn.
Chỉ có điều nàng như thể khí trời, Trần Phong chỉ trông thấy nàng mà căn bản không cảm giác được nàng, nhưng có Điệp Vĩ bầu bạn là đủ khiến Trần Phong cảm động trong lòng.
Đột nhiên, Trần Phong nghe thấy âm thanh có gì đó bị vỡ trong phòng của Ức Hà Phiêu.
Hắn lập tức nhìn về hướng đó rồi mau chóng chạy tới, Điệp Vĩ vẫn thong thả hóa thành một luồng ánh sáng tiến vào sợi dây chuyền trước ngực Trần Phong.
Trần Phong đang phóng tới thì thấy Tiên Cụ và Ngự Nô cũng nghe thấy tiếng động chạy ra.
Trần Phong biết họ không có linh lực để công kích, để họ lại bảo vệ Lạc Anh, không cần phải đến.
Khi Trần Phong chạy tới phòng Ức Hà Phiêu thì đã không thấy ai, trên mặt đất là một bình hoa bị đập vỡ, cửa sổ đằng sau bị phá một lỗ hổng, xem ra có người đã chạy ra khỏi đó.
Trần Phong cũng lách qua, đuổi theo trong rừng trúc.
Đuổi theo được một đoạn đường dài, hắn dừng lại bên một khe suối nhỏ, bởi vì đã trông thấy Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt.
Trên mặt đất còn có một hắc y nhân, xem bộ dạng đã chết rồi.
Trần Phong hiểu rằng có chuyện đã xảy ra.
- Có chuyện gì vậy?
Trần Phong hỏi.
- Chắc rằng có kẻ muốn thích sát ta.
Ức Hà Phiêu trả lời.
- Hãy kể rõ xem nào.
- Ta vừa chuẩn bị ngủ thì nghe thấy trên nóc phòng có tiếng động nhẹ, bèn từ trên giường lách tới trốn vào sau tủ.
Sau đó một hắc y nhân bịt mặt xông vào phòng, hắn cầm chủy thủ đâm xuống giường của ta.
Khi ta biết hắn tới để thích sát ta, ta liền tới đánh với hắn, rồi truy đuổi tới nơi này.
Tuy vậy khi đuổi tới đây, Tịch Nguyệt đã ở đây rồi, còn hắc y nhân cũng đã chết rồi.
Ức Hà Phiêu kể lại tỉ mỉ câu chuyện.
- Tịch Nguyệt, đêm khuya thế này rồi, ngươi sao lại ở đây?
Trần Phong hỏi.
- Ta đang hái thuốc để giải độc cho Lạc Anh.
Tịch Nguyệt bình tĩnh trả lời.
- Đêm khuya rồi mà vẫn đi hái thuốc, ngươi rất khả nghi.
Ức Hà Phiêu thì ra đã hoài nghi Tịch Nguyệt.
- Vị thuốc mà ta muốn hái chỉ có ban đêm mới nở hoa, hơn nữa tuổi thọ rất ngắn, chỉ sống được hai canh giờ là tàn.
Do đó ta buộc phải nhân trước khi nó tàn cùng hòa với các dược liệu khác rồi mới dùng được, khi đó công hiệu của nó mới được phát huy.
Khả nghi ở điểm nào?
Tịch Nguyệt hỏi lại.
- Vậy hắc y nhân là chuyện thế nào?
Trần Phong hỏi tiếp.
- Khi hái thuốc, ta nhìn thấy có bóng đen lướt tới, đằng sau là Ức Hà Phiêu truy đuổi, vì thế liền dùng độc châm bắn tới giết hắn.
Tịch Nguyệt trả lời.
- Làm sao ngươi biết được là ta? Khi ta truy đuổi hắc y nhân không hề phát ra âm thanh nào, trời tối như vậy, ngươi căn bản không có khả năng nhìn thấy rõ ta.
Ức Hà Phiêu hỏi dồn.
- Chính vì trời tối, chiếc lông vũ kim sắc trên đầu ngươi phát ra hào quang kim sắc đặc trưng đã lộ ra rất rõ, nhìn từ xa là thấy, biết ngay là ngươi.
- Hắc y nhân chết rồi, không thể đối chứng.
Ức Hà Phiêu tựa như rất tức giận.
- Ngươi có ý gì? Lẽ nào cho rằng ta giết người bịt miệng?
Tịch Nguyệt cũng rất phẫn nộ.
- Được rồi, sự tình nhất định không chỉ đơn giản như vậy.
Đưa thi thể về đã, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng..