Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 697: Chờ ngươi

Linh thạch không hữu dụng, vậy thì đương nhiên phải cất đi. Kim Phi Dao cất hết linh thạch, nhìn truyền tống trận trụi lủi. Nàng ngồi trên bãi đá dùng Băng Tiễn thuật làm ra hai khối băng, nàng và Mập Mạp mỗi người một khối ngồi ăn.

Ăn ăn, truyền tống trận phía sau đột nhiên vang lên. Hai người vội quay đầu nhìn lại, phát hiện truyền tống trận chớp tắt tựa hồ muốn khởi động.

“Khéo như vậy? Chẳng lẽ có tu sĩ tới?” Kim Phi Dao và Mập Mạp nhảy dựng lên, ý định đợi truyền tống trận mở ra sẽ lập tức nhảy vào.

Nhưng truyền tống trận lại không hoàn toàn khởi động, chỉ lóe lên rồi đột nhiên từ bên trong bắn ra một đường ánh áng, chậm rãi tụ thành hai hàng chữ. Kim Phi Dao tò mò thì thầm: “Muốn trận mở, làm biến thảo nguyên!”

“Cái gì vậy?” đọc xong, Kim Phi Dao cảm thấy mạc danh kỳ diệu, biến thảo nguyên? Đó không phải là yêu cầu nàng biến nơi này thành nơi cây cối xanh tốt chứ? Nếu nàng có bản lĩnh này thì còn đi bổ thiên cái nỗi gì! Chẳng lẽ nàng bổ thiên đã nổi danh, ai cũng cho rằng nàng có thể biến sa mạc thành ốc đảo?

“Lão đại, biến nơi này thành thảo nguyên sợ là còn khó hơn bổ thiên đó.” Mập Mạp cũng thấy rõ hai hàng chữ, chỉ cảm thấy lời của truyền tống trận thật quá khó xử người.

Kim Phi Dao khó chịu ném khối băng xuống đất, tức giận bất bình mắng: “Cái gì vậy chứ? Ta chỉ tới tìm bảo thôi, đâu phải đến làm cu li!” thời tiết quá nóng bức, băng lăng tan chảy rất nhanh, để lại một bãi nước trên mặt đất khô cằn, lập tức ngấm vào lòng đất.

Ngay lúc hai người đang hoàn toàn không rõ phải mở truyền tống trận thế nào thì ở nơi khối băng rơi xuống có mầm xanh nhú ra, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sinh trưởng, sau một lát đã thành một bụi cỏ cao hai chưởng.

Mập Mạp và Kim Phi Dao trừng mắt nhìn bụi cỏ, lại nhìn nhau một cái. Hoa Tiêu thuật! Nơi này không có nước, làm thế nào làm được Hoa Tiêu thuật?

“Mập Mạp, ngươi tới làm băng, ta thử xem có nước ngầm không.” Kim Phi Dao nhanh chóng lấy Thông Thiên Như Ý ra, hóa thành cái xẻng, dùng sức đào đất.

Mập Mạp thì lợi dụng chút hơi nước ít ỏi trong không khí, kết xuất thành băng vẩy lên mặt đất. Băng ném xuống đất liền tan chảy, một bãi cỏ xanh mọc ra. Chỉ cần có nước thì biến nơi này thành thảo nguyên hẳn là việc rất dễ dàng. Hiện tại chỉ thiếu nguồn nước, Kim Phi Dao liều mạng đào đất, càng đào càng sâu, đào ra một cái hố sâu bằng năm người mà vẫn không có nước.

Không có nước thì nơi này không thể biến thành thảo nguyên, không thay đổi thành thảo nguyên thì nàng không thể đi ra ngoài. Nếu Kim Phi Dao biết trước thế này thì nàng đã hút hết nước ở bên ngoài vào bụng rồi.

Trong bình trữ nước trong túi càn khôn còn có chút nước, nàng vội lấy ra để Mập Mạp dùng Hoa Tiêu thuật tạo mưa bụi hạ xuống. Tuy nhiên, so với vùng thổ địa rộng lớn này thì chút nước ấy căn bản chỉ như muối bỏ biển, không hiệu quả bao nhiêu.


Kim Phi Dao đã đào hố sâu bằng mười người, vẫn không có chút nước nào. Nàng dừng lại nghĩ nghĩ, như vậy không đúng nha. Bay ra khỏi hố, nàng nhìn Mập Mạp đang vẩy nước mọc cỏ, đột nhiên đi tới. Đứng trên một mảnh cỏ, Kim Phi Dao cầm xẻng đào xuống.

“Lão đại, ngươi làm gì vậy! Đây là ta vừa mới trồng được, ngươi cứ nhẫn tâm khoét xuống như vậy sao? Cỏ nhỏ đáng thương của ta!” Mập Mạp đang nghĩ cách làm băng trong khi lượng hơi nước trong không khí càng ngày càng ít, thấy Kim Phi Dao đào cỏ lên thì vội hô lớn.

“Ta cũng chỉ vì lấy nước thôi. Có cỏ mọc chứng tỏ bên dưới có nước, bên kia không có một cọng cỏ nào chứng tỏ là không có nước.” Kim Phi Dao tùy tiện giải thích rồi bắt đầu điên cuồng đào.

Quả nhiên, phía dưới cỏ xanh thật sự xuất hiện bùn đất ẩm ướt, đến lúc nàng đào ra hố sâu bằng sáu người thì bắt đầu có nước bùn màu vàng thẩm thấu ra. Kim Phi Dao cười cười với Mập Mạp bên trên: “Mập Mạp, ta lấy nước, ngươi dùng Hoa Tiêu thuật!”

“Được!” Mập Mạp lên tiếng, dùng Hoa Tiêu thuật, nước trong vũng bùn liền bay ra, hình thành một cơn mưa màu vàng bùn rơi xuống thổ địa khô héo. Từng gốc cỏ xanh mọc ra, theo lượng cỏ nhiều lên, nước trong hố cũng càng ngày càng nhiều.

Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, quả thật giống như nàng đoán, ở nơi có cỏ là sẽ xuất hiện nước. Lúc trước không có nước chủ yếu là vì nơi này không có một gốc cỏ nào, hiện tại cỏ xanh càng ngày càng nhiều, nước cũng sẽ càng ngày càng đầy. Thật không hiểu là ai mà lại dùng cách này để khảo nghiệm nàng.

Nếu không phải là kiểu người nhàn rỗi như nàng mà là là tu sĩ bình thường thì cũng chỉ đi nghiên cứu truyền tống trận chứ không làm loại chuyện này. Đào hố không phải là một việc thú vị, kể cả có chú ý không để Quạ Đen bị bẩn thì trên tay vẫn dính không ít bùn.

Khu vực này thoạt nhìn giống như vô cùng vô tận nhưng thực ra vẫn có giới hạn, đó là một màn sương mù hình thành bên cạnh, tiến vào trong đó đi vài bước là sẽ quay trở lại chỗ cũ, dù sao cũng là không ra được. Hai người bọn họ làm nửa tháng, rốt cục cũng trồng cỏ xanh khắp mặt đất, hiện tại trời đã không còn nóng bức nữa, gió nhẹ thổi qua rất mát mẻ, còn mang theo mùi cỏ xanh.

Hai người vừa hoàn thành, truyền tống trận trên bãi đá lập tức khởi động, từng luồng sáng bắn vào không trung, nhắc nhở bọn họ biết nơi này có thể thông hành. Sau nửa tháng mệt mỏi, Kim Phi Dao không chú ý đến việc nghỉ ngơi một chút mà kéo luôn Mập Mạp chạy tới, đi vào trong truyền tống trận.

Trước mắt lại hoa lên, sau đó đổ ập xuống đầu là một trận mưa to như trút nước. Kim Phi Dao và Mập Mạp đứng trên bãi đá, vừa truyền tống đến đã ướt sũng. Vẫn là bãi đá đó, truyền tống trận lại ảm đạm xuống, trước khi tắt hẳn lại có ánh sáng hình thành hàng chữ ở bên trên.

Hai người chỉ liếc nhìn một cái đã tức giận mắng: “Tên vương bát đản nào làm cấm chế vậy! Chờ ta ra ngoài nhất định sẽ ăn toàn bộ tháp này!”

Kim Phi Dao phi thường phẫn nộ, đó là bởi vì hàng chữ này có ý bảo nàng dẫn hết nước ở nơi này đi, làm cho nơi này trở nên khô mát. Nhìn mặt đất đã bị nước mưa hòa thành bùn, nàng có thể không mắng mới là lạ.

Thở phì phì nhảy ra bãi đá, nàng lập tức bị lún vào trong bùn đất, mãi cho đến tận hông mới dừng lại. Dùng sức bay ra, nàng không dám đứng xuống đất nữa, quá bẩn! Dùng đạp không thuật bay trong không trung, Kim Phi Dao biến lôi ô to ra, che cả nàng và Mập Mạp, không để nước mưa rơi vào người.


“Nếu làm xong việc này mà còn không chiếm được thứ tốt thì ta sẽ thực sự phá hủy nơi này, không lưu lại một mảnh!” Kim Phi Dao phẫn nộ hô, nắm chặt tay lại.

Xử lý nơi này rất đơn giản. Nàng và Mập Mạp đào ra một cái mương sâu rộng như sông, dẫn nước vào trong đó. Mưa cũng không phải ngày nào cũng có, hai, ba ngày mới có một lần cho nên sau khi nước bị dẫn đi thì bùn đất không còn bị ngâm cả ngày nữa, bắt đầu mọc cỏ.

Lại là cỏ, chẳng lẽ truyền tống trận kế tiếp cũng là trồng cỏ sao!

Kim Phi Dao nghiến răng nghiến lợi cùng Mập Mạp tiến vào truyền tống trận, đợi đến lúc đi ra mới phá hiện nơi này rốt cục không có thời tiết ác liệt gì nữa, cỏ mọc tươi tốt, còn có rất nhiều ma thú hiền lành đang ăn cỏ. Truyền tống trận cũng có ghi nhiệm vụ, yêu cầu dọn dẹp phân của ma thú trên cỏ.

Đám ma thú này quá to, lại không có thiên địch cho nên cả ngày ngoài ăn cỏ thì là thải phân. Vì phân quá nóng cho nên có không ít cỏ bị thiêu chết, lại còn có mùi rất khó ngửi.

Kim Phi Dao cũng lười mắng, cầm Thú Bạo quyền bao vọt lên, phát tiết hết oán khí trong khoảng thời gian này lên người đám ma thú. Không phải nói là không để cho chúng thải phân sao? Vậy thì giết chết hết đi, như vậy sẽ không có ma thú để thải nữa!

Giết đúng một tháng, rốt cục cũng thanh lý được chín phần mười số ma thú, chỉ để lại một phần. Nếu giết hết đi, truyền tống trận lại yêu cầu nàng làm ra chút ma thú thì phiền to. Không có ếch cái ở đây, Mập Mạp không có bản sự làm cho nơi này tăng thêm vài ma thú, tuy hắn quả thật có ăn cỏ.

Kim Phi Dao không biết cái tháp này xây ra làm gì, một đám truyền tống trận truyền đến truyền đi, toàn là những nơi cổ quái. Hơn nữa, không làm xong nhiệm vụ thì truyền tống trận không mở ra, hai người đã ở trong tháp nửa năm, hiện tại Mập Mạp đã bắt đầu nguyển rủa con Thao Thiết đại đầu đất kia. Đến cùng là dạng di chỉ gì chứ, hoàn toàn chỉ là giày vò thôi!

“Chúng ta đi ra lâu như vậy rồi, nếu còn không quay về liệu Hoa Uyển Ti có cho rằng chúng ta đã chết không?” Mập Mạp đã chịu đủ những tháng ngày không giẫy cỏ thì trồng cây, dẫn nước chống hạn rồi.

Kim Phi Dao đứng trước truyền tống trận, chỉ vào đó mà mắng: “Nếu còn truyền tống đến nơi nào như vậy thì ta thật sự sẽ phát hỏa! Đi thôi!”

Mang theo một thân oán khí, hai người nhảy vào truyền tống trận. Cảnh tượng trước mắt lóe lên, rốt cục cũng ngừng lại. Không phải là bãi đá, cũng không phải truyền tống trận, lại càng không phải cỏ xanh nhìn đã muốn nôn mà là một gian phòng màu trắng.

“A, rốt cục chúng ta đã không cần phải làm việc nữa!” Kim Phi Dao lôi kéo Mập Mạp, vui muốn khóc, gian phòng màu trắng này rất giống với căn phòng lúc hai người mới vào tháp, điều này chứng tỏ bọn họ đã đi ra.

Còn chưa vui vẻ đủ, Kim Phi Dao đã phát hiện trên tường có thứ gì đó màu lục, ở trong gian phòng trống không toàn màu trắng này thì cực kỳ dễ thấy. Vì thế, nàng liền đi qua đó, “Đây là cái gì?”

Đó là một vật thể giống như giọt nước mưa màu lục, hơi hơi giống bùn đất, có mùi vị rất nặng, không phải là mùi linh khí mà ngược lại có chút cảm giác Thần tộc. Có lẽ cái tháp này là để chứa nắm bùn lục sắc này. Hơi thở phi thường kỳ quái, có lẽ nên mang về xem xét.

Thực ra không phải Kim Phi Dao cảm thấy thứ này quá tốt mà là ở đây ngoài nắm bùn lục sắc này ra thì không có bất kỳ thứ gì đáng giá, không lấy thứ này đi thì đúng là đã lãng phí nửa năm ở đây.

Tuyệt đối không thể tay không đi ra ngoài!

Nàng cẩn thận dùng linh khí bao vây bàn tay, sau đó định đi lấy nắm bùn lục sắc kia, ai ngờ tay còn chưa đưa qua thì nắm bùn đất kia lại đột nhiên rơi xuống sàn rồi bắt đầu nhúc nhích. Càng nhúc nhích, thể tích nó càng lớn, cuối cùng nắm bùn đứng lên hóa thành một người. Người nọ vươn cánh tay lục sắc ra, nhẹ bỗng nói với Kim Phi Dao: “Ta chờ ngươi đã thật lâu!”