Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 53-2: Hạ

Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Hai tay vòng qua cổ hắn, ta nói: “Như vậy, ngươi muốn đem ta lưu lại như thế nào đây? Đem ta dưỡng trong cung hay để ta ở ngoài muốn làm gì thì làm?”

Hắn ảm đảm cười mang theo chút thống khổ.

Hai bàn tay hắn bắt đầu cởi ra từng lớp xiêm y trên người ta: “Nhiên nhi, Trẫm quyết định, sẽ đem ngươi khóa lại bên Trẫm.”

“…..Đây là quyết định cuối cùng của ngươi?”

“Trẫm không muốn thương tổn ngươi, nhưng mà….. Nhiên nhi, Trẫm không thể không có ngươi bên cạnh. Nhiên nhi, ở lại bên Trẫm đi, ở lại bên Trẫm…..” Hoàng Thượng mãi nỉ non bên tai ta.

Tay hắn chạy loạn khắp người ta, kích thích một số điểm nhạy cảm trên cơ thể. Rồi dần dần kéo xuống dưới, mân mê đùa nghịch tiểu đệ đệ của ta, song lại nhất quyết không cho ta được giải phóng.

Như bị nghẹn thở không biết trút đi đâu, ta rên rỉ trong cổ họng, vặn vẹo thân mình, ta nói ta muốn bắn.

Hắn lanh ma nói: “Nhiên nhi, chỉ cần ngươi đáp ứng Trẫm, nguyện ý ở bên cạnh Trẫm, cam tâm tình nguyện là người của Trẫm, Trẫm sẽ buông tay để ngươi bắn a.”

Cuối cùng, hắn vẫn để ta bắn mà không thu được hứa hẹn gì.

Hôm sau, thời điểm ta tỉnh dậy, ta phát hiện mình vẫn nằm trên long sàng.

Trên đầu giường xuất hiện vòng thiết liên. Ở đầu dây kia còn nối hai cái vòng tròn vừa khít có thể khóa tại cổ chân ta.

Hẳn đây là một lời cảnh cáo của Hoàng Thượng đi.


Cười nhẹ, ta đem đám thiết liên kia ném tới mặt đất, lẳng lặng nhìn nó nằm đấy.

Trưa đó, Hoàng Thượng vui vẻ tới Phượng điện cùng ta dùng ngọ thiện.

Hắn nói: “Việc buôn bán của Tô phủ đã trở lại, về phần các cửa hàng còn thiếu nợ đều được Trẫm lo ổn thỏa. Hết thảy việc quản lý đều đưa qua Thiên Hương.”

Hai mắt thất thố mở lớn, ta thật không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Ta đảo đảo lỗ tai, nói: “Thiên Hương quản lý?”

Hắn gật đầu, nói: “Tô Nhiên, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn bên cạnh Trẫm, Thiên Hương hẳn sẽ sống tốt. Cứ bảy ngày, Trẫm sẽ cho phép Thiên Hương vào cung gặp mặt ngươi một lần, được không?”

Ta nheo mắt lại nhìn hắn, nói: “Ngươi uy hiếp ta?”

“Ta không uy hiếp ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết thế thôi.”

Ta châm chọc cười, không nhìn hắn nữa.

Bảy ngày sau, cứ tưởng rằng sẽ được gặp Thiên Hương, ai ngờ Hoàng Thượng lại thông báo rằng Thiên Hương không chịu vào cung, không chịu gặp ta, chỉ chuyển tới một phong thư.

Ta nghi hoặc mở lá thư trong tay ra xem. Trong thư Thiên hương nói sinh ý Tô phủ đã quay trở lại, Tô phủ tất thảy đều bình an, mong ta không cần lo lắng.

Gấp lại tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ trở lại vào bao rồi cẩn thận đặt dưới gối.

Nửa tháng sau, Hoàng Thượng nói đã điều tra ra án huyết tẩy cả Tô phủ.


Hung thủ đứng đằng sau là người nhà của đại phu nhân. Bởi vì sinh ý trong nhà suy tàn nên muốn mượn bạc của Tô gia trả nợ. Nhưng vì bị Tô lão gia quyết liệt phản đối nên đã ghi hận trong lòng mà thuê ngươi ám sát. Chính vì vậy mà đã xảy ra bi kịch kia.

Hoàng Thượng còn nói, bởi vì Tô lão gia cùng đại phu nhân không chịu nói ra chỗ giấu bạc nên đã bị sát hại.

Hoàng Thượng đã cố nói tránh đi để ta khỏi bi thương.

Ta đối với hai ngươi kia không cảm tình cho nên ngươi cũng không cần để ý đến.

Sau cùng, ta yêu cầu Hoàng Thượng diệt cái tổ chức sát thủ kia, đem thi thể cha cùng mẫu thân an táng cùng một chỗ.

Hoàng Thượng gật đầu đồng ý.

Cách nói của Hoàng Thượng thật hợp tình hợp lý. Nhưng trước sau gì ta vẫn có cảm giác quỷ dị. Vậy của cải cất nơi mật đạo kia rốt cuộc đã đi đâu?

Ta khó hiểu nhìn Hoàng Thượng.

Hắn nhẹ vỗ đầu ta nói: “Nghe nói, trang chủ Ám Dạ sơn trang là sư huynh của ngươi?”

“Là nhị sư huynh ta.”

Hắn khẽ cười nói: “Trước án thảm sát Tô phủ mấy ngày, Trẫm có nghe nói, nhị sư huynh của ngươi có qua lại với nhóm sát thủ kia.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng, hi vọng tìm được ý của hắn trong câu nói vừa rồi.


Tay hắn nhẹ nắm lấy cằm ta, làm cho ta nhìn kỹ vào mắt hắn.

Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi đối với vị nhị sư huynh kia có tình cảm gì, không phải ngươi rõ hơn ai hết sao?”

Ta khẽ hạ mí mắt, không nói lời nào.

Hắn lại nói: “Sáu năm trước, ngươi đừng tưởng Trẫm không biết ngươi vì hắn mà đã làm việc ngốc nghếch.”

Ta thản nhiên đáp lại: “Hiện tại đã là sáu năm sau.” Thời gian sáu năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài nhưng cũng đủ làm cho con người ta thay đổi đáng kể.

Hắn gật đầu, buông tha cằm ta, ngón trỏ nhẹ đặt trên hai cánh môi mà nói: “Nhiên nhi, trước kia mặc cho ai là người trong lòng ngươi, nhưng hiện tại, trong lòng ngươi chỉ được phép có một mình Trẫm.”

Đối với lời hắn nói, ta cũng không thèm quan tâm, cũng không thèm trả lời.

Hắn vui vẻ cười, ngón trỏ nhân lúc ta buông lỏng tiến nhập vào miệng ta mà chơi đùa với lưỡi ta.

Hắn nói, từ khi ta vào cung, nhị sư huynh đã phái người giám thị nhất cử nhất động của ta. Thậm chí cả những người bên cạnh ta nữa.

Ngay cả kiếp nạn của Tô phủ này cũng đều nằm trong dự định của nhị sư huynh.

Ta bán tính bán nghi.

Hoàng Thượng ôm ta vào ngực, nói: “Nhị sư huynh ngươi đã ký ước với tổ chức kia, ngươi biết chứ?”

Ta cầm lấy tay hắn đang đùa nghịch trong miệng ta, hỏi: “Cái gì?”

Hắn chế trụ lại tay ta, trả lời: “Nhị sư huynh ngươi cùng bọn đồng đảng nhân lúc ngươi không có mặt ở Tô phủ đã nhanh chóng xuống tay. Hơn nữa là phải giết được mẫu thân ngươi. Bởi vì nếu chưa có được gia sản của Tô phủ, bọn họ hẳn sẽ giữ lại mạng sống của mẫu thân ngươi để áp chế người.”

“Ta không tin, nhị sư huynh sẽ không làm loại việc này.”

“Vì cái gì không thể? Nhiên nhi, là ngươi không muốn đối mặt với sự thật đúng không?”


“Nhị sư huynh không có lý do nào mà sát hại mẫu thân ta.”

“Nhiên nhi, sao lại không có lý do chứ? Nhị sư huynh ngươi luôn cho rằng, ngươi là bởi mẫu thân mình trói buộc. Bởi vì mẫu thân ngươi nên ngươi mới phải lưu lại Tô phủ. Chỉ cần ngươi không còn vướng bận, hắn sẽ vươn tay tương trợ ngươi. Như vậy ngươi không phải sẽ trở về bên hắn sao?”

Ta cắn chặt môi dưới.

Ta như thế nào cũng không dám tin đó là sự thật. Thật là nhị sư huynh năm đó ôn nhu hết mực chăm sóc ta lại có thể làm ra sự tình này sao?

Ta tự giễu bản thân, một phen đẩy người Hoàng Thượng ra, chạy thẳng ra khỏi Phượng điện.

Chạy tới Thiên Hương lâu. Nơi này là nơi duy nhất cho ta cảm giác ấm áp trong hoàng cung, và cũng là nơi ta thích nhất.

Bước đến hoa viên trong Thiên Hương lâu, ta lẳng lặng ngồi trên xích đu, hai chân chạm lên mặt đất khẽ đẩy nhẹ.

Không biết ta ngồi đây bao lâu, chỉ biết rằng mặt trời đã ngả dần về phía tây. Trên bầu trời cũng rải rác mưa rơi.

Có chút rát.

Hai tay nắm chặt lấy dây thừng hai bên, ta cúi đầu nhìn mặt đất ngẩn người.

Mưa to bắt đầu tát xuống, cả hoa viên đều mờ nhạt đi trong cơn mưa.

Loáng thoáng bên tai, ta nghe thấy có tiếng bước chân. Ngươi nọ đứng đằng sau ta, nhẹ nhàng đẩy bàn đu.

Hắn đẩy không mạnh, chỉ tác động một lực vừa đủ để bàn đu duy trì dao động qua lại.

Đôi môi mở ra định nói, nhưng lại thấy nghẹn trong lòng. Muốn nói, mà nói ra thì tâm sẽ càng đau.

Thật lâu về sau, ta lên tiếng: “Ngươi thì sao? Nhị sư huynh giám thị ta, ngươi biết điều đó. Vậy chẳng lẽ ngươi không giám thị ta?”