Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 9

Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Ta không thể nhớ được làm thế nào mình có thể vượt qua chuỗi ngày sống trong địa ngục trần gian đó.

Ngày hôm sau, vị tỷ tỷ kia mới đến cho ta giải dược.

Cả thân thể vô lực nằm trên giường, ta thất thần nhìn trần nhà.

Nằm tĩnh dưỡng một lúc, cơ thể đã khá hơn rất nhiều, ta xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài, ánh mặt trời sáng chói, tiếng chim hót ríu rít, hoa thơm thoang thoảng nhẹ bay trong gió.

Ta lê bước chân nặng nhọc tới phòng bếp xin ít cơm ăn rồi ra chòi nghỉ để nghỉ ngơi một chút cho thư thái.

Cảm thấy cơ thể đã bình thường trở lại, ta bẻ một cành cây bắt đầu tập luyện.

Lúc luyện tập, ta cảm thấy vô cùng đau đớn, đau hơn mọi khi rất nhiều. Nhưng dù vậy ta thủy chung vẫn giữ chắc chuôi kiếm. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta chịu đựng sự thống khổ như thế này.

Luyện kiếm cả nửa ngày, ta tới nhà bếp kiếm chút cơm lót dạ rồi lại quay về hoa viên luyện tiếp.

Luyện kiếm đến xuất thần, lúc dừng lại ta mới để ý thấy tỷ tỷ dạy kiếm pháp cho ta đã ngồi yên vị trong chòi nghỉ từ lúc nào không biết mà nhìn ta tập.

Ta có chút kinh ngạc.

Nàng đứng lên nói: “Ngươi đã lĩnh ngộ được?”

Ta “Ân” một tiếng.

Nàng nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, có việc nên làm, có việc không nên. Tuyệt đối không được làm cung chủ phật ý.”

Ta gật đầu, nhu thuận lên tiếng “Được”.

Cuộc sống của ta chỉ đơn giản là thế đó. Ngoại trừ lúc luyện kiếm ra thì chỉ có thực hiện nhiệm vụ.

Trên đời này có rất nhiều người thừa tiền, nguyện bỏ ra rất nhiều vàng để mua sinh mạng của kẻ khác. Và Thủy Nguyệt cung luôn hoàn thành suôn sẻ mọi giao dịch.

Ta ở trong này đã được một tháng, rất muốn biết thêm tin tức của nhị sư huynh. Có điều sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ta lại cảm thấy giữa mình với sư huynh có thêm một bức tường vô hình.

Một ngày kia, ta đang luyện kiếm ở hoa viên, vị tỷ tỷ dạy ta đến giao nhiệm vụ mới như mọi khi.

Lúc nàng chuẩn bị rời đi, ta vội vã gọi nàng lại.

Nàng quay đầu lại nhìn ta hỏi: “Có chuyện gì?”


Ta ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng hỏi: “Mấy tháng trước, có rất nhiều người ở Thủy Nguyệt cung đồng loạt xuất động đi ám sát một người. Tỷ có biết người đó là ai không?”

Nàng ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Khóe môi cong lên, ta nói: “Ta muốn biết.”

“Đây là chuyện cơ mật.”

“… Ta năn nỉ tỷ tỷ đó…”. Ta kéo kéo ống tay áo, lộ ra vẻ mặt đáng thương, tội nghiệp nhìn nàng.

Nàng trừng mắt nhìn ta một cái, không nói gì cả.

Ta nhanh mắt lẹ tay chạy đến mấy khóm hoa hái một bó to đem hối lộ cho nàng. Hai mắt rơm rớm nước, ta nói: “Nói cho ta biết được không?”

Khóe môi nàng cong lên, nhận lấy bó hoa trong từ tay ta, nhẫn nhịn nói: “Đại thiếu gia của Ám Tử sơn trang.”

Đại thiếu gia của Ám Tử sơn trang? Nhị sư huynh?

Ám Tử sơn trang cũng giống Phượng Hoàng sơn trang, là một sơn trang nổi tiếng trên giang hồ. Người ta nói rằng, trang chủ của Ám Tử sơn trang một khẩu lệnh “tiện năng động đạn chính cả giang hồ” (trên khắp giang hồ, không nơi nào là không có sự hiện diện của Ám Tử sơn trang cả).

Như vậy thì ta phải đi nơi nào mới gặp được nhị sư huynh đây?

Ta lại hỏi: “Là ai muốn hắn chết?”

Nàng không nói.

Ta lại chạy vội đi hái thêm mấy bông hoa nữa, nhìn nàng nịnh nọt cười.

Miệng nàng có chút co giật, thở dài rồi nói: “Phân đà của Ám Dạ sơn trang, trang chủ Tử Dạ sơn trang.”

Ta nói một câu cảm ơn. Sau đó ta chuẩn bị bảy ngày giải dược, một người một ngựa rời Thủy Nguyệt cung thực hiện nhiệm vụ.

Nhân vật mà ta phải ám sát lần này là một ác ma đầu khét tiếng trên giang hồ được biết đến với cái tên Xà Huyết vương. Hắn tay cầm ngọc tiên (roi rất quý) hành tẩu trên giang hồ cùng đồng bọn.

Người này đã làm rất nhiều việc trái với luân thường đạo lý, giết người cướp bóc chưa việc nào là bỏ qua. Bởi vì hắn có quan hệ họ hàng xa với minh chủ võ lâm cho nên không ai dám đụng đến hắn cả.

Theo thông tin, người này đang ở phía trước, trong thành Tương Dương.

Kỵ mã chạy hết tốc lực, trước khi mặt trời lặn, ta đã chặn hắn ở một cánh đồng.

Hắn nhìn ta, hé ra một điệu cười đến là tiểu nhân, gian tà.

Cười lạnh một tiếng, ta lập tức xoay người tuốt kiếm ra chỉ thẳng vào hắn.

Hắn vội ra lệnh với bọn thuộc hạ không cho phép bọn chúng nhúng tay. Bị một tiểu mỹ nhân đả thương một chút cũng không đến nỗi tệ đi.

Hắn rút trường tiên bên hông ra, nhẹ nhàng vung lên. Ta nhảy sang một bên tránh một roi của hắn. Roi kia vừa vung ra, chỗ đất ta vừa đứng đã muốn nứt ra một khoảng dài.

Võ công của tên này quả thật danh bất hư truyền. Có điều Ly Tâm kiếm pháp cũng thuộc loại thượng thừa.

Lúc xoay người tránh đi roi của hắn, ta đã nhanh chóng vận nội công. Kiếm ta vung lên, chỉ trong nháy mắt, trường tiên đã đứt làm đôi. Không để cho hắn có thời gian kinh ngạc, ta một kiếm đâm thẳng tới yết hầu hắn.

Kiếm vừa rút ra, Xà Huyết vương bổ nhào xuống mặt đất. Những giọt máu còn đọng lại trên thân kiếm từng giọt rơi xuống.

Ta ngửa đầu lên nhìn trời rồi quét mắt nhìn qua đám thuộc hạ kia. Xoay người, ta rời đi.

Một cơn gió thổi qua khiến tóc mai ta bung ra.

Gió lớn như tát vào mặt ta. Ta vươn tay vén lại tóc ra sau tai rồi lên ngựa chạy thẳng một đường.


Cùng ngày, ở trên giang hồ bỗng xuất hiện một lời đồn đại.

Thủy Nguyệt cung có một tuyệt thế mỹ nhân, áo trắng như tuyết, thanh tao nhã nhặn, trong trẻo mà lạnh lùng, mê hoặc lòng người. Hắn tay cầm trường kiếm, chém sắt như chém bùn, chiêu thức nhẹ nhàng sinh động như mây trôi nước chảy thoáng cái đã làm cho đối phương rơi vào đường chết.

Chỉ khoảng nửa khắc sau, tin đồn này đã lan truyền khắp Trường Giang. Bọn họ tự đặt cho người này một biệt hiệu: Vô Nguyệt.

Ta ngày đêm chạy tới Tử Dạ sơn trang. Đến nơi đây, ta lần đầu tiên mới nghe được lời đồn kia. Trong lòng suy nghĩ không biết người đó là ai? Mãi cho đến tận mấy năm sau ta mới hiểu rõ. Ấy là khi ta gặp lại bọn thuộc hạ của Xà Huyết vương.

Lúc bấy giờ ta mới biết được trên giang hồ ta đã có một cái biệt hiệu.

Ba ngày sau, nhân lúc nửa đêm ta lẻn vào Tử Dạ sơn trang.

Nửa đêm, cả sơn trang chìm trong ánh sáng leo lắt, mờ áo của những chiếc đèn lồng treo ngoài hành lang.

Ta xoay người, nhảy lên mái nhà, chọn một chỗ thuận tiện rồi quan sát tứ phía.

Mắt ta đã được luyện nhìn quen trong bóng tối liền nhanh chóng phát hiện ra một gian nhà rất đặc biệt.

Phi thân tới, ta phá cửa sổ phi vào.

Một thân ảnh từ trên giường vội nhảy xuống, rút bội kiếm bên giường ra.

Ta hỏi: “Ngươi là trang chủ Tử Dạ sơn trang?”

Ánh mắt qua bốn mươi năm từng trải nheo lại nhìn ta hỏi: “Ngươi là ai?”

“Xem ra đúng là ngươi rồi…” Lạnh lùng cười, ta giơ kiếm lên.

Trong gian phòng nhỏ hẹp lại còn nhiều đồ khiến cho hai chúng ta thi triển kiếm pháp thực khó. Gian phòng gần như bị phá hủy, chúng ta lao ra ngoài đồng thời kiếm của ta cũng lao thẳng tới yết hầu của hắn.

Vì không muốn Phượng Hoàng sơn trang gặp rắc rối nên ta thi triển Ly Tâm kiếm pháp. Ly Tâm kiếm pháp không thua kém gì Phượng Hoàng kiếm pháp, trên thực tế tầng thứ năm của Ly Tâm kiếm pháp còn lợi hại hơn một chút.

Lúc ban đầu là một đánh một, về sau còn có một đám hộ vệ chạy đến nữa nên thực cảnh trở thành một chọi mười.

Giữa lúc giao đấu, tên trang chủ hỏi: “Ngươi là người của Thủy Nguyệt cung?”

Ta không hồi đáp.

Hắn lại hỏi: “Là ai muốn mạng của ta?”

“Ngươi không cần biết vì ngươi sẽ chết ngay đây.”

Hắn càn rỡ cười, nói chuyện đó không thể xảy ra được.

Người xông đến tiếp viện ngày càng nhiều, ta đã ra tay sát hại quá nhiều người khiến ngay cả bản thân ta cũng phải run sợ.

Đột nhiên, có một mũi kiếm đâm vào ta.

Một chút đau, một chút tê dại.

Cho dù võ công của ta có lợi hại đến đâu thì khi phải cùng lúc chống lại một loạt người lão luyện như thế này cũng thật bất lợi.

Ta không biết mình đã giết bao nhiêu người, chỉ biết được ta cầm cự không nổi nữa.

Trên mặt đất đã bao phủ một tầng máu tươi.

Bên phía hắn còn lại bốn người trong khi đó khí lực của ta gần như cạn kiệt. Chênh lệch lực lượng…ta rõ ràng không có khả năng…

Ta huy động toàn bộ nội lực, huy kiếm cắt ngang yết hầu của tên trang chủ. Sức tàn lực kiệt, ta ngã ngồi xuống mặt đất.


Chỉ trong nháy mắt, mấy mũi kiếm hung hăng lao tới ta.

Nghĩ muốn tránh né nhưng do mất máu quá nhiều, nguyên khí đã cạn, ta không thể nào điều khiển được bản thân.

Nhắm mắt lại, thanh thản chờ gặp Diêm Vương.

Bên tai, tiếng gió bỗng nổi lên. Hình như còn có cả tiếng mưa.

Kia, ta có thể cảm nhận được một giọt nước mưa rơi trên mặt. Chờ mãi mà không thấy có động tĩnh gì.

Không hiểu chuyện gì diễn ra, ta mở mắt… có một đôi hài.

“Xì xèo…” Tiếng ánh nến bị nước mưa hắt vào vang lên.

Mây đen bao trùm lấy màn trời đêm hôm rằm khiến ta không nhìn rõ được người đứng trước ta.

Từ mặt đất đứng lên, ta ngửa đầu nhìn kỹ người trước mắt.

Khuôn mặt này, nụ cười ôn nhu kia vẫn luôn trong trí nhớ ta.

Thân thể run lên vì ngỡ ngàng, vì hạnh phúc. Ta nhào vào trong lòng hắn. Đôi môi mấp máy khẽ gọi: Nhị sư huynh…

Hắn ôm lấy ta, nhẹ giọng nói một tiếng: “Ân.”

Ta lại gọi: “Nhị sư huynh…”

“Ân.”

“Nhị sư huynh, nhị sư huynh, nhị sư huynh, nhị sư huynh…”

“Ân. Ta ở đây rồi.”

Sư huynh lấy một miếng vải bịt tạm vết thương đã rỉ máu trên người ta rồi bế ta lên.

Ta nói: “Đệ nhớ huynh.”

Nhị sư huynh, ly biệt huynh mấy tháng trời, đệ nhớ huynh đến phát điên… rất muốn được gặp huynh.

Đệ oán huynh, đệ hận huynh. Huynh vì sao không nói một lời mà đã bỏ đi. Huynh rõ ràng đã nói thích đệ rồi cơ mà…

Ta có vô số câu muốn hỏi nhưng lúc này đây ta chỉ nói được: Đệ thích huynh, đệ nhớ huynh…

Nhị sư huynh nhẹ cười, thở dài một hơi, nói: “Đệ cuối cùng cũng tìm đến đây.”

Hắn ôm ta rời khỏi Tử Dạ sơn trang.

Ta hỏi hắn muốn mang ta đi đâu.

Hắn không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói mọi chuyện còn lại hãy để hắn lo, bảo ta hãy an tâm ngủ một giấc.

Ta yên tâm, mơ màng gật đầu, ngủ lúc nào không biết.

Lúc tỉnh dậy, ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất rộng.

Chăn gối mềm mại, chính xác là được làm từ tơ lụa hảo hạng khiến ta cảm thấy thật thoải mái.

Ngồi dậy, ta lướt nhìn quanh phòng. Trong này, mọi đồ vật được bài trí rất tỉ mỉ, gọn gàng.

Kia nào là một bình hoa cổ, một pho ngọc Quan Âm, lại bộ trà quý…


Là kẻ có tiền!!!

Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, là nhị sư huynh.

Vui mừng, ta nhìn sư huynh lộ ra vẻ tươi cười.

Sư huynh tay bê một bát cháo đem đặt lên bàn, rồi đi đến bên ta ngồi xuống.

Hắn nói: “Đệ học Ly Tâm kiếm pháp?”

Nhíu mày, trầm mặc một lúc, ta nói: “… Huynh biết?”

“Lúc ban đầu, ta không nghĩ là đệ. Hóa ra là đệ thật.”

“….” Ta không nói gì.

Nhị sư huynh vuốt nhẹ mặt ta, hỏi: “Đệ sao lại biết Ly Tâm kiếm pháp?”

“Đệ… đã gia nhập Thủy Nguyệt cung.”

“Vì cớ gì?”

Sư huynh xoa nhẹ mặt ta khiến ta có chút nhột nhột, ta cười cười nói: “Bởi vì, đệ muốn gặp huynh. Cho nên chỉ còn cách gia nhập Thủy Nguyệt cung mới có thể tìm chút manh mối.”

Sư huynh nhẹ giọng mắng ta: “Ngốc tử.”

Ta cười khanh khách, nói: “Đệ không ngốc. Đệ cũng chỉ muốn tìm được huynh.”

Sư huynh ôm chầm lấy ta, không nói câu nào.

“Nhị sư huynh.”

“Ân?”

Ta lại gọi. Sư huynh xoa đầu ta hỏi có chuyện gì?

Ta chớp chớp mắt cố ngăn dòng nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “Đệ thích huynh”.

Hắn nhẹ giọng đáp: “Ta biết.”

Bao trùm không gian rộng lớn này là cả khoảng không im lặng.

Sư huynh giúp ta rửa mắt rồi uy ta ăn cháo.

Một thìa rồi lại một thìa. Thật ấm áp, thật hạnh phúc.

Bụng đã no căng nhưng lại lưu luyến cái cảm giác này nên ta vẫn tiếp tục mở miệng ăn ngon lành.

Hết thìa này lại đến thìa khác, ta không cự tuyệt.

Sư huynh điểm nhẹ trên trán ta nói: “Không nên ăn no quá.”

Ta khẽ cười, nói: “Là huynh cứ uy đệ ăn đấy chứ. Huynh không sợ biến đệ thành heo sao?”

Sư huynh đạm cười, mang khay cháo để lại trên bàn ăn.

Từ trên giường đứng lên, ta ôm chầm lấy nhị sư huynh, dán mặt vào lưng hắn.

Sư huynh đứng bất động không nói câu nào, tùy ý để ta ôm.


Ta nói: “Từ sau, huynh không được bỏ rơi đệ như thế nữa.”

Không nói câu gì mà đột nhiên bỏ đi thế khiến lòng ta rất bất an…

Khi lòng ta bất an, luôn nhớ đến huynh, khao khát gặp huynh, ta sẽ làm rất nhiều chuyện điên cuồng bằng bất cứ giá nào mất…

“Nhiên nhi, sư huynh vốn định lo ổn thỏa mọi chuyện trong nhà rồi sẽ tới kinh thành tìm gặp đệ.”

Nhìn hai mắt đối diện, nghe lời nói đó, ta cắn chặt răng, hai tay xiết lại.

Móng tay sắc nhọn cắm vào lòng bàn tay có chút đau. Ta nói: “Nếu có một ngày huynh không còn thích đệ nữa… huynh nhớ rõ… phải nói cho đệ biết…”

“…” Môi nhị sư huynh khẽ mở nhưng không thốt được ra lời nào.

Ta còn nói thêm: “Ngàn vạn lần không được… bất cáo nhi biệt (không từ mà biệt)!“