Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 52-2: Hạ

Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Toàn bộ tài sản Tô phủ mấy đời nay quả thực đã bị lấy sạch.

Thiên Hương cầm tay ta nói: “Vẫn còn mấy cửa hàng chưa bị hủy mà.”

Nhẹ nhàng cười, ta nói: “Nhưng ta không thể nghĩ tới, Tô gia sẽ bị hủy trong tay ta.”

Tô phủ tựa hồ sẽ tan.

Cùng Thiên Hương trở ra mật đạo, quay lại trong thành.

Thiên Hương khó hiểu hỏi ta: “Rốt cuộc là ai đã đến trước ngươi, lấy đi toàn bộ tài sản của Tô phủ?”

Ta nói: “Hiện tại chỉ có phụ thân và ta là biết nơi đó. Nhất định là phụ thân vì lý do nào đó mà đã tiết lộ ra ngoài.”

“Dù sao người bắt phụ thân với người lấy được toàn bộ số tài sản đó không phải một. Nếu không đã không bắt ta phải giao nộp toàn bộ số tài sản đó….. Như vậy rốt cuộc là ai?”

“Nhất định là phụ thân biết người này, cũng rất tín nhiệm người này. Hoặc là người đó đã dùng thủ đoạn với phụ thân…..”

“…..Tiểu Nhiên.”

“Hả?”


“Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, mẫu thân ngươi đã rời đi, sản nghiệp của Tô gia thì….. không quan trọng với ngươi. Ta hi vọng, ngươi sẽ không xen vào chuyện này. Tiểu Nhiên, chỉ cần ngươi báo thù cho Tô nhị phu nhân, ta hi vọng, ngươi đừng để ý tới Tô phủ nữa.”

Ta mỉm cười nói: “Tô phủ, ta hiện tại không muốn liên quan không được. Những tiệm cầm đồ còn nợ rất nhiều, người ta sẽ không bỏ qua. Mà triều đình cũng không có khả năng để ta chạy trốn.”

“…..Tiểu Nhiên, như vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Kỳ thật, ta cũng rất muốn biết, bay giờ ta phải làm gì.

Đêm trước khi trở lại kinh thành, Thiên Hương chợt ôm chầm lấy ta.

Ta quay người lại ôm lấy hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn mấp máy môi, sau một lúc cũng thốt lên thành lời: “Tiểu Nhiên, hay ngươi đừng đi báo thù nữa. Mọi việc đối với ngươi là tàn nhẫn thì đối với ta là bi thương.”

Ta nói: “Đời này, nàng là mẫu thân duy nhất của ta.”

“Ước nguyện lớn nhất của mẫu thân ngươi là mong ngươi sống thật tốt. Nếu nàng còn sống trên đời, nhất định sẽ không để ngươi đi báo thù. Tiểu Nhiên, chúng ta không trở về kinh thành mà chạy đi được không?”

Ta không nói gì.

Thiên Hương dựa đầu vào ngực ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhiên, ngày nào đó, khi ta không thể cùng ngươi đi đến cùng, ta không cần ngươi vì ta báo thù, ta mong ngươi….. mong ngươi sống thật tốt là được rồi.”

Ta cắn chặt cánh môi, nhẹ vuốt lưng Thiên Hương.


Ngày hôm sau, ta cùng Thiên Hương vẫn trở về kinh thành, đi tới Tô phủ.

Các cửa hiệu toàn bộ không chống cự nổi.

Chiều hôm đó, Tô phủ có một vị khách nhân bất ngờ. Là nhị sư huynh.

Vì mọi người trong Tô phủ trên dưới đều bị sát hại nên mọi việc ta đều phải tự thân làm hết.

Ta rót cho nhị sư huynh một chén trà, nói: “Nhị sư huynh, gần đây vẫn khỏe chứ?”

Nhị sư huynh cầm chén trà trong tay, song đồng tĩnh lặng nhìn ta, nói: “Ta như thế nào không quan trọng, chính là ta biết, ngươi không khỏe.”

Cố kéo ra một nụ cười, ta nói: ” Ta thật sự sống không tốt chút nào.”

Nhị sư huynh liếc nhìn Thiên Hương, nói: “Nhiên nhi, nhị sư huynh có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”

Ta nói: “Thiên Hương cũng không phải người ngoài, sư huynh không cần phải đề phòng.”

Mày sư huynh hơi nhăn lại, sau một lúc hắn mỉm cười nói: “Nhiên nhi, hiện tại Tô phủ hẳn không thể tồn tại, ngươi rất có thể bị bức trở lại hoàng cung. Cùng sư huynh đi được không?”

Ta trở mình xem thường không thèm liếc nhìn nhị sư huynh.

Nhị sư huynh từ ghế đứng dậy, khẽ ôm ta vào ngực nói: “Trở về cùng ta đi, ta cam đoan sẽ đối tốt với ngươi cả đời. Trở lại như trước kia không tốt sao?”


Trở lại như trước kia?

Không có khả năng. Ngươi không còn là nhị sư huynh hết mực chăm chút ta, che chở ta. Mà ta cũng không còn là Tô Nhiên không hiểu chuyện đời như trước kia nữa.

Chúng ta sẽ không thể trở lại như xưa.

Nhẹ đẩy người sư huynh ra, ta cười nói: “Nhị sư huynh, huynh cũng biết hiện tại ta đang phải gánh rất nhiều khoản nợ?”

“Nhiên nhi, dù ngươi có nợ nhiều đến đâu, sư huynh nhất định sẽ thay ngươi trả hết.”

“Sau đó ta liền vì số tiền này mà theo huynh đi?”

“Nhiên nhi, trừ cách đó ra, ngươi còn có thể làm gì? Một mình phiêu bạt trên giang hồ, sau lưng còn bị triều đình truy lùng?”

Ta khẽ hạ mắt xuống, không nhìn hắn nữa.

Hồi lâu sau ta nói: “Nhị sư huynh, ngươi đi đi.”

“Nhiên nhi, chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh sư huynh, ta sẽ dùng tài lực của Phượng Hoàng sơn trang cùng Ám Dạ sơn trang giữ lại Tô phủ. Nhị sư huynh cũng sẽ giúp ngươi cứu Tô lão gia, sẽ thay ngươi báo thù cho mẫu thân ngươi.” Nhị sư huynh bên cạnh khuyên nhủ.

Nói thật, trong đầu ta đang rối mù hết cả lên.

Tô phủ lớn thế trong một đêm liền biến mất. Tài sản Tô gia nhiều thế trong một đêm trở thành hư vô…..

Ngay sau đó, nhị sư huynh xuất hiện nói nguyện ý giúp ta.

Ta không thể tin rằng, Tô phủ sẽ bị ta phá hủy, cơ nghiệp mấy trăm năm đều biến mất trong tay ta, ta muốn cứu Tô lão gia, muốn báo thù cho mẫu thân…..


Chỉ là ta không nghĩ đến phải bán chính mình.

Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhị sư huynh.

Khóe môi cong lên, ta nói: “Nhị sư huynh, huynh coi Tô nhiên trở thành thứ gì?”

Hắn khẽ cười, nói: “Sư đệ ta yêu thương nhất….. ái nhân quan trọng nhất đời ta.”

Ta tự giễu cười, nói: “Không phải, huynh đem Tô Nhiên ta trở thành đồ vật trao đổi, Nhị sư huynh, huynh đi đi, ta….. không bao giờ….. muốn gặp lại huynh nữa.”

“Nhiên nhi, cho dù võ công hiện tại của ngươi có cao cường đến đâu, nhưng người ngươi sẽ phải đối mặt còn mạnh hơn ngươi tưởng rất nhiều lần. Chỉ một mình ngươi, đơn thương độc mã không thể làm gì nổi.”

Song đồng nheo lại, ta yên lặng nhìn nhị sư huynh hỏi: “Nhị sư huynh, huynh biết hung thủ là ai đúng không?”

Nhị sư huynh đạm cười, hạ một nụ hôn lên mặt ta rồi xoay người tiêu sái rời đi.

Ta ngây một lúc, do dự có nên giữ hắn lại hay không.

Chỉ là vừa mới tiến được hai bước, Thiên Hương đã ôm chầm lấy ta từ phía sau.

Thiên hương dán chặt đầu sau lưng ta khóc, nói: “Nhiên nhi, đừng đi.”

“…..” Hiện tại ta vô cùng lưỡng lự, nên tiến hay nên lui, ta không biết làm thế nào mới là đúng đắn…..

“Tiểu Nhiên, chỉ cần một bước cũng có thể về cõi vĩnh hằng. Ta cảm thấy, chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, chính là cả đời không quay lại….. Ngươi đừng đi được không…..”

Ta xoay người lại, ôm lấy Thiên Hương, nói: “Được, ta sẽ không đi, chỗ nào cũng không đi.”