Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 712: Trùng ăn gậy gộc

Kim Phi Dao cõng Mập Mạp đi cuối cùng, còn chưa ra khỏi cầu thang đá đã nghe phía trên truyền đến tiếng kêu, sau đó là từng trận tiếng đánh nhau.

“Quân Thần tộc tới?” trong lòng nàng cả kinh, hiện tại nàng không có chút linh lực nào, có thể điều khiển phi thảm bay về đã là giỏi lắm rồi, giờ mà vọt ra ngoài, gặp phải nhiều quân Thần tộc như vậy còn không chết sao?

Các tu sĩ phía trước liền bay hết ra ngoài, chỉ còn Kim Phi Dao và Mập Mạp đứng ở bên dưới, hai người đều ý thức được hiện tại là thời khắc nguy hiểm, vì thế liền quyết định không đi ra ngoài.

Cho dù không ra ngoài cũng phải nhìn xem tình hình bên ngoài thế nào. Kim Phi Dao liền lấy Lõa châu của Mập Mạp, đi tới cửa nhìn xem. Phía trên không có ai, từ khoảng không lộ ra ngoài cửa hang có thể nhìn thấy quang mang của các loại pháp thuật, pháp bảo, tiếng gầm gừ bên ngoài vang lên không ngừng, đánh nhau rất kịch liệt.

Kim Phi Dao lặng lẽ chui ra, lấy Lõa châu ra hóa ra tiểu Lõa châu, nhanh nhẹn ném lên một tảng đá, sau đó lập tức lùi về. Nhẹ nhàng thở ra, nàng chú một ít linh khí vào trong Lõa châu, cảnh tượng bên ngoài liền hiện lên trên vách đá.

“Có nhất định phải không hay ho như vậy không? Tên không đầu kia hẳn là Hình Thiên?” Kim Phi Dao thấy trên chiến trường có một cự nhân không đầu đang một tay cầm búa một tay cầm thuẫn công kích tu sĩ bốn phía. Mà quân Thần tộc đi cùng hắn cũng có tới hơn trăm người, hơn hẳn bên này một nửa, tuy nhiên lại không có tu sĩ Đại Thừa kỳ, coi như thực lực tương đương.

Hình Thiên đi ra ngoài một lần là vài năm, Thần tộc Đại Thừa kỳ không có thời gian rỗi đi cùng hắn, lần này đột nhiên phát hiện ra chỗ của đầu, vội vã chạy tới, còn chưa kịp thông tri cho người Thần tộc.

Bên ngoài đánh quá kịch liệt, ngay cả Mộng Vân cũng vứt bỏ bộ dạng lười chảy thây thường ngày, động tác linh mẫn, tốc độ nhanh vun vút công kích, càng miễn bàn tới người khác. Đối mặt với Hình Thiên không đầu, Bố Dao lấy Thiên Địa thuẫn ra, năm tu sĩ Đại Thừa kỳ đối đầu một Hình Thiên nhưng lại không chiếm được thượng phong.

“Hình Thiên quá lợi hại, bảo sao người này lại đoạn tử tuyệt tôn, nếu để hắn sinh con thì không biết thế nào.” Kim Phi Dao vuốt cằm, ném Bổ Linh đan vào miệng, muốn bổ sung chút linh lực để còn chạy trốn. Hiện tại nàng không dám ăn bánh bao, sợ mùi bánh bay ra ngoài coi như tìm chết.

“Lão đại, thần hồn Hình Thiên ở trong tay ngươi, liệu có bị hắn phát hiện không?” Mập Mạp nhớ tới chuyện nguy hiểm này, không khỏi lo lắng hỏi. Lúc này hắn đã xuống khỏi lưng Kim Phi Dao, hai người đang ngồi song song trên thang đá. Tuy trong lòng rất khẩn trương nhưng nhìn bên ngoài lại giống như rất nhẹ nhàng.

Kim Phi Dao tà tà liếc hắn, cười lạnh nói: “Không phải ngươi muốn để Hình Thiên phát hiện thần hồn ở trên người ta, vừa vặn có thể thừa dịp hắn đuổi theo ta để ngươi chạy mất đó chứ?”


Mập Mạp lắc đầu, chính sắc nói; “Lão đại, ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta hỏi như vậy là có nguyên nhân. Hình Thiên rõ ràng quá lợi hại, chỉ trông vào năm tên tu sĩ Đại Thừa kỳ chắc chắn không có khả năng bắt hắn, đến lúc đó mọi người sẽ đào tẩu hết. Hai ta đều không còn linh lực, lúc đó phải làm sao?”

“Vậy ý của ngươi là…?” Kim Phi Dao khó hiểu nhìn hắn.

“Ý của ta là không bằng ngươi đi ra ngoài nói với một người trong đó, tốt nhất là người có thể chạy trốn nhanh ấy, nói trên người ngươi có thần hồn Hình Thiên, có thể phóng xuất để hấp dẫn hỏa lực của Hình Thiên. Như vậy khi ngươi dẫn dắt Hình Thiên rời đi, những tu sĩ Đại Thừa kỳ kia có thể xử lý đám quân Thần tộc Hợp Thể kỳ, cuối cùng chỉ còn lại Hình Thiên, dù giết chết hay không thì chúng ta đông người, hắn lại chỉ có một mình, ai đuổi giết ai còn chưa biết đâu.” Mập Mạp bí hiểm nói.

Kim Phi Dao âm nghiêm mặt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là sẽ đuổi giết ta. Đây không phải là ngươi muốn cho ta đi làm mồi sao? Nếu ta không trốn thoát được thì sao?”

“Tìm một tu sĩ Đại Thừa kỳ bảo vệ ngươi, kỹ thuật chạy trối chết ai mà chẳng có, ngươi đừng có coi thường bọn họ, có người nào không phải là cao thủ chạy trốn chứ. Ta ăn mấy viên Bổ Linh đan, duy trì hình thái Thái Tử thú, nhỏ như vậy cứ tùy tiện bám vào người một tu sĩ nào đó cũng được, ngươi không cần lo lắng cho ta.” Mập Mạp nói hết, giống như đó thật sự là ý kiến hay vậy.

Thấy Kim Phi Dao không tình nguyện, Mập Mạp liền khuyên nhủ: “Như vậy còn hơn là chúng ta ở lại đây chờ chết. Chắc chắn Hình Thiên sẽ phá chỗ này, phía dưới là nơi đầu của hắn bị chết nha. Hơn nữa, ta cảm thấy trong năm người thì Lang đại nhân và Thái Hạo Diễn hẳn là biết ngươi phạm cái gì. Thái Hạo Diễn biết tính, Lang đại nhân ngay cả tính cũng không cần, chỉ cần thấy ngươi chủ động làm việc như vậy là biết chắc chắn có âm mưu. Nếu để bọn họ nghĩ ra cách này trước thì sẽ không mang theo ngươi chạy trốn đâu mà là nghĩ ra càng nhiều chủ ý âm hiểm, ngươi nên hiểu rõ.”

Đây là chuyện không thể không lo lắng, chờ những người đó thật sự làm ra chuyện đó thì tự mình động thủ vẫn tốt hơn, cơ hội bảo mệnh lớn hơn.

“Được rồi, hai người chúng ta ở cùng nhau cũng có nghìn năm, đã trải qua nhiều lần sinh tử, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm vậy thì cùng chết đi.” Kim Phi Dao vỗ vỗ bả vai Mập Mạp, sau đó ập xuống, buộc hắn ra sau lưng mình.

Mập Mạp bị linh lực của nàng ép đến mức biến thân, hiện tại bị trói trên lưng, muốn giãy dụa nhưng lại vì tinh bì lực tẫn mà không thể động đậy, chỉ có thể khóc không ra nước mắt thở dài: “Ta đường đường là một gã Thái Tử thú, bây giờ lại phải chết ở đây, lại còn là bị mưu sát.”

“Đây chính là ý kiến của ngươi, sao ta có thể không biết xấu hổ mà không cho ngươi tham dự chứ. Đây là thời điểm làm náo động, ngươi phải biểu hiện uy mãnh một chút nha.” Kim Phi Dao đã mặc chiến giáp lên người, vỗ vỗ mặt, thu hồi Lõa châu, lại ném một đống Bổ Linh đan vào miệng. Ăn một lần nhiều Bổ Linh đan cao phẩm như vậy sau này lại phải điều dưỡng.

“Đi thôi!” Kim Phi Dao mau chóng biến thân, một con Thao Thiết cao bằng nửa người liền xuất hiện ở đầu thang đá. Mập Mạp bị trói sau lưng, mạc danh kỳ diệu nằm ngửa mặt lên trời, sợ tới mức hô lên: “Lão đại, ngươi phải đi tìm một tiền bối Đại Thừa kỳ trước mới được chứ. Hơn nữa, ngươi biến thành như vậy làm gì? Ta nói là để người ta mang theo ngươi đi trốn cơ mà.”


“Câm miệng, nếu thật sự đến thời điểm chạy trối chết thì có loại pháp thuật của ai có thể mang theo người khác chứ!” Kim Phi Dao mắng.

Sau đó, nàng thò ra nhìn bốn phía, tình hình chiến đấu đúng là không dễ xem nha. Bên quân Thần tộc đông tu sĩ Hợp Thể kỳ, lại có thần thuật, so sánh ra thì bên mình rơi xuống hạ phong, mà càng phiền toái hơn là năm tên tu sĩ Đại Thừa kỳ lại còn bị Hình Thiên làm bị thương.

Kim Phi Dao nhanh chóng truyền âm cho bọn họ, nói để mình dẫn dắt Hình Thiên rời đi, bọn họ hãy mau chóng giải quyết trăm tên Thần tộc Hợp Thể kỳ kia. Năm người không ngờ nàng lại tự đưa mình ra làm mồi dụ, còn chưa kịp biểu thị thái độ thì Kim Phi Dao đã xông ra ngoài rồi.

Nàng vọt vào trong loạn thạch, hé miệng, liền có thứ gì đó màu vàng muốn bay ra nhưng lập tức bị nàng cắn lại. Kim quang chớp động trong miệng nàng, Hình Thiên đang phát tiết phẫn nộ đột nhiên dừng lại, thân mình không đầu quay về phía Kim Phi Dao đang chạy.

Không chỉ Hình Thiên mà những người khác cũng phát hiện trên thân ảnh đi qua trong loạn thạch kia có hơi thở của thần hồn. Hình Thiên giơ thuẫn và búa lên đập vào nhau, một lực đánh liền lan ra bốn phía. Đám đá nằm phía trên bốc lên giống như cơn sóng đá, Kim Phi Dao cũng dán vào mấy tảng đá này mà bay lên.

Nàng không bay đi không mục đích như những tảng đá kia mà là bay tới bay lui giữa cơn mưa đá vụn, Hình Thiên vẫn luôn luôn tìm kiếm hơi thở của mình. Kim Phi Dao cũng đáng giận, nàng mở miệng ra một chút, hơi thở thần hồn sẽ lộ ra, chờ Hình Thiên vừ phát hiện nàng lại ngậm kín miệng. Hơi thở thần hồn cứ xuất hiện lại biến mất, vị trí cũng không cố định khiến Hình Thiên phải giơ búa chém lung tung.

Chỉ cần ở đâu xuất hiện hơi thở là búa của hắn liền chém tới đó, khảm đá phá núi, đánh cho cái khe thành một đống hỗn độn. Hơi thở kinh thiên kia làm cho ma thú sợ tới mức phải trốn vào sâu dưới đất, không ít ma thú chạy chậm đã bị phủ khí chém tới, thân thể bị đứt lìa, có con còn không kịp giãy dụa đã chết rồi.

Công kích vừa rộng vừa hung mãnh nhưng Kim Phi Dao vẫn cứng đối cứng với hắn. Nàng dùng yêu khí vờn dưới chân, cõng Mập Mạp đi qua khe sâu. Càng tức giận hơn là nàng còn dán Ẩn Thân phù rẻ tiền, cho dù thần thức có thể quét thấy nhưng mắt thường lại không nhìn thấy, giống như bọ chó chạy tới chạy lui.

Đây là lần đầu tiên Hình Thiên cảm thấy quá to lớn cũng là một vấn đề. Kim Phi Dao quá nhỏ, so sánh với hắn thì cùng lắm cũng chỉ cao bằng một ngón tay. Dùng quyền đầu có thể đánh chết trâu nhưng không nhất định có thể đánh chết kiến, hắn chỉ có thể chém những nơi có hơi thở, chỉ cần làm cho nàng dừng lại là có thể đánh thành thịt vụn.

Kim Phi Dao dẫm lên một tảng đá bị sóng khí đánh bay lên, nương theo xung lượng của tảng đá, nàng nửa đường vọt ra. Mập Mạp ở ngay trên lưng nàng, nhìn nhất thanh nhị sở các chiêu thức của Hình Thiên, chỉ cảm thấy toàn thân run lên. Lại thấy một đường phủ lãng, trước mặt bị bổ ra một vực sâu không thấy đáy, hắn sợ tới mức rống to lên: “Lão đại, quá khủng bố!”

Hiện tại hắn rất hối hận vì đã đưa ra chủ ý này, còn không bằng ẩn nấp trong thang đá. Đáng tiếc, trên đời này không có giá như, Mập Mạp từng khoảnh khắc đều ở bên cạnh bờ sinh tử, chậm rãi chết lặng, mặc kệ Hình Thiên có chém thế nào hắn cũng không động một chút tâm tư. Dù sao, nếu bị bổ trúng thì hắn và Kim Phi Dao chắc chắn sẽ lập tức chết.

Sau đó, hắn thậm chí cảm thấy có chút mệt nhọc. Lúc trước đã sử dụng cạn kiệt yêu lực, cả cơ thể cảm thấy nặng nề vô cùng, không bằng ngủ một giấc cho xong. Nếu nhắm mắt rồi còn có thể mở ra chính là còn sống, còn không thì cùng chết đi.

Vì thế, Mập Mạp liền nói với Kim Phi Dao một tiếng rồi lăn ra ngủ. Việc này làm Kim Phi Dao tức giận, nàng còn đang ra sức chạy trối chết, đánh lạc hướng Hình Thiên, thế mà hắn lại có thể ngủ được.

Lực chú ý của Hình Thiên đều ở trên người Kim Phi Dao, mấy người Lang đại nhân nhìn lướt qua nhau rồi quay đầu đi giải quyết quân Thần tộc Hợp Thể kỳ. Có tu sĩ Đại Thừa ra tay, quân Thần tộc Hợp Thể kỳ rất dễ dàng bị giải quyết. Quân Thần tộc còn lại rất muốn gọi Hình Thiên trở về nhưng có thần hồn ở đây thì hắn căn bản không nghe lời của quân Thần tộc, cũng hoàn toàn không nghe thấy.

“Gậy đánh hổ, hổ ăn gà, gà ăn sâu, sâu lại ăn gậy. Sâu đúng là cái gì cũng dám ăn!” Bố Dao nhìn lướt qua Hình Thiên, nhịn không được nở nụ cười, một vật khắc một vật nha.