Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 24

*Dịch: LTLT*
“Chờ lần sau em tặng bù cho anh nhé.” Cố Trần Niệm vừa nói vừa ăn bánh, Thẩm Thức Thiềm hỏi han vài câu tình hình cô dạo này, Cố Trần Niệm cắn cái nĩa nhỏ, chống tay lên trán buồn phiền, “Haiz, thật ra hôm nay em đến đây là có việc muốn hỏi anh.”
“Việc gì?”


“Bây giờ chẳng phải em đang học lớp 11 sao, phải suy nghĩ sau này sẽ thế nào, em không muốn học đại học trong nước, nhưng mà ba mẹ em không cho em đi du học, nói là không yên lòng.”
Cố Trần Niệm được cưng chiều cỡ nào, Thẩm Thức Thiềm biết. Cậu gật đầu: “Có thể hiểu được.”


“Nhưng mà em không muốn học đại học trong nước, em thật sự muốn đi du học.” Cố Trần Niệm hơi nóng nảy, nâng một tay lên sau đó vỗ xuống bàn, “Bọn họ sao có thể chỉ vì bản thân không yên lòng mà ngăn cản cuộc đời của em chứ, em có quyền tự do lựa chọn mà! Với lại bọn họ hoàn toàn không chịu nói chuyện, em vừa nói gì đó bọn họ liền bảo, em còn nhỏ, không hiểu gì hết, mỗi lần đều là cái kiểu đó.”


Đang lúc tuổi trẻ, độ tuổi tò mò tất cả mọi sự vật, có lẽ điều kiêng kỵ nhất chính là bị nói chỉ là một đứa con nít không hiểu gì hết. Thẩm Thức Thiềm ngược lại cảm thấy trẻ con bây giờ so với bọn họ hồi đó càng hiểu chuyện hơn, bởi vì được tiếp xúc nhiều sự vật, quan niệm cho nên có cơ hội mở mang tầm mắt sớm hơn, hiểu biết hơn. Nhưng vì gặp được nhiều thứ lại trở nên hỗn tạp, rất nhiều thông tin khó phân biệt thật giả, lại khó tránh khỏi sẽ khiến phán đoán của một con người có xu hướng sai lệch.


“Vì sao muốn ra nước ngoài?” Thẩm Thức Thiềm hỏi.
Lần này Cố Trần Niệm không còn kích động như vừa rồi nữa, mà nhất thời im lặng, mới cắn môi nói: “Thật ra mới đầu em chỉ là muốn ra nước ngoài nhìn ngắm những thứ khác nhau thôi.”


Lời nói này rất thực tế, rất nhiều người chọn đi du học đều là xuất phát từ một mong muốn ban sơ đơn giản như thế.


“Nhưng mà sau đó… Thật ra em khá thất vọng với điều kiện trong nước. Em có một đứa bạn thân từ nhỏ, lớn hơn em một  lớp, thành tích cậu ấy rất tốt, đảm bảo có thể tuyển thẳng Thanh Hoa. Nhưng mà trường học cậu ấy bỗng nhiên tổ chức hoạt động gì đấy, có một nữ sinh giành được hạng nhất, chỉ dựa vào cái đó mà cộng thêm vào tổng điểm rồi nộp đơn cho Thanh Hoa.” Càng nói, cô lại trở nên hơi kích động, phồng má nhíu mày nói, “Thành tích của cô ta vốn dĩ không đủ để tuyển thẳng, vậy mà trường học lại vì một mình cô ta mà tổ chức hoạt động, có ô dù thì có thể như vậy sao? Quá bất công rồi!”


Nghe tố cáo của Cố Trần Niệm, Mạnh Tân Đường bỗng nhiên nhớ lại, đã từng đọc trong một cuốn sách nào đấy không nhớ, chuyện người lớn sợ nhất khi thảo luận với trẻ con, một là công bằng, hai là chết chóc. Chuyện đầu tiên là bởi vì khó miêu tả, khó đảm bảo; Chuyện thứ hai là vì không thể tránh khỏi, không thể dự đoán được.


“Cho nên, cảm thấy điều kiện trong nước không tốt, vì vậy muốn ra nước ngoài học sao?”


Cố Trần Niệm gật đầu: “Còn nữa, em thấy giáo dục ở nước ngoài tốt hơn nhiều, với lại sau khi ra nước ngoài có thể tranh thủ ở lại bên đó, không khí cũng trong lành, người lại ít. Anh nghĩ, em nên học ở nước nào?”
Thẩm Thức Thiềm không trả lời, mà hỏi ý kiến của Mạnh Tân Đường.


“Quyền quyết định vẫn là cách nghỉ của bản thân em, muốn ra nước ngoài thì cứ đi đi.” Mạnh Tân Đường đầu tiên là nói như thế.


“Nhưng phải cân nhắc chính xác ý kiến của mình. Muốn đổi hoàn cảnh, hay là có mục tiêu muốn tiếp nhận một loại giáo dục nào đó, đều đủ để trở thành lý do của em, đương nhiên nếu như là vì bất mãn trong nước cũng được. Đây là cuộc đời của em, em phải tự mình cân nhắc thật tốt sau đó đưa ra quyết định mà bản thân cho rằng chính xác. Nhưng em vẫn chưa trưởng thành, cho nên em phải lấy lý do của em thuyết phục ba mẹ em, đưa ra biện pháp giải quyết từng chuyện mà ba mẹ em thấy lo lắng. Nếu cuối cùng em vẫn không có cách thuyết phục được bọn họ, vậy chỉ có thể chứng minh, em vẫn chưa có đủ điều kiện đi du học, có thể hoãn suy xét, rất nhiều đại học đều có chương trình hợp tác với các trường ở nước ngoài.”


Chờ Cố Trần Niệm đi rồi, Thẩm Thức Thiềm nhìn chằm chằm Mạnh Tân Đường không ngừng, nhưng lại chẳng nói gì. Mạnh Tân Đường nhấp một hớp rượu: “Sao thế?”
“Em bỗng nhiên rất tò mò, có phải từ trước đến nay anh chưa từng phán xét đúng sai lựa chọn của người khác không.”


Trong lời nói vừa rồi của Cố Trần Niệm, thật ra để lộ không ít bất mãn với nước nhà, mà còn là bất mãn rất phiến diện. Thẩm Thức Thiềm còn tưởng rằng Mạnh Tân Đường khi đưa ra ý kiến sẽ nhắc nhở ít nhiều gì đó, nhưng lại không ngờ rằng tất cả những lời hắn nói hoàn toàn là dựa vào phát triển bản thân Cố Trần Niệm đang nói, không hề mang theo bất cứ quan điểm cá nhân nào.


Mạnh Tân Đường giống như đang suy nghĩ thận trọng, một lát sau mới mỉm cười trả lời: “Không vi phạm pháp luật và đạo nghĩa, không liên quan đến thị phi, chỉ là cá nhân đối với lựa chọn của tương lai mà thôi, có đúng sai gì đáng nói sao?”


“Truy cầu, yêu thích giữa người với người đều không giống nhau, vấn đề liên quan đến thái độ nhân sinh, thái độ cuộc sống vân vân, không có đáp án tiêu chuẩn gì hết. Huống hồ, anh thật sự cảm thấy, ra nước ngoài học tập, sinh sống cũng rất tốt, thậm chí bất mãn của em ấy, anh vẫn nghĩ rằng mỗi độ tuổi đều có một suy nghĩ của độ tuổi đó, suy nghĩ của mười mấy tuổi không thể giống với suy nghĩ của hơn ba mươi tuổi, càng không thể lấy cách nghĩ của chúng ta đồng hóa bọn trẻ được. Đừng vội vàng nói một đứa trẻ rằng nó chưa chính chắn, đợi đến một ngày tự bọn chúng phát hiện ra quan điểm mới, mới có thể trải nghiệm trưởng thành. Vả lại, sao em có thể biết được, những bất mãn, oán giận này sẽ không trở thành nhiệt huyết hay sức sáng tạo thần kỳ vào một ngày nào đó?”


Thẩm Thức Thiềm nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy, nếu như Mạnh Tân Đường có thể làm ba, chắc chắn sẽ là một người ba rất tuyệt vời. Nhưng cậu đổi hướng suy nghĩ, không kiềm được, giống như học sinh cố ý gây chuyện ở trên lớp hỏi: “Nhưng mà có vài đứa trẻ, bởi vì nhìn thấy những mặt đen tối của xã hội, trở nên hận đời. Mang theo cảm xúc không thích đất nước của mình ra nước ngoài, đâu phải là chuyện tốt đâu nhỉ.”


“Sẽ không, mỗi người đều có thể căn cứ vào tất cả những việc mắt thấy tai nghe của mình mà nảy sinh ra sự thay đổi bản thân, đây là tự do của ‘con người"”. Mạnh Tân Đường đẩy mắt kính, “Mà anh thường nghĩ, người rời khỏi đất nước có lẽ sẽ càng dễ thích em ấy hơn người ở trong nước. Chỉ cần không có thiên hạ đại đồng, đất nước ở sau mỗi con người, chính là sức mạnh cho con người khi hành tẩu khắp nơi. Việc này cùng một đạo lý với việc trẻ em khi còn nhỏ có tình cảnh gia đình không tốt sẽ dễ bị ăn hϊế͙p͙. Cái thứ như tính người, đặt ở trên phương diện to hơn nữa cũng giống vậy thôi.”


Thẩm Thức Thiềm nhìn người ở đối diện bình tĩnh nói những lời này, lại một lần nữa khẳng định nhận biết trước đây của bản thân – Mạnh Tân Đường là người bao dung. Hoặc là nói, cho dù cách nghĩ của người khác có không giống với bản thân hắn đi chăng nữa, hắn cũng có thể hiểu được, cũng sẽ không tự đại kết luận cách nghĩ của bản thân mình là mặt đúng, càng sẽ không ngông cuồng lấy cách nghĩ của mình thay đổi người khác. Đây chính là ôn hòa. Cậu không biết loại ôn hòa này là bẩm sinh hay là từ từ tạo nên, nhưng tóm lại là điều rất đáng quý.


Mà về sau, trong tháng năm dài đằng đẵng, bọn họ cùng nhau trải qua nhiều sự tình hơn, đến độ tuổi sương nhuộm tóc mai, nhận biết này của Thẩm Thức Thiềm đối với người yêu cũng trở nên rõ ràng hơn, sâu sắc hơn. Chỉ cần không phải đại gian đại ác thì hắn sẽ mang thái độ tôn trọng, không bình luận, không bàn tán xằng bậy đối với tất cả các thái độ và cách thức sinh sống, nhưng cũng sẽ không chịu ảnh hưởng một chút nào. Hắn trông như sống rất bình thản chậm rãi, thật ra lại là độc lập kiên định.


“Mạnh Tân Đường.” Thẩm Thức Thiềm chợt gọi một tiếng, lập tức mỉm cười, “Anh thật sự chẳng giống người chế tạo vũ khí một chút nào.”
Mạnh Tân Đường cười: “Người chế tạo vũ khí phải có dáng vẻ thế nào?”
Thẩm Thức Thiềm suy nghĩ một lát, nói ra mấy từ.


“Nhiệt huyết, yêu nước, hiếu chiến. Đây là cách nghĩ trước đây của em.”


“Anh rất yêu nước, nhưng yêu nước không phải mù quáng.” Mạnh Tân Đường mỉm cười giơ một tay lên, “Nhiệt huyết… coi như là có đi. Còn về phần hiếu chiến, tin anh đi, bất cứ người chế tạo vũ khí nào cũng đều hy vọng không nhìn thấy chiến tranh, bởi vì bọn họ hiểu rõ hậu quả chiến tranh hơn bất kỳ ai.”


Tất cả các cuộc chiến, đều sẽ có thắng lợi, sẽ có chiếm đoạt, sẽ có một bên lớn mạnh, kết quả của chiến tranh chưa biết, nhưng hậu quả vĩnh chỉ có một – Đổ nát thê lương, đau thương khắp chốn.


“Vậy vì sao muốn nghiên cứu chế tạo vũ khí?” Đây là vấn đề Thẩm Thức Thiềm cho đến nay vẫn muốn hỏi. Cậu có vài chỗ không hiểu được, một người ôn hòa như thế, sao lại cứ đâm đầu bước vào con đường nghiên cứu khoa học đặc biệt này.
Mạnh Tân Đường cụp mắt, xoay xoay ly rượu trong tay.


“Năm 1999, đại sứ quán của Trung Quốc ở Nam Tư bị nổ, em có nhớ không?”
Thẩm Thức Thiềm hơi nhớ ra, gật đầu. Bên Mỹ nói là nổ nhầm.


“Sau khi chuyện lần đó xảy ra, có một khoảng thời gian rất dài anh không nhìn thấy ba anh. Đối với việc nghiên cứu chế tạo vũ khí mà nói, đây là một sự kiện rất quan trọng, bởi vì đó là nỗi khuất nhục, cũng là điều cảnh tỉnh. Anh là một người theo chủ nghĩa phản chiến tuyệt đối, nhưng sau này dần dần hiểu ra, trong thế giới dã tâm và tham vọng, có kiềm chế, mới có hòa bình.”


Trò chuyện đến đây thì kết thúc, nhưng Thẩm Thức Thiềm vẫn còn đang ngẫm nghĩ lại. Không biết có phải là vì rượu vang đỏ mới uống có hơi quá lố không, chữ nghĩa trong đầu Thẩm Thức Thiềm trở nên càng ngày càng ít, dần dần, những lời Mạnh Tân Đường vừa nói đã không tìm thấy bóng dáng, nhẹ nhàng, chỉ còn lại ba chữ, đã kiếm được.


Mạnh Tân Đường đã dọn dẹp xong bàn ăn, chén dĩa phải rửa cũng đã rửa sạch sẽ. Hắn quay lại phòng trước, cúi người, lay Thẩm Thức Thiềm đang nằm nhoài trên bàn. Thẩm Thức Thiềm mở mắt trái trước, mắt phải mới chậm rãi mở ra theo.
“Lại uống say rồi sao?” Mạnh Tân Đường mang theo ý cười hỏi.


“Sao có thể.” Thẩm Thức Thiềm phủ nhận.
“Vậy thì đứng lên đi ngủ đi.”
Thẩm Thức Thiềm đứng lên, nhưng lại không đi về phòng ngủ, cậu nói “còn sớm”, đi thong thả đến cửa.


Đèn lồng đỏ treo ở trên mái hiên cửa, Thẩm Thức Thiềm đưa tay lên đụng vào: “Đèn lồng lão Cố làm thật đẹp.”


Lại đi về phía trước, hai người sóng vai nhau đứng trong sân. Ánh trăng hôm nay thật sáng, đứng như thế, vậy mà có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi vật trong sân, hoa hải đường được ánh trăng rắc lên, Thẩm Thức Thiềm nheo mắt, bỗng nhiên nói: “Em đàn cho anh nghe một khúc nhé.”


“Được đấy.” Mạnh Tân Đường trả lời ngay lập tức.
Thẩm Thức Thiềm vào phòng, cầm đàn ra. Cậu vừa lấy móng tay từ trong túi đàn ra, lại bị Mạnh Tân Đường cầm lấy.
“Để anh.”
Thẩm Thức Thiềm hơi ngẩn người, đưa tay về phía hắn.
“Cái này phải mang thế nào?”


“Mối của móng tay đeo ngay mép trái ngón tay cái, những ngón khác mang thẳng là được rồi.” Nói xong, cậu đẩy cái móng tay Mạnh Tân Đường đang so trên ngón tay út của cậu lùi về sau, “Không cần để dư quá nhiều, như vậy là được.”


Theo lời cậu nói, Mạnh Tân Đường nhanh chóng quấn xong một ngón, cẩn thận hỏi cậu: “Độ chặt của băng dính được không?”
Thẩm Thức Thiềm chống ngón tay vào lòng bàn tay còn lại thử một chút: “Có thể chặt hơn một chút.”
Mạnh Tân Đường gật đầu, nói hiểu rồi.


Khi làm hết những việc này Mạnh Tân Đường rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Thẩm Thức Thiềm vẫn luôn chăm chú nhìn gương mặt hơi cúi thấp của hắn, Mạnh Tân Đường không có ngẩng đầu, nhưng khi đang quấn đến ngón trỏ cười hỏi: “Sao cứ nhìn anh mãi thế?”


Hai người cứ đứng ở cửa nhà, ánh đèn màu đỏ từ trong đèn lồng trôi nhẹ nhàng ra chiếu lên trên người Mạnh Tân Đường, vô cớ tăng thêm dịu dàng và quấn quít. Băng dán dán trên móng tay là sử dụng lại, ở mép có một góc nhỏ độ dính đã rất yếu, vểnh lên. Mạnh Tân Đường  phủ mấy ngón tay mình lên ngón trỏ Thẩm Thức Thiềm, nhẹ nhàng vuốt, vuốt thẳng nó.


Thẩm Thức Thiềm trong lòng khẽ động, chụp tay lại, cứ như thế nắm lấy mấy ngón tay của Mạnh Tân Đường.
Mạnh Tân Đường ngơ ngẩn, lúc này mới nâng mắt nhìn cậu.
“Cảm thấy anh rất đẹp.”


Thẩm Thức Thiềm cười đến say lòng người, lời nói cũng ngọt giống như bánh trung thu đậu đỏ tối nay. Mạnh Tân Đường xoay tay lại, cầm ngược lấy tay cậu.
Khúc nhạc hôm nay Thẩm Thức Thiềm đàn là bài “Nguyệt nhi cao”, khi khúc nhạc dừng lại trời chợt nổi gió, thổi qua khiến hương hoa khắp sân bay lên trời.


———
Nguyệt nhi cao: Là một khúc nhạc tỳ bà cổ đại nổi tiếng của Trung Quốc, tác giả và năm sáng tác chưa rõ.