Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 50-1: Thượng

Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Trước khi phát hiện thích ngươi, ta có thể chịu đựng sống trong chốn hậu cung bức bách này. Nhưng hiện tại, khi ta đã thấu triệt tình cảm của mình dành cho ngươi, ta thực sự không có năng lực ở lại đây nữa.

Cam nguyện trở thành một trong ba nghìn người ngày ngày chờ đợi ngươi? Trái tim ta dù không phải được tạo nên từ pha lê mong manh nhưng cũng không phải được tôi luyện từ thép ngàn năm.

Hoàng Thượng ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Tô Nhiên, cho đến tận thời điểm này, Trẫm còn chưa mất đi hứng thú ở ngươi.”

Ta khẽ cười một cái, thản nhiên nói: “Phải không.”

Hắn hơi nheo mắt lại, tuyên bố: “Một khi chưa có ý chỉ của Trẫm, ngươi cả đời cũng đừng mong ly khai được.”

Xem thường lời nói của hắn, ta mỉa mai cười.

Con người mà, một khi cảm thấy mình bị phản bội, tất nhiên sẽ phải trả thù. Mặc dù có hứng thú với ta, tử tội có thể miễn nhưng tai vạ vẫn khó tránh.

Ngày này, hắn nhốt ta suốt một ngày tại băng tuyền.

Tối đến, hắn hung hăng kéo ta từ bể nước lạnh cóng ném lên giường, hai tay siết chắt lấy cổ ta.

Toàn thân như muốn tan chảy, hô hấp càng một khó khăn hơn. Lúc này đây, ta chỉ biết trước mặt mình bao trùm một màu đen tuyền, không thể thấy được bất cứ một cái gì.


Một lúc nào đó, ta cảm thấy mình như đang lơ lửng bay lên, song lồng ngực lại rất khó chịu, chính là cái cảm giác sống không bằng chết.

Cái ý nghĩ buông xuôi tất thảy để bay lên chưa kịp hoàn thành thì ta chợt cảm thấy có một luồng khí đẩy vào lồng ngực ta, kéo ta trở lại với hiện thực đau khổ này.

Lại một lần nữa, ta vẫn chưa bước qua được ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Hoàng Thượng chôn đầu vào vai ta hung hăng in một dấu răng lên đấy. Mơ hồ còn lưu lại vệt máu trên môi hắn.

Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi nói xem….. ta phải làm thế nào với ngươi đây…..”

Thật kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn không xưng “Trẫm” mà là xưng “Ta” với ta…..

Không hiểu vì sao, chỉ một ngôi xưng hô lại khiến lòng ta xao động đến thế…..

Đến bản thân ngươi còn không biết làm gì với ta thì ta làm sao có thể biết nên đối với ngươi như thế nào.

Khẽ nở một nụ cười, ta cảm thấy hai tròng mắt nóng bừng.

Ngày hôm sau, ta liền mang Thiên Hương tới Tô phủ, cùng ta xử lý sự vụ làm ăn.

Tối đến, ta không trở lại hoàng cung mà cùng Thiên Hương nán lại một đêm tại Tô phủ.

Ngày thứ hai, ta tiếp tục chuyên tâm lo liệu việc buôn bán, Thiên Hương vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn ta làm việc.

Bóng đêm buông xuống, ta vẫn không quay về hoàng cung.

Ngày thứ ba, ta dẫn Thiên Hương đi du hồ, ngắm hoa, thưởng nhạc, vui đùa hẳn một ngày trời.

Đêm nay, ta vẫn không trở lại cung.


Ngày thứ tứ, ta mang Thiên Hương trở lại Tô phủ. Sau khi xem xét lại sổ sách ở hiệu thuốc, ta chợt phát hiện ra một khoản thâm hụt ngân sách.

Không biết nguyên do từ đâu, ta suy nghĩ một hồi. Bỗng nhiên, hình ảnh Tô Thừa Cẩm hiện lên trong đầu ta. Đứa trẻ này, tính tình tuy ngay thẳng nhưng lại không có chủ ý riêng.

Trước đây, hắn luôn đi theo Tô lão gia học tập cách buôn bán, Tô lão gia làm gì, hắn cũng chỉ biết bắt trước y chang. Nhưng lúc này, hắn quản tiệm thuốc chứ không phải như trước đây buôn bán kinh doanh.

Kỳ thật mở hiệu thuốc cũng là một loại hình kinh doanh, nhưng quan trọng ở đây phải là chất lượng thuốc, cách phối dược chứ không phải trưng ra mấy nữ nhân kiều diễm ra trông quầy. Ta đã phải chỉ đích danh Tô Thừa Cẩm ra trông, ai cũng không được làm thay nhiệm vụ đó của hắn.

Tô Thừa Cẩm, thật là đau đầu với ngươi a.

Ngao ngán lắc đầu đuổi tan hình ảnh Tô Thừa Cẩm đi, ta thu xếp tất cả mọi việc chuẩn bị giao phó lại tất cả cho người dưới để cùng Thiên Hương thong dong tự tại ngao du sơn thủy.

Trong thời gian này, ta đã tìm được một người trông coi toàn bộ việc sản xuất, một người trông quản các cửa hàng trong thành và một người khác giám sát các chi nhánh phân khu. Mỗi tháng đều phải kiểm tra sổ sách rồi giao lại tận tay cho Tô lão gia xem.

Gặp Tô lão gia bàn chuyện, ta nhắc lại một lần nữa: “Việc làm ăn của Tô phủ, Tô Thừa Cẩm không được phép nhúng tay vào.”

Thật tình cờ, không hiểu sao Tô Thừa Cẩm đúng lúc đi qua phòng nghe được câu nói này của ta.

Tô Thừa Cẩm lấy ánh mắt chất vấn nhìn ta hỏi: “Tô Nhiên, rột cuộc ta có chỗ nào đắc tội với ngươi?”

Ta xoa nhẹ hai bả vai có phần đau nhức vì ngày đêm cố hoàn thành việc để kịp chuyển giao lại, ta nói: “Ta không chán ghét ngươi.” Nói xong, ta đứng dậy rời phòng. Ta cùng Thiên Hương bắt đầu thực hiện ước mơ hành tẩu giang hồ của hắn.

Thiên Hương nói tại Lâm thành có một tửu quán rất nổi tiếng, nghĩ muốn nếm thử thức ăn ở đó.

Nhẹ nhàng nở một nụ cười, ta điểm nhẹ lên trán đứa nhỏ ham ăn này một cái: “Nếu ngươi muốn, ta sẽ mang ngươi đi.”

Hôm nay, ta đã đem toàn bộ sinh ý giao lại hết cho Tô lão gia, cùng Thiên Hương ung dung đánh xe ngựa rời thành. Sau nửa ngày đường, chúng ta cũng đến được Lâm thành.

Vào thành, trước tiên ta thuê một căn phòng cùng Thiên Hương sơ tẩy qua rồi mới dẫn hắn lượn qua tất cả các quán ăn trong thành.

Sau một hồi ăn uống no nê, Thiên Hương túm lấy tay ta, chờ ta kéo trở về khách điếm. Vào phòng, Thiên Hương nằm chềnh ềnh ra giữa giường nói: “No nứt bụng a.”


Ngồi xuống mép giường, ta kéo lại xiêm y xộc xệch của hắn, nhẹ xoa xoa cái bụng căng tròn bất dắc dĩ: “No vậy sao còn cố ăn?”

Thiên Hương ủy khuất nhìn ta nói: “Đó là bởi vì ngươi a, là đồ Tiểu Nhiên mua cho mà.” Thiên Hương làm nũng nói.

Ta thật không biết nói gì với hắn được nữa.

Đêm này, chúng ta không trở về hoàng cung, cũng không trở về Tô phủ, càng không trở lại kinh thành mà ngủ tại khách điếm này một đêm.

Hôm nay đã là ngày thứ mười ba kể từ ngày chúng ta xuất cung. Sau khi ăn qua một chút đồ ăn sáng, Thiên Hương không chịu rời giường nửa bước. Ta cũng đành cùng hắn ở lại trong phòng nói chuyện phiếm.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng treo trên cao, ta quyết định kéo Thiên Hương rời giường đi ngắm trăng.

Trên ngã tư đường, chúng ta nhìn thấy một đám người đang túm tụm lại thành một đoàn.

Thấy người, Thiên Hương nhanh nhẩu góp mặt, chen lấn vào đám người phía trước. Tất nhiên, hắn đi cũng không quên kéo cả ta theo.

Giữa đám người đó là một bàn cờ, có hai người đang so tài.

Nghe mọi người xung quanh bàn tán, ta mới biết thì ra đây là một ván cờ “Chân long tụ trân”. Nghe nói, có một vị kỳ sư sẵn sàng bỏ một ngàn lượng cho ai phá giải được thế trận này. Chỉ tiếc là vẫn chưa có người giải nổi.

Thiên Hương chăm chú nhìn mấy người đang nói chuyện kia, lại chăm chú nhìn bàn cờ. Sau một hồi im lặng, Thiên Hương lớn tiếng hô lên: “Ván cờ này, ta có thể giải.”

Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn về thiên Hương. Thấy bộ dạng Thiên Hương giống tiểu hài tử, cứ nghĩ rằng trẻ con nghịch ngợm đoán lung tung nên rất mau liền thu hồi ánh mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, ta khẽ cười thành tiếng. Ấy vậy mà mọi ánh mắt kia một lần nữa lại đổ dồn lên người ta.

Cái nhìn kinh diễm, ngưỡng mộ này ta đã trông thành quen rồi.

Chợt nhiên, Thiên Hương cầm chặt lấy tay ta, lớn tiếng nói: “Nếu ta phá giải được thế ‘Chân long tụ trân’ kia, ta hi vọng các vị bằng hữu nơi đây hãy giúp ta một việc.”


Lại một lần nữa, những ánh mắt hồ nghi lại thẳng tắp dội trên người Thiên Hương.

Thiên Hương không để ý tới sự nghi hoặc đó, vẫn nghiêng đầu nhìn ta tươi cười đắc thắng.

Hai tay Thiên Hương vòng lên cổ ta, rất nhẹ nhàng kiễng chân mà để lại một nụ hôn trên môi ta.

Tuy hơi bất ngờ với hành động này của Thiên Hương, nhưng ta vẫn có thể nghe thấy từng tiếng hít thở dồn dập ở chung quanh.

Sau một lúc lâu, Thiên Hương mới buông ta ra. Hắn xoay người lại, hướng mọi người cười nói: “Nếu ta phá được thế cờ này, ta mong mọi  người có thể chúc phúc ta cùng người ta yêu. Ta muốn cùng người này đi trên phố mà được tất cả mọi người tung hoa, bắn pháo mà chúc phúc. Ta muốn người ta yêu được….. hạnh phúc…..”

Ta kinh ngạc mở to mắt nhìn Thiên Hương.

Thiên Hương lại đặt trên môi ta một nụ hôn thoáng qua như có như không rồi lại nói tiếp: “Còn một ngàn lượng kia, ta xin chia đều cho tất cả mọi người.”Nói xong, Thiên Hương nắm lấy tay ta, kéo lại trước bàn cờ, bắt đầu phá giải trận địa.

Từ những nước đi của Thiên Hương, mọi người đều phải kinh ngạc vô cùng. Những nước ban đầu của Thiên Hương tưởng chừng như không mấy thuận lợi, dường như bị rơi vào thế hạ phong, nhưng lúc tưởng chừng sắp thua thì Thiên Hương lại hạ một nước chí mạng. Tình thế ván cờ được lật ngược. Thiên Hương đã phá được trận địa. Chính vì vậy mà xung quanh, mọi người đều vỗ tay hoan hỉ chúc mừng, không ngớt lời khen ngợi.

Phần thưởng cho người giải được thế trận này là một tấm ngân phiếu trị giá một ngàn lượng. Cầm tờ ngân phiếu trong tay, Thiên Hương nói, chỉ cần mọi người đáp ứng yêu cầu mà hắn vừa nói, tấm ngân phiếu này sẽ là của mọi người.

Thật giống như những gì Thiên Hương nói.

Không biết từ đâu nổi lên một tiếng nhạc du dương, êm đềm hòa mình vào không khí. Thiên Hương ôm lấy ta xoay vòng vòng…..

Có tiếng vỗ tay, có những lời chúc phúc, thật cảm động mà cũng thật….. hạnh phúc…..

Chỉ bằng những hành động nhỏ nhoi, đơn thuần này lại khiến tâm ta vô cùng thích thú, ta cảm thấy mình thật may mắn…..

Giữa vòng người, Thiên Hương tươi cười nói: “Tiểu Nhiên, ta yêu ngươi.”

Mỉm cười, giữa vòng người được cho là vì tấm ngân phiếu kia mà tưng bừng vui cười, ta nói: “Ta cũng yêu ngươi.”


Nghe được câu nói từ chính miệng ta phát ra, Thiên Hương cười thực lớn. Miệng tưởng chừng kéo đến tận mang tai.

Nhìn thấy hành động ngô nghê đó, khiến ta không thể nhịn cười được, ta nhẹ hôn lên môi hắn, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.” Nụ hôn ban đầu chỉ tựa chuồn chuồn đạp nước, lát sau đã biến thành chuồn chuồn ngụp nước.

Bỗng nhiên, đám người xung quanh xôn xao.

Ta có chút nghi hoặc mở mắt ra, phát hiện thấy trừ những người dân bình thường vốn tại đây, còn có rất nhiều quan binh, binh lính.