Mặc dù Thục Lan đã trên bốn mươi nhưng trông nàng vẫn còn rất trẻ. Có lẽ vì nàng chẳng bận bịu chuyện gia đình, lại đang lúc sự nghiệp thành công và một lý do nữa là nàng đã tìm lại được Thái Tuấn, tình yêu đầu đời của mình, mặc dù hiện tại cuộc tình giữa Thái Tuấn và nàng đang gặp một vài trắc trở. Nổi bật trong thương trường là thế nhưng khi về đến nhà, Thục Lan lại nằm khoanh như một chú mèo cô đơn. Trong cuộc đời nàng, nàng chỉ yêu duy nhất có một người đàn ông nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa thể trở thành vợ chính thức của người đàn ông đó. Thục Lan sống trong một biệt thự sang trọng ở giữa trung tâm Đài Bắc. Phòng khách của biệt thự được bày trí theo kiểu đông phương nhưng phòng ngủ lại mang hơi hướng của tây phương lãng mạn. Đó không phải là sự mâu thuẫn mà là sự bổ sung, Thục Lan yêu cái đẹp và muốn góp nhặt nhiều vẻ đẹp khác nhau trên thế giới này vào ngôi nhà ấm cúng của mình.
Thục Lan có một bà quản gia hiền lành, nấu ăn ngon và luôn đoán biết chủ nhân ưa thích điều gì. Sự tận tụy của bà ta khiến cho Thục Lan xúc động và xem đó là người thân duy nhất của mình trên cõi đời này sau khi song thân của nàng đột tử trong một tai nạn xe cộ. Bà Vĩnh là một người làm siêng năng, một tay bà trông nôm cả trong ngoài biệt thự
Sau khi tắm xong, Thục Lan trở ra phòng khách, bà quản gia nhìn chủ có vẻ lo lắng:
- Hôm nay trông cô có vẻ khá mệt mỏi?
- Vâng! Hôm nay có một cuộc họp khá căng thẳng, nhưng làm việc như vậy vẫn hơn là lúc nào cũng quanh quẩn quanh nhà.
- Nhưng cậu Thái Tuấn hình như thích cô ở nhà hơn! - Bà quản gia nhận xét, bấy lâu nay bà vẫn xen Thái Tuấn là một thành viên không thể thiếu được trong ngôi biệt thự này và rất thông cảm với cuộc tình ngang trái của hai người
- Người đàn ông nào cũng đều như thế! - Thục Lan khẽ mỉm cười - Họ không muốn người đàn bà mà họ yêu xông xáo quá nhiều giữa cuộc đời vì họ lo sợ một ngày nào đó sẽ bị mất. Thái Tuấn biết tôi yêu anh ấy nhưng đôi khi anh ấy vẫn trẻ con như vậy.
Thục Lan vừa nói xong chợt có tiếng chuông cửa reo vang, bà Vĩnh đoán là Thái Tuấn nên ra mở cửa ngay
Quả là Thái Tuấn, chàng bước vào nhà, gương mặt tươi cười và nói với Thục Lan:
- Trưa nay anh có điện thoại tìm em mấy lần nhưng không gặp. Cô thư ký nói em đang tham dự một cuộc họp quan trọng.
- Và em đã thành công! - Thục Lan nói một cách thỏa mãn - Cuối cùng em đã giành được vai trò đại diện độc quyền cho loại mỹ phẩm ăn khách nhất hiện nay của công ty Dior, Pháp quốc
- Chúc mừng em, nhưng anh không muốn thấy em lúc nào cũng phải căng thẳng và vất vả như vậy!
- Trong thương trường mà không làm việc cật lực thì sẽ bị nhận chìm ngay. Và khi làm việc như vậy thì em mới có cảm giác là mình đang sống. Hiện tại chỉ có hai thứ khiến em thấy mình hạnh phúc đó là anh và công việc! Nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em. Đó là lý do tại sao em không lui về ẩn dật mà lại xông xáo giữa cuộc đời một cách đầy bon chen như vậy.
- Anh cảm thông thái độ đó của em vì em xem công việc làm như một phương cách để giải tỏa tâm hồn. Không có nó, ngày tháng này sẽ trở nên dài dằng dặc.
- Cảm ơn anh đã đồng cảm với em. Anh cũng biết hiện tại sự nghiệp của em thì quá to tát mà cuộc sống riêng của em thì lại quá nghèo nàn. Thái Tuấn, em chỉ có anh là nguồn vui duy nhất!
Thái Tuấn nâng nhẹ bàn tay người yêu và đưa lên môi hôn. Lúc nào chàng cũng tỏ ra trân trọng nàng như thế. Chàng nói khẽ vào tai nàng:
- Trái tim anh cũng chỉ có mình em! Anh muốn mang em vào thể giới của anh nhưng cho đến bây giờ vẫn thất bại trong việc thực hiện điều này
- Em thông cảm hoàn cảnh của anh! - Thục Lan dịu dàng đáp lại và thái độ của nàng khiến Thái Tuấn được an ủi rất nhiều - Anh hãy lo cho các con của anh trước cho đến khi nào chúng công thành danh toại. Em có thể chờ anh cho đến lúc đó và dù phải chờ cho đến suốt đời em cũng không trách anh đâu
Chàng vội kéo nàng vào lòng mình và khẽ bảo:
- Ai lại bắt em phải chờ đợi lâu như thế. Chỉ vài năm nữa thôi, anh nghĩ chúng ta có thể chính thức sống với nhau.
Thục Lan kéo người yêu ngồi xuống sofa và lãng qua chuyện khác:
- Công ty của anh vẫn bình thường chứ?
- Mọi việc vẫn bình thường hoặc có thể nói là tiến triển tốt nữa! Và có một điều mà anh muốn nói cho em biết là anh vừa nhận vào một người phụ tá rất xuất sắc.
- Đàn ông hay đàn bà?
Nàng hỏi, ánh mắt xoáy vào ánh mắt chàng. Thái Tuấn đọc được nơi đó một chút lo lắng. Chàng mỉm cười đáp khẽ:
- Là một cô gái rất trẻ mà lại còn xinh nữa. Cô ta có vóc dáng như một tiểu thư quý tộc và gương mặt như một tài tử.
- Ở đâu mà anh tìm ra được một người như thế? - Nàng hỏi lần này có vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
- Là ba anh giới thiệu. Trình độ của cô ta cũng cừ khôi không kém gì hình thức của cô ta. Cô nàng tốt nghiệp khoa thương mại từ đại học Harrvard nổi tiếng. Mới vừa ra trường nhưng ăn nói rất tự tin, chững chạc. Anh muốn bắt bẻ một chút cũng không xong. Suốt mấy ngày nay anh chú ý xem cô ta làm việc ra sao và kết luận của anh là cô ta rất xuất sắc.
- Anh có vẻ ca tụng cô ta
- Không phải ca tụng mà nói ra sự thật. Em không vui khi anh có một người phụ tá đắc lực như vậy sao?
- Nếu là đàn ông thì tốt! - Nàng nói và mỉm cười, đấm nhẹ vào vai chàng - Em không muốn bất cứ người đàn bà quyến rũ nào ở cạnh người đàn ông mà em yêu
- Chao ôi! Em lo xa quá đi mất! Cô ta còn trẻ lắm, chỉ mới hăm lăm, em nghĩ một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy lại chịu chú ý đến một người đàn ông đứng tuổi như anh sao?
- Ai mà biết được! - Thục Lan bĩu môi - Việc gì cũng phải phòng ngừa trước. Em mà nghe thấy một tin tức gì không hay là em sẽ tẩy chay anh ngay.
- Làm gì có chuyện đó! - Thái Tuấn chép miệng - Không phải anh có thể yêu bất kỳ người phụ nữ nào. Đẹp là một ưu thế của phụ nữ nhưng đẹp không phải là tất cả. Anh yêu em không phải chỉ vì em đẹp mà vì em còn có cả một quá khứ với anh. Cái quá khứ ấy như một khu rừng thiêng, không ai có quyền bước vào mà chỉ có hai chúng ta chia sẻ với nhau thôi. Cái quá khứ ấy, cay đắng có, ngọt bùi có nhưng chính vì vậy mà nó mới để lại trong lòng chúng ta một ấn tượng không nguôi, chính nhờ cái quá khứ đó mà chúng ta mới gắn bó lại với nhau. Người ta yêu nhau không chỉ vì có những kỷ niệm ngọt ngào với nhau mà người ta càng yêu nhau sâu sắc vì đã trải qua với nhau những ngày thống khổ, tình yêu vẫn sống còn sau giai đoạn thống khổ, đó mới là tình yêu trường cửu
Nàng mỉm cười, đặt ngón tay lên môi chàng và khẽ bảo:
- Không cho anh nói nữa! Chỉ vì muốn cho em tin vào tình yêu của mình mà anh lại thuyết pháp một tràng như vậy! - Và rồi nàng nguýt chàng - Không hổ ngày xưa anh nổi tiếng là sinh viên biện luận giỏi nhất trường
- Nhưng đây không phải là biện luận mà là nói thực! - Chàng cãi lại - Không ai có thể chiếm được vị trí của em trong lòng anh!
- Cả cái cô gái trẻ đẹp mới tốt nghiệp từ đại học Harvard kia ư?
- Đương nhiên! Cô ta chỉ là thuộc cấp của anh thôi! Nhưng em đừng tưởng là người đàn ông nào cũng có thể tán tỉnh cô ta đâu nhé. Những cậu bảnh trai, con nhà khá giả trong công ty anh đều thử qua rồi nhưng cô nàng vẫn lạnh như băng. Chắc hẳn cô ta có người yêu ở Hoa Kỳ cũng nên. Một cô gái xuất sắc như vậy!
- Anh nói thế để em yên lòng chứ gì?
- Không, anh nói thật! Cô ta là một người con gái khó chinh phục. Nói chuyện với cô ta lần đầu, anh nhận ra đây là một con người rất bản lĩnh. Hình như cô ta không chú tâm vào tình yêu trong giai đoạn này, cô ta dồn mọi nỗ lực vào sự nghiệp của mình
- Em thích loại người như vậy! - Thục Lan gật gù biểu lộ vẻ đồng tình - Em và cô ta có nhiều điểm tương đồng, hôm nào anh giới thiệu để em và cô ta quen nhau nhé.
Thái Tuấn sốt sắng:
- Anh rất vui lòng để làm điều đó. Em có thể đánh bạn với cô gái trẻ này, cô ta là hình ảnh của em lúc em còn là sinh viên đại học. Trong cuộc gặp gỡ đó, anh sẽ giới thiệu với cô ta em là người yêu của anh.
- Thật thế ư? - Thục Lan nói với vẻ hài lòng - Đùa với anh thế thôi chứ lúc nào em cũng tin vào tình cảm của anh.
Nói xong nàng ngã đầu vào vai của chàng, thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Vòng tay chàng siết chặt thân hình mềm mại của nàng, tưởng chừng như mọi hạnh phúc trên đời này sẽ tan biến hết nếu chàng không có người phụ nữ tuyệt vời này ở bên cạnh của mình.