Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

18: Bên Ngoài Tam Giới 4

Nhóm Trần Phong trông thấy dưới đáy hồ có một đôi cánh đen đang vẫy động, đây đúng là chân thân của Thích điểu.

Nước hồ khi thì đóng băng, lúc lại sôi sùng sục, khi thì bình lặng, lúc lại cuộn trào.

Đây chính là sự chống giữ bằng linh lực cuối cùng, xem ra Thích điểu sắp phá hồ mà ra rồi.
- Thưa chủ nhân, nơi này quá nguy hiểm, để thuộc hạ đưa người đi.
Tiên Cụ trông thấy tình cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
- Vô dụng thôi.

Vạn thế trước đây Thích điểu có thể đại náo Tam giới, vạn thế sau này cũng vậy.

Nếu ta đúng là đệ đệ của Ngân Hà và Tùy Phong, hậu nhân của Nữ Oa, là chủ nhân của Thích điểu thì ta nhất định thuần phục được nó.
- Thưa chủ nhân, linh lực của người hiện tại vẫn còn bị phong ấn, nguyên thần cũng chưa thức tỉnh, như vậy căn bản không thuần phục nổi nó đâu.
Lạc Anh bên cạnh lo lắng.
- Nếu ta đúng là chủ nhân của nó thì nhất định có thể.
Ánh mắt Trần Phong thể hiện sự kiên định.

Hắn hiểu, nếu không thuần phục nổi nó, để nó tiếp tục đại náo Tam giới, vậy cơn hạo kiếp vạn thế quả thực không cách nào ngăn nổi nữa.
Linh lực của hồ cuối cùng cũng tán hết, nước biến thành băng, sau đó đổ sập ra thành những tảng đá lớn, từ bên trong một con chim khổng lồ màu đen bay ra, đôi cánh tựa hồ có thể che lấp cả bầu trời.

Tuy đã từng trông thấy Thích điểu bay trên bầu trời Thần tộc, cũng đã thấy Thích điểu bay bên ngoài sơn động ở vùng ngoài Tam giới, điêu tượng Thích điểu trên bức tường cũng sống động như thật nhưng đều không phải là chân thân, nhóm Trần Phong tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị con ác điểu khổng lồ này khiến cho ngây cả ra.

Cũng do bị trấn áp vạn thế nên nó cử động càng thêm điên cuồng, lại do không có chủ nhân quản giáo khiến nó càng ngày càng vô pháp vô thiên, từ một thần thú biến thành dã thú.

Sau khi nó phá hồ ra, gió nổi mây cuộn, sấm rung chớp giật.

Tiên Cụ dùng đôi cánh che cho Trần Phong, Lạc Anh dùng huyễn thuật bảo vệ Sầm Hàm, nhưng lúc này linh lực của Thích điểu tràn ngập khắp trời, họ cảm thấy bị nén ép rất căng thẳng.

Gió Thích điểu gọi ra tuyệt đối không kém gì Ngự Nô, sấm sét nó dùng tới, lực tàn phá lại tuyệt đối mạnh hơn Tiên Cụ.
Linh lực của Tiên Cụ và Lạc Anh không cách gì chống lại nổi, cả bốn bị ép phải tán ra.

Thích điểu rít lên một tiếng chói tai bay từ không trung xuống tiếp nhận Trần Phong lên lưng mình.

Thế nhưng đây tịnh chưa phải là kết thúc, mà chỉ là bước khởi đầu.
Trần Phong hiểu rõ hơn ai hết, Thích điểu đang cho hắn một cơ hội.

Trần Phong đứng trên lưng Thích điểu, dùng toàn lực nắm lấy lông vũ trên lưng nó, bất kể nó bay cách nào cũng không thể khiến mình rơi khỏi được.
Tốc độ của Thích điểu nhanh đến kinh ngạc, nhóm Tiên Cụ dùng mắt nhìn theo không kịp, do vậy mà muốn giúp cũng chẳng có cách nào.

Thích điểu mang theo Trần Phong khi thì lên trời, lúc lại xuống đất, Trần Phong mấy lần suýt nữa đã rơi khỏi lưng nó, nhưng hắn vẫn cố sống cố chết bám chặt lấy, dấu ấn đôi cánh kim sắc trên tay phải mang lại cho hắn một sức mạnh đặc biệt.

Nếu như không có nguồn sức mạnh này hắn đã sớm bị tốc độ phân thây rồi.

Sự ấm áp nơi bàn tay trái khiến hắn nhớ tới lời Điệp Vĩ, đó là một mối tình khắc cốt ghi tâm.

Trần Phong tuy không nhớ gì nhưng hắn thủy chung vẫn tin tưởng nhất định sẽ hồi phục lại được ký ức này.

Chính vì thế, hắn phải ngăn cản Vạn thế hạo kiếp, do vậy, hắn không thể nào ngã xuống được.
Thích điểu xem ra đã mệt rồi, động tác dần dần trở nên chậm lại, cuối cùng dừng hẳn trước mặt nhóm Tiên Cụ.

Bọn họ cho rằng như vậy là đã kết thúc, nhưng Trần Phong vẫn không chút lơi lỏng, hắn phảng phất có một sự cảm ứng tâm linh với Thích điểu.

Hắn nhận thấy, vẫn chưa kết thúc đâu.
Quả nhiên, Thích điểu rít lên một tiếng rồi bay tròn ngay tại chỗ, tốc độ nhanh tới khó tin, nhóm Tiên Cụ bay lùi ra sau mấy chục trượng.

Chuyển động tròn sinh ra một hấp lực cường đại khiến bọn họ liên tưởng tới khối bát quái long quyển phong bằng máu.

Điều khiến họ không dám tin chính là mắt không chớp cái nào mà trước mặt đã không còn là Thích điểu mang theo Trần Phong bay vòng tròn nữa mà lại chính là khối bát quái long quyển phong ấy.

Họ nhìn quanh không ngờ lại trông thấy Ngự Nô, Linh Tường và Tế Qua, không còn hồ nước cũng chẳng có sơn động nào hết.
- Tiên Cụ, sao ngươi lại ở đây? Chủ nhân đâu?
Ngự Nô hỏi.
- Ta cũng không biết, vừa rồi rõ ràng còn ở ngay trước mặt bọn ta nhưng chỉ trong thoáng chốc đã tới nơi này.
Tiên Cụ quả thực không nghĩ ra nổi.
- Đúng vậy, mới đây thôi bọn ta rõ ràng còn ở trên một mặt hồ rộng lớn mêng mông, nước hồ biến thành băng, băng khối bị Thích điểu triệu hồi bay khắp chốn, bọn ta phải dùng linh lực bảo vệ tính mạng bản thân.

Nhưng tại sao lại có thể tới nơi này được?
Lạc Anh cũng không hiểu.
- Lẽ nào ở đây với nơi các ngươi đến là cùng một địa điểm nhưng lại có hai kết giới, một khi kết giới phía các ngươi bị phá thì tự nhiên sẽ xuất hiện ở đây.

Nói như vậy, chủ nhân và Thích điểu…
Ngự Nô phân tích tới đây, tay chỉ tới khối bát quái long quyển phong tạo thành từ máu, nói tiếp:
- Chủ nhân và Thích điểu chắc hẳn ở nơi đó.
- Ánh trăng sắp hoàn toàn bị hút vào rồi, bất kể thế nào, vào lúc Huyết Oán Kiếm xuất hiện, chúng ta nhất định phải đoạt lấy bằng mọi giá, tuyệt đối không thể để Ma tộc lấy được.
Linh Tường nói xong rút Vũ Linh Cung và Vũ Tường Tiễn ra.
- Nếu chúng ta không lấy được thì hãy để nó bay khắp Tam giới đi, không để ai đoạt mất.
Sầm Hàm lúc này đang đứng bên cạnh Tế Qua, nhìn hắn mà không nói lời nào.

Đứng gần hắn, Sầm Hàm có cảm giác thật thân thiết và an toàn, chắc cũng bởi nàng là người thuộc Tuyết tộc chăng?
Thích khách Ma tộc đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến thời điểm tắt ánh nguyệt quang, lúc này khối bát quái long quyển phong cũng đột nhiên ngừng lại, sau đó xuất hiện thanh Huyết Oán Kiếm mà bọn chúng vẫn luôn muốn có.
Kinh Thiên đẩy mấy con tiểu yêu ra, hắn muốn tận mắt quan sát khối bát quái long quyển phong này uy lực thế nào.

Mấy con tiểu yêu vừa bị đẩy vào thì liền bị cuốn lấy, tan thành cát bụi, không thấy thân hình.
Trần Phong lúc này không biết mình đang ở đâu nữa, hoặc giả là, hắn chỉ biết rằng mình đang trên lưng Thích điểu.

Chuyển động bay vòng tròn của Thích điểu sản sinh ra một luồng năng lượng cực đại từ dưới lên trên, đi từ hai chân hắn lên tận đỉnh đầu.


Trong quá trình này, Trần Phong cảm thấy bản thân dường như bị xé tung ra thành mảnh nhỏ.
Trần Phong ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng không rõ nó tới từ đâu.

Hắn đã không còn cách nào phân tâm để nghĩ tới chuyện gì khác nữa rồi, nếu lỡ rơi ra khỏi lưng Thích điểu, hẳn là tốc độ ấy có thể khiến cho hắn hồn phi phách tán.
- Ngự Nô, chuyện gì vậy? Chẳng phải sắp kết thúc rồi sao?
Tiên Cụ chỉ vầng trăng trên cao, không ngờ giờ đây đang từng chút từng chút một nhỏ đi, tựa như bị gì đó nuốt lấy.
- Đây là Nguyệt Thực, xem ra Huyết Oán Kiếm sắp hồi sinh rồi.
Trần Phong cảm giác mình đã lên tới một đỉnh cao, tốc độ bay tròn của Thích điểu dần dần chậm lại.

Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, toàn thân trống rỗng chẳng chút sức lực.

Hắn hiểu rằng đã đến lúc kết thúc rồi.
Nhưng kết thúc là giữa hắn và Thích điểu, còn với Huyết Oán Kiếm mới chỉ là sự bắt đầu.
Khối bát quái long quyển phong dần dần nhỏ lại, uy lực cũng yếu đi.

Thích khách Ma tộc đang nhìn chằm chằm vào đó, đồng thời mặt trăng trên cao dần bị nuốt mất hoàn toàn, ánh trăng cũng tan hết.
Trên lưng Thích điểu, Trần Phong vừa muốn nghỉ ngơi một chút thì nhìn thấy một thanh kiếm, kiếm dài, thân rộng, không có hộ thủ (phần che bàn tay).

Đột nhiên, hắn phát hiện ra máu, chính là mùi màu vừa ngửi được, hiện tại có thể bình tĩnh suy xét, máu này tỏa ra một thứ ánh sáng kì lạ, từ từ bị hút vào trong thân kiếm.

Trần Phong chợt nhớ tới ánh trăng, nghĩ tới khối bát quái long quyển phong bằng máu.

Lẽ nào… lẽ nào mình đang ở trong lòng khối bát quái long quyển phong?.