Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 689: Phá tử

Lam Tinh được đẩy ra khỏi lòng đất, Kim Phi Dao cũng theo sát phía sau, hai tay mang Thú Bạo quyền bao, cầm ô chờ bọn họ.

Tóc của người Cộng Công tộc có màu lam, không giống với các Thần tộc khác. Trước khi Độ Thiên giới bị biến thành dạng này thì khắp nơi đều có sông hồ, Cộng Công tộc thích nước, luôn sinh sống ở bên các dòng sông dòng suối, Thần thuật cũng liên quan đến nước. Lúc trước chiếm cứ các vùng gần nước, thực lực khá mạnh, địa vị trong Thần tộc tương đối cao.

Nhưng cuộc chiến vạn năm trước đã phá hủy Độ Thiên giới. Sông suối biến mất, ao hồ khô cạn, toàn bộ chìm xuống lòng đất, bọn họ chỉ có thể tuyển chọn sinh sống ở cạnh những mạch nước ngầm. Có nước thì sẽ có ma thú, bọn họ luôn bị ma thú công kích, cuộc sống thật sự không dễ chịu.

Lần này bị Hiên Viên tộc đả động, cũng là muốn bắt tam tộc đi bổ thiên, bổ được rồi thì tự nhiên sông hồ sẽ trở về, bọn họ cũng có thể trở lại nơi ở vốn có, tiếp tục cuộc sống sinh hoạt vốn thuộc về bọn họ.

Kim Phi Dao không quan tâm đến cái đó, dù sao Độ Thiên giới cũng không phải do nàng biến thành như vậy, muốn thiên thì tự đi mà bổ, muốn nô dịch người khác thì phải có bản lĩnh. Hơn nữa, Cộng Công tộc cả ngày chỉ thích tranh cướp đồ của người khác, thanh danh cũng không quá tốt.

Trên mặt đất không có nước nhưng bên dưới lại có, ngay lúc Kim Phi Dao bay lên, từ trong hố bay lên một con rồng nước, ba gã Cộng Công tộc đứng phía trên. Không đợi bọn họ ra chiêu đã nghe thấy tiếng hét lớn: “Đánh!”

Tiếng gió rít gào, một cái xẻng vĩ đại từ bên cạnh vụt tới, giống như một bức tường đập vào mặt, rồng nước nhanh chóng kết thành thủy thuẫn, chỉ nghe bốp một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, trên trời giống như đổ mưa.

Lập tức, Kim Phi Dao liền vọt tới trước mặt bọn họ, thú nha trên quyền bao lộ ra quang mang màu trắng dày đặc, đâm thẳng tới một người trong số đó. Người nọ nhanh chóng né sang bên cạnh, phía sau hắn lại xuất hiện một bóng đen, bóng đen vươn tay ôm chặt lấy hắn.

Người này lập tức cảm giác được sau lưng xuất hiện hấp lực cường đại, giống như có vô số cánh tay kéo lấy hắn, muốn kéo hắn vào trong bóng đen kia. Hắn liền sử dụng Thần thuật, toàn thân hóa thành nước, thân thể biến hóa làm bóng đen không thể giữ được toàn thân hắn, chỉ hút vào được một phần ba lượng nước. Mà dòng nước kia chạy đi, trực tiếp nhập vào rồng nước, một Cộng Công tộc hoàn hảo không tổn hao gì lại xuất hiện.

Lúc này Lam Tinh đã vung xẻng đánh tới hai người còn lại, nàng không sử dụng Thần thuật gì cả, chỉ bằng sức lực vung xẻng vù vù. Xẻng vung lên mang theo từng trận khí lãng, rít gào đánh về phía bọn họ, loại công kích đơn giản nhất này cũng chính là loại hữu hiệu nhất, kể cả không thể trực tiếp đập chết Cộng Công tộc thì cũng chỉ cần bị xẻng đánh trúng là thủy châu sẽ bắn tung tóe, muốn một lần nữa khôi phục lại cũng cần một chút thời gian.

Kim Phi Dao nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, cứ như vậy căn bản không thể đánh cho Cộng Công tộc bị thương, lại càng không nói tới chuyện giết bọn họ, phải làm cho bọn họ không thể hóa thân thành nước mới được. Vì thế nàng liền truyền âm hỏi Lam Tinh: “Lam Tinh, làm thế nào mới làm cho Cộng Công tộc không thể hóa thành nước bây giờ?”

Lam Tinh phi thường chân thành nói: “Lúc trời lạnh thì nước sẽ đóng thành băng, như vậy không phải là không biến được sao?”


“A, vậy ta dùng Minh hỏa thử xem sao.” Kim Phi Dao lùi về sau một ít, Thiên Địa Tịch Diệt lại chui ra, lắc mông chạy tới tên Cộng Công tộc khi nãy.

“Hừ, chiêu thức như vậy lần đầu tiên đã không thành công thì không cần nói đến lần thứ hai.” Đối phương cười nhạt một tiếng, căn bản không đặt bóng đen của Kim Phi Dao trong mắt, chỉ cần lại hóa thành nước là được, loại pháp thuật chỉ biết hút người này thì có ích lợi gì. Tuy nhiên, lúc này lại không như ý hắn, bóng đen chạy qua lại không xông lên ôm lấy hắn mà hóa thành một thanh đao, nghiêm túc đứng trước mặt hắn, bày ra bộ dáng muốn đánh nhau.

Người này cười lạnh một tiếng, dòng nước chảy ra trên tay, chậm rãi hóa thành một thanh thủy kiếm, dóng nước óng ánh trong suốt chậm rãi di chuyển trên thân kiếm. Hắn cầm thủy kiếm nhẹ nhàng huy vũ trước mặt, lập tức có một thủy cầu rộng năm trượng xuất hiện, ầm ầm đánh lại Kim Phi Dao và bóng đen.

Ngay lúc thủy đoàn tiếp cận, bóng đen mạnh mẽ co rụt xuống mặt đất, biến thành một cái bóng hình tròn. Thủy cầu đánh thẳng tới Kim Phi Dao, thân hình nàng không hề động, cái đuôi phía sau vung ô ra chắn phía trước.

Lôi quang chớp động, mỗi lần lôi ô phòng ngự thì lôi điện sẽ được tồn ở bên trong, lần này lôi điện tồn đã phát huy công dụng. Lôi điện hòa vào nước, tiếng bùm bùm không ngừng vang lên, uy lực trở nên càng mạnh.

“Đi!” Kim Phi Dao dùng sức vung, thủy cầu mang theo lôi điện liền bị đánh bay ra ngoài, hướng tới hai gã Công Cộng còn lại.

Hai người kia đang dây dưa với Lam Tinh, thấy lôi thủy đánh lại thì hóa thân tránh đi, lôi thủy đâm thẳng về hướng Lam Tinh.

“Đánh tan!” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng với Lam Tinh, kéo lôi ô về phía trước bay qua, mục tiêu là trước tiên xử lý tên Cộng Công tộc trước mắt này. Lam Tinh nghe thấy lời nàng liền vung xẻng, đánh mạnh vào lôi thủy đoàn. Ầm vang một tiếng, lôi thủy bị đánh tan thành lôi vũ, châu hoa trên đầu Lam Tinh lập tức triển khai kim sắc quang mang, ngăn trở toàn bộ lôi châu bên ngoài.

Hai gã Cộng Công tộc vì tránh thủy lôi cầu mà cũng hóa thành thủy, hiện tại bị trộn lẫn với lôi châu, nhất thời lôi ti không ngừng đánh lên người. Chờ bọn hắn hóa thành người thì tóc đã bị lôi đánh dựng ngược lên. Lúc này Kim Phi Dao cũng đã vọt tới trước mặt tên Cộng Công tộc còn lại, thân hình hắn lại hóa thành nước tránh khỏi công kích của Kim Phi Dao. Nhưng lúc này Kim Phi Dao không đuổi theo hắn mà chỉ chỉ tay về phía hắn, “Ngươi không có chỗ nào để chạy đâu.” Người nọ hiện thân, nhìn Kim Phi Dao cuồng vọng liền cầm thủy kiếm định làm cho nàng phải đẹp mặt. Lúc này, dưới chân hắn lại xuất hiện bóng đen, bóng đen lúc này không có ý định kéo hắn vào bóng tối mà chỉ nhẹ nhàng sượt qua thân hình hắn, chỉ có điều nơi bị bóng đen sượt qua lập tức kết thành minh băng màu đen.

Hóa ra bóng đen vừa rồi bày ra tư thế muốn đánh nhau với hắn chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của hắn, kỳ thực đã sớm có một tia bóng đen lẫn vào trong bóng của hắn.

“Không tốt!” hắn hét lớn một tiếng, muốn rút ra lại không thể động được cơ thể, tuy nhiên chỉ cần Thần hồn rời đi thì thân thể có thể dùng nước hóa lại được.

“Nghĩ thật tốt đẹp!” Kim Phi Dao vươn tay quát lên: “U Minh Ma Hỏa!”


Lấy lực của Hợp Thể kỳ sử dụng pháp thuật Trúc Cơ kỳ, chỉ nhìn thấy từ mặt đất trào ra hỏa diễm màu đen, bóng đen lập tức rơi vào hỏa diễm, tất cả thủy châu và rồng nước trong không trung đều bị đông cứng trong hắc tinh. Hai gã Cộng Công tộc còn lại biến sắc, lúc này công kích của Lam Tinh vẫn không giảm, không ngừng cầm xẻng phang bọn họ như chụp ruồi bọ, thỉnh thoảng còn xúc cả cát đá lên làm ảnh hưởng tầm nhìn của bọn họ, bọn họ đành phải hóa thành nước chui vào trong đất, lập tức biến mất không còn bóng dáng.

“Chạy còn nhanh hơn cả ta!” Kim Phi Dao nhìn bọn họ biến mất dưới lòng đất, nhất thời hiểu ra nếu không phải là Đại Thừa kỳ, muốn giết một tu sĩ Hợp Thể kỳ là rất khó. Hóa ra người người đều có bí chiêu chạy trốn, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, trong nháy mắt đã không còn bóng người.

Tuy nhiên, chạy mất hai thì vẫn còn một bị Kim Phi Dao đông lạnh. Nhìn người bị đông cứng trong minh băng, không thể hóa thành nước để tẩu thoát, nàng nhịn không được nở nụ cười: “Đang nghĩ tới việc không biết lấy tình báo của bọn họ thế nào thì lại tự đưa lên một người, mang về cho bọn họ tra hỏi xem.”

Người nọ bị đông cứng trong minh băng nhưng còn chưa chết, đang suy nghĩ cách để phá vỡ băng. Kim Phi Dao làm sao có thể để hắn như nguyện, tập trung hết tất cả Minh hỏa lại, sau một lát, một khối băng cao tới mười trượng liền xuất hiện, mà người nọ chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong đó, như vậy là có thể yên tâm. “Lam Tinh, chúng ta trở về đi. Thứ này quá cao, ngươi cõng đi.” Kim Phi Dao chỉ vào minh băng, phân phó. Lam Tinh thành thật thu hồi xẻng, cõng khối băng mười trượng trên lưng, trên vai còn ngồi Kim Phi Dao, từng bước một đi tới Kiến Thiên thành. Mà ma thú bị nàng giẫm chết kia cũng bị Kim Phi Dao thu vào túi càn khôn.

Ngồi trên vai nhàn hạ chưa tính, Kim Phi Dao còn vui tươi hớn hở nói: “Lam Tinh, sức của ngươi thật là lớn, ta thật hâm mộ ngươi. Khổ người lớn như vậy đúng là có lợi, nếu không sẽ phải kéo khối băng nay về, rất phiền toái.”

Lam Tinh có chút nghi hoặc nói: “Phi Dao tỷ, khí lực của ngươi cũng không nhỏ nha, vừa rồi dưới lòng đất ngươi chỉ đẩy nhẹ một cái đã đẩy được ta ra rồi. Kỳ thực ngươi chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nhấc khối minh băng này, ta còn phải dùng hai tay cõng trên lưng.”

“A?” Kim Phi Dao khựng lại một cái, lập tức ra vẻ lạnh nhạt nói; “Nói thì là như vậy, nhưng ngươi nghĩ xem, ta nhỏ như vậy, nếu giơ khối băng lớn thế này thì căn bản là không thể nhìn thấy ta. Minh băng quá lớn, chỉ cần gặp phải tảng đá nào cao cao một chút là sẽ bị đụng vào, như vậy sẽ rất khó đi.”

Lam Tinh cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý, “Phi Dao tỷ nói rất đúng, ta cõng cao như vậy thì dù có gặp phải quả núi nào hơi thấp cũng không cần phải tránh, bước qua là được.”

“Đương nhiên, Lam Tinh hiện tại rất biết suy nghĩ. Nếu phải đi đường vòng thì đường đi sẽ càng dài, cho nên cứ đi một mạch về phía trước, sớm trở về Kiến Thiên thành thôi.” Kim Phi Dao tán thưởng vỗ vỗ vành tai nàng, nếu không vỗ vào chỗ này mà vỗ vào vai thì căn bản nửa điểm cảm giác cũng không có.

Kỳ thực đầu óc Lam Tinh thật sự không tốt, nàng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra. Kim Phi Dao chỉ cần ngồi ở trên phi thảm nâng minh băng là căn bản không gặp phải đá hay nấm phong gì cả, nàng chỉ là lười mà thôi. Kho bọn hắn trở lại Kiến Thiên thành, Kim Phi Dao bảo Lam Tinh đặt minh băng ở ngoài thành, còn mình thì chạy vào tìm Thái Hạo Diễn. Lúc nàng đưa Thái Hạo Diễn ra thì đã có không ít người đứng bên cạnh minh băng mà nhìn.

Kim Phi Dao chỉ vào minh băng, đắc ý nói: “Đây là người ta bắt sống về, chúng ta có thể hỏi hắn về tình hình hiện tại của bọn hắn.”

“Băng quá lớn, không thể làm cho nhỏ một chút sao? Ta không dễ mang về.” Thái Hạo Diễn ngẩng đầu nhìn, thật không hiểu con người phải thiếu tâm nhãn đến mức nào mới làm ra một khối băng lớn như vậy nữa.

“Làm cho nhỏ sao… Vậy lúc ta thu nhỏ minh băng các ngươi phải mau chuẩn bị tốt. Hắn đã chuẩn bị rất lâu rồi, chỉ cần minh băng biến mất là hắn sẽ chạy trốn đó.” Kim Phi Dao nhắc nhở bọn họ, nếu để người chạy trốn thì không phải đã mất công nàng sao?

“Đầu đất!” Lang đại nhân không biết đã đi đến hiện trường từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn tảng băng vĩ đại, nhịn không được mắng một tiếng. Sau đó, hắn đặt bàn tay lên minh băng, chú ma khí vào, minh băng nhất thời hóa thành Minh hỏa, vút một cái thu vào trong tay.

Tầng băng trên người tên Cộng Công tộc kia chỉ còn lại một lớp mỏng manh, hắn vừa định hóa thành nước chạy thoát thì trên tay Lang đại nhân lại trào ra Minh hỏa màu đen, nhẹ nhàng một quyền, tên Cộng Công tộc kia liền không sử dụng được chút Thần thuật nào, bị vây ở trong minh băng dày bằng ngón tay. Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, người này thật thích hạ đài nàng mà.