- Anh tin là có số mệnh không?
- Anh tin chứ! - Tuấn Thư trả lời, mắt âu yếm nhìn người yêu
- Anh thử chứng minh xem nào?
- Thì ngay lần đầu chúng ta gặp nhau đã xem như là số mệnh rồi. Tại sao hôm đó em lại nảy ra ý định đi chơi rừng rồi ngủ quên để đến nỗi bị lạc. Còn anh tại sao không đi nơi khác mà lại cũng đến khu rừng đó dù Đài Bắc này có rất nhiều cảnh đẹp. Em thì ngủ quên còn anh thì xe đạp bị hư. Hai chúng ta đều cùng tìm cách ra khỏi rừng trong cùng một thời điểm. Thoạt nhìn thì xem có vẻ tình cờ nhưng rõ ràng đã có bàn tay sắp đặt của định mệnh
- Anh thử chứng mình tiếp xem nào! Nếu chỉ như vậy thì em vẫn chưa tin là số mệnh chi phối cuộc đời của chúng ta
- Trước đây anh cũng như em nhưng nhiều việc liên tiếp xảy ra khiến anh không thể không tin vào số mệnh. Thú thật với em lần đầu gặp em tại cánh rừng đó, lòng anh đã thấy rất cảm mến rồi. Em như một cô tiên xinh đẹp bị lạc lõng giữa cuộc đời này vì không quen được đi nước bước của trần gian. Thích em là thế mà anh đã giả vờ thản nhiên bỏ đi vì anh có một linh cảm rất mạnh rằng em là người con gái mà thượng đế dành riêng cho anh. Lúc đó trong lòng anh nghĩ nếu anh có thể gặp lại em lần nữa trong một trường hợp hoàn toàn tình cờ thì thật không còn nghi ngờ gì nữa. Y như rằng hôm đến tham dự buổi dạ hội dạo nọ, từ trong đám đông anh đã nhận ra em nhưng trong lòng anh thất vọng bởi em xuất hiện bên cạnh Tân và anh nghĩ rằng người con gái mà mình cảm mến đã có người đàn ông khác và trớ trêu thay người đàn ông đó lại chính là bạn học cũ của mình. Nghĩ ngợi một lúc, buồn tình thế nào mà anh lại thơ thẩn ra vườn hoa để ngắm trăng. Ngay lúc ấy anh đã mang ý định đi dạo một mình trên bãi biển. Thế rồi trong thinh lặng của đêm trường dưới ánh trăng ngọt ngào, một người con gái lại tình cờ xuất hiện bên anh và người đó lại chính là em. Lúc đó anh lại giật nảy mình, nghĩ rằng tại sao lại có sự tình cờ thứ hai như vậy. Đi dạo với em đêm trăng hôm ấy, anh cảm thấy tâm hồn chúng ta hoàn toàn hòa hợp với nhau. Lúc đó thì anh không cần để cho số mệnh đưa đẩy lần nữa, đã có chủ tâm đến với em nhưng phải giải quyết một ít vấn đề nên đã để em chờ lâu
- Vấn đề gì hở anh? - Phương Vy tò mò hỏi, cảm thấy bị lôi cuốn vào câu chuyện của Tuấn Thư
- Cô nàng Tú Anh mà em nhìn thấy khiêu vũ với anh trong đêm dạ hội hôm nọ, em còn nhớ cô ấy chứ?
- Đương nhiên em nhớ! - Phương Vy đáp mà lòng lo ngại khi nghĩ đến người con gái xinh đẹp và kiêu kỳ có tên gọi Tú Anh
- Cô ta là con gái của cha nuôi anh!
- Anh cũng có cha nuôi? - Phương Vy mở to mắt vì kinh ngạc - Anh cũng có cha nuôi như em?
- Vâng! Hoàn cảnh của anh cũng giống như em. Cha mẹ anh đã qua đời từ lúc anh còn bé. Thấy tình cảnh đáng thương của anh, một người bạn của cha anh đã mang anh về nuôi. Người ấy sau này cũng là giảng sư đại học của trường anh, sau đó ông rời môi trường giáo dục và nhảy sang làm chính trị và đã rất thành công. Hiện tại ông là một viên chức ngoại giao có tiếng, Tú Anh là con gái út của ông. Ông cũng khuyến khích anh đi theo con đường của ông nhưng anh không muốn. Môi trường chính trị khiến người ta dễ thay đổi và nhất là phải đi theo một phe cánh nào đó mới có thể thăng quan tiến chức
- Thế anh đã ở trong nhà ông ấy suốt thời kỳ niên thiếu? - Phương Vy nhìn người yêu, hoàn toàn bất ngờ về câu chuyện chàng vừa kể
- Phải nói là cho đến lúc đi du học tại Hoa Kỳ, anh mới tách rời khỏi gia đình của cha nuôi anh. Từ đó anh sống một cuộc sống độc lập cho đến ngày nay
- Ông ta đã lo mọi chi phí cho anh đi du học?
- Không, anh được học bổng của trường. Và khi sang Hoa Kỳ anh đã làm việc ngoài giờ để lo chi phí sinh hoạt hàng ngày của mình. Học bổng chỉ giúp anh trang trải tiền học mà thôi. Thực sự anh không cần làm như thế vì gia đình cha nuôi anh rất giàu. Khi anh trưởng thành thì ông đã trở thành một viên chức ngoại giao thành đạt. Nhưng bản tính anh không thích nương tựa mãi vào người khác nên anh đã quyết định như vậy
- Thế còn cô nàng Tú Anh xinh đẹp kia, cô ta đóng một vài trò thế nào trong cuộc đời của anh?
- Tú Anh là một cô gái có bề ngoài quyến rũ nhưng ngoài điểm đó thì cô ta chẳng còn ưu điểm gì khác, ngoài ra tính tình cô ta rất kiêu kỳ bởi vì cô ta trưởng thành trong một gia đình giàu sang và quyền thế. Điều làm anh khó xử là cô ta lại đem lòng yêu anh và cha nuôi anh lại tán thành việc đó. Ông hy vọng sau khi đi du học về và có sự nghiệp ổn định, anh sẽ cưới Tú Anh
- Thế rồi sau đó.... thế nào hở anh? - Phương Vy cảm thấy nóng lòng
- Anh đã giải thích năm lần bảy lượt với Tú Anh rằng tình yêu đơn phương không mang lại kết quả gì cả nhưng cô ta thật là mù quáng, cứ nhất định muốn anh trở thành hôn phu của cô ta cho bằng được, và đồng thời trong lúc ấy gia đình cha nuôi anh đã thúc hối anh vì họ nghĩ anh đã mang cái ơn của họ thì nhất định phải trả. Anh cảm thấy thật khó xử. Anh biết cưới một người mà mình không yêu là điều hoàn toàn vô lý nhưng anh không thể nói thẳng ra như vậy mà chỉ bảo với cha nuôi anh là anh không xứng đáng với Tú Anh, anh nghĩ rằng với cách nói đó, Tú Anh sẽ không bị tổn thương. Thế nhưng gia đình cha nuôi anh thì nhất định bác bỏ điều đó. Họ bảo rằng họ không ngại bối cảnh xuất thân của anh là một đứa trẻ mồ côi, ngược lại họ cảm thấy anh là người thích hợp nhất với Tú Anh
- Rồi sau đó thế nào hở anh?
- Sau đó thì anh tình cờ gặp em, hoàn toàn choáng ngợp trước một Phương Vy thông minh, xinh đẹp và rất đáng yêu. Và rồi anh đã có lý do để mà từ chối cuộc hôn nhân mà gia đình cha nuôi anh đã định, lần này anh nói thẳng với họ anh đã có người yêu
- Thế họ phản ứng thế nào? Họ có làm khó anh không?
- Gia đình cha nuôi anh là người trí thức cả nên họ không biểu lộ thẳng thừng thái độ của mình ngay lúc đó. Nhưng sau này anh nghĩ quan hệ giữa anh và họ có thể trở nên lạnh nhạt. Dù sao đi nữa thì anh vẫn không thể quên những gì mà họ đã làm cho anh, nhưng tình yêu là cái không thể cưỡng ép mà thành
- Cũng giống như trường hợp của em! - Phương Vy vừa nói vừa thở dài
- Em nói thế là sao?
- Cha nuôi em không lập gia đình nên cũng không có con cái. Nhưng Tân là người cháu ruột mà ông ấy yêu quý nhất. Ông ấy hy vọng em thành hôn với Tân. Được cái là ông ấy chỉ đề nghị chứ không thúc ép nhưng em vẫn cảm thấy trong lòng có chút gì không yên khi từ chối tình cảm của Tân
- Anh hiểu cảm giác đó của em, đó là cảm giác áy náy khi không thể đền bù được công ơn dưỡng dục mà cha nuôi đã từng làm đối với chúng ta nhưng anh hy vọng với thời gian, họ sẽ hiểu và tỏ ra khoan dung với chúng ta hơn....- Ngừng một lúc, Tuấn Thư lại hỏi - Cha nuôi em cũng là bạn thân của cha mẹ em ư?
- Ông ấy nói thế và em tin như thế bởi vì em không có chút hồi ức nào về thời thơ ấu của mình
- Anh thấy ông ta rất quý em
- Vâng, và em cũng thương yêu ông ta như cha ruột của mình dù về phía ông vẫn có một chút gì đó xa cách
- Em nói thế là thế nào?
- Em cũng không biết phải diễn tả ra sao nữa! Cha nuôi em có một cuộc sống độc lập và bí mật. Ngay Tân là cháu ruột mà cũng không gần gũi với ông ấy mấy. Với điều kiện của cha nuôi em thì không ngại gì có người nâng khăn sửa túi, thế nhưng ông lại sống đơn độc một mình hình như ông ấy thích sự cô liêu.
- Điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Những người tài giỏi vẫn thường hay cao ngạo, vẫn hay nghĩ rằng không ai xứng đáng với mình. Nhưng thích cô đơn cũng không phải là một cái tội phải không em?
- Đương nhiên rồi! Đương nhiên là cha nuôi em có quyền sống theo ý nghĩ của mình. Em chỉ ái ngại cho ông ấy thôi.... khi thấy suốt đời ông ấy chỉ một mình một bóng!
- Biết đâu đó cũng là một niềm hạnh phúc. Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều em ạ! Mỗi người có một nhân sinh quan riêng và chúng ta phải tôn trọng nhân sinh quan của người khác Sau khi cuộc họp của công ty chấm dửt, Phương Vy đi thẳng về nhà. Nàng muốn dành thật nhiều thời gian nói chuyện với cha nuôi mình khi ông trở về Đài Bắc để không khí gia đình thêm vui vẻ và ấm cúng. Khi nàng về đến nhà thì đồng hồ tay chỉ năm giờ. Ông Khải Liêm đi vắng chưa về. Phương Vy thay áo xong, vội xuống bếp để chuẩn bị cơm tối.
Đi ngang phòng khách, nàng thấy quyển " Kinh tế tài chánh " số mới nhất nằm trên bàn. Trên bìa tạp chí này là hình của Thục Lan. Đây là lần thứ hai tờ tạp chí nổi tiếng này đưa hình ảnh của Thục Lan lên trang bìa. Điều này chứng tỏ Thục Lan có một ảnh hưởng quan trọng đối với thương trường Đài Bắc. Trong ảnh Thục Lan tươi cười, một nụ cười rất là duyên dáng. Thật không thể tưởng tượng được một phụ nữ tuổi đã ngoài bốn mươi mà nhan sắc lại còn quyến rũ như vậy. Quyển tạp chí này nàng không mua nhưng giờ đây nó lại nằm trên bàn, chắc chắn là ông Khải Liêm đã mang về. Nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên vì cha nuôi nàng là một người làm thương mại thì đương nhiên ông cũng muốn biết những gì đang xảy ra ở thương trường dù đó là thương trường Đài Bắc
Khi nàng chuẩn bị xong cơm tối thì cũng vừa lúc ông Khải Liêm trở về. Vừa bước vào nhà ông đã vui vẻ bảo nàng:
- Từ xa bác đã ngửi thấy mùi xào nấu thức ăn hấp dẫn của con rồi nên bác cảm thấy cồn cào trong bụng.
- Hôm nay bác đi những đâu? - Phương Vy hỏi cha nuôi
- Đến thăm một người bạn cũ, sau đó thì vào thư viện
- Bác vào thư viện để tiếp tục sưu tra tài liệu?
- Vâng, nhân tiện tìm một vài quyển sách cũ nhưng rất có giá trị để tham khảo. Ở New York không làm gì có những quyển sách loại này
- Quyển tạp chí " Kinh tế tài chánh " là bác mua phải không?
- Phải, bác nghĩ là nó sẽ giúp ích cho con vì con cũng hoạt động trong ngành thương mại.
- Con đã xem qua tạp chí này rồi. Nói là tài chính, kinh tế nhưng nó cũng khai thác đời tư của những người hoạt động trong thương trường Đài Bắc nên con cũng không thích mấy
- Báo chí bây giờ là thế đấy! Họ sợ toàn là bài viết khô khan mọi người sẽ không đọc nên đã xen mấy mục hấp dẫn này vào. Như thế mới bán chạy.
Hai bác cháu ngồi vào bàn ăn, Phương Vy chợt hỏi:
- Không biết lúc gần đây anh Tân bận gì mà không thấy ghé qua?
- Để lát nữa dùng cơm xong bác điện thoại cho nó. Có lẽ nó chẳng bận chuyện gì ngoài chuyện tình cảm.
- Anh Tân đã có người yêu ư? - Phương Vy hỏi mà lòng nhẹ nhõm
- Điều đó làm con mừng rỡ phải không? - Ông Khải Liêm nói với giọng không vui - Lâu nay bác vẫn muốn con và nó kết hôn với nhau nhưng vì con đã từ chối nên buộc lòng nó phải tìm một người phụ nữ khác
Phương Vy ngồi im lặng dùng cơm mà không nói gì thêm. Mỗi khi ông Khải Liêm đề cập đến vấn đề nhạy cảm này thì trong lòng nàng lại thấy có gì đó không yên
Cơm nước xong, Phương Vy thu dọn chén đĩa đem rửa. Ngay lúc ấy có tiếng điện thoại reo. Ông Liêm khẽ nói:
- Con đang làm dở tay, để bác tiếp điện thoại cho!
Nhưng đó không phải là điện thoại của Phương Vy. Có lẽ là bạn bè hay người quen của ông Khải Liêm nên sau một vài câu vắn tắt, ông Liêm vào trong thay quần áo. Một lát sau ông trở ra, dáng vẻ như hấp tấp:
- Bác phải đi ngay bây giờ! Khoảng hai tiếng nữa bác sẽ trở về!
- Để con lấy xe đưa bác đi! - Phương Vy đề nghị
- Ồ, không, con nghỉ ngơi cho khoẻ đi vì bạn bác sẽ đưa xe đến đón bác. Mà con cũng đừng lo lắng, thành phố Đài Bắc này đâu phải là nơi xa lạ đối với bác
Nói xong ông Khải Liêm bỏ đi ngay. Phương Vy thắc mắc không biết có chuyện gì mà cha nuôi nàng lại đi gấp rút như vậy. Ông Khải Liêm nói chỉ đi khoảng hai tiếng đồng hồ nhưng đến nửa đêm ông mới trở về. Ông mở cửa vào nhà thì thấy Phương Vy vẫn còn ngồi đợi ở phòng khách.
- Sao con không đi ngủ sớm để mai còn đi làm? - Ông hỏi với vẻ áy náy
- Vì đợi mãi mà bác vẫn không về nên con cảm thấy không yên tâm
- Nói chuyện với bạn bè, bác quên cả thời gian. Không ngờ lại để cho con phải thức chờ
- Bác muốn dùng một chút thức ăn khuya không? Để con mang lên?
- Không cần, bác vẫn còn cảm thấy no. Con đi ngủ đi, còn bác cũng phải làm một giấc cho lại sức, ngày mai bác lại có một số việc phải hoàn tất.
Ông nói xong hấp tấp đi vào phòng. Phương Vy có cảm giác ông Khải Liêm đang dấu nàng một việc gì và tối đó nàng đã ngủ một giấc ngủ chập chờn.
Khoảng bốn giờ sáng, Phương Vy chợt giật mình thức dậy. Nàng cảm thấy cổ họng khô ran nên nhẹ nhàng trở dậy, vào nhà bếp tìm một chút thức uống. Khi đi ngang phòng của ông Khải Liêm, nàng thấy cửa phòng đóng nhưng đèn vẫn còn mở sáng. Phương Vy hơi thắc mắc trong lòng, không biết có chuyện gì khẩn cấp không mà ông phải làm việc cả ban đêm. Khi nàng xuống bếp tìm nước uống xong quay trở ra thì thấy đèn đuốc trong phòng ông Khải Liêm tắt ngúm. Ông nghe nàng trở dậy nên đã tắt đèn chăng? Dù bước chân của nàng rất khẽ? Lần này về Đài Bắc, ông Khải Liêm có những thái độ rất lạ kỳ. Nhưng tò mò để làm gì, cha nuôi nàng có những việc riêng mà ông ấy cần giải quyết. Trở về phòng, Phương Vy lại cố dỗ giấc ngủ nhưng lần này nàng chìm trong một cơn ác mộng. Trong giấc mộng đó nàng thấy cha nuôi nàng và Thục Lan cãi nhau một trận rất quyết liệt, rốt cuộc Thái Tuấn cũng lao vào cuộc và bênh vực người yêu của mình. Ông Khải Liêm xỉ vả cả hai người rồi bỏ đi. Khi tỉnh cơn mê, mồ hôi Phương Vy ướt đẫm cả áo. Nàng cảm thấy trong người mệt mỏi sau một giấc mơ rất là kỳ dị.
Phương Vy nhìn đồng hồ tay và giật mình khi thấy đã gần tám giờ. Nàng vội vã vào bếp chuẩn bị bữa điểm tâm cho cha nuôi mình. Nhưng khi buổi điểm tâm đã sẵn sàng, nàng đến phòng ông Khải Liêm thì thấy cửa vẫn đóng kín. Nàng định gõ cửa nhưng lại thôi vì nghĩ ông làm việc khuya đêm qua nên dậy trễ. Dùng điểm tâm xong, Phương Vy để lại mấy chữ trên bàn rồi vội vã đi làm
Cả ngày hôm đó Phương Vy bận bịu liên tục, hết họp hành lại đến tiếp khách. Khi công việc đã ngơi, nàng nhìn đồng hồ thấy đã bốn giờ. Vy gọi điện thoại về nhà định hỏi thăm ông Khải Liêm nhưng điện thoại không ai bắt. Nàng lại quay số điện thoại của Tân. Đầu dây bên kia, giọng Tân vang lên:
- Phương Vy đó hả? Dạo này em bận lắm phải không?
- Sao anh biết? - Phương Vy tỏ vẻ ngạc nhiên
- Tuấn Thư nói với anh! Anh còn biết hai người đã... - Nói đến đó Tân ngập ngừng rồi im lặng
- Đã thế nào...
Phương Vy sốt ruột vì Tân không chịu nói hết câu. Và nàng ngạc nhiên khi nghĩ Tuấn Thư đã nói ra chuyện của hai người. Nhưng trong lòng Phương Vy tán thành việc này vì dù muốn dù không cũng phải cho Tân biết để chàng không còn ôm hy vọng. Phương Vy không muốn Tân phí thời giờ với mình. Thay vì vậy, chàng nên sử dụng thời giờ đó để theo đuổi những người con gái khác. Nhưng dù sao thì nàng cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Nàng không biết thái độ Tân ra sao khi Tuấn Thư thổ lộ chuyện tình cảm giữa hai người
Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người rồi Tân lên tiếng trước:
- Vy đừng lo.... lúc đầu anh cảm thấy choáng váng nhưng bây giờ thì ổn định rồi. Lại còn phải cám ơn Tuấn Thư đã giới thiệu cô bạn mới cho anh
- Vậy ư? - Lần nữa Tân làm cho Phương Vy kinh ngạc - Thế cô ta là ai? Chuyện của anh và cô ta đã đi đến đâu rồi?
- Chắc còn phải chờ thời gian nhưng hiện tại anh và cô ta đã trở thành bạn thân của nhau. Cô gái ấy là Tú Anh, có lần chúng ta đã gặp...
- Trong buổi dạ hội dạo nọ phải không? - Phương Vy tiếp lời Tân - Cô ta thích anh chứ?
- Vâng, gia đình của Tú Anh cũng thích anh nữa. Tiêu chuẩn về người con rể của họ khá cao nhưng anh đều đáp ứng được. Phương Vy này, em không buồn hay giận anh chứ?
- Tại sao em phải buồn hay giận anh? - Phương Vy phì cười trước câu hỏi của Tân - Anh làm như anh có bổn phận phải yêu em suốt đời vậy, ngay cả khi em không đáp ứng tình cảm của anh
- Nhưng mà... anh không tốt, đúng là việc đó nhanh quá, chỉ mấy tháng nay thôi mà anh đã thay đổi. Em không cho rằng tình yêu mà anh đối với em trước đây không sâu đậm chứ?
- Chúa ôi! Sao anh lại cứ bị ray rứt vì những chuyện như thế? Thay vì hỏi em như vậy, anh nên dành thời gian cho cô bạn mới nhiều hơn. Em lúc nào cũng xem anh như người anh ruột của mình. Và sự chọn lựa của anh hôm nay đã mở ra cho chúng ta một lối thoát. Em còn phải cám ơn anh mới phải! à mà anh Tân, tối nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh đến nhà em dùng cơm, bác Khải Liêm rất muốn gặp anh
- Để hôm khác đi! - Tân thối thác - Khi nào mà anh có tin vui về tình cảm thì anh mới trình diện trước mặt bác ấy, nếu không cứ đóng vai kẻ bại trận thì bác ấy sẽ cười anh chết!
- Thôi được, em cũng không ép anh! Anh hãy tận lực mà theo đuổi cô nàng Tú Anh của anh đi! Chúc anh chiếm được trái tim của cô ấy
- Anh cũng hy vọng như vậy. Mà này, Phương Vy.... sao em lại tốt với anh như thế?
- Em xem anh như anh trai của em, em không tốt với anh thì tốt với ai đây?
Phương Vy khích lệ Tân thêm vài câu nữa rồi đặt ống nghe xuống. Buổi chiều công việc trong sở lại bận rộn đến nổi Phương Vy không còn thời gian để suy nghĩ vẫn vơ, đến lúc gần tan sở, nàng mới gọi về nhà, hy vọng cha nuôi nàng có đó nhưng lại chẳng có ai bắt điện thoại. Điều này chứng tỏ ông Khải Liêm chưa trở về và Vy chợt cảm thấy lo âu. Từ mấy ngày nay, cùng lúc với những hành động khó hiểu của ông Khải Liêm, hình như có một không khí căng thẳng vây phủ đâu đây mà Phương Vy cũng chưa mường tượng ra sự căng thẳng đó liên quan đến việc gì. Việc ông Khải Liêm ra ngoài rất sớm, về rất khuya, phòng ông lại để đèn đến hai, ba giờ sáng rồi khi phát giác ra Phương Vy thức dậy ông lại tắt đèn đi, tất cả những điều này khiến cho Vy vô cùng khó hiểu. Ông Liêm giải thích rằng sự vắng mặt luôn của ông là để gặp gỡ lại những người bạn cũ nhưng Phương Vy cảm thấy có cái gì đó mà ông Liêm đã dấu diếm nàng.
Đầu óc quay cuồng với nhiều ý nghĩ, Phương Vy tan sở là trở về nhà ngay. Không khí trong nhà vắng vẻ vô cùng. Trên bàn phòng khách, dưới chậu hoa có dằn một mảnh giấy nhỏ:
" Bác có chuyện đi gấp. Đừng chờ cơm bác, cũng đừng thức chờ bác về. Con phải giữ gìn sức khoẻ để ngày mai còn đi làm. Bác Khải Liêm "
Có chuyện gấp, nhưng là chuyện gì đây? Phương Vy chỉ mong bác Khải Liêm của nàng cho nàng biết sự thật để nàng có thể chia sẻ hay đỡ đần ông. Ăn qua loa buổi cơm chiều, Vy xem ti vi xong lại đọc sách để chờ ông Khải Liêm về nhưng cho đến lúc mắt nàng đã nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến mà cũng chẳng thấy tăm hơi của ông đâu. Nhưng Vy vẫn kiên nhẫn ngồi đó đợi ông. Nàng kinh ngạc khi thấy tác phong của ông đã thay đổi nhiều từ ngày trở lại Đài Loan. Trước đây ở New York ông là một người sống rất đúng mực. New York là một thành phố xa hoa, có lắm nơi giải trí mà ông vẫn chẳng đi sớm về khuya, còn ở Đài Bắc này thì ông đã hoàn toàn thay đổi
Phương Vy cứ ngồi đợi ở phòng khách như thế cho đến khi đồng hồ điểm ba giờ sáng thì ông Khải Liêm mới trở về. Ông tỏ ra áy náy khi thấy nàng vẫn còn thức đợi
- Bác làm cho con lo lắng muốn đứng tim. Con cứ sợ có chuyện gì đó xảy ra cho bác! - Nàng nói, giọng có vẻ hờn dỗi
- Có chuyện gì đây mà con lại khéo lo! Bác đã nói Đài Bắc không phải là thành phố xa lạ đối với bác kia mà! Mấy hôm nay bác chỉ gặp những người bạn cũ rồi cùng nhau nhắc chuyện ngày xưa. Mãi vui nên quên về, chỉ có thế thôi, con đừng có thức chờ bác như vậy!
- Thưa bác - Phương Vy ngập ngừng lên tiếng -... bác có thể cho con biết số điện thoại tay của bác không để khi cần con gọi, nếu không con sẽ sốt ruột lắm!
- Ừ... chuyện đó mai rồi hãy tính! Bây giờ bác mệt đến nhừ người, bác phải đi ngủ đây! Con cũng đi ngủ đi để mai còn đi làm
- Thưa bác.. - Vy lại hỏi - hình như tối hôm qua bác có chuyện gì lo đến không ngủ được phải không ạ? Hai, ba giờ sáng con giật mình thức dậy thấy phòng bác vẫn còn mở đèn
- Thế ư! - Ông Khải Liêm nói cho qua - Bác có chuyện gì lo âu đâu, có lẽ mệt mỏi, ngủ say quá rồi quên tắt đèn đó thôi!
Phương Vy biết câu này ông Khải Liêm nói dối vì đêm qua khi nàng từ nhà bếp trở ra, cánh đèn trong phòng ông Khải Liêm đã được tắt đi, điều đó chứng tỏ ông vẫn còn thức. Có lẽ ông muốn dấu nàng một chuyện gì đó nhưng nàng không dám hỏi tới, sợ ông lại phiền lòng. Tối đó, Phương Vy trải qua một giấc ngủ chập chờn. Sáng hôm sau trở dậy, thấy trong người mệt mỏi nên nàng vào phòng tắm ngâm người một lúc khá lâu. Sau đó nàng khoác bộ đồ thể thao vào bởi vì từ bấy lâu nay nàng không ngày nào mà có thể bỏ thói quen chạy bộ. Liếc nhìn sang phòng ông khải Liêm, nàng thấy cửa còn đóng kín. Có lẽ hôm qua ông về khuya nên hôm nay dậy muộn. Nàng đi rón rén ra cửa vì sợ đánh thức ông dậy nhưng lại vô cùng ngạc nhiên khi nhận thấy một lá thư ngắn đặt trên bàn phòng khách ở vị trí hôm qua:
" Có chuyện gấp phải đi, tối nay đừng chờ bác. Bác Khải Liêm "
Phương Vy cau mày ngồi phịch xuống sofa, nàng chán nản đến nổi không còn muốn chạy bộ nữa. Nàng có cảm giác ông Khải Liêm đang phiền nàng điều gì đó và chỉ muốn tránh mặt nàng.
"Nhưng mình đã làm gì đâu?", nàng tự hỏi "Tại sao bác ấy lại hành động kỳ lạ thế này và tại sao lại có sự thay đổi đột ngột như vậy? Mấy hôm trước tình cảm bác cháu còn tốt đẹp kia mà!". Nhưng Phương Vy chẳng có thời giờ thắc mắc lâu vì nàng còn phải chuẩn bị đi làm.
Nàng xuống bếp làm điểm tâm, ngồi ăn một mình và trong lòng cảm thấy rất buồn. Đến sở, nàng gặp Thái Tuấn cũng vừa mới đến, Thái Tuấn nhìn nàng đã khám phá ra ngay có điều gì bất thường xảy ra:
- Sao thế, Phương Vy? - Chàng khẽ hỏi - Hôm nay có việc không vui à?
- Chỉ hơi bị mất ngủ! - Nàng đáp cho qua loa - Thỉnh thoảng em vẫn thường bị như vậy
- Nếu không khoẻ thì Vy có thể về nhà nghỉ ngơi, nếu không thì hôm nay Vy phải trải qua một ngày khá là mệt nhọc: đúng mười giờ sáng chúng ta có cuộc họp quan trọng rồi sau đó còn gặp mặt vài khách hàng. Việc này tôi có thể kham nổi cho Vy. Trong người không khoẻ mà cố làm việc thì dễ ngã bệnh lắm đấy!
- Em không sao! - Phương Vy cảm động khi Thái Tuấn có vẻ lo lắng cho mình - Anh đừng quá quan tâm về điều đó, bây giờ chúng ta chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp là vừa.