Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 616: Con rối phích

Giết một ít Viêm long mới được đi, ba người liền bắt đầu càn quét từ ngọn núi lửa gần nhất. Vừa sải bước tới ngọn núi này đã nghe thấy tiếng khiển trách: “Ba vị đến đây có chuyện gì?”

“Hả?” Kim Phi Dao đang nhìn Điểm Sự phù xem gần đây Thế Đạo Kinh có viết lại chuyện gì không, bị tiếng quát này làm giật mình.

Thật là đông người…

Ở nơi lẽ ra là hoang vắng không người này lại có không ít tu sĩ, đa phần là Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ cũng có mấy người, tuy nhiên đều đứng cách xa mọi người. Nhìn gần trăm người này, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi Dao là: nơi này có bảo vật xuất thế!

“Các ngươi là người phương nào? Chỗ này vẫn luôn không có người, chẳng phải địa bàn của ai, người người đều có thể đến.” Hoa Uyển Ti mở miệng nói, nhìn bề ngoài thì khí thế của nàng còn hơn Kim Phi Dao, loại việc hù dọa người khác này đều do nàng ra mặt, dù sao trông Kim Phi Dao cũng giống như một tu sĩ bảo vệ cho vị một đại tiểu thư quan trọng hơn.

Hoa Uyển Ti nâng cao đầu, bộ dáng không thể khinh thị, phía sau lại có hậu trường cường đại, cũng có thể hù dọa được một ít tu sĩ. Nếu không có hậu trường mà còn dám lên mặt như vậy thì đi ra ngoài sẽ bị người đánh chết. Tuy nhiên, diện mạo tuyệt mỹ cùng với pháp bảo quý giá đẹp đẽ đầy người và khí độ trong từng cái giơ tay nhấc chân của nàng đều dễ dàng lừa được người khác.

“Chúng ta là các tu sĩ tới giúp Thần Uy giáo làm việc, ta có thể gọi người của Thần Uy giáo tới. Nếu không có việc gì thì mời ba vị đi nơi khác, ở đây thật sự không có bảo vật xuất thế.” Mấy người kia tựa hồ là được bố trí đi tuần, trong lúc nói chuyện cũng biết được bọn họ đã từng đuổi vài nhóm người.

“Thần Uy giáo?” Hoa Uyển Ti hơi chau mày, nàng chưa từng nghe qua môn phái ày, hẳn là một môn phái nhỏ. Nghĩ nghĩ, nàng liền hỏi: “Trợ giúp chuyện gì? Có thể cho chúng ta biết một chút không?”

Vốn tưởng là chuyện gì bí mật, thế nhưng mấy người này lại rất sảng khoái nói: “Không có gì đáng ngại, Thần Uy giáo muốn mở một khe không gian để tìm kiếm di cốt tổ tiên cho nên đã ra giá cao, mời mọi người đến bày trận, hợp lực mở khe không gian.”

Kim Phi Dao nghe thấy, ngẩng đầu nhìn chung quanh, khe không gian? Nói vậy thì ở chỗ di cốt tổ tiên giáo này có cái gì đó tốt, hình như có chút lợi nhuận, chỉ là tên môn phái chưa từng nghe thấy bao giờ, nếu không ra giá cao thì còn không bằng nhận nhiệm vụ của Thế Đạo Kinh. Kiểu gì cũng không thể gúp người khác mở khe không gian xong lại đi cướp di cốt tổ tiên người ta, chuyện này mà truyền ra thì sau này sẽ không còn ai hẹn ngươi đi tầm bảo cùng nữa.

Hoa Uyển Ti có thể nói là con giun trong bụng Kim Phi Dao, căn bản không cần nàng truyền âm đã mở miệng hỏi: “Nếu là trợ trận thì có thù lao gì?”

“Việc này… chỉ sợ nhân số đã đủ rồi.” mấy người có chút khó xử, bọn họ dù sao cũng không phải là người của Thần Uy giáo.

“Vậy thì chúng ta không quấy rầy nữa!” Hoa Uyển Ti nghĩ người đã nhiều như vậy thì chắc chắn ưu việt không được nhiều lắm. Nếu thù lao ít, lãng phí thời gian ở đây còn không bằng đi giết thêm mấy con Viêm long, đỡ phải bị người khác hiểu lầm là có ý đồ gì đó.


Ba người xoay người bước đi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la vội vàng: “Ba vị, xin dừng bước.”

Gọi các nàng lại là một nam tử Luyện Hư hậu kỳ, trông khoảng bốn mươi tuổi, nuôi một chòm râu, mặc trang phục tinh tú tầng tầng lớp lớp, đầu đội Phi Long quan, không giận tự uy, rất có khí thế của thượng vị giả. Hắn nhìn Hoa Uyển Ti chằm chằm, ánh mắt kia khiến người ta thật không thoải mái, giống như gặp được trân bảo vậy, vừa kinh hỉ lại có vẻ cuồng nhiệt.

Tuy Kim Phi Dao đã gặp rất nhiều nam nhân bị Hoa Uyển Ti mê luyến nhưng ánh mắt của nam nhân này quá kỳ quái, không phải là loại ánh mắt kia mà giống như là nhìn thấy bảo vật vậy.

“Tại hạ là hộ pháp của Thần Uy giáo, tên là Hiên Viên Bình. Ba vị đã tới đây, không bằng hãy lưu lại trợ ta một tay, thù lao thì có thể thương lượng.” hắn chắp tay với Hoa Uyển Ti, phi thường khách khí nói.

Hoa Uyển Ti do đự, đáp ứng hay không đáp ứng? Thoạt nhìn tựa hồ không có gì nguy hiểm, chỉ có ánh mắt hắn có chút khiến người ta cảm thấy thật không khỏe. Lúc này, Kim Phi Dao truyền âm cho nàng, “Đi xem sao!”, vì thế nàng liền gật đầu đồng ý.

“Ba vị, mời!” Hiên Viên Bình vui sướng cười cười, dẫn ba người các nàng đi lên đỉnh núi lửa.

Những người khác đều ở chân núi, Hiên Viên Bình lại ưu tiên đưa mấy người Kim Phi Dao lên núi. Hơn nữa, dọc đường đi còn phi thường khách khí với Hoa Uyển Ti, Kim Phi Dao Luyện Hư kỳ không biết đã bị hắn quên mất hay là hoàn toàn không cần đến cho nên ngay cả tên cũng không hỏi. Hắn hỏi Hoa Uyển Ti rất nhiều chuyện, từ tên đến tuổi, chỉ thiếu điều lục ra tổ tiên tam đại nữa thôi. Loại tâm tư này quá rõ ràng, không có ý thức tự khống chế gì cả.

Hoa Uyển Ti qua loa đáp vài tiếng, nếu không muốn nói thì không hé răng, thế nhưng Hiên Viên Bình cũng không để ý, vẫn lấy lễ tương đãi như trước, tỏ ra vài phần kính trọng với Hoa Uyển Ti.

Theo lời hắn, giáo chủ tổ tiên của Thần Uy giáo bọn họ đã chết ở đây, làm lạc lệnh bài đại biểu cho thân phận giáo chủ ở nơi này. Hiện bọn họ phải chọn ra giáo chủ mới cho nên phải tìm kiếm lệnh bài này, cộng thêm việc thu hồi di cốt giáo chủ, bởi vậy bọn họ mới phải tới đây lấy lệnh bài ra.

Chỉ có điều do nhân thủ không đủ, bên trong môn phái còn có việc khác, lại nghĩ chỉ là di cốt không có bảo vật gì khác cho nên đã mời không ít tu sĩ tới trợ lực. Nếu Hoa Uyển Ti nguyện ý thì chỉ cần lúc mở trận đứng ở bên cạnh làm hậu bị là được.

“Chỉ cần đứng ở bên cạnh chờ là được?” Hoa Uyển Ti cảm thấy việc này cũng quá đơn giản, không cần xuất lực cũng có lợi cầm, thật sự là làm người ta có chút ngoài ý muốn. Bình thường, loại chuyện này không phải chỉ có chủ sự mới làm sao? Sao nàng cũng có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này?

Hiên Viên Bình nhìn ra nghi hoặc của Hoa Uyển Ti, liền giải thích: “Tiên tử đừng quá lo, bởi vì chúng ta vốn đã đủ nhân thủ cho nên tiên tử có thể đứng bên cạnh, nếu có người không đủ lực thì đi vào thay thế. Hơn nữa, tiên tử tiên phong đạo cốt như thế, vốn lý ra nên đứng ở bên cạnh nhìn là được.”


Màn vỗ mông ngựa này có chút quá, Kim Phi Dao và Mập Mạp liếc trắng mắt, có phải sau đó sẽ nói, tiên tử có nguyện ý đến giáo ta ngồi chơi, giáo ta phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp cho ngươi du ngoạn?

May mà Hiên Viên Bình không nói như vậy, nếu không sẽ thực sự bị hai người khinh bỉ tới chết. Tuy nhiên, bộ dáng thân thiết của hắn với Hoa Uyển Ti vẫn có thể làm người khác cảm nhận được rõ ràng là hắn rất để ý nàng.

Không ít tu sĩ tới trợ trận đều thấy được một màn này, hừ lạnh một tiếng, cười nhạt với các nàng. Lại là cậy vào vài phần tư sắc đi câu dẫn nam nhân, những nữ nhân kia chính là như thế, hộ pháp Thần Uy giáo cũng chỉ có chút định lực đó, thấy nữ nhân xinh đẹp liền trở nên nhu nhược, giáo này không cứu được rồi.

Đi tới miệng núi lửa, thấy dọc miệng núi có vài nam tử cũng mặc trang phục tinh tú đang cầm linh dịch lóng lánh ngân quang vẽ pháp trận, xem ra xương cốt của giáo chủ tổ tiên của bọn họ ở ngay trong miệng núi lửa này. Kim Phi Dao cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bên trong mỗi miệng núi lửa đều có một mật cảnh, chỉ cần theo miệng núi là có thể đi vào?

Chỗ mà nàng đi thì chỉ cần dùng sức mở ra là được cho nên Viêm long trong lúc vô ý đã tìm ra, liền dùng để giấu di cốt, mà những nơi nếu không có ngoại lực lớn thì không thể mở ra như thế này thì Viêm long không thể vào được? Nghĩ lại, Thần cấp giới này cũng không dày, nếu phía dưới tất cả các núi lửa đều có mật cảnh thì nham thạch nóng chảy không thể xuất hiện nhiều như vậy được, hàng năm lại còn phun trào ra ngoài nữa.

Hiên Viên Bình vẫn còn thao thao bất tuyệt nói chuyện với Hoa Uyển Ti, lúc trước còn tán gẫu linh tinh, hiện tại bắt đầu nói về Thần Uy giáo của mình. Hắn mặt mày hớn hở, nói Thần Uy giáo truyền thừa trên vạn năm, là môn phái có nội hàm nhất lúc đó, giáo lý rất rộng, đều tuyên truyền thiên địa đại nghĩa chứ chẳng phải là loại cường thế chi đạo cho rằng có lực lượng cường đại là có thể phá thiên.

Mập Mạp và Kim Phi Dao nghe mà to đầu, đối với hai người bọn họ mà nói thì nắm tay mạnh chính là đạo lý, những thứ khác đều là mây bay. Loại giảng đạo giảng nghĩa gì đó làm cho bọn họ nghe mà như lạc trong sương mù. Tuy nhiên, Hoa Uyển Ti lại hiểu được, xuất phát từ lễ phép, cũng mỉm cười, còn gật gật đầu ở những chỗ có đạo lý.

Thấy nàng gật đầu, Hiên Viên Bình càng nói hăng say, càng nhìn càng thấy giống như hắn đang muốn kéo Hoa Uyển Ti nhập giáo. Tu sĩ Luyện Hư kỳ hẳn là nhìn ra được Hoa Uyển Ti có chỗ khác người thường, sao còn ra sức lôi kéo nàng nhập giáo như vậy? Kể cả muốn lôi kéo thì cũng phải tìm bản thân mới đúng. Kim Phi Dao thấy Hiên Viên Bình này rất không bình thường, không phải là loại người cuồng con rối gì đó chứ?

Pháp trận này bọn họ đã vẽ năm ngày cho nên cơ bản cũng sắp xong. Hắn mời Hoa Uyển Ti sang một bên, trải thảm thật dày mời nàng ngồi xuống, còn bật ô che nắng cho nàng. Nếu không phải đã nhìn ra nàng không giống người chân chính, Kim Phi Dao thực hoài nghi bọn họ còn bưng lên đồ ngọt ướp lạnh.

Mỹ nhân đúng là chiếm tiện nghi nha. Kim Phi Dao chống cái ô xám trắng đứng bên cạnh nhìn Hoa Uyển Ti nhận đãi ngộ dành cho nữ vương, cảm thấy thế này thật quá không công bằng. Thần Uy giáo chỉ trông bề ngoài như thế còn nói giáo lí cái gì, đều là một đám hỗn đản sắc dục công tâm mới đúng. Mập Mạp lợi dụng thân hình bé nhỏ, hồn nhiên an vị xuống bên cạnh Hoa Uyển Ti, hưởng thụ không khí  mát mẻ.

Cái ô kia của Thần Uy giáo có công hiệu làm mát, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ngồi bên dưới vô cùng thoải mái. Kim Phi Dao nhìn mà khó chịu, đang định đi tới thì Hiên Viên Bình lại chặn nàng lại: “Đạo hữu, ngươi nguyện ý bảo vệ vị trí này chứ?”

Kim Phi Dao tức giận nhìn hắn, đựa vào cái gì mà Hoa Uyển Ti và Mập Mạp có thể ngồi ở bên cạnh xem, còn nàng lại phải xuất lực trên miệng núi lửa nóng bỏng?

Thấy ánh mắt nàng không tốt, Hiên Viên Bình khôi phục khí thế thượng vị giả lúc trước, rất có uy nghiêm nói: “Thực lực của các hạ rất cao, nếu chịu ra một phần lực thì sẽ rất có ích. Chúng ta không thiếu tu sĩ Hóa Thần kỳ nhưng lại thiếu tu sĩ Luyện Hư kỳ. Thù lao thì nói trước, kể cả các nàng không xuất lực, chúng ta cũng sẽ cấp ba phần thù lao cho các hạ. Các hạ một trăm khối linh thạch cực phẩm, hai người kia năm mươi khối, thế nào?”

Vậy mà lại dùng ích lợi để dụ dỗ, Kim Phi Dao chau mày nói, “Vậy được rồi, ngồi ở đây là được hả?”

“Đúng vậy, phiền đạo hữu. Ta đi gọi người kêu các tu sĩ khác lên, một lát nữa chính là lúc mọi người xuất lực.” Hiên Viên Bình mỉm cười, vẫy tay với tu sĩ bên cạnh một cái, bọn họ lập tức bay xuống dưới núi, gọi các tu sĩ kia lên bày trận.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ngồi trong bóng mát cười cười với Kim Phi Dao, bảo nàng hãy nỗ lực làm việc khiến nàng tức giận vô cùng.