- Khi còn trên núi tôi đã nghe chư tiên nói về trận Kim Quang này cực kỳ lợi hại. Nay Tô Bảo Đồng cầu viện được mấy vị đại tiên nên mới dám đứng ra lập trận, phải hết sức cẩn thận mới xong.
Đậu Tiên Đồng xin vâng lệnh nhưng cho là bên mình cũng có nhiều người biết pháp thuật nên không hề sợ hãi. Vốn tính cẩn trọng nên hôm sau Phàn Lê Huê sai Tần Hán và Đậu Nhất Hổ xuất quân đánh ải chứ không phá trận ngay.
Hai vị quốc sư nghe vậy hết sức tức giận, lập tức lên ngựa tiến ra đối chiến. Vốn đã biết nhau nên bốn tướng chẳng cần hỏi han câu nào, tức thì xông vào hỗn chiến dữ dội. Tần Hán và Đậu Nhất Hổ đã biết báu vật của hai đạo nhân lợi hại ra sao nên vừa đánh vừa đề phòng, khi thấy Phi Bạt cùng phi đao bay ra thì lập tức thăng thiên, độn thổ trốn mất.
Hai quốc sư thừa thắng cho quân tràn vào trại Đường nhưng bị Phàn Lê Huê và bốn nữ tướng chặng lại, rốt cuộc Thiết Bảng đạo nhân thoát khỏi Khổn Tiên Thằng còn Phi Bạt thiền sư bị Điêu Nguyệt Nga dùng Nhiếp Hồn linh làm cho mê man bất tỉnh. Điêu Nguyệt Nga cả mừng sai quân trói yêu đạo lại, dẫn về dâng công. Phàn Lê Huê liền sai chém đầu cho khỏi hậu loạn, chẳng ngờ sơ ý một chút yêu đạo độn thổ chạy mất khiến quân tướng đều kinh hãi.
Tần Hán và Đậu Nhất Hổ thấy vậy nói:
- Bọn chúng quả có nhiều pháp thuật cao cường, vì thế đêm hôm nay xin nguyên soái cho chúng tôi vào ải làm nội ứng, như thế mới thắng nổi.
Phàn Lê Huê khen phải, vì thế chờ đến canh ba, hai tướng độn thổ thẳng qua ải. Khi ấy Tô Bảo Đồng ở lại canh giữ trận còn hai quốc sư mệt mỏi nên đã đi ngủ từ sớm. Tần Hán và Đậu Nhất Hổ liền trộm lấy hai bộ quần áo cùng kim bài đề tên Kim Long, Kim Hổ trà trộn vào bọn quân Liêu. Khi rõ đường đi lối lại, Tần Hán liền độn thổ về trại báo cho Phàn Lê Huê biết, riêng Đậu Nhất Hổ ở lại để chờ tới giờ tấn công sẽ tìm cách mở cửa đón vào.
Báo tin xong Tần Hán độn thổ vào ải cùng với Đậu Nhất Hổ chia nhau ra người đi đốt kho lương thảo, kẻ mở cổng. Bọn quân Liêu không sao ngờ được kế sách này, còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ thì chợt tháy lửa cháy ngụt trời, kinh hoảng kêu la tán loạn. Tần Hán thừa lúc hỗn loạn chạy đến chặt xích mở tung cửa ải cho Đinh San và Ứng Luân kéo quân tràn vào đánh giết. Hai quốc sư giật mình thức dậy, biết không thể cứu vãn được nên đằng vân bay mất, để mặc quân tướng nhà Đường chiếm ải dễ dàng.
Tô Bảo Đồng đang ở trong trận, chợt thấy phía ải có ngọn lữa thì toan hối thúc quân binh đi cứu, chẳng dẻ vừa sửa soạn xong thì hai hai vị quốc sự đẳng vân đến, thuật lại chuyện và xin chịu tội. Tô Bảo Đồng còn muốn hai vị quốc sự lập trận giúp mình nên không bắt tội, khuyên cùng nhau trấn thủ Lư Hoa hà cũng thừa sức không cho quân Đường vượt qua được.
Sau khi chiếm ải rồi, Phàn Lê Huê mới cùng bốn nữ tướng đi quan sát trận thế, nơi nào cũng có hào quang sáng chói chứng tỏ bảo bối nhiều không xiết, mười phần lợi hại. Phàn Lê Huê biết khó phá nổi trận này, hội chư tướng lại bàn việc đi mượn một số bảo bối của tiên gia. Đinh San nghe vậy liền xin về Vân Mộng sơn, hứa sẽ mượn đủ mười bảo bối để đánh phá các cửa trận.
Riêng Tiết Ứng Luân thấy ai ai cũng sợ hãi thì tức lắm, tự nghĩ:
- “Trận Kim Quang có gì mà phải đi cầu khẩn người khác. Đêm nay ta lén kéo quân phá trận cho mọi người biết danh.”
Nghĩ vậy nên Ứng Luân về dinh của mình bàn với Lưu Nhân và Lưu Thoại. Hai tướng thấy không có quân lệnh thì rất ngại ngùng, rốt cuộc bị Ứng Luân mắng cho một trận nên bất đắc dĩ phải nghe theo, nai nịt đi theo Ứng Luân. Khi đến trước trận, Ứng Luân mới thấy sát khí xông lên lạnh cả người thì cũng hơi lo lắng nhưng đã lỡ không thể rút về, đành thúc ngựa xông thẳng vào đánh bừa. Thấy có quân địch xông vào, lập tức trận thế phát động, pháo nổ liên hồi rồi một viên tướng Liêu mặt đỏ răng nhọn oai phong tiến ra đánh với Ứng Luân.
Quân Liêu quá đông vây phủ hàng hàng lớp lớp nên chẳng bao lâu quân nhà Đường chết gần hết, Ứng Luân muốn tìm đường thoát thân cũng đành bó tay. Khi ấy Lưu Nhân và Lưu Thoại đánh vào cửa Khảm, bị hai công chúa Kim Đào và Ngân Hạnh xông ra chặn lại, cùng nhau đánh nhầu một trận. Chợt năm vị đại tiên xuất hiện một lượt, đồng ném bảo bối ra khiến cho hai tướng vô cùng kinh hãi, luống cuống làm cho ngựa vấp vào nhau, đều nhào xuống đất, bị hai công chúa sai quân trói lại như bó giò.
Năm vị đại tiên hạ xong Lưu Nhân, Lưu Thoại thì liền bay sang chỗ Ứng Luân đang giao chiến, từ trên trời đánh xuống như sấm sét. Ứng Luân không sao chống đỡ nổi, bị Thiết Bảng đạo nhân đánh trúng một côn vào đầu chết ngay lập tức, hóa thành con rồng bay về Phụng Hoàng sơn sum họp với tiên nữ.
Về phần công chúa Kim Đào và Ngân Hạnh thấy tướng mạo Lưu Nhân Lưu Thoại đường đường khác hẳn nam nhân Liêu quốc thì sinh lòng yêu mến, bàn nhau khuyến dụ hái tướng lấy làm chồng. Hai công chúa liền nói:
- Chúng tôi thấy hai tướng khí phách oai phong thì cũng muốn quy thuận nhà Đường nhưng chẳng biết biết cách nào tiến thân. Vì thế chị em chúng tôi xin được cùng hai vị kết bạn trăm năm, cùng nhau phò giúp đại Đường. Chẳng biết hai vị nghĩ sao?
Lưu Nhân thấy hai công chúa đều xinh đẹp thì cũng yêu thích, nói với Lưu Thoại:
- Hai công chúa muốn đầu nhà Đường cũng là việc đáng mừng, chúng ta lại được vợ thì không nên từ chối.
Lưu Thoại nghe theo khiến hai công chúa hết sức vui mừng, lập tức cởi trói rồi ngay đếm ấy Lưu Nhân thành thân với Ngân Hạnh, Lưu Thoại vui vầy với Kim Đào. Trong khi ấy Phàn Lê Huê đã nghe tin ba tướng lén đi phá trận, Tiết Ứng Luân bỏ mạng còn Lưu Nhân và Lưu Thoại bị bắt thì rụng rời cả chân tay, khóc ngất một hồi.
Các tướng vội xúm vào khuyên giải Phàn Lê Huê và Tần Hán, bàn chớ nên vọng động mà phải cố chờ Đinh San mượn bảo bối về mới đánh báo thù cho ba tướng được. Khi ấy Đinh San ở vân Mộng sơn được Vương Ngao lão tổ cho biết:
- số trời đã định cho nhà Đường cai trị Tây Liêu nên dù trận dữ đến đâu cũng chẳng cần đến bảo bối. Ngươi về nói với Phàn Lê Huê là chọn ngày Thanh Long và Hoàng Đạo, đánh thẳng vào cửa Sinh ở hướng Đông trận Kim Quang là phá được ngay. Tuy có chút nguy hiểm nhưng sẽ có quý nhân đến giải cứu.
Đinh San cả mừng, bái tạ sư phụ xong, cấp tốc trở về trại báo cho Phàn Lê Huê biết tin mừng. Phàn Lê Huê bấm tay thấy rằng ngày hôm sau đúng là Thanh Long thì liền xuống lệnh cho quân tướng sửa soạn sẵn sàng.